Chương 181: Không nói là đồng ý rồi!
Chương 181: Không nói là đồng ý rồi!Chương 181: Không nói là đồng ý rồi!
Tất cả đều xảy ra trong tích tắc!
Trong đình hóng mát, hầu như miệng mọi người đều há hốc đủ nhét một quả trứng gà, mắt trợn trừng nhìn cảnh khó tin này...
Không ngờ Thủy Ngưng Quân lại bị người ta ném thẳng xuống hồ sen.
Một phút đồng hồ trước, không ai dám tin tưởng thế giới này lại có người nhẫn tâm, đưa tay bẻ hoa như thế. Nhưng giờ khắc này bọn họ lại không tin không được rồi.
Trợn mắt, há hốc mồm nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương...
- Còn nói cậu không thù dai đi.
Toàn thân Cao Vạn Đằng sởn gai ốc.
Toàn trường rơi vào một loại trạng thái yên tĩnh tới cực điểm, tất cả mọi người thừ ra bất động.
Mà lúc này.
Tiêu Dương đột ngột xoay người rất nhanh, chỉ về phía một gã thợ ảnh ở xa xa phía trước, trâm giọng quát :
- Mau bắt lấy gã!
Nghe vậy, mọi người đều cả kinh, còn chưa kịp phản ứng thì Tiêu Dương đã thả người nhảy xuống dưới hồ sen rôi.
Àol
Bọt nước bắn tung tóe.
Trên đình hóng mát, mặt gã thợ ảnh đeo kính đen giờ đã hơi biến sắc.
Đạo diễn đứng một bên nhìn liếc qua, theo tiềm thức ngẩn ra:
- Cậu là người tổ nào? Tạo sao mặt lại lạ...
Có chuyện!
Đám vệ sĩ bảo vệ Thủy Ngưng Quân cũng không phải loại rá áo túi cơm, thấy thế, đôi mắt lập tức đảo qua, bước nhanh vây lại.
- Bước lấy gãi
Vùi
Tên thợ ảnh kia đột nhiên cầm lấy giá máy ảnh trước người, khuôn mặt lộ vẻ tàn nhẫn. Vù một cái, đầu tiên cái giá vung lên, xông rất mạnh đẩy hai gã vệ sĩ ngã xuống đất. Đồng thời trong tích tắc này, tay phải gã thợ ảnh lại rút từ trong giá trở về...
- ÁI
Tiếng kêu kinh hãi chợt vang lên.
Trong tay người này không ngờ lại là một khẩu súng lục đen như mực!
Đoàng!
Tiếng súng đột nhiên vang lên.
Một gã vệ sĩ ngã xuống trong vũng máu. Vèol
Một loạt tiếng xé gió do chân đá đồng thời phủ xuống sau ót gã thợ ảnh!
VùiI
Thợ ảnh cúi mạnh đầu, bước chân lui lại phía sau rất nhanh. Chẳng qua giờ phút này trong đình hóng mát chỉ toàn là vệ sĩ của Thủy Ngưng Quân, quyền cước từ bốn phương tám hướng ập đến, đã không kịp bắn phát súng thứ hai nữa. Bất ngờ súng lục trong tay gã bị đá xuống dưới hồ sen...
- Hừi
Vị thợ ảnh này hừ lạnh một tiếng, trong đôi mắt dưới kính râm lóe sáng, đột nhiên tung người nhảy lên, sau khi đánh bừa một đòn, không ngờ người cũng nhảy xuống hồ sen.
Àol
- Không tốt!
Đám vệ sĩ lập tức kinh hãi.
Thủy Ngưng Quân rơi vào hồ sen, sát thủ cũng vào trong hồ senI
- Ai biết bơi mau nhảy xuống đi!
Một tiếng hô gấp gáp vang lên.
Nhưng tiếng nói vừa dứt, mọi người lại hai mặt nhìn nhau. Cả đám vệ sĩ này không ngờ không có ai giỏi bơi lội cả.
- Ha ha, các người yên tâm đi. Tiêu Dương là tinh anh trong đội bảo vệ của chúng tôi, không ai có thể làm Thủy Ngưng Quân bị thương nửa sợi tóc đâu.
Lúc này Cao Vạn Đằng đứng dậy, cười mở miệng, đồng thời cũng âm thầm khinh bỉ. Cái gì mà vệ sĩ chuyên nghiệp chứ, vừa rồi nếu không phải đội trưởng đội bảo vệ Tiêu Dương của chúng ta phản ứng kịp thời thì sợ rằng Thủy Ngưng Quân đã thành hồn ma dưới súng rồi.
- Tinh anh của đội bảo vệ? Hừ, vẫn là bảo vệ thôi.
Đám vệ sĩ nhìn nhau, từ từ gật đầu đưa tay vào trong túi, bất ngờ lấy ra một cây súng lục.
- Nhớ cẩn thận, đừng để ngộ thương Thủy tiểu thư.
xxx
Ngay lúc này, Thủy Ngưng Quân đúng là đang ở trong hồ sen, hơn nữa còn đang giãy giụa.
Cô không biết bơi!
Càng không ngờ được lại có kẻ to gan lớn mật dám ném cô xuống hồ sen.
Sau khi rơi xuống hồ sen, trước tiên sợ hãi nuốt vào mấy ngụm nước, Thủy Ngưng Quân cảm thấy buồn nôn tới cực độ, đồng thời bóng người cũng không ngừng giấy giụa...
Lúc này đột nhiên có một đôi bàn tay to xuất hiện phía sau cô, túm lấy hai tay của Thủy Ngưng Quân.
Người đuối nước không bao giờ bỏ qua một cây cỏ cứu mạng, càng huống chi Thủy Ngưng Quân gặp phải một người sống sờ sờ. Hầu như theo tiềm thức, hai tay cô ôm chặt lấy hắn.
- Nhẹ một chút, nhẹ chút.
Tiêu Dương không ngờ Thủy Ngưng Quân lại "nhiệt tình" như vậy, hơi xấu hổ nói:
- Mặc dù tôi cứu cô, nhưng cô như vậy... Thật sự tôi cũng được yêu quá mà sợ đấy. Hơn nữa bọn họ ở trên bờ nhìn thấy cũng không tiện lắm...
- Là anhI
Tâm thần Thủy Ngưng Quân sau kinh hoảng cực độ ngắn ngủi đã khôi phục, giương mắt nhìn Tiêu Dương, khuôn mặt lạnh như băng trong nháy mắt lại đóng băng lại giống như một khối băng giá.
Đương nhiên cô nhận ra, chính tên khốn kiếp này vừa mới ném mình xuống hồ sen.
Làm mình mất hết mặt mũi!
- Khốn kiếp!
Thủy Ngưng Quân buông lỏng tay, chuẩn bị bạt tai Tiêu Dương một cái tàn nhẫn. Không ngờ vừa mới buông tay, cảm thấy thân thể lập tức nhanh chóng chìm xuống, theo tiềm thức kêu lên một tiếng kinh hãi, vội vàng lại túm lấy cánh tay Tiêu Dương.
- Cô Thủy, hiểu lầm, hiểu lâm thôi.
Tiêu Dương kéo Thủy Ngưng Quân, thong thả bơi về phía bờ.
- Tình huống vừa rồi vô cùng khẩn cấp, tôi bất đắc dĩ mới phải ném cô xuống. Hiện tại không phải đang cứu cô rồi sao?
Mặt Thủy Ngưng Quân lạnh giá, cũng không cảm nhận được tình huống khẩn cấp gì. Dù sao cô cũng chỉ biết là thằng ranh này ném mình xuống hồ senl
Chẳng qua hiện giờ tính mạng mình còn đang trong tay hắn, Thủy Ngưng Quân phải cố nén một bụng lửa giận.
Trong hồ sen, hoa sen đã tàn từ lâu, chẳng qua lá sen xanh thẫm vẫn còn chiếm một phần lớn mặt nước trong hồ. Đình hóng mát ở vị trí trung tâm của hồ nước, lúc này Tiêu Dương mang theo một người, muốn bơi trở lại cũng không phải có thể về ngay lập tức.
- Ồ?
Bỗng nhiên, Tiêu Dương ngừng bơi, mặt trở lên lạnh lùng, trán hơi nhíu mày. Bên tai hắn truyền tới tiếng rẽ nước rất nhỏ.
- Làm sao thế?
Thủy Ngưng Quân hận không thể rời khỏi nơi này ngay lập tức.
- Có mai phục.
Tiêu Dương lạnh nhạt nói, lập tức nói từ tốn:
- Anh hùng các nơi, hiện thân ra đi.
Ào àol
Từng tiếng bọt nước vang lên. Không ngờ xung quanh vị trí Tiêu Dương lại có mấy người đàn ông mặc áo bó màu đen, ước chừng mười người, trước đó để trốn trong hồ sen, trong tay bất ngờ đều cầm một thanh dao găm lóe sáng!
- Không tốt!
Trong đình hóng mát, khuôn mặt mọi người không khỏi biến đổi hoàn toàn!
Mọi người chuyện đã đến mức bọn họ không thể đối phó rồi!
- Chuẩn bị viện trợi
- Nhưng khoảng cách quá xa, tùy tiện nổ súng sợ sẽ làm bị thương Thủy tiểu thư... Trong hồ sen, ánh mắt Tiêu Dương nhìn quanh bốn phía:
- Cô Thủy, ôm chặt tôi đi.
Giờ phút này nửa trên Thủy Ngưng Quân ló khỏi mặt nước, hai tay đã ôm chặt cánh tay Tiêu Dương. Tuy đối mặt với cục diện thập diện mai phục thế này nhưng sắc mặt của cô vẫn lạnh băng như cũ, không có thay đổi gì lớn lắm.
- Cô không sợ sao?
Tiêu Dương nghiêng mắt thấy vẻ mặt Thủy Ngưng Quân lúc này, không kìm được cất tiếng hỏi.
- Tôi đã quen gặp nguy hiểm rồi.
Nhìn thoáng qua vẻ mặt tuyệt mỹ nhưng đồng thời xa cách người khác ngoài ngàn dặm này, đột nhiên Tiêu Dương ôm chặt lấy Thủy Ngưng Quân, hai chân vung mạnh. Thân thể hai người đồng thời vọt về phía trái mấy mét. Giờ phút này, vị trí vừa rồi của hai người có bọt nước tung bay. Một bóng người tay cầm dao găm vọt lên từ phía dưới.
Một đòn không trúng!
Khuôn mặt cười nanh ác, cũng bơi về hướng Tiêu Dương.
- Con bà nhà mày, coi Tiêu đại gia là quả hông mềm à!
Đôi mắt Tiêu Dương lóe lên vẻ tàn nhẫn, giờ phút này không lùi mà tiến tới, một tay ôm chặt Thủy Ngưng Quân, mắt thấy sắp va chạm với tên sát thủ cầm dao găm kia tới nơi.
- Chết đi!
Vùi
Dao dăm lóe lên ánh sáng sắc nhọn, đâm mạnh về phía Tiêu Dương!
Bịch!
Tiêu Dương ra tay như điện, trong nháy mắt đã nện một đấm vào cổ tay người này. Gã hét thảm một tiếng, dao găm rời tay rơi xuống!
Nhanh tay lẹ mắt!
Tiêu Dương bắt được dao găm trước khi nó rơi xuống mặt nước, hơn nữa còn thuận tay vung một cái...
Phụt!
Máu tươi phun ra từ yết hầu, lập tức nhuốm đỏ mặt nước. Đồng thời bóng người kia cũng nhanh chóng chìm xuống...
Sự việc xảy ra nhanh chóng vô cùng, hầu như chỉ trong nháy mắt. Đám sát thủ còn lại chưa kịp phản ứng đã thấy đồng bọn của mình bị giết lưu loát như vậy, trong ánh mắt không khỏi lóe lên một tia e dè, tốc độ cũng hơi chậm lại.
Từ từ bơi lại...
- Không sợ chết thì cứ tới đây!
Tay Tiêu Dương cầm dao găm, khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh:
- Đại gia đây chiến đấu vô số lần nhưng đây mới là lần đầu thủy chiến. Đến đây! Cho đại gia giết thoải mái một hồi!
Nghe vậy, khuôn mặt lạnh như băng của Thủy Ngưng Quân bên cạnh cũng phải lộ nụ cười mỉm vô cùng xinh đẹp: - Anh kỳ quái thật, có ai lại đến cho anh giết chứ.
Tiêu Dương ngẩn ra, nhìn mặt Thủy Ngưng Quân, nửa ngày sau mới không nhịn được mà thì thào:
- Cô Thủy, cô cười thật là quá đẹp rồi. Nào, cô cười với bọn chúng một cái, có khi chúng cũng vui tới ngất xỉu đấy, chẳng cần phải đánh nữa.
Thủy Ngưng Quân ngẩn ra, khuôn mặt thoáng cái lạnh như băng, hừ lạnh một tiếng:
- Không đứng đắn.
Vù.
Dao găm trong tay Tiêu Dương đột nhiên ném nhanh về phía bên dưới người!
Vài giây sau, một luông máu tươi tràn nhuốm hồng làn nước từ phía dưới lên...
- Chơi đánh lén với đại gia đây thì còn hơi non đấy.
Tiêu Dương cười tủm tỉm nhìn mấy người phía trước.
Sắc mặt mấy người nọ càng âm trầm hơn.
Vốn tưởng hôm nay đã bố trí không bỏ sót điêu gì, không ngờ lại bị một thằng ranh không biết chui từ chỗ nào ra này phá hủy. Trong hồ sen hôm nay, dưới tình thế này không ngờ đã chẳng còn cách nào làm gì được hắn.
- Đối mặt với một tên khó giải quyết như vậy, tôi chỉ có...
Giọng một tên sát thủ lạnh lùng, đột nhiên rút một cái túi chống nước giắt ở bên hông ra, trong nháy mắt ném dao găm xuống nước, đồng thời nhanh chóng mở túi kín ra...
- Súng lục?
Trong tích tắc, đồng tử trong mắt Tiêu Dương co rụt lại.
Ngâm người dưới nước, hơn nữa còn ôm một mỹ nhân sống, Tiêu Dương cũng không có nửa điểm nắm chắc có thể tránh được đạn trong khoảng cách gân như vậy...
- Đại gia đây không chơi nữa!
Tiêu Dương không dám chân chừ chút nào, lập tức nói hai chữ rất nhanh bên tai Thủy Ngưng Quân:
- Nín thởi
- Hại
Tiêu Dương trực tiếp ôm lấy Thủy Ngưng Quân, hai bóng người chìm xuống nước rất nhanh...
Trong chốc lát, đám vệ sĩ đông đảo sẵn sàng trận địa đón địch trên bờ thấy cảnh này, lập tức chấn động tỉnh thần.
- Cơ hội tới rồi! Nổ súng!
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Máu tươi nhuốm đỏ vùng nước này rất nhanh, nhưng vẫn có vài tên sát thủ lặn xuống dưới nước, tránh né làn đạn.
Hồ sen trong nháy mắt trở nên yên tĩnh lại.
Tiêu Dương, Thủy Ngưng Quân và đám sát thủ còn lại bất ngờ không có chút động tĩnh.
- Làm sao bây giờ? Ngưng Quân, cô vạn lần không thể có chuyện đấy!
Trên bờ, Trần Bích Hoa lo lắng nhìn mọi việc xảy ra. Là người đại diện cho Thủy Ngưng Quân, hành trình tới trường Phục Đại lần này gặp phải tập kích cũng là chuyện nằm trong dự đoán của Trần Bích Hoa. Nhưng tuyệt đối cô không thể ngờ đối phương lại bố trí một cái bây như vậy, ngay cả thợ ảnh cũng đều bị người ta thay thế.
Sâu dưới đáy nước!
Hai tay Tiêu Dương ôm chặt Thủy Ngưng Quân. Mà giờ phút này Thủy Ngưng Quân cũng ôm chặt Tiêu Dương theo tiêm thức, thân thể không thể động đậy chút nào...
Trong tay sát thủ phía trên có súng, dưới tình huống chưa biết gì, hiển nhiên Tiêu Dương không dám tùy tiện nổi lên, chỉ yên lặng di động ngầm dưới nước, tới sát bờ...
- Không ổn!
Đột nhiên, Tiêu Dương mở mắt dưới đáy nước nhìn khuôn mặt tuyệt đẹp lạnh như băng trước mặt!
Hắn suýt quên mất, mình có thể nín thở dưới nước một thời gian, nhưng... Thủy Ngưng Quân thì không!
- Cô Thủy...
Tiêu Dương chần chừ một chút, môi mấp máy, giọng nói rất nhỏ vang lên bên tai Tiêu Dương:
- Tình thế bắt buộc, hiện giờ chúng ta không thể nổi lên mặt nước... Cho nên, cho nên tôi chỉ có thể mớm khí cho cô thôi!
Thủy Ngưng Quân không phản ứng chút nào.
- Tôi không phải cố ý lợi dụng cô. Như vậy đi, nếu cô không đồng ý thì mở miệng nói cho tôi biết.
Tiêu Dương nhìn Thủy Ngưng Quân, thử dò hỏi lần nữa.
- Không lên tiếng ... Tức là đồng ý nhé.
Tiếng nói vừa dứt, Tiêu Dương liền không chân chừ nữa, môi liền áp vào đôi môi đỏ mọng của Thủy Ngưng Quân ngay...
Trong chốc lát này, con ngươi Thủy Ngưng Quân mở bừng rail