Chương 176: Quà tặng quý giá!
Chương 176: Quà tặng quý giá!Chương 176: Quà tặng quý giá!
xx*k**%
Giọng nói run rẩy trong đêm đen giống như của một đứa bé vô cùng bàng hoàng, cuối cùng cũng tìm được bến bờ an toàn.
Giọng nói quen thuộc, thân thiết đã sớm bị năm tháng gột rửa đi vẻ non nớt.
Một loại cảm giác liên kết máu mủ bỗng thoáng cái tràn vào trong tim Lâm Xuân Yến. Đầu bà từ từ quay lại, nhìn vào bóng đêm mơ hồ...
- Phong à?
- Mẹt
Giờ khắc này, Lăng Phong đã khóc lớn rồi!
Mười sáu năm, là con trưởng, gã đã phải gánh vác cả gia đình, chống đỡ tất cả! Cho nên gã không cho phép mình được khóc thoải mái một lần.
Hiện tại không nhịn nổi nữa rồi!
- Mẹ...
Lăng Phong hầu như luống cuống tay chân, bò từ giường dậy, đưa tay theo tiêm thức bật đèn...
- Trước tiên đừng bật đèn.
Giọng Tiêu Dương vang lên bên cạnh.
- Mẹ anh vừa tỉnh dậy, bị ánh đèn chói mắt rất có thể gây tổn thương hai mắt bà. Để cho bà thích ứng một hồi đã.
- Mẹ.
Hai chân Lăng Phong quỳ gối trước giường. Tay hai mẹ con nắm chặt lấy nhau trong bóng đêm.
Ngay lúc này, dường như Lăng Phong đã trở lại thời thơ bé, khóc lớn không chút băn khoăn. Giờ phút này không có bất cứ suy nghĩ gì có thể ngăn cản Lăng Phong nữa.
Khóc trong lòng mẹ là một chuyện xa xỉ tới mức nào.
- Phong con... Con à...
Hai tay Lâm Xuân Yến vuốt ve khuôn mặt Lăng Phong, hai mắt cũng đầy nước mắt. Suy nghĩ từ từ trở về, từ từ khôi phục bình thường. Nhưng khi hai tay bà chạm vào bộ ria vài ngày không cạo của Lăng Phong, vẻ mặt bà bỗng ngây ra.
- Mẹ hôn mê đã bao lâu rồi?
Lâm Xuân Yến thì thào mở miệng. Năm đó khi ý thức bà còn mơ hồ, biết chông mình đã chết, sau đó... Sau đó liền không biết gì nữa.
- Mười sáu năm.
Tiêu Dương đứng một bên, nói khẽ.
Nghe thế, đầu óc Lâm Xuân Yến chấn động mạnh.
- Mười sáu năm... Mười sáu năm...
Nước mắt Lâm Xuân Yến đã ướt đẫm cả khuôn mặt, ôm chặt lấy Lăng Phong, ôm chặt đứa con trai của mình, trái tim đau đớn.
- Mười sáu năm rồi!
Hai đứa con mình mười sáu năm nay đã phải chống chọi thế nào?
Năm đó chúng cũng chỉ là trẻ nhỏ, một đứa bốn tuổi, một đứa bảy tuổi...
Lâm Xuân Yến cảm thấy lòng mình quặn đau.
- Là mẹ có lỗi với các con... Mẹ có lỗi với các con...
Lăng Phong cố nén rơi lệ, ngẩng đầu, lau nhẹ nước mắt trên mặt mẹ:
- Không, mẹ, là chúng con chưa chăm sóc tốt cho mẹ, cho nên đến giờ mẹ mới tỉnh lại...
Nước mắt hai mẹ con chảy xuống không ngừng. Mà ngọn đèn âm u trong phòng bệnh cũng từ từ sáng lên...
- Để mẹ ngắm con một chút.
Lâm Xuân Yến đang ôm khuôn mặt của đứa con trái mười sáu năm chưa gặp. Giờ khắc này, bà lại khóc không thành tiếng lân nữa.
Ước chừng nửa giờ sau, hai mẹ con mới từ từ bình tĩnh lại.
Lăng Phong nắm chặt tay mẹ mình, chỉ sợ đây là một giấc mơ. Khi tỉnh lại, mẹ mình vẫn nằm im lặng trên giường bệnh.
- Ông trời thật sự tốt với chúng ta. Bác sĩ nói, cơ hội mẹ tỉnh lại vô cùng xa vời...
Trong lòng Lăng Phong mừng như điên, lại lẫn cả nước mắt, khó có thể ức chế nổi.
Nghe vậy, Lâm Xuân Yến từ từ quay mặt lại nhìn Tiêu Dương vẫn đứng lẳng lặng một bên. Đột nhiên, bà quỳ hai gối ở trên giường:
- Ân nhân, xin nhận của Lâm Xuân Yến một lạy.
Nhất thời Tiêu Dương kinh hãi, vội vàng vọt đến, đồng thời nói:
- Lăng Phong, còn không nâng bác gái dậy đi. Bác Lâm, bác làm thế là muốn làm cháu tổn thọ rồi.
- Ân nhân...
- Bác gái, cháu tên là Tiêu Dương...
- Mặc dù tôi mê man mười sáu năm nhưng trước khi tôi tỉnh lại vẫn nghe được một loạt tiếng kêu gọi, hơn nữa tôi cũng biết rõ chủ nhân của giọng nói này đang cứu chữa cho tôi...
Lâm Xuân Yến vô cùng cảm kích nói:
- Tôi biết là cậu cứu tôi.
Tiêu Dương biết không thể gạt được Lâm Xuân Yến, vội vàng xua tay:
- Cháu chỉ cố gắng thử một lần thôi, hơn nữa cháu là bạn của cô Lăng, cứu bác là chuyện nên làm. Ngàn vạn lần đừng khách sáo. Bác mà khách sáo là cháu bỏ chạy đó.
Tiêu Dương không thích nhất là bị người khác khách sáo.
- Mẹ, Tiêu Dương là bạn của em gái đấy.
Lăng Phong vừa nói, đồng thời ham cũng cảm kích nhìn Tiêu Dương. Đang định nói, Tiêu Dương lập tức cất tiếng đổi đề tài:
- Đúng rồi, việc vui lớn như vậy, hẳn chúng ta phải ra ngoài ăn mừng một chút. Những chuyện khác đừng nói nữa!
- Nhạn ơi, Nhạn đâu rồi?
Lúc này Lâm Xuân Yến cũng vội vàng mở miệng.
- Ban ngày em con ở đây một ngày rồi. Con bảo nó trở vê trường học nghỉ ngơi.
Lăng Phong nói:
- Mở miệng nói:
- Con gọi điện cho em con. Nó biết tin này sẽ vui đến phát điên mất!
-Ôi...
Tiêu Dương lập tức xua tay ngăn Lăng Phong lại, cười bình thản nói:
- Anh vừa nói cô ấy mà biết tin này thì vui tới phát điên mất, chắc sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để tới đây. Nếu vậy thì nguy hiểm rồi. Không bằng... Chúng ta đi thẳng tới trường học, cho cô ấy một niềm vui bất ngờ đi
- Được, tôi sẽ làm thủ tục xuất viện luôn.
Lăng Phong vội vã chạy ra ngoài. Mẹ tỉnh lại khiến thân thể vốn có vẻ nặng nề của Lăng Phong dường như thoáng cái tràn ngập năng lượng.
- Tiêu...
Trong phòng bệnh, Lâm Xuân Yến nói khẽ.
- Bác Lâm, bác gọi cháu là Tiêu Dương là được.
- Tiêu Dương.
Lâm Xuân Yến gật đầu, chân chừ một chút rồi hỏi:
- Con bé nhạn nó ở ở trường nào?
Lâm Xuân Yến muốn tìm hiểu tình hình của con gái, không thể chần chờ được.
- Trường Phục Đại! Trường đại học!
Tiêu Dương giơ một ngón cái lên, cười ha hả nói.
Là người mẹ, hiển nhiên hy vọng thấy con gái mình trở nên nổi bật. Hôm nay Lâm Xuân Yến nghe thấy con gái học tại trường đại học tốt nhất, hiển nhiên tâm tình lại tốt hơn rất nhiều.
- Nó sống thế nào? Nó...
Một hỏi một đáp, Tiêu Dương nói hết tình hình mà mình biết vê Lăng Ngư Nhạn.
- Mỗi ngày cô ấy đều hát bài hát cô ấy thích nhất cho bác nghe...
xe
xkxk*
Lâm Xuân Yến tỉnh lại và xuất viện giống như một tiếng sét lớn nổ vang trong bệnh viện!
Hầu như tất cả bác sĩ đều hết sức yêu cầu Lâm Xuân Yến ở lại viện theo dõi một thời gian. Đây là một kỳ tích của giới y học! Lâm Xuân Yến tiếp tục ở lại bệnh viện, cho dù là đối với tình hình nghiên cứu của bọn họ về bệnh tình Lâm Xuân Yến hay với danh tiếng của bệnh viện cũng có tác dụng cực kỳ quan trọng.
Chẳng qua Tiêu Dương dùng hết sức từ chối mọi yêu cầu, Lâm Xuân Yến vẫn thuận lợi xuất viện. - Thật sự là kỳ tích mài!
- Khó có thể tin nổi! Có thể giải thích được nghi hoặc của giới y học.
- Bệnh nhân hai ngày trước còn suýt chết lại thức tỉnh nhanh như vậy, chẳng lẽ thật sự sức mạnh của lòng hiếu thuận của hai anh em này cảm động được trời cao sao?
Nhìn chiếc Chery màu đỏ rời đi, trong bệnh viện, tiếng bàn luận, than thở vang lên không ngới...
Trường Phục Đại càng về khuya càng yên tĩnh.
Lúc này đã hơn mười một giờ đêm.
- Cô Lăng...
Đứng ở cửa phòng bảo vệ trong trường, cầm di động, vẫy tay với Lăng Ngư Nhạn đã nhận điện thoại, đang đứng trên hành lang phòng ngủ ở tầng năm, Tiêu Dương mỉm cười nói:
- Cô xuống đây. Tôi tặng cô một món quà.
- Món quà?
Lăng Ngư Nhạn ngẩn ra, không suy nghĩ nhiều, gật đầu tắt điện thoại, xoay người quay vê phòng ngủ lấy một chiếc áo khoác lên người.
- Hì hì, lại đi hẹn hò với anh Tiêu đẹp giai rồi.
- Phì, nói bậy bạ gì đó.
Đối với với "lời đùa" của bạn cùng phòng, mặt Lăng Ngư Nhạn hơi nóng lên.
- Chị em tôi thật sự hâm mộ cậu đấy!
- Giai đẹp họ Tiêu kia là vương tử trong lòng không ít nữ sinh tại tâng lầu chúng ta đấy!
- Mỗi một việc hắn làm đều thật là soái ca...
Trong tiếng cảm thán của một đám mê trai, Lăng Ngư Nhạn chạy trối chết, bước nhanh xuống cầu thang, sau đó bước chân từ từ chậm lại, trong lòng có rung động khó hiểu. Dường như trong nội tâm có thứ gì đó đang muốn bộc lộ ra.
Khuôn mặt điềm tĩnh thoáng ẩn chứa một tia mệt mỏi. Một sợi tóc đen vương ở trước mặt, không che khuất tâm mắt, ngược lại khiến khuôn mặt tăng thêm vài phần xinh xắn.
Bước chân nhẹ nhàng đi tới trước mặt Tiêu Dương, tâm mắt thoáng nhìn lại, không khỏi ngẩn ra:
- Anh?
Lăng Phong vờ ghen tị mười phần, âu sầu mở miệng:
- Cuối cùng em cũng nhìn thấy ông anh này rồi.
Quả nhiên là con gái lớn không thể để mãi trong nhài
- Anh, sao anh lại ở đây?
- Không phải Tiêu Dương đã nói cho em rồi sao?
Lăng Ngư Nhạn chuyển tâm mắt về phía Tiêu Dương.
- Tặng cho cô một món quà.
Tiêu Dương mỉm cười.
- Tuyệt đối là món quà quý giá nhất cô có thể nhận được trên đời này. Vẻ mặt Lăng Ngư Nhạn hơi mơ hồ. Lúc này, một tiếng hát khe khẽ vang lên từ bên trong cửa phòng bảo vệ đóng chặt...
- Ánh trăng sáng xuyên qua đám mây, chiếu lên hoa sen trắng...
ÂmII
Đầu óc Lăng Ngư Nhạn chấn động kịch liệt!
Thân thể mềm mại của cô giống như bị bão táp vùi dập, lắc lư một hồi, sau đó cứng ngắc lại trong nháy mắt...
CạchI
Di động cầm trong tay rơi xuống mặt đất, tạo thành một tiếng vang trong trẻo.
Đôi mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm vào cửa phòng bảo vệ...
Bên tai cô vang vọng tiếng hát quen thuộc...
Tiếng hát mà cô ngày nhớ đêm mongl!!
- Chúng ta ngồi trên vách núi cao cao, nghe mẹ kể chuyện xưa. Chúng ta ngồi trên vách núi cao cao, nghe mẹ kể chuyện xưa...
Tiếng hát bắt đầu nghẹn ngào, nhưng tình cảm thật sâu đậm.
- Mẹ... Mẹ...
Lăng Ngư Nhạn cảm thấy giờ phút này mình giống như đang mơ, khuôn mặt đã đẫm nước mắt từ bao giờ, bước chân từ từ đi về phía cửa phòng bảo vệ, bàn tay run rẩy duỗi ra nhưng rồi lại dừng lại.
Cô sợ đây chỉ là một giấc mơ, đẩy cửa ra thì giấc mơ sẽ tan biến.
Con mắt cô từ từ nhìn về phía Tiêu Dương...
- Mở cửa ra đi.
Tiêu Dương mỉm cười gật đầu, khuôn mặt tươi cười như gió xuân làm yên lòng Lăng Ngư Nhạn.
Một phía khác. Lăng Phong cũng khóc, che mặt ngồi xổm xuống. Đáng ghen tị quá, thật sự không biết ai mới là anh ruột nó đây.
Theo Lăng Phong thấy, dưới tình huống này thì em gái hẳn phải nhìn về phía mình. Và gã là anh ruột sẽ dùng ánh mắt cổ vũ động viên em gái...
Cửa mở ra...
Dưới ngọn đèn, khuôn mặt nằm trên giường bệnh không biết bao năm tháng lộ nụ cười hiền lành, đồng thời cũng đẫm nước mắt.
Lăng Ngư Nhạn như bị một tia sét đánh trúng!
Cửa mở ra, hai mẹ con chạm mặt trong nháy mắt, dường như hình ảnh này đã trở thành vĩnh hằng.
Yên tính một lúc lâul
- Mẹ...
Giống như tiếng chim oanh trong bóng đêm, ánh mặt trời xua tan tâng mây u tối, tỏa sáng rực rỡ trên đời.
Lại giống như một con bướm xinh đẹp tung bay trong gió xuân, chập chờn nhảy múa.
Vui mừng quá mà bật khóc! Vừa khóc vừa cười!
Đây là một tâm tình khó có thể dùng ngôn ngữ nói rõ được, càng không thể dùng bút mà vẽ ra nổi...
*++#* Món quà quý giá nhất!
Mẹ con ôm chặt lấy nhaul
Rất lâu sau đó...
Khi Lăng Ngư Nhạn rúc vào lòng mẹ kể những chuyện xảy ra trong mười sáu năm xong, Tiêu Dương đưa ra đề nghị, nhân dịp này ra ngoài ăn mừng một phen.
Ba mẹ con đi phía trước, Tiêu Dương đóng cửa phòng bảo vệ, sau đó bắt đám nữ sinh tắt đèn rồi lập tức bước nhanh theo...
Đột nhiên Lăng Ngư Nhạn tạm buông lỏng cánh tay vẫn nắm chặt mẹ, xoay người đi thẳng về hướng Tiêu Dương.
- Đây là món quà quý giá nhất mà em nhận được.
Lăng Ngư Nhạn tiến sát tới ngực Tiêu Dương. Hầu như đồng thời, một tiếng lí nhí khó có thể nghe thấy vang lên bên tai Tiêu Dương:
- Chờ tới một ngày, em cũng sẽ tặng anh một ... Món quà quý giá nhất.
Lăng Ngư Nhạn xoay người bước nhanh về phía mẹ.