Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 177 - Chương 177: Long Sĩ Đầu!

Chương 177: Long Sĩ Đầu! Chương 177: Long Sĩ Đầu!Chương 177: Long Sĩ Đầu!

-... Món quà quý giá nhất?

Tiêu Dương ngẩn ra một chút, nhìn bóng lưng Lăng Ngư Nhạn, ngây người một hồi, nhất thời vội vàng bước nhanh hơn.

- Ôi, cô Lăng, nói rõ một chút đi...

Một đêm này đối với với vô cùng người có thể nói là tuyệt đối không thể ngủ nổi.

Mẹ con Lăng Ngư Nhạn "gặp lại", có thể nói là vô cùng vui sướng. Tai nạn giao thông năm đó, Lăng Ngư Nhạn mới bốn tuổi, hôm nay đã là một cô gái trưởng thành hai mươi tuổi rồi. Lâm Xuân Yến càng yêu thích, cầm tay Lăng Ngư Nhạn không muốn buông tay. Mẹ con nói chuyện không có bất cứ ngăn cách nào.

Lăng Phong lại thỉnh thoải bổ sung vài câu.

Mà Tiêu Dương thì vùi đầu ăn uống, đôi mắt với ánh mắt thỉnh thoảng nhìn tới của Lâm Xuân Yến, trong lòng có cảm giác bối rối khó hiểu...

Hắn không biết loại ánh mắt này là mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng vừa ý.

- Tiêu Dương, mấy ngày nay đều nhờ cháu chăm lo cho con bé Nhạn.

Lâm Xuân Yến cười tủm tỉm nhìn Tiêu Dương.

Tiêu Dương vội vàng xua tay:

- Nên vậy, nên vậy mà bác.

Nên vậy!

Khuôn mặt Lâm Xuân Yến càng lộ nụ cười ngầm hiểu ý...

Có người vui mừng thì có người đau khổ.

Ở một nơi khác, Trịnh Thu đã hoàn toàn nổi giận rồi!

- Kẻ nào! Rốt cục là ail

Trịnh Thu đã đập nát hầu như toàn bộ đồ vật có thể đập trong phòng làm việc của mình rồi!

Đập thật mạnh! Đập nát!

Mất bình tĩnh chưa từng thấy!

Không thể phủ nhận, xưởng chế ma túy dưới tâng ngâm mang lại lợi ích kinh thế không thể đo lường cho Trịnh Thu. Nhưng tai họa bất ngờ đêm nay lại khiến gã bị một đòn giống như đâm thẳng vào timI

Không có bất cứ hy vọng gì vào may mắn, khi biết người thần bí xông vào đã chạy thoát thành công, Trịnh Thu quyết đoán ra lệnh tiêu hủy toàn bộ xưởng chế ma túy!

Bỏ xe giữ tướng!

Nhưng không thể nghi ngờ gì nữa, việc này khiến gã phải gánh chịu tổn thật lớn lao!

Trái tim Trịnh Thu đang nhỏ máu!

Ba tâng ngầm của tòa nhà chính tập đoàn Hắc Sơn vốn là nơi gã tự nhận thấy cứ điểm chế ma túy an toàn nhất, bí ẩn nhất, cũng sản xuất quy mô lớn nhất! Đây là trung tâm của dây chuyền sản xuất ma túy!

Một ngọn lửa đã thiêu hủy tất cải!

- Rốt cục là aiIII Tiếng gầm rít của Trịnh Thu vang lên, gân xanh trên cánh tay nổi lên. Có thể hiểu, giờ phút này nếu Trịnh Thu biết ai hại mình chật vật như vậy, sợ rằng hận không thể lập tức băm thây hắn thành vạn mảnh.

- Trương Tiều!

Hít sâu liên tục vài hơi, Trịnh Thu cố hết sức giữ mình tỉnh táo, nói gần như nghiến răng nghiến lợi:

- Vào đi!

Không bật đèn, dưới ánh sáng tù mù, một bóng người đẩy cửa bước vào, cũng không có gan nói gì thêm, chỉ cúi đầu đứng trước mặt Trịnh Thu.

- Lượng hàng đã đặt... Có sản xuất kịp không?

Lúc Trịnh Thu nói ra những lời này, trong nội tâm nhỏ máu.

Cho dù mình đã di chuyển đám hàng hóa trong xưởng đi trước nhưng vẫn còn lâu mới đủ cung ứng cho những đơn hàng đã được đặt trước.

- Chỉ còn lại một khu điều chế...

Trương Tiều chần chừ trong chốc lát, lắc đầu:

- Sợ rằng rất khó giao hàng đúng hẹn!

Vẻ mặt Trịnh Thu trong chớp mắt sâm xuống!

- Không ai trong nhóm khách hàng này có thể dễ dàng đắc tội!

Trịnh Thu tức giận nắm chặt tay:

- Nếu như không giao hàng kịp thì dựa theo hợp đồng, chúng ta phải bồi thường số tiền rất lớn...

Đã mất phu nhân lại thiệt binh!

- Còn có ba ngày!

Trịnh Thu trâm giọng nói:

- Cần phải sản xuất cả ngày lẫn đêm! Có thể làm được bao nhiêu thì làm bấy nhiêu!

Chuyện cho tới nước này, chỉ có thể nghĩ cách sửa sail

- Tôi hiểu rồi!

Trương Tiều gật đầu.

- Còn nữa...

Đôi mắt Trịnh Thu lóe lên ánh sáng lạnh lo:

- Điều tra rõ! Tôi hạn cho ông trong ba ngày phải điều tra ra vị khách không mời đêm nay!

Vẻ mặt Trịnh Thu dữ tợn, hung hăng nắm chặt tay.

- Ông đây muốn cho hắn hối hận vì đã sinh ra trên đời này!

- Vâng!

xxx

Phía Đông Minh Châu, trong một tòa biệt thự nhìn không có gì cuốn hút, ánh đèn dịu mắt chiếu sáng bóng đêm.

Trên ghế sa lon trong biệt thự.

Năm bóng người. Hai người đứng phía ngoài cùng bên trái là hai thanh niên thần bí từng tiếp xúc một lần với Tạ Chấn Vinh tại Vũ Phong Quán, một nam một nữ. Ba người khác đều có khuôn mặt trung niên, mặc đồ theo phong cách cổ, khuôn mặt vô cùng lạnh lùng, đôi mắt sắc bén nhìn về phía trước, ngay cả nói chuyên cũng nghiêm mặc, không có chút vẻ mặt dư thừa nào.

Trong năm người dường như coi đôi thanh niên nam nữ là thủ lĩnh. Ba người trung niên vẫn chờ hai người mở miệng, rất ít khi nói xen vào.

- Hắc Hùng chết đã gây nên sóng gió lớn rồi!

Người thanh niên cất tiếng nói:

- Phải biết rằng Hắc Hùng là sát thủ bị cảnh sát quốc tế phát lệnh truy nã đặc biệt, nói về thực lực, chỉ sợ cả ba vị tiền bối phối hợp với có thể thắng được y! Đồng thời Hắc Hùng cũng là một mục tiêu chúng ta tập trung từ trước tới nay. Nhưng một nhân vật như vậy lại chết quỷ dị tại ven đường Minh Châu! Có thể tưởng tượng được, nhất định có một người cực mạnh đã lẻn vào Minh Châu. Về mục đích của hắn thì không biết có liên quan tới đồ vật kia hay không... Cho nên chúng ta phải nhanh chóng tìm ra người này!

- Cho dù trước đó chúng ta đã nghi ngờ mấy người nhưng trên cơ bản cũng chứng minh hung thủ không phải là bọn họ rồi.

- Trừ án mạng Hắc Hùng ra, chúng ta còn tra được bang phái bản địa của Minh Châu là Bích Lân đường đã từng xuất hiện án mạng, cách thức giết người của hung thủ khá tương tự như cách giết chết Hắc Hùng...

- Đã điều tra rồi.

Lúc này, cô gái áo đỏ đưa ảnh chụp ra.

- Người này là kẻ bị tình nghi số một của chúng ta.

Chẳng qua khi nói những lời này, giọng điệu của chính cô gái áo đỏ cũng có vẻ nghỉ hoặc.

Ba người trung niên cầm ảnh nhìn lướt qua, lông mày đều nhíu lại.

- Không có khả năng!

Hầu như bọn họ đồng thời mở miệng.

Dừng lại một chút, một người chợt nói:

- Từ ảnh chụp thì người này chắc chỉ chừng hai mươi... Làm sao có năng lực giết chết được Hắc Hùng chứ?

- Trên đời cũng không phải không có thiên tài như vậy!

Người thanh niên nhìn thoáng qua ba người, lạnh nhạt nói:

- Đừng quên bên cạnh chúng ta cũng có một người.

Nghe vậy, vẻ mặt ba người đồng thời biến đổi, nửa ngày sau mới lắc đầu:

- Thiên tài như vậy tuyệt đối cực kỳ hiếm có.

- Như vậy đi, trước tiên thử dò xét sức mạnh của hắn một chút.

Cô gái áo đỏ đưa mắt nói:

- Chuyện này giao cho tôi đi.

- Em LinhI

Nam thanh niên quýnh lên.

- Không sao đâu. Cô gái áo đỏ cười tự tin.

- Chẳng lẽ anh cảm thấy hắn có thể gây bất lợi được cho em à?

- Hay là để anh đi đi.

Nam thanh niên chân chừ một chút, chợt nói.

- Em đã quyết định rồi.

Cô gái áo đỏ cầm một phần tài liệu khác trên mặt bàn, bình thản nói:

- Hiện giờ chúng ta bàn bạc tới việc cuối cùng của đêm này, cũng là mục đích căn bản nhất khi chúng ta tới Minh Châu!

- Căn cứ vào tin tức xác thực, sau ba ngày sẽ có mấy trùm buôn ma túy từ Châu Mỹ và Tam giác vàng tới Minh Châu tiến hành một vụ giao dịch!

Đôi mắt cô gái áo đỏ tỏa ra ánh sáng mãnh liệt, khuôn mặt nhìn như dịu dàng lại như bị một tâng sương lạnh bao phủ.

- Đây là một vụ giao dịch liên quan rất lớn. Chẳng qua rốt cục liên hệ với người nào tại Minh Châu thì chúng ta còn chưa điều tra rõ. Người này tuyệt đối là một khối u ác tính tại Minh Châu!

- Thừa cơ hội này, cũng phải cho đám khách ngoại lai có gan không kiêng nể gì mà bước vào đất đai của Viêm Hoàng một bàn học đắt giá đi.

Thanh niên nam cười lạnh, sau đó cất tiếng nói:

- Người của chúng ta đã tập trung theo dõi hành động của một nhóm người bọn họ, chỉ cần bọn họ vừa tiến hành giao dịch là nhất định có thể bắt trọn trong một mẻ lưới!

- Trụ sở cũng đã tăng người chi viện cho chúng ta, lấy danh nghĩa tham gia trận đấu tinh anh để tham dự hành động bủa lưới lần này.

Cô gái áo đỏ đứng lên, ánh mắt đảo qua phần tài liệu trong tay.

- Hiện tại chúng ta đều chuẩn bị. Cho dù là vụ án mạng của Hắc Hùng hay là giao dịch của tập đoàn buôn ba túy, thậm chí là trận đấu tinh anh, chúng ta cũng không được để xảy ra bất cứ sơ sót gì!

- Từ bây giờ trở đi, việc tập đoàn buôn thuốc phiện giao cho Âu Tử Lôi phụ trách. Nhớ giữ bí mật, hành động lần này lấy tên là... Long Sĩ Đầu!

Ngọn đèn trong biệt thự âm thầm tắt ngấm...

Ngày hôm sau.

Thứ Hai đối với tâng lớp cao cấp tại trường Phục Đại là một ngày cực kỳ quan trọng.

Thủy Ngưng Quân lựa chọn đầm sen của trường Phục Đại để quay quảng cáo cũng là một loại tuyên truyền cho danh tiếng của trường Phục Đại. Nghe nói nội dung quảng cáo là một tập đoàn buôn đồ cổ thuê quay Thủy Ngưng Quân, liên quan tới một bức họa cổ, tuyên truyền tăng danh tiếng cho tập đoàn.

Đội bảo vệ trường Phục Đại đã bận rộn từ sáng sớm.

Từ sáng mọi người đã chuẩn bị trận địa đón địch, tập trung tại quảng trường gần cửa trường, đưa tới sự chú ý của không ít sinh viên, đều đoán già đoán non...

Đương nhiên bởi hành trình của Thủy Ngưng Quân được giữ bí mật tuyệt đối, ngoài mấy vị cán bộ cao cấp của trường Phục Đại ra thì cũng chỉ có mấy bảo vệ phụ trách an toàn như Tiêu Dương mới biết được mà thôi. Bịch bịch bịchI

Tiếng đập cửa vang lên.

Tiêu Dương duỗi thắt lưng ra mở cửa, mắt không khỏi trừng lớn:

- Không cần khoa trương như vậy chứt

Trước mắt, hai người Lâm Tiểu Thảo và Tiểu Vũ mặc đồng phục bảo vệ vô cùng chỉnh tê, mái tóc dường như cũng được chải chuốt rất kỹ. Đương nhiên khiến Tiêu Dương khiếp sợ lại là hai hốc mắt đen thẫm không khác gì gấu mèo của hai người...

- Anh Tiêu, chẳng lẽ anh không biết hôm nay là thứ mấy sao?

Lâm Tiểu Thảo say mê nói:

- Có lẽ đây là lần gặp mắt duy nhất của tôi với Thủy Ngưng Quân trong đời này đấy.

- Không gặp không quen biết, lần này cậu cũng bỏ hết vốn liếng đấy.

Tiêu Dương bĩu môi.

- Từ tóc đến giầy đi tong mất nửa tháng lương của tôi đấy...

Lâm Tiểu Thảo sau khi đau lòng một giây đồng hồ, lập tức ưỡn ngực, vuốt vuốt tóc:

- Chẳng qua cũng đáng giá thôi! Ôi, Tiểu Vũ, cậu xem tóc tôi có bị rối không?

- Không đâu, còn rất chỉnh tê. Anh xem em thế nào?

- Ừ, mặc dù so với anh Tiểu Thảo của chú thì còn kém một chút nhưng cũng rất tuấn tú rồi.

Tiêu Dương không thèm để ý tới hai tên bị tẩu hỏa nhập ma này nữa, trực tiếp xoay người trở về vệ sinh, thay đồng phục bảo vệ rồi mở cửa ra lần nữa.

Hai anh giai kia vẫn đang bàn bạc về kiểu tóc ngày hôm nay...

- Ấy... Xin hỏi hai vị, tối qua có ngủ hay không vậy?

Tiếng nói vừa dứt, ánh mắt Lâm Tiểu Thảo và Tiểu Vũ đồng thời rơi lên người Tiêu Dương, mang theo vài phần quái dị.

Tiêu Dương bị hai người nhìn chằm chằm hơi mất tự nhiên:

- Có chuyện gì?

- Anh Tiêu, sao anh lại hỏi một vấn đề nông cạn như vậy chứ?

Lâm Tiểu Thảo nói vẻ vô cùng cẩn thận.

- Đúng.

Tiểu Vũ nói:

- Tối hôm qua chúng tôi... Đương nhiên là không ngủ rồi!

- Ngủ thì tóc bị rối thì sao?

Dường như hai người đã từng huấn luyện, đồng thanh nói, đồng thời cười bỉ ổi:

- Nghĩ tới nữ thần trong lòng lại càng không thể ngủ được!

Tiêu Dương trực tiếp đẩy hai người đi, cất bước ra ngoài. - Các người nói chuyện phiếm ít thôi. Mau đi tới chỗ đội trưởng Cao, hỏi rõ xem hôm nay chúng ta phải đảm nhận nhiệm vụ gì.

Tiêu Dương nói.

- Tôi còn có chút việc...

- Hiểu rồi, hiểu rồi!

Hai người Lâm Tiểu Thảo đồng thời nháy mắt cười với Tiêu Dương.

Ngầm hiểu!

- Chúng ta cũng nên đi thôi.

- Anh Tiêu, đừng vội, đừng vội!

Trán Tiêu Dương nhăn thành một đường thẳng, đồng thời hơi nghi hoặc, không hiểu tại sao hai người này đột nhiên lại nói vậy...

- Tiêu Dương.

Một tiếng nói êm ái, mang theo chút mừng rỡ nhẹ nhàng vang lên bên tại Tiêu Dương.

Tiêu Dương nghiêng người nhìn lại.

Hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn...
Bình Luận (0)
Comment