Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 179 - Chương 179: Theo Lý Thuyết Là Có Thể!

Chương 179: Theo lý thuyết là có thể! Chương 179: Theo lý thuyết là có thể!Chương 179: Theo lý thuyết là có thể!

Nội dung hai người nói chuyện với nhau đã đủ khiến mọi người ở đây suy nghĩ liên miên rồi.

Thậm chí ngay cả người biết chuyện như Hà Tú và anh Tiêu cũng không khỏi trợn tròn mắt...

Mọi người tại đây thừ hết người ra!

Hai tròng mắt của anh em nhà Lý Bái Thiên cũng gần như lồi ra, nhìn bóng lưng cao lớn của Tiêu Dương, nửa ngày sau, đôi mắt không khỏi lộ vẻ sùng bái mãnh liệt.

Đại ca không hổ là đại cal

Lúc này dường như Tiếu Tiêu cũng ý thức được câu nói của mình dễ gây hiểu lâm, sắc mặt lúc này đỏ tới tận mang tai, gương mặt ửng hồng như một trái táo, môi run rẩy, vội vàng giải thích:

- Không phải, ý tôi không phải như vậy...

- Không! Là lỗi của tôi!

Tiêu Dương xua tay ngắt lời Tiếu Tiêu, ánh mắt thành khẩn:

- Sự thật là lỗi của tôi, cô cứ trách tôi là được.

Biết sai mà sửa đúng là tốt vô cùng.

Chuyện có gì lớn lao đâu!

Tiêu đại gia có thể co có thể duỗi.

Gật đầu cười với Tiếu Tiêu:

- Yêm tâm, lần sau tôi sẽ vào chậm hơn một chút.

Tất cả mọi người lúc này có cảm giác như mây đen che phủ toàn bộ bầu trời, không còn gì để nói.

- Đại ca thật sự là thân nhân, nói chuyện này trước công chúng mà mặt cũng không đổi sắc.

Chu Mạt đưa mắt nhìn sùng bái.

- Nói nhảm!

Lý Bái Thiên quát lớn một tiếng, giương mắt kính nể vô cùng:

- Đây mới là bản sắc của đại cal

- Anh...

Tiếu Tiêu cảm thấy mình không thể nói tiếp. Từng luông ánh mắt lộ vẻ khách thường đang nhìn chằm chằm vào mình. Giờ phút này cô hận không thể tìm được một cái hố lớn trên mặt đất, đá tất cả mọi người xuống, sau đó thế giới liền trở lại yên bình rồi.

- Tiêu Lục Lang! Anh...

Tiếu Tiêu tức giận dậm chân một cái, lập tức chạy ra bên ngoài.

- Tiếu Tiêu...

Hà Tú vội vàng đuổi theo...

Tiêu Dương đưa mắt nhìn hai bóng người biến mất trong tâm mắt mình, không khỏi nghi hoặc, nói thâm một tiếng: - Chẳng lẽ còn muốn nhanh hơn một chút?

*xxk+**+*

Một hòn đá rơi xuống gây nên ngàn con sóng!

Tin Thủy Ngưng Quân sắp tới trường Phục Đại giống như một tảng đá lớn rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng, lập tức tạo nên sóng to gió lớn! Fan hâm mộ của Thủy Ngưng Quân tập trung nhiều ở đám thiếu nam thiếu nữ trẻ tuổi này. Là một ngôi sao giải trí đang nổi nhất tại Viêm Hoàng, cho dù Thủy Ngưng Quân đi tới nơi này cũng đều được bao người để ý! Hôm nay bỗng nghe thấy Thủy Ngưng Quân rất có khả năng xuất hiện trước mắt nhìn, cả đám sinh viên trường Phục Đại đều mừng rỡ như điên rồi!

Người hâm mộ ngôi sao thì chạy ngay ra ngoài, người không hâm mộ lại ngại mình không theo kịp trào lưu nên cũng đi theo. Nói ngắn gọn, ngay lúc này, cổng trường Phục Đại lúc đang gần đến giờ học, bây giờ người đi người lại tấp nập, hơn nữa không biết từ lúc này bắt đầu còn có người hô khẩu hiệu.

- Thủy Ngưng Quân! Em yêu chị! Thủy Ngưng Quân! Em yêu chị!

Tiếng hô như sấm rung trời.

Tới lúc này, chẳng ai thèm suy nghĩ xem rốt cục tin tức này có phải sự thật hay không.

- Hóa ra trường Phục Đại lại nhiều người như vậy?

Hôm nay dường như Tiêu Dương đã được mở mang tâm mắt. Đẩy Quân Thiết Anh đi, thoáng nhìn đám người tấp nập phía xa xa, hắn không khỏi cảm thán:

- Loài người quả nhiên là động vật bây đàn.

Quân Thiết Anh liếc Tiêu Dương một cái, hiếu kỳ tại sao đột nhiên hắn lại đưa ra một kết luận như thế.

- Đại tiểu thư, đội bảo vệ cần tôi đi hỗ trợ. Tôi đi trước một chút. Nếu cô có gì cần trợ giúp thì cứ bảo hai vị phía sau kia. Cho dù là chuyện gì bọn họ cũng làm được.

Tiêu Dương dặn dò một tiếng:

- Tôi sẽ tìm cơ hội nói với Thủy Ngưng Quân về việc tuyên truyền cho Túy Vũ Địa Phủ.

Tiêu Dương xoay người nghiêm mặt nhìn hai anh em nhà Lý Bái Thiên:

- Nghe rõ rồi chứ? Nhiệm vụ quan trọng hôm nay của hai người, nhiệm vụ duy nhất, nhiệm vụ phải bảo đảm không được có gì sai sót chính là bảo vệ Đại tiểu thư! Hiểu rõ chưa?

Nhiều người náo nhiệt, nhất là hiện tại tin tức Thủy Ngưng Quân đến trường Phục Đại bỗng nhiên bị người có ý đồ tiết lộ, nhiệm vụ bảo vệ hôm nay tuyệt đối không đơn giản. Đồng thời Tiêu Dương cũng lo lắng có người đục nước béo cò đến đối phó với Quân Thiết Anh, cho nên tạm thời quyết định để Thiên Mã Song hùng đến phụ trách an toàn cho Quân Thiết Anh.

- Hiểu rõ rồi!

Cuối cùng hai người cũng lộ vẻ thông minh một hồi.

Tiêu Dương gật đầu, xoay người đi về phía phòng hội nghị. Lúc này Cao Vạn Đằng đã cầm đầu tất cả bảo vệ tập trung đứng dậy. Thấy Tiêu Dương đủng đỉnh đi vào, Cao Vạn Đằng lập tức có cảm giác tức mà không phát ra được, hừ một tiếng:

- Hiện tại tất cả mọi người đã lo lắng vô cùng, anh còn có thể thoải mái như vậy.

- Không phải là Thủy Ngưng Quân bị tiết lộ hành tung thôi sao. Tiêu Dương cười ha hả, lơ đễnh nói.

- Nói thật nhẹ nhàng! Nhiêu người như vậy đã hoàn toàn mất trật tự rồi!

Cao Vạn Đằng cau mày nói:

- Dưới tình huống hỗn loạn này, nếu Thủy Ngưng Quân lọt vào tập kích của người khác, chúng ta đều không thể báo cáo được đâu.

- Như vậy thì để hôm khác cô tới đi.

Tiêu Dương xua tay.

Xoạtl

Tâm mắt mọi người nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương. Vô số người còn đang ước Thủy Ngưng Quân đến sớm một chút, thằng nhãi này không ngờ lại muốn từ chối không cho cô tới?

Lúc này, một hồi tiếng bước chân truyền tới.

- Hiệu phó Tô?

Tô Thắng Kỷ tự dẫn những lãnh đạo cao cấp có liên quan đồng thời bước nhanh vào lúc này.

- Chuyện gì vậy? Có thương lượng ra biện pháp gì không?

Tô Thắng Kỷ hơi lo lắng hỏi.

Cao Vạn Đằng bất đắc dĩ lắc đầu.

Lông mày Tô Thắng Kỷ nhíu chặt:

- Lúc này đám sinh viên đã điên cuồng, phải nghĩ cách để bọn họ sơ tán nhanh chóng.

- Hiện tại ngoài sinh viên còn có không ít người ở gần đây nghe được tin tức đã chạy tới. Nếu không có hành động sớm thì tình hình sợ rằng càng khó khống chế.

- Làm sao bây giờ?

Lúc mọi người lo lắng, từ từ ánh mắt không hẹn mà đồng thời đưa về hướng ... Tiêu Dương!

Lúc này chỉ có một mình Tiêu Dương là bình tính như không.

- Sao thế? Các người cùng nhìn tôi làm gì?

Tiêu Dương có cảm giác hơi sởn gai ốc. Bị nhiêu đàn ông nhìn như vậy, thật sự cũng hơi mất tự nhiên.

- Tiêu Dương, luôn luôn không có gì làm khó được anh, lúc này...

Tô Thắng Kỷ cũng nhìn Tiêu Dương...

- ẤY...

Tiêu Dương chần chừ một chút:

- Từ lý thuyết mà nói, chuyện sơ tán bọn họ là không thành vấn đề.

Tiếng nói vừa dứt, nhất thời mọi người mừng như điên.

- Vậy còn nghĩ ngợi gì nữa? May đi làm thôi!

Tô Thắng Kỷ nói thẳng.

Miệng Tiêu Dương há ra, thấy đôi mắt đám người trông mong nhìn mình, lập tức lại ngậm miệng lại:

- Cho tôi một chiếc loa thật lớn đi!

Khoảng năm phút đồng hồ sao... Cửa trường học, trước quảng trường, người đi người lại tấp nập, tiếng người ôn ãI

Tiếng thét chói tai thỉnh thoảng vang lên.

Đám người đều nhìn ra xa, hy vọng có thể thấy Thủy Ngưng Quân đến...

Một người, một cái loa thật lớn.

Trực tiếp nhảy lên bục của trường học.

- Tiêu Dương thật sự có thể thuyết phục đám sinh viên điên cuồng này không?

Mọi người phía sau có vẻ không yên tâm lắm.

- Tiêu Dương không bao giờ làm chuyện không chắc chắn. Hắn đã nói rồi, theo lý thuyết không thành vấn đề.

Cao Vạn Đằng cười, trong lòng bàn tay lại âm thầm đổ mồ hôi lạnh.

- Mọi người yên lặng một chút!

Lúc này, một tiếng nói to rõ thông qua loa lớn vang vọng lên, đột nhiên vang lên bên tai mọi người. Liên tục ba tiếng, ánh mắt mọi người liền liếc về phía này.

- Là Tiêu Dương sao?

- Tiêu đại gia trong đội bảo vệ sao?

- ÁI Tiêu soái ca...

Sự thật chứng minh, danh tiếng của Tiêu Dương tại trường Phục Đại đã đến mức Tô Thắng Kỷ phải hâm mộ và đố ky rồi.

Tiêu Dương phất tay áo, sau khi tiếng nói mọi người hơi yên tĩnh một chút, hắn lập tức nói to:

- Tôi biết mục đích hiện tại mọi người tập trung tại cửa trường học. Tôi cũng giống như mọi người, vô cùng mong mọi được gặp mặt Thủy Ngưng Quân! Đây là vinh hạnh của những fan hâm mộ chúng ta! Thủy Ngưng Quân! Tôi yêu eml

- Thủy Ngưng Quân! Em yêu chị! Thủy Ngưng Quân! Em yêu chị!

Có cấp trên "tổ chức" hiện tại tiếng hô càng đều nhịp hơn!

Trong nhất thời, tiếng nói vang lên cao hơn, khí thế mênh mông.

Mà mọi người đứng phía sau lưng Tiêu Dương không xa đang trợn mắt há mồm rồi!

- Hắn... Hắn đang đi sơ tán mọi người hay là thêm dầu vào lửa hả!

Một lãnh đạo trường Phục Đại lo lắng nói:

- Quả thực là càng thêm loạn.

- Anh Tiêu làm việc luôn biết có chừng có mực.

Lâm Tiểu Thảo nói:

- Hơn nữa hiện tại chúng ta cũng không có biện pháp khác.

Ngay cả phó hiệu trưởng ra mặt cũng không kêu gọi được đám sinh viên điên cuồng kia, những người khác đừng hòng nói nổi.

- Trật tựi

Tiêu Dương vung tay ngăn lại. Trong khoảnh khắc này, phía dưới đột nhiên yên tĩnh lại, nghiễm nhiên coi Tiêu Dương trở thành người tổ chức lần đón tiếp Thủy Ngưng Quân lần này.

- Hỏi thế gian có ai không muốn chiêm ngưỡng phong thái của Thủy Ngưng Quân!

Tiêu Dương vô cùng ảm thán, cất giọng nói to:

- Hiện giờ tôi muốn nói lớn cho mọi người biết. . Tin tức Thủy Ngưng Quân sắp tới trường Phục Đại... Là thật!!

- ÁII

Trong nháy mắt, dường như lời này dẫn nổ toàn trường. Tiếng thét chói tai càng đậm hơn, như sắp được gặp mặt Thủy Ngưng Quân vậy, kích động thét dài...

Chỉ chốc lát, Tiêu Dương lại phất tay, mọi người lại yên tĩnh một lần nữa.

- Ôil

Một tiếng thở dài tiếc nuối.

Tiêu Dương giương mắt nhìn thoáng qua những người phía dưới.

- Tin tức này năm phút cô vẫn là sự thật, nhưng hiện tại... Không còn là thật nữa rồi.

- Cái gì?

- Chuyện gì vậy?

- Nói rõ một chút đi!

Tiếng người ồn ào lo lắng vang lên.

- Tôi xin nói thật!

Tiêu Dương nói to:

- Sở dĩ hôm nay Thủy Ngưng Quân muốn đến trường Phục Đại là bởi vì nhận được lời mời của hiệu phó Tô Thắng Kỷ của chúng ta, vội tới trường chúng ta khánh thành một hạng mục mới! Với thân phận của Thủy Ngưng Quân, có thể nghĩ cơ hội mà phó hiệu trưởng Tô cố gắng giành được cho chúng ta này gian nan thế nào! Cái gì? Anh hỏi tôi làm sao biết à? Tôi là đội trưởng đội bảo vệ trường Phục Đại, Thủy Ngưng Quân sắp tới, tất nhiên là do tôi phụ trách công tác bảo an rồi.

Mặt Tiêu Dương không đổi sắc.

Hiệu phó Tô phía sau mặt lúc này đã vàng như đất, hận không thể cắn răng:

- Thằng ranh thối tha này đang làm gì thết

- Vốn tin tức này phải giữ bí mật tuyệt đối, lúc chuẩn bị sẵn sàng mới nói cho mọi người, thật không ngờ...

Tiêu Dương thở dài:

- Hiện tại các ngươi tụ tập ở đây thật giống như thiên quân vạn mã, dã thú hồng hoang, đổ hết ra cửa này. Các ngươi thử tự mình ngẫm lại xem, nếu Thủy Ngưng Quân biết tin, cô ấy sẽ làm gì?

- Cô ấy có thể hủy bỏ hành trình lần này không?

Có người kinh hãi cất tiếng nói.

- Đoán đúng một nửa rồi.

Giọng điệu Tiêu Dương nặng nề, thở dài nói: - Người đại diện của Thủy Ngưng Quân năm phút trước đã gọi điện tới. Cô ấy đang suy nghĩ có nên hủy bỏ hành trình lần này không.

Trâm mặc một hồi, Tiêu Dương hất tay áo:

- Không thể trách mọi người. Mặc dù mọi người dọa sợ nữ thần, làm chậm trễ hành trình của cô nhưng ai mà không muốn gặp nữ thần chứ? Không thể trách mọi người được...

Giọng điệu nặng nề như vậy của Tiêu Dương khiến toàn trường như bị phủ một tâng không khí bí bách, không ít người từ từ ủ rũ cúi đầu...

- Đều tại chúng tôi phản ứng quá kịch liệt rồi.

- Nếu Thủy Ngưng Quân hủy bỏ hành trình lần này, vậy thì đây là một chuyện không thể bù đắp nổi.

- Chẳng qua...

Giờ phút này Tiêu Dương lại lên tiếng, đôi mắt đồng thời lóe sáng, trán ngẩng cao, cất cao giọng nói:

- Dưới sự giao thiệp của hiệu phó Tô vĩ đại của chúng ta, chuyện này đã có cơ hội chuyển biến rồi!

- Có lẽ Thủy Ngưng Quân bỏ qua hoạt động cắt băng khánh thành hôm nay nhưng đêm nay vô cùng có khả năng sẽ xuất hiện tại trường Phục Đại, biểu diễn một bài hát cho sinh viên trường Phục Đại chúng tai

Àol

Toàn trường náo động, trong khoảnh khắc sôi trào!

- Có thể nghe Thủy Ngưng Quân hát một bài gần gũi như vậy đó là hạnh phục suốt đời đói

Kích động rồi!

Bản thân Tô Thắng Kỷ cũng kích động rồi, hận không thể lập tức xông lên kéo thằng ranh này xuống, sau đó xé xác!

- Mọi người yên lặng!

Tiêu Dương nghiêm túc nói.

- Hiện tại chỉ là có khả năng thôi. Thủy Ngưng Quân có khả năng đến hay không còn phải xem biểu hiện của mọi người.

Mọi người nghi hoặc nhìn Tiêu Dương...

- Các người ngẫm lại xem, nếu như Thủy Ngưng Quân thấy cảnh các người giống như dã thú hồng hoang thế này, cô ấy có dám đến không?

Tiêu Dương hỏi ngược lại một tiếng.

- Nếu như mọi người hy vọng thấy Thủy Ngưng Quân đêm nay xuất hiện tại sân khấu trường Phục Đại thật, như vậy xin hiện tại hãy yên tĩnh, im lặng trở lại phòng học, trước tiên để Thủy Ngưng Quân thấy được thành ý của mọi người. Để dành sự điên cuồng của mọi người tới đêm nay đi!

Để dành sự điên cuồng của mọi người tới đêm nay đi!

Tiêu Dương phất tay một cái:

- Tất cả mọi người giải tán đi!

- Tiêu Dương nói không sai.

- Dù sao Thủy Ngưng Quân cũng chưa đến ngay lúc này.

- Giải tán đi thôi. Đám người vây lại đây lập tức bắt đầu rút đi như thủy triều...

Tiêu Dương ôm loa to cười tủm tỉm trở lại trước mặt mọi người.

- May mắn hoàn thành nhiệm vụi

Ánh mắt mọi người kinh ngạc đến ngây người nhìn Tiêu Dương.

Nửa ngày sau, cả đám cũng không giật mình nổi một cái.

Trán Tô Thắng Kỷ ứa mồ hôi lạnh.

- Tiêu Dương, cậu đúng là dám nói linh tỉnh. Thủy Ngưng Quân có đồng ý biểu diễn ở trường Phục Đại đâu. Nếu đêm nay đám sinh viên không nhìn thấy Thủy Ngưng Quân thì cậu còn đặt chân ở trường Phục Đại làm sao được!

- Đương nhiên Thủy Ngưng Quân sẽ không đồng ý.

Tiêu Dương xua tay nói:

- Vừa rồi không phải tôi đã nói rồi à. Có thể sơ tán bọn họ theo lý thuyết mà thôi. Trên thực tế, tối nay tuyệt đối Thủy Ngưng Quân sẽ không tới đây.

- Còn vê chuyện đêm nay...

Tiêu Dương nghiêng đầu cười cười, nhìn thẳng vào Tô Thắng Kỷ, hơi xấu hổ nói:

- Vừa rồi tôi cũng đã nói là ông mời Thủy Ngưng Quân, cho dù Thủy Ngưng Quân không đến thì người đám sinh viên ghi hận... Hẳn là ông.
Bình Luận (0)
Comment