Chương 182: Tự mình vận động!
Chương 182: Tự mình vận động!Chương 182: Tự mình vận động!
xx*k**%
Giống như có một tia sét đánh thẳng xuống mặt nước. Trong nháy mắt này, Thủy Ngưng Quân bị điện giật rồi!
Vốn trước người không dám mở mắt, giờ hai mắt cô lại mở tròn xoe, thừ người bất động, nhìn chằm chằm vào hai tròng mắt đang kề sát mình vô hạn này...
Cô nằm mơ cũng không ngờ, lần đầu tiên mình thân mật với người khác phái lại là ở dưới đáy nước! Không ngờ lại là với người đã ném mình xuống nước! Không ngờ. . Không ngờ lại không thể phản kháng!
Đầu óc Thủy Ngưng Quân đã trống rỗng.
Giờ phút này Tiêu Dương cũng không suy nhiều, vừa mớm hơi cho Thủy Ngưng Quân, vừa di động thân thể. Từ từ, thân thể hai người đã gần tới vách đất cạnh hồ sen.
Đánh giá động tĩnh bên trên hẳn là ổn rồi.
Tiêu Dương tự cổ vũ bản thân, mang theo Thủy Ngưng Quân di động đi tới. Chẳng qua bởi ở một góc bờ này phía trên vẫn có một đám lá sen nên bóng dáng hai người cũng không bị ai phát hiện ra...
Phù!
Mặc dù rất không muốn nhưng Tiêu Dương vẫn phải buông lỏng môi ra trước.
Thủy Ngưng Quân thở hổn hển vào cái, ý thức thân thể mình vẫn bị tên lưu manh này ôm, nhớ lại cảnh vừa rồi, nhất thời hét lên một tiếng, theo tiêm thức vung tay lên, tát vê phía mặt Tiêu Dương...
Chát!
Bàn tay bị Tiêu Dương bắt được.
Hắn mỉm cười:
- Cô Thủy, thật xấu hổ, tôi không có thói quen bị người ta đánh vào mặt.
- Anh...
Mắt Thủy Ngưng Quân lộ vẻ uất ức, lạnh như băng.
- Lưu manhI
Tiêu Dương thật sự bị oan uổng:
- Cô Thủy, lúc ấy là tôi vì cứu cô mới phải dùng hạ sách này. Càng huống chỉ...
Tiêu Dương liếc Thủy Ngưng Quân một cái:
- Không phải cô cũng ngầm đồng ý sao?
- Tôi ngâm đồng ý?
Quả thực Thủy Ngưng Quân tức mà không phát tác nổi, tức giận trừng mắt nhìn Tiêu Dương:
- Nói bậy nói bạ! Tiểu thư tôi có bao giờ ngâm đồng ý với anh?
Tiêu Dương gật đầu vô cùng chăm chú:
- Đương nhiên là ngâm đồng ý rồi. Tôi là chính nhân quân tử, cũng không phải người thừa dịp người khác gặp nguy. Nếu không có cô ngầm đồng ý thì tôi làm sao dám hôn cô? Cô không nhớ à? Tôi đã hỏi cô, nếu không đồng ý cho tôi hôn thì cứ mở miệng nói cho tôi biết mà. Tròng mắt Thủy Ngưng Quân đã mở lớn tới cực điểm, thừ người ra nhìn Tiêu Dương, nửa ngày sau...
- Anh đều luôn luôn vô sỉ như vậy sao?
-Ớ...
Tiêu Dương thật sự không biết trả lời câu hỏi này của Thủy Ngưng Quân thế nào.
- Anh biết rõ tôi không nói được trong nước, anh còn bắt tôi trả lời anhI
Thủy Ngưng Quân căm tức nhìn Tiêu Dương. Quả thực là đồ vô sỉ, vô sỉ tới cực điểm! Cô chưa bao giờ mất kiểm soát như vậy, đột ngột thò đầu lên vai Tiêu Dương, đôi môi đỏ thắm hé ra, cắn mạnh một cái.
- ÁI
Tiêu Dương không khỏi hít sâu một hơi, hai tay vội vàng đẩy mặt Thủy Ngưng Quân ra:
- Cái đồ đàn bà điên này, quả thực không thể nói lý lẽ!
- Anh nói cái gì?
Thủy Ngưng Quân mở to hai mắt.
Từ xưa tới nay chưa có ai dám gọi mình là đàn bà điên!
- Anh...
- Không được nhúc nhích!
Tiêu Dương quát lên, trừng mắt nhìn Thủy Ngưng Quân như hung thần ác sát.
- Cô mà còn làm loạn là tôi buông tay đấy!
- Có gan thì anh buông tay xeml
- Hắc, buông tay cho cô chìm xong tôi lại cứu cô.
Tiêu Dương không thể không dùng đòn sát thủ.
Thủy Ngưng Quân kiên quyết không để cho Tiêu Dương có cơ hội lợi dụng lần nữa, lập tức im bặt, quay mặt đi. Đột nhiên cảm thấy có một bàn tay đang vuốt vuốt mông mình, lập tức sợ hãi kêu lên:
- Anh... Vô sỉI
- Chị hai àI
Tiêu Dương trừng mắt lườm Thủy Ngưng Quân:
- Đại gia đây không có hứng thú với cặp mông chả được mấy lạng thịt của cô! Tôi không đẩy cô, chả lẽ tự cô bò lên bờ được à?
Giờ phút này Thủy Ngưng Quân vừa xấu hổ, vừa giận, vừa hận. Nhất là những lời này của Tiêu Dương nói với cô lại càng là một sự đả kích không nhỏ. Cô không ngờ trên đời này lại có người dùng từ "không có mấy lạng thịt" để hình dung cặp mông mình.
Cố nén nỗi "nhục nhã" này, Thủy Ngưng Quân để Tiêu Dương đẩy lên. Thủy Ngưng Quân nhanh chóng bò lên bờ, quần áo cả người ướt đẫm. May mà hôm nay cô mặc quần áo tương đối sãm màu bảo thủ, nếu không sợ rằng da thịt lộ ra cũng thành cơ hội cho Tiêu Dương thưởng thức cảnh đẹp nên thơ rồi.
Thủy Ngưng Quân vừa mới đi lên xong, lập tức hàng loạt tiếng bước chân vội vàng chạy tới...
- Thủy tiểu thư. - Ngưng Quân.
Trong tay Trần Bích Hoa cầm một chiếc áo khoác, choàng lên người Thủy Ngưng Quân, giọng điệu lo lắng, ân cần nói:
- Ôi bảo bối của tôi, cô không sao chứ? Có bị thương không?
Thủy Ngưng Quân run khẽ một cái, lập tức từ tốn lắc đầu, khoác áo vào:
- Không sao cả...
- Dưới sự bảo vệ của tôi, đương nhiên cô Thủy không sao rồi.
Lúc này Tiêu Dương cũng cười bò lên bờ.
- Đứng lại.
Thấy Tiêu Dương chuẩn bị tới gần Thủy Ngưng Quân, mấy vị vệ sĩ lập tức ngăn lại.
Theo bọn họ thấy, hôm nay nếu không phải do thằng ranh này thì làm sao lại xảy ra nhiều lộn xộn như vậy? Mặc dù thằng ranh này cứu Thủy Ngưng Quân nhưng vốn là bởi hắn ném Thủy Ngưng Quân xuống nước.
Ánh mắt Tiêu Dương nhìn liếc qua Thủy Ngưng Quân.
Tâm mắt Thủy Ngưng Quân cũng nhìn tới, theo tiềm thức trừng mắt lườm Tiêu Dương một cái.
Tiêu Dương cười bình thản, cũng không nói nữa, trực tiếp xoay người đi hướng khác. Nếu đối phương đã không tin tưởng mình hoàn toàn thì tội gì mình phải cố đấm ăn xôi?
Nhìn bóng lưng Tiêu Dương, Thủy Ngưng Quân muốn nói lại thôi, nhưng tới cuối cùng vẫn không mở miệng.
- Ngưng Quân, hiện tại nơi này không còn an toàn nữa, chúng ta về xe trước, thuận tiện thay quần áo ướt. Cô cũng không thể bị cảm được.
Mọi người vây quanh Thủy Ngưng Quân đi về phía xe. Mà lúc này Tiêu Dương đã gặp Cao Vạn Đằng đang chạy tới rồi.
- Bộ trưởng Cao, tình hình thế nào?
Tiêu Dương đi nhanh tới.
- Đã giải quyết hết sát thủ chưa?
Cao Vạn Đằng cau mày:
- Tôi tìm anh chính vì việc này đấy!
- Hiện giờ rất nhiều cảnh sát đã tới, hơn nữa còn phong tỏa tất cả cửa ra của trường học. Sau khi tìm tòi phát hiện ra, thiếu mất hai tên trong đám sát thủ ẩn nấp trong hồ sen trước đó.
Cao Vạn Đằng vội nói:
- Hầu như có thể khẳng định, hiện tại chúng vẫn còn đang ẩn nấp ở một góc nào đó của trường học. Chúng ta phải nhanh chóng tìm ra chúng, nếu không hậu quả thật không thể nào tưởng tượng nổi!
Vẻ mặt Tiêu Dương cũng không khỏi nghiêm túc hẳn. Sát thủ ẩn nấp trong trường học, hơn nữa trong tay có súng, tuyệt đối có thể gây ra một hồi tai nạn cho sinh viên trường Phục Đại!
Nhất là hiện tại đang vào thời điểm đi học, hầu như tòa nhà nào cũng có sinh viên.
- Hiện giờ mặc dù cảnh sát đang lục soát nhanh hơn nhưng vì tránh để chó cùng giứt dậu và gây nên khủng hoảng cho sinh viên cho nên tạm thời vẫn chưa tiết lộ tin tức ra ngoài. Cao Vạn Đằng chau mày.
- Tiêu Dương, anh mau chóng nghĩ cách đi. Mặc dù mục tiêu của sát thủ là Thủy Ngưng Quân, nhưng...
- Thủy Ngưng Quân!
Bỗng nhiên, trong lòng Tiêu Dương máy động!
Khuôn mặt chợt biến đổi, bóng dáng lao đi như tên bắn...
- Việc này giao cho tôi đi
Vùi
Lúc này Thủy Ngưng Quân dưới sự bảo vệ trong vòng vây của đông đảo vệ sĩ đã đi tới trước chiếc Lamborghinixa hoa kia...
Một gã vệ sĩ đưa tay ra, chuẩn bị mở cửa xe...
- Cẩn thận có mai phục!
Theo một tiếng thét kinh hãi, đồng thời một bóng người đã vọt lại như sao băng.
Trong tích tắc, người này thoáng cái đã hạ xuống bên người Thủy Ngưng Quân, trực tiếp ôm cô trượt sang một bên...
Trong nháy mắt này, vừa vặn cửa xe mở rai
Đoàng!
Một tiếng súng cực kỳ đột ngột vang lên từ trong xel
Một vệ sĩ đứng trước Thủy Ngưng Quân ầm ầm ngã xuống...
- Khốn nạn!
Đám vệ sĩ còn lại giờ mới kịp phản ứng, lập tức rút súng ra.
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Một bóng người mặc áo lặn bó sát người ngã bịch một tiếng xuống từ trong xe.
Vùi
Tiêu Dương ôm Tiêu Dương trượt sang mấy mét bên cạnh, vừa mới đứng vững, khóe miệng hơi nhấch lên, nhìn thoáng qua Thủy Ngưng Quân:
- May mà không tới kịp.
Tiêu Dương buông tay, Thủy Ngưng Quân quay lại liếc nhìn thi thể ngã xuống trong vũng máu ở cửa xe, sắc mặt không khỏi trắng bệch.
Chính thức là sống chết trong tích tắc.
Khi tất cả mọi người đều không ngờ có một gã sát thủ ẩn nấp trong xe, nếu không có Tiêu Dương từ trên trời giáng xuống, ngã xuống trong vũng máu một giây trước tuyệt đối là mình rồi.
Thủy Ngưng Quân tuy lạnh như băng nhưng cũng không phải thánh nhân không có tâm tình, giờ phút này môi cũng trắng bệch ra.
Chưa hết kinh hãi!
Lúc này, đông đạo vệ sĩ dường như vấp ngã một lần mà biết khôn hơn một chút, vội vàng cẩn thận tìm tòi trong mấy chiếc xe một lần, xác nhận không có sát thủ ẩn trong đó.
- Cám ơn. Thủy Ngưng Quân nói nhỏ.
- Không có gì.
Tiêu Dương lắc đầu mỉm cười.
- Chẳng qua tôi muốn nhắc nhở cô Thủy một câu.
- Nhắc nhở gì?
Thủy Ngưng Quân thốt lên.
- Lần sau có thuê vệ sĩ thì đừng thuê đám phế vật.
Tiêu Dương nhìn lướt qua đông đảo vệ sĩ trước mắt, lạnh nhạt nói.
Nghe vậy, sắc mặt đám vệ sĩ phía trước lập tức sâm hết lại, ánh mắt cũng mang theo vài phần không lành nhìn Tiêu Dương. Chẳng qua thực lực mà hắn thể hiện ra trước đó mọi người đều thấy rõ, giờ phút này dù trong lòng có bất mãn với hắn thì cũng không có ai dám đứng ra.
- Ngưng Quân.
Trân Bích Hoa như bừng tỉnh. Vừa rồi vốn cô đứng cạnh Thủy Ngưng Quân, Tiêu Dương trong tích tắc chợt ôm Thủy Ngưng Quân đi, đồng thời cũng đẩy khẽ Trần Bích Hoa một cái. Dù là như vậy nhưng viên đạn kia cũng vẫn bay xẹt qua tóc của Trần Bích Hoa.
Suýt nữa phải đi một vòng ở Quỷ Môn quan rồi.
Trần Bích Hoa không ngất xỉu tại chỗ đã thể hiện tố chất tâm lý mạnh mẽ phi thường rồi. Ân cần hỏi Hà Nghị Thủy Ngưng Quân vài tiếng, Trần Bích Hoa giương mắt cảm kích nhìn Tiêu Dương:
- Vị tiên sinh này, hôm nay thật vất vả cho anh rồi! Cám ơn! Cám ơn!
Tiêu Dương cũng không để ý, xua tay cười bình thản:
- Cô Thủy đến làm khách tại trường Phục Đại, tôi thân là đại đội trưởng đội bảo vệ của trường, đây là chức trách của tôi.
- Không ngờ một bảo vệ của trường Phục Đại lại là cao thủ không để lộ tài năng như vậy.
Giờ phút này Trân Bích Hoa không keo kiệt lời khen ngợi chút nào.
- Với thực lực của anh, làm bảo vệ của trường Phục Đại quả thật là phí tài quá.
Trân Bích Hoa suy nghĩ một chút, ánh mắt đột nhiên đánh giá Tiêu Dương một hồi, hai mắt càng nhìn càng sáng.
- Vị tiên sinh này, anh có hứng thú tiến vào giới giải trí không?
Nghe vậy, Thủy Ngưng Quân đứng cạnh cũng hơi ngẩn ra, không khỏi nhìn Tiêu Dương thêm vài cái.
Thủy Ngưng Quân có thân phận cực cao trong giới giải trí, hơn nữa tâm mắt cũng cực cao. Rất hiếm người có thể khiến cô coi trọng. Hôm nay từ bề ngoài mà thấy, cô cũng không đơn thuần chỉ muốn báo đáp ơn cứu mạng của Tiêu Dương mà yêu cầu như vậy.
Không nhìn không để ý, Tiêu Dương so với tưởng tượng của mình cũng đẹp trai hơn rất nhiều... Khuôn mặt như băng tuyết của Thủy Ngưng Quân hơi đỏ lên.
Tiêu Dương cũng hơi ngây ra, nửa ngày sau mới mỉm cười lắc đầu:
- Cám ơn cô đã yêu mến.
- Thật sự anh rất có tiêm chất. Trân Bích Hoa nghiêm mặt nói:
- Với tướng mạo và thực lực của anh, hoàn toàn có thể đứng vững gót chân tại giới giải trí, thậm chí là Hoa Thần nữal
Thấy vẻ mặt Tiêu Dương vẫn chẳng hề bị thu hút, Trần Bích Hoa không nhịn được nói:
- Chẳng lẽ anh không muốn cảm giác được vạn người chú ý sao? Giống như Thủy Ngưng Quân, có vô số fan hâm mộ, có rất nhiều người vận động cho...
- Chị Hoa phải không.
Tiêu Dương mỉm cười, ngắt lời Trần Bích Hoa, lắc đầu nói:
- Xin lỗi, tôi tự mình vận động được rồi!
Dứt lời hắn lập tức xoay người rời đi.