Chương 180: Một ném kinh thiên!
Chương 180: Một ném kinh thiên!Chương 180: Một ném kinh thiên!
Khuôn mặt Tô Thắng Kỷ co quắp vài cái. Hóa ra thằng ranh này ngay từ đầu đã quyết tâm muốn lôi mình ra làm khiên cản tên rồi...
Xem ra khẳng định mình phải chịu oan ức này thật rồi.
- Hiệu trưởng Tô vạn tuết
Cách đó không xa, vài sinh viên nhìn thấy Tô Thắng Kỷ đứng đó, không nhịn được la lớn, hơn nữa còn vẫy tay như điên, ánh mắt lộ vẻ sùng bái.
Thủy Ngưng Quân có thể đến trường Phục Đại, toàn bộ đều dựa vào phó hiệu trưởng Tô mài
Khuôn mặt Tô Thắng Kỷ lại co giật, nửa ngày sau mới miễn cưỡng nặn ra được một nụ cười, giơ tay lên vây lại.
- Lão Tô, ông xem, hiện tại uy tín của ông trong lòng đám sinh viên này quả thật giống như mặt trời ban trưa rồi.
Tiêu Dương cười ha hả, vung tay áo.
- Đương nhiên là tôi sẽ không kể công đâu. Đây chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi.
Trán Tô Thắng Kỷ hiện lên tới mười mấy sợi gân đen không đếm nổi, mồ hôi lạnh toát ra, khóe miệng giật giật. Chỉ chốc lát sau, lão hít sâu một hơi. Dù sao cũng là nhân vật từng gặp sóng to gió cả, lão từ từ vượt qua xúc động muốn đập cho Tiêu Dương một trận nên thân, duy trì lý trí để làm việc lớn, xua tay:
- Cao Vạn Đẳng, hiện tại anh phân công nhiệm vụ cho mọi người đi.
- Vâng.
Cao Vạn Đằng nói ngắn gọn một câu, trầm giọng nói:
Nhiệm vụ hôm nay chắc tất cả mọi người rõ ràng rồi! Đã có người có ý đồ tiết lộ tin tức của Thủy Ngưng Quân, định tạo hỗn loạn, như vậy nói rõ là hành trình của Thủy Ngưng Quân tới trường Phục Đại lần này sợ rằng đã bị người có ý đồ theo dõi rồi!
- Đương nhiên mọi người cũng không cần kinh hoảng.
Cao Vạn Đằng dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Công việc trọng điểm bảo vệ Thủy Ngưng Quân hiển nhiên có vệ sĩ cận thân của cô ấy lo. Chúng ta chỉ là bảo vệ cửa bình thường của trường học, bởi vậy nhiệm vụ của chúng ta là vận dụng đầy đủ sự quen thuộc địa hình, bảo vệ các nơi ra vào trường Phục Đại và tới gần hồ sen.
- Hiện tại tôi gọi tên ai thì người đó bước lên một bước, hơn nữa lập tức đi làm nhiệm vụ mà tôi đã chỉ định. Đúng rồi, nếu trên đường có sinh viên hỏi thì phải nói là đêm nay Thủy Ngưng Quân đến nên đội bảo vệ đang diễn tập công tác bảo an.
Cao Vạn Đằng nghiêm nghị nói.
Dù sao thì mình cũng không phải chịu oan khuất mà.
Khuôn mặt phó hiệu trưởng Tô lại âm thâm co quắp lại...
Rất nhanh, Cao Vạn Đằng đã hạ lệnh xong. Đám bảo vệ cửa trường Phục Đại hưng phấn như gà chọi, đi thủ vững vị trí của mình. Có thể bảo vệ cho Thủy Ngưng Quân, có lẽ đây là cơ hội duy nhất trên đời. Cuối cùng, trước người Cao Vạn Đằng chỉ còn lại Tiêu Dương và bốn vị bảo vệ mà Lâm Tiểu Thảo tuyển ra.
- Hai người các cậu đi bảo vệ cầu cong phía trái hồ sen.
Cao Vạn Đằng trầm giọng nói.
- Lâm Tiểu Thảo, Tiểu Vũ, hai cậu phụ trách bên phải!
- Bộ trưởng Cao, Thủy Ngưng Quân sẽ đi từ phía đó tới sao?
Lập tức Lâm Tiểu Thảo mở to hai mắt.
- Chuyện này...
Cao Vạn Đằng cười bí ẩn.
- Vận phải xem vận may của các cậu thôi.
- Còn vê Tiêu Dương...
Cao Vạn Đằng vỗ bả vai Tiêu Dương, cất tiếng nói:
- Cậu là át chủ bài của đội bảo vệ chúng ta, nói về ngoại hình, về thực lực, cậu là nổi bật nhất trong đội bảo vệ. Cho nên cậu phụ trách đi theo bên cạnh Thủy Ngưng Quân, bảo vệ cận thân! Có vấn đề gì không?
- Có thể từ chối không?
Tiêu Dương nhíu mày.
Cao Vạn Đằng ngẩn ra, lập tức lắc đầu:
- Không thể.
- Như vậy thì không có vấn đề rồi.
Mặt Tiêu Dương lộ vẻ tươi cười.
Chỉ trong tích tắc, mọi người đều không khỏi giật mình, âm thầm nhìn thằng ranh giả dối này...
Quả thực là đã được lợi còn vờ vịt
Tô Thắng Kỷ giơ tay nhìn đồng hồ:
- Cũng muộn rồi, tất cả mọi người tự chuẩn bị đi.
Đám người Lâm Tiểu Thảo lập tức bước nhanh về vị trí.
Tiêu Dương không nhịn được phải tới gần Tô Thắng Kỷ:
- Mấy giờ Thủy Ngưng Quân tới thế?
- Mười giờ.
Tô Thắng Kỷ trả lời.
Tiêu Dương liếc nhìn Tô Thắng Kỷ:
- Hiện giờ còn chưa tới chín giờ...
Thế mà gọi là "đã muộn rồi" à?
Tiêu Dương quay đầu đi vê hướng bên ngoài trường.
- Ấy, Tiêu Dương! Tô Thắng Kỷ ngẩn ra:
- Cậu đi đâu thế?
- Uống trà.
Tiêu Dương xoay người, lại cười nói.
- Đúng rồi, có cần mua cho ông một gói đậu đỏ không?
Đôi mắt với loại quái vật không thể dùng lý lẽ thông thường thuyết phục, Tô Thắng Kỷ chỉ còn cách yên lặng nhìn theo bóng lưng hắn.
Quả thật Tiêu Dương đi uống trà, nhưng sau khi uống trà nửa giờ, Tiêu Dương liền âm thâm biến mất, bóng dáng nhanh chóng vòng quanh trường học vòng, nhất là một ít cao điểm khống chế. Tiêu Dương kiểm tra sơ bộ một lần rồi, xác nhận không có tình huống không bất thường mới xoay người trở về trường Phục Đại.
Lúc này ở cộng trường Phục Đại, Tô Thắng Kỷ cầm đầu một đám lãnh đạo trong trường đang đứng rất chỉnh tê, chuẩn bị đón Thủy Ngưng Quân.
- Sức hút của Thủy Ngưng Quân có lớn mấy thì cũng không khiến lão Tô trở thành fan hâm mộ được chứ?
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tiêu Dương không khỏi nghi hoặc, nói thâm một tiếng.
Cao Vạn Đằng đứng bên cạnh Tiêu Dương, nghe vậy liền hạ giọng nói:
- Nghe nói sở dĩ Thủy Ngưng Quân có thể nóng tới bỏng tay như vậy, trừ thực lực ra còn có một phần nhỏ là bởi cô có quan hệ không cạn với chính quyên đấy.
Ánh mắt Tiêu Dương sáng lên, sau đó bình thường lại.
Thời gian trôi qua từng chút một. Đúng mười giờ, không hơn không kém, trên con đường thẳng tắp hướng về trường Phục Đại, một chiếc xe màu đỏ xuất hiện trong tâm mắt mọi người...
Rất nhanh sau đó, một đội xe đi song song thẳng tắp xuất hiện!
Ở vị trí trung ương là một chiếc Lamborghini đen bóng bẩy rất bắt mắt, giống như một viên minh châu lóe sáng trong đêm.
- Không biết điều.
Tiêu Dương không nhịn được mà phải bĩu môi.
- Đã biết rõ là có người muốn gây bất lợi với mình mà vẫn gây chú ý như vậy, sợ là người ta không biết mình đến đấy chắc?
Tiêu Dương tự nhủ, nếu mình muốn ám sát Thủy Ngưng Quân thì đúng là quá dễ dàng.
- Đừng nói lung tung.
Cao Vạn Đằng cảm thấy đứng cạnh thằng nhãi này có áp lực rất lớn, vội vàng ngăn lời Tiêu Dương:
- Các ngôi sao đều muốn phải khí phái như thế. Với thân phận của Thủy Ngưng Quân, nếu cô ấy đi tới đây tùy tiện quá thì chẳng phải sẽ khiến người ta cười cho sao?
- Mặt mũi còn cao hơn tính mạng sao?
Tiêu Dương thở dài lắc đầu.
- Thật sự là một đám ngu xuẩn.
Cao Vạn Đằng yên lặng rời xa Tiêu Dương vài mét... Đội xe từ từ đi vào trường Phục Đại rồi, cánh cửa trường Phục Đại cũng lập tức đóng chặt lại. Xe không dừng lại ngay bên cạnh đám người Tô Thắng Kỷ mà đi thêm gần trăm mét mới từ từ dừng lại.
- Thật đúng là ra vẻ quá.
Tiêu Dương bực mình bĩu môi.
- Tiêu Dương, còn đứng đó làm gì. Nên đi tới rôi đấy.
Cho dù rất không tình nguyện nhưng Cao Vạn Đằng vẫn phải nhắc nhở Tiêu Dương một tiếng.
Khuôn mặt Tô Thắng Kỷ như thường, cất bước đi về phía trước.
Trong đội xe, cửa mở ra, từng thân hình thẳng tắp lạnh lùng cất bước đi ra.
Khí thế bức người.
Đứng rất thẳng, giống như tường đồng vách sắt, hơn nữa còn đứng rất đúng vị trí như đã quá quen, canh giữ bên cạnh chiếc Lamborghini màu đen kia...
Cửa xe mở ra...
Một đôi giày cao gót màu đỏ xuất hiện trong tâm mắt mọi người. Tất chân màu đen tới tận bắp đùi, một bộ phục trang bó sát, dáng người đứng thẳng, khuôn mặt dù trang điểm tỉ mỉ nhưng cũng không thể nào che dấu được một cái mụn ruồi to như hạt đỗ ngay dưới cằm...
- Thủy Ngưng Quân?
Con ngươi Tiêu Dương mở lớn, miệng lẩm bẩm:
- Mặt thế này đẹp cái gì chứ.
Cao Vạn Đằng đứng cạnh cảm thấy đau cả "trứng", khuôn mặt co quắp lại.
- Vị này là một người khá nổi tiếng trong làng giải trí - Trần Bích Hoa, được người ta gọi là chị Hoa, cũng là người đại diện của Thủy Ngưng Quân.
- Tôi cũng đoán thế.
Mặt Tiêu Dương không đổi sắc, thong dong gật đầu...
Cao Vạn Đằng đau "trứng" hoàn toàn thật, âm thầm trừng mắt nhìn Tiêu Dương, khuôn mặt bi phẫn. Cậu đoán cái gì chứ, vừa rồi rõ ràng cậu còn nghĩ nhầm người ta là Thủy Ngưng Quân.
Cạch!
Một bên cửa xe khác lại mở ra...
Lộng lẫy!
Một tích tắc này, đập vào mắt mọi người chỉ có hai chữ đó.
Trang sức rất lộng lẫy!
Vóc người mảnh khảnh, đẹp không tả nổi, toàn thân giống như một vầng sáng lóng lánh, làm cho trong nháy mắt khi bóng người này xuất hiện, không tự chủ liền hấp dẫn tất cả tâm mắt xung quanh.
Toàn thân cô giống như một khối bích ngọc tỏa sáng, khiến người ta không thể dừng mắt. Trên cổ tay nõn nà đeo một chiếc vòng tay bằng vang lung linh, lộ vẻ cao quý vô cùng.
Nhưng mà khi con ngươi quét về phía trước, hầu như tất cả mọi người đều không dám nhìn thẳng.
Lạnh! Lạnh tới tận xương!
Tiêu Dương chưa bao giờ gặp một ánh mắt và khuôn mặt lạnh lùng như vậy, giống như sông băng ngàn vạn năm không tan, lạnh tới đóng băng cả trái tim. Bạch Khanh Thành có khuôn mặt được gọi là đẹp lạnh lùng nhưng Thủy Ngưng Quân trước mắt này có thể nói là một khối băng trong suốt rồi! Nhưng cái khuôn mặt lạnh như băng này lại có vẻ đẹp tới mức hầu như không ai ngăn cản nổi!
Đẹp tới khiến người ta hít thở không thông!
Giờ khắc này trong đầu Tiêu Dương không tự chủ được mà hiện lên một bóng người khác... Đạm Đài Diệc Daol
Hai cô gái có khí chất tương tự nhau, chẳng qua không phải cùng loại người mà thôi...
Tiêu Dương tưởng tượng một chút, nếu hai cô gái mà đối mặt nhau thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nhỉ?
Sau khi đeo kính đen lên, vẻ lạnh như băng trên khuôn mặt Thủy Ngưng Quân mới bớt đi một chút. Tô Thắng Kỷ và người đại diện Trân Bích Hoa chào hỏi vài câu xong, Trân Bích Hoa liên đưa ra mục đích Thủy Ngưng Quân tới trường Phục Đại ngày hôm nay. Hiển nhiên Tô Thắng Kỷ không từ chối, lập tức ra hiểu cho Tiêu Dương và Cao Vạn Đằng tiến lên.
- Mời mọi người đi theo tôi.
Giờ phút này vẻ mặt Cao Vạn Đằng bừng tỉnh sau đắm chìm, không nhịn được lại liếc mắt ngắm Thủy Ngưng Quân ở cách đó không xa một lần nữa, vội vàng xoay mặt mỉm cười nói với mọi người.
- Đứng lại!
Đột nhiên một tiếng hét lớn vang lên:
- Anh là ai! Muốn làm gì?
Ánh mắt mọi người nhìn lại.
Một gã vệ sĩ mặt lạnh lùng ngăn cản Tiêu Dương.
Lông mày Tiêu Dương nhíu lại, nhìn Tô Thắng Kỷ, xoay mặt lạnh nhạt nói:
- Đại đội trưởng đội bảo vệ trường Phục Đại, phụ trách công việc bảo an lần này.
Nghe vậy, trên mặt tên vệ sĩ lộ nụ cười lạnh, vẫn đưa tay ngăn phía trước Tiêu Dương:
- An toàn của Thủy tiểu thư hiển nhiên là do chúng tôi bảo vệ. Về phần anh, đi theo phía sau chúng tôi là được.
Tiêu Dương giương mắt liếc vệ sĩ này, đồng thời nhìn quét qua mặt vẫn lạnh như băng của Thủy Ngưng Quân một chốc. Khóe miệng Thủy Ngưng Quân hơi nhếch lên, động tác rất nhẹ nhưng Tiêu Dương vẫn thấy rất rõ ràng. Chắc rằng Thủy Ngưng Quân này nghĩ vị đội trưởng đội bảo vệ trường đang tìm cơ hội tới gần mình đi.
Tiêu Dương buông tay, lùi lại phía sau hai bước.
- Tùy thôi.
Mọi người tiếp tục đi vê phía trước. Tô Thắng Kỷ bước nhanh hơn vài bước tới bên canh Tiêu Dương, hạ giọng nói:
- Tiêu Dương, hôm nay đừng xúc động đấy.
Tô Thắng Kỷ chỉ sợ Tiêu Dương nhất thời xúc đọng làm ra chuyện gì, như vậy rất khó thu xếp rồi. Thằng ranh này cũng đã có tiền lệ rồi! Tiêu Dương nhún vài cười khẽ:
- Tôi là người thù dai thế sao?
Tô Thắng Kỷ nhìn Tiêu Dương thật sâu. Thật sự rất giống, nhưng lúc này lão cũng không dám trực tiếp lên tiếng kích thích Tiêu Dương, dặn đi dặn lại mấy lần mới đi về vị trí phía sau.
Thủy Ngưng Quân đại khai mang theo ba mươi vệ sĩ tùy thân, từ một khắc khi cô xuất hiện hầu như bị kín không một kẽ hở, đừng nói là đạn, cho dù là một giọt nước cũng chưa chắc đã có thể lọt vào. Cho dù bọn họ vô cùng trơ trến và kiêu ngạo nhưng Tiêu Dương cũng không thể không đa tạ. Đám vệ sĩ này cũng coi như chuyên nghiệp rồi.
- Tránh ral
Thủy Ngưng Quân đi tới đình hóng mát tại hồ sen, hai vị Lâm Tiểu Thảo và Thủy Ngưng Quân đang canh gác phóng ra. Lúc này hai vị cười ngớ ngẩn, bị người ta đẩy sang một bên, ánh mắt còn ngẩn ra nhìn chằm chằm vào bóng lưng Thủy Ngưng Quân, giống như đã bị hóa đá vậy...
- Dọa người quá.
Khóe miệng Tiêu Dương không kìm được giật giật.
Đám người Tô Thắng Kỷ đi tới cạnh hồ sen liền dừng lại. Đi về hướng đình hóng mát ngoài đông đảo vệ sĩ của Thủy Ngưng Quân thì giờ chỉ còn lại Tiêu Dương và mấy đạo diễn, thợ chụp cảnh phụ trách quay chụp quảng cáo đi theo sau.
- Ngưng Quân, có cần nghỉ ngơi một chút không?
Tới đình hóng mát, Trân Bích Hoa bên cạnh lên tiếng hỏi. Hơn ba mươi vệ sĩ tản ra bảo vệ các hướng, trận địa sẵn sàng đón địch, có vẻ lúc nào cũng đề phòng biến cố xảy ral
- Không cần!
Thủy Ngưng Quân tháo kính râm xuống.
- Chuẩn bị bắt đầu.
- Mọi người chuẩn bị!
Thủy Ngưng Quân lập tức xoay người hô với đám đạo diện phía sau.
Lập tức mọi người bắt đầu bận rộn bố trí.
Đồng thời mọi người cũng cảnh giác để ý động tĩnh từ bố phía.
Bóng dáng Tiêu Dương bị chắn phía sau, ánh mắt cũng ngắm xung quanh vài lần, cuối cùng hứng thú nhìn camera của đám thợ ảnh. Ở đây cũng chỉ có tên nhà quê như Tiêu Dương này mới chú ý tới thứ đó.
- ?
Đột nhiên, tâm mắt Tiêu Dương lóe sáng, nhìn chằm chằm vào một vị thợ chụp ảnh, ngẩng đầu liếc qua khuôn mặt phân lớn bị cái kính râm che khuất...
Giờ phút này máy ảnh đang chỉ thẳng về hướng... Thủy Ngưng Quân!
- Một đám ngu ngốc!
Tiêu Dương nhướng mày, lẩm bẩm một tiếng, thân hình lại không chần chừ chút nào, hầu như đột nhiên xông tới phía trước như sao băng!
Mọi người chỉ cảm thấy mắt mình hoa lên, định thần lại đã phát hiện ra Tiêu Dương đứng bên cạnh Thủy Ngưng Quân rồi... Còn chưa kịp hét lớn, giây tiếp theo, ánh mắt mọi người chợt mở to hết cỡi
Trước mắt...
Tiêu Dương trực tiếp nắm cánh tay Thủy Ngưng Quân, ném mạnh một cái!
Àol
Thân thể Thủy Ngưng Quân hóa thành một đường vòng cung, rơi thẳng xuống hồ sen...