Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 178 - Chương 178: Anh Vào Còn Nhanh Hơn!

Chương 178: Anh vào còn nhanh hơn! Chương 178: Anh vào còn nhanh hơn!Chương 178: Anh vào còn nhanh hơn!

Tiêu Dương ăn bữa sáng yêu thương dưới ánh mắt dịu dàng của Lăng Ngư Nhạn, sau đó bởi sáng nay không có giờ học, Lăng Ngư Nhạn liền trở về làm bạn với mẹ.

Tiêu Dương có thể lý giải tâm tình của Lăng Ngư Nhạn giờ phút này.

Mất mà tìm lại được mới vui mừng và ngạc nhiên, khiến Lăng Ngư Nhạn cảm thấy quý trọng.

Ăn sáng xong, sửa sang lại quần áo, Tiêu Dương cất bước đi tới phòng 106.

Cộc!

Vừa một đập cửa một cái, lập tức trong phòng ngũ vang lên tiếng chân tay bối rồi.

Tiêu Dương ngẩn ra, không khỏi ho khế một tiếng:

- Tôi có thể vào không?

- Quả nhiên là Tiêu Lục Lang anh!

Bên trong truyền tới tiếng oán hận của Tiếu Tiêu:

- Sáng sớm đến gõ cửa, muốn chiếm chút lợi lộc hả.

- Vào đi.

Giọng Hà Tú vô cùng điềm tĩnh và dịu dàng, quả giống con gái nhà đại gia.

Tiêu Dương đẩy cửa bước vào, liếc Tiếu Tiêu đã chui cả người vào trong ổ chăn một cái, không khỏi bĩu môi:

- Tôi không thích ăn bánh bao nhỏ.

- Anh nói cái gì?

Nghe vậy, Tiếu Tiêu bực tức, lập tức chui từ trong ổ chăn ra, trên người chỉ mặc một chiếc áo ngủ mỏng manh, trên ngực còn có ảnh hoạt hình rất đáng yêu. Thân thể cô chui ra, hai "cục thịt" trước ngực cũng nhảy theo lên xuống.

Hai mắt Tiêu Dương đảo một cái, cười hắc hắc:

- Xem ra không phải bánh bao nhỏ.

- ÁI

Lúc này Tiếu Tiêu mới phát hiện ra mình trong tình thế cấp bách đã cho thằng nhãi này mở rộng tâm mắt rồi, vội vàng kêu lên một tiếng kinh hãi, lùi về trong ổ chăn một lần nữa.

- Yên tâm đi.

Tiêu Dương buông tay, khẽ cười nói:

- Bánh bao lớn tôi cũng không thích ăn.

- Tiêu Dương, anh vừa nói bậy bạ cái gì đó.

Lúc này Quân Thiết Anh đang đẩy xe lăn từ từ đi vào từ ban công, mặt vẫn hơi ướt, chắc vừa rửa mặt.

- Không có gì.

Tiêu Dương lơ đễnh nói:

- Tiếu Tiêu muốn mời tôi ăn bánh bao, tôi không nói không cần đâu. Trong ổ chăn truyền ra tiếng nghiến răng ken két.

- Chẳng lẽ tự mình ăn rồi?

Tiêu Dương thật sự muốn xốc ổ chăn lên xem thử rốt cục thế nào.

Quân Thiết Anh liếc Tiêu Dương một cái, không nhịn được phì cười, đang chuẩn bị lên tiếng thì lại có một tiếng kêu sợ hãi vang lên!

Xoạt!

Tâm mắt của Quân Thiết Anh và Tiêu Dương đồng thời hướng về phía Tiếu Tiêu.

Tiếu Tiêu chui đầu ra khỏi ổ chăn, ánh mắt mờ mịt:

- Không phải tôi kêu.

Xoạt...

Ánh mắt ba người đồng thời chuyển về một bên khác.

Lúc này Hà Tú đang khoác một chiếc áo khoác ngồi trên giường, trước người đặt một chiếc notebook.

Coi ngươi cô khiếp sợ nhìn chằm chằm vào màn hình, miệng mở rộng, lộ vẻ cực kỳ khó tin, thậm chí áo khoác hơi buông xuống, lộ ra bờ vai mịn màng trắng trẻo và một sợi dây áo đỏ trên vai mà cũng không phát hiện ra.

Tiếu Tiêu liếc nhìn Tiêu Dương một cái, tâm mắt cũng đảo qua, không khỏi bĩu môi, bực tức lẩm bẩm:

- Không hổ là Lục Lang, lại chiếm lợi rồi. Tú Tú thật sự không cẩn thận.

- Tú Tú, làm sao thế?

Lúc này Quân Thiết Anh ân cần hỏi.

- Thủy... Thủy...

Giọng Hà Tú kích động.

- Nước tới rồi.

Động tác của Tiêu Dương cực kỳ nhanh, lập tức đưa một chén nước cho Hà Tú...

Hà Tú ngẩn ra, vội vàng lắc đầu:

- Không phải tôi muốn uống nước, là cô ấy...

Một ngón tay Hà Tú chỉ lên màn hình:

- Thủy Ngưng Quân!

- Thủy Ngưng Quân làm sao thế?

Ánh mắt Tiếu Tiêu sáng lên:

- Chẳng lẽ sắp tổ chức biểu diễn tại Minh Châu? Lần này nhất định tôi phải giành được vé!

Lúc này Tiêu Dương và Quân Thiết Anh đưa mắt nhìn nhau, trái tim đều đập mạnh một cái.

Bị tiết lộ rồi?

Tiêu Dương không khỏi nhíu mày. Nếu hành trình của Thủy Ngưng Quân hoàn toàn bại lộ thì sẽ mang lại phiền toái rất lớn cho công việc bảo vệ của bọn họ.

- Không phải là biểu diễn...

Giọng nói của Hà Tú lộ vẻ khó tin: - Là tới trường chúng ta! Trời ạ! Tin tức này có phải thật hay không? Hôm nay Thủy Ngưng Quân sẽ tới trường Phục Đại!

- Cái gì?

Thân thể Tiếu Tiêu nhảy thẳng khỏi giường, thoáng một cái lại để lộ da thịt, khiến có người nào đó đứng bên mở rộng tầm mắt, trong lòng còn âm thầm lắc đầu than khẽ. Con gái thời nay ăn mặc thật thiếu vải. Áo ngủ mềm mại của Tiếu Tiêu chỉ che được tới bắp đùi, để lộ rất nhiều da thịt. Tiêu Dương nhìn từ dưới lên, thậm chí mơ hồ còn thấy được cả nội y...

- Màu tím?

Tiêu Dương không khỏi tự nhủ một tiếng.

- Lưu manhI

Khuôn mặt Tiếu Tiêu đỏ bừng, vội vàng nằm xuống. Vừa rồi kích động đứng dậy, không ngờ quên mất trong phòng ngủ còn có một con sói háo sắc đang nhìn chằm chằm. Trừng mắt lườm hắn một cái, Tiếu Tiêu lập tức xoay mặt nhìn Hà Tú:

- Tú Tú, vừa rồi cậu nói...

- Đây là tin tức mới nhất đột nhiên đưa lên diễn đàn của trường.

Vẻ mặt Hà Tú cũng hơi kích động.

- Nghe nói sáng nay Thủy Ngưng Quân sẽ tới trường chúng ta quay quảng cáo. Chẳng qua không rõ thời gian cụ thể. Hiện giờ tin tức trên diễn đàn đã gây nên sóng gió lớn rồi!

- Ái chà! Thà tin là có, không thể tin là không!

Tiếu Tiêu chuẩn bị rời giường, nghĩ đến bên dưới còn có một vị khách không mời, vội vàng ngừng động tác, đồng thời nói gấp:

- Tôi còn phải chuẩn bị nhanh một chút, đợi lát nữa đến đón ở cửa.

- Ồ, Thiết Anh, Tiêu Lục Lang, sao các ngươi chẳng có chút phản ứng gì thế?

Tâm mắt Tiếu Tiêu nhìn về phía Tiêu Dương.

Tiêu Dương và Quân Thiết Anh nhìn nhau...

Một lần nhìn nhau, đồng thời lộ vẻ khiếp sợ.

- Thật vậy chăng?

Khóe miệng Tiếu Tiêu giật giật. Vẻ "khiếp sợ" này giả tạo quá đi.

- Khụ khụ.

Thấy Tiếu Tiêu liếc mắt một cái liên nhận ra, Tiêu Dương ho khan một tiếng, vẻ mặt bình tĩnh nói:

- Thật ra người lý trí như tôi thì cực kỳ hiếm sùng bái thần tượng, càng không có hành vi theo đuổi của fan. Cho nên Thủy Ngưng Quân đến trường Phục Đại hay không, tôi căn bản chẳng quan tâm.

- Đồ nhà quê!

Tiếu Tiêu khinh thường một phen.

- Quê?

Tiêu Dương cười cười. - Tôi đâu cần biết cái gì quên. Cô ta tới quay quảng cáo cũng được, nhảy vào hồ sen cũng tốt. Không quan tâm, không quan tâm!

Tiếu Tiêu thoáng một cái là đằng đằng sát khí, trừng mắt nhìn Tiêu Dương:

- Anh không đang sỉ nhục thần tượng của tôi!

- Có khi tôi còn ném cô ta vào hồ sen thật ấy.

Tiêu Dương âm thầm nói, khuôn mặt lại vẫn tươi cười ha hả, không lên tiếng thêm.

- Tôi phải đi thay quần áo rồi.

Tiếu Tiêu nói tới đây liền nhìn Tiêu Dương, thấy hắn hồi lâu không có phản ứng gì, mặt co quắp lại, gần từng chữ một:

- Tiêu Lục Lang, tôi phải thay quần áo!

-Ồ,

Tiêu Dương gật đầu:

- Tôi biết rồi.

Tiếu Tiêu cảm thấy một vẫn là một cô gái ngoan ngoãn nhưng nhìn thấy Tiêu Lục Lang này là chỉ muốn nổi khùng.

Chưa từng thấy người nào vô sỉ như vậy!

Mình đã nói là phải thay quần áo, không ngờ còn không đi ra ngoài!

Tiêu Dương nhìn Tiếu Tiêu, ánh mắt hai người va chạm. Nhìn một lúc lâu, nửa ngày sau Tiêu Dương mới vô cùng cẩn thận mở miệng:

- Muốn tôi tránh đi phải không?

Hai mắt Tiếu Tiêu hầu như đảo tới trắng dã, rống lên như sư tử Hà Đông:

- Anh còn nói!

Vùi

Rầm!

Một bóng người lao ra ngoài như tên bắn, hơn nữa còn nhanh chóng đóng cửa lại.

Lửa giận của Tiếu Tiêu bùng lên, lại không thấy người đâu, không thể tỏa nỗi giận ra ngoài, lập tức mặt đỏ bừng, đôi bàn tay trắng như phấn hung hăng đấm vào gối:

- Hừ! Đừng để tôi gặp anh!

- Cô đang nói tôi sao?

Cánh cửa phòng ngủ đột nhiên bị đẩy ra, một cái đầu thò vào dò xét.

Trong khoảnh khắc, phòng ngủ lặng ngắt như tờ...

Tất cả mọi người trợn tròn mắt!

Bởi vì khi Tiếu Tiêu đang nói những lời này, vừa thuận tay cởi áo ngủ khỏi bả vai...

- ÁIII

Tiếng thét chói tai vang lên kinh thiên động địa! Bóng dáng Tiêu Dương đột nhiên vọt vê phòng bảo vệ. Cảnh tượng thấy được trong nháy mắt vừa rồi không thể xóa đi nổi, hắn gần như xịt máu mũi...

Hít sâu mấy hơi, bình phục trái tim đang chạy như ngựa.

- Anh Tiêu!

Hai bóng người xoạt một tiếng xuất hiện tại cửa sổ.

Lý Bái Thiên và Chu Mạt tươi cười xuất hiện trước mắt Tiêu Dương. Tiêu Dương giương mắt, ý bảo hai người tiến vào.

- Ô? Anh Tiêu, sáng sớm đã dậy luyện công à?

Chu Mạt kinh ngạc hỏi.

Theo ánh mắt hâm mộ của Chu Mạt, Tiêu Dương cúi đầu, nhìn thoáng qua, chợt ngẩng đầu lên, thuận tiện giương " thằng nhỏ", mặt không đổi sắc:

- Đàn ông mà. Buổi sáng đều thế. Chẳng lẽ các anh không thế?

- Đương nhiên là thế, đương nhiên rồi.

Hai anh em nhà kia vội vàng gật đầu không ngừng.

Anh Tiêu đã nói đàn ông đều thế, mình mà nói không phải thì chẳng lẽ nói mình không phải đàn ông?

- Tối hôm qua theo dõi Trương Hồng, kết quả thế nào?

Tiêu Dương bình thản mở miệng.

- Anh Tiêu, về vấn đề này, hai anh em chúng ta đã điều tra rất lâu, mãi vẫn không có kết luận chuẩn xác.

Lý Bái Thiên nhíu mày nói.

- Đúng, quá khó khăn rồi.

Tiêu Dương ngẩn ra:

- Làm sao thế?

- Trương Hồng sau khi rời khỏi quán cà phê Túy Vũ liên trực tiếp bắt xe đi ra sân bay, ngồi máy bay suốt đêm rời Minh Châu.

Lý Bái Thiên cúi đầu.

- Thế có phải là hành động khác thường không?

- Đi máy bay thì nhiều người cũng đi, có gì là khác thường đâu.

Chu Mạt nói xen vào.

- Nhưng cô ta đi chuyến bay muộn như thế, hẳn là khác thường chứ.

- Dừng!

Tiêu Dương thấy hai anh em nhà này chuẩn bị tranh luận, vội vàng hô lên, trán cũng hơi toát mồ hôi lạnh:

- Các anh vẫn chỉ điều tra vấn đề này à?

- Quá khó khăn rồi!

Hai người đồng thanh nói.

Tiêu Dương xua tay: - Chuyện này các anh không cần suy nghĩ nữa. Hôm nay tôi có một nhiệm vụ càng quan trọng hơn giao cho các anh.

- Anh Tiêu nói mau.

- Nhất định chúng tôi sẽ làm được.

Tiêu Dương gật đầu:

- Buổi sáng nay các anh đi theo bên cạnh tôi. Tôi sẽ giao nhiệm vụ cho các anh bất cứ lúc nào. Các anh cũng phải chuẩn bị ứng phó với tất cả đột biến, hiểu chưa?

Hai người nhìn nhau, đồng thời ưỡn ngực ngẩng đầu, thắt lưng thẳng tắp, đồng thanh nói:

- Không hiểu rõ lắm!

Xoạt!

Khuôn mặt Tiêu Dương co quắp lại, một chốc mời cố tươi cười:

- Nói đơn giản là đi theo bên cạnh tôi.

- Hiểu rõ rồi!

Lúc này bộ đàm màu đen đeo bên hông Tiêu Dương bỗng nhiên vang lên.

- Có chuyện gì?

Tiêu Dương nghiêng đầu hỏi.

- Tiêu Dương! Hiện giờ cậu ở đâu? Mau tới phòng họp tập hợp, có chuyện rồi!

Giọng Cao Vạn Đẳng lo lắng vang lên.

- Tôi biết rồi.

Vẻ mặt Tiêu Dương bình tĩnh nói:

- Không phải là Thủy Ngưng Quân tiết lộ hành trình sao?

Không đợi Cao Vạn Đằng nổi nóng, Tiêu Dương tiện đà nói:

- Tôi tới ngay thôi!

Tắt máy xong, Tiêu Dương đứng lên, đi ra khỏi phòng bảo vệ, nhìn vê phương hướng phòng 106, vẻ mặt hơi không yên. Chẳng qua không đợi Tiêu Dương tự hỏi rõ ràng, cửa lớn phòng 106 đã mở ra. Hà Tú đi trước, đẩy Quân Thiết Anh từ từ đi ra. Tiếu Tiêu khóa cửa phòng ngủ xong cũng theo sát phía sau.

Đi về hướng phòng bảo vệ...

Ở ngoài trăm mét, Tiêu Dương đã cảm nhận rõ ràng ánh mắt tàn nhẫn gần như giết người của Tiếu Tiêu.

Cố gắng trấn định.

Mặt mỉm cười tiến tới chào đón:

- Thật sự là phiền hai vị rồi. Cứ giao Đại tiểu thư cho tôi chăm sóc đi.

- Hừi

Tiếu Tiêu nghiến răng nghiến lợi mở miệng:

- Tiêu Lục Lang, món nợ này anh định tính sao đây?

- Bánh bao lớn.

Tiêu Dương cúi đầu tố khổ, mặt mày đau đớn: - Tôi không ngờ cô lại cởi nhanh như vậy.

Xoạt!

Cho dù là hai anh em ở phía sau lưng Tiêu Dương hay nữ sinh vừa vặn đi ngang qua, giờ phút này tâm mắt không kìm được mà liếc lại phía này theo tiêm thức...

Sắc mặt Tiếu Tiêu sâm lại, không ngờ Tiêu Dương lại vừa ăn cướp vừa la làng, lập tức nổi giận không kìm được, vội nói.

- Anh vào còn nhan hơn!

Mọi người ngạc nhiên!
Bình Luận (0)
Comment