Chương 183: Không thể bắt y!
Chương 183: Không thể bắt y!Chương 183: Không thể bắt y!
- Tôi tự mình vận động được rồi!
Giọng nói tự tin vô cùng vang vọng bên tay Trân Bích Hoa và Thủy Ngưng Quân. Nhìn bóng lưng Tiêu Dương từ từ đi xa, chỉ trong chốc lát, Trân Bích Hoa bỗng bừng tỉnh, lắc đầu nhẹ:
- Thật đáng tiếc.
- Chị Hoa...
Lúc này, Trần Bích Hoa đứng cạnh không nhịn được lên tiếng.
- Chị cảm thấy hắn thật sự có tiềm chất trở thành siêu sao sao?
Nói thật ra, trừ cảm giác thực lực của Tiêu Dương rất mạnh ra, Thủy Ngưng Quân có ấn tượng thật sâu về sự vô sỉ và lưu manh của Thủy Ngưng Quân này hơn!
- Hai mắt này của tôi rất ít khi nhìn nhầm.
Trân Bích Hoa thở dài:
- Nếu tiến vào giới giải trí, tiền đồ của người thanh niên này tuyệt đối không thể đo lường nổi. Đương nhiên mỗi người có một chí hướng riêng.
Tóm lại, Trân Bích Hoa cảm thấy một nhân tài như vậy ở trường Phục Đại làm một bảo vệ cửa, quả thực là quá phí phạm tài nguyên rồi.
- Không nói chuyện này nữa.
Trân Bích Hoa xoay mặt nhìn Trần Bích Hoa, vẻ mặt nghiêm trọng:
- Ngưng Quân, không ngờ lần này đối phương phái nhiều sát thủ tới như vậy, rõ ràng là quyết muốn đồn cô vào chỗ chết. Trong thời gian này, tôi nghĩ...
Thủy Ngưng Quân lạnh nhạt đáp:
- Là phúc không phải là họa, là họa có tránh cũng không được.
Thân thể cô hơi run lên vì lạnh.
Thấy thế, Trần Bích Hoa vội nói:
- Trước tiên không nói nhiều nữa, mau đi đổi một bộ quần áo khác rồi về thôi.
- Trở về?
Thủy Ngưng Quân nói:
- Còn chưa quay quảng cáo mà.
- Đã là lúc nào rồi mà còn muốn quay quảng cáo.
Trân Bích Hoa lắc đầu:
- Hôm nay xảy ra nhiêu chuyện như vậy, làm gì còn tâm trạng nào mà quay quảng cáo chứ.
- Không được! Tôi nhất định phải quay.
Thủy Ngưng Quân hơi nhướn mày.
- Đây chính là tôi tự mình tuyên bố. Hơn nữa bắt đầu từ hôm nay, tôi quyết định sau khi quay xong quảng cáo này, từ nay về sau tôi cũng chỉ tự mình vận động! - Cái gì?
Nhất thời Trần Bích Hoa ngây ra.
Nửa ngày sau, cô mới cười khổ, bất đắc dĩ mà lắc đầu.
Cô đương nhiên hiểu rõ tính tình của Thủy Ngưng Quân, chỉ là cũng không thể nào ngờ được, Thủy Ngưng Quân vẫn luôn từ chối đàn ông từ ngoài ngàn dặm, lần này lại bị một bảo vệ trường Phục Đại làm cho hăng máu.
Tự mình vận động, không phải là lời mà vị bảo vệ kia vừa nói sao?
Lúc này, bảo vệ họ Tiêu đã chậm rãi đi tới một khu giảng đường...
Vẻ mặt hắn cũng không buông lỏng.
Còn một gã sát thủ!
Ẩn nấp bên trong trường Phục Đại chẳng khác gì một con rắn độc, lúc nào cũng có khả năng phát ra một đòn cực kỳ hung mãnh!
Không ít cảnh sát mặc đồng phục yên lặng tiến hành lùng bắt xung quanh.
- Tiêu Dương!
Lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai Tiêu Dương.
Tiêu Dương nghiêng đầu nhìn lại.
Bạch Khanh Thành mặc đồng phục cảnh sát, trông vô cùng khỏe khoắn!
- Chị hai, sao cô lại tới đây?
Theo lý thuyết, hiện giờ Bạch Khanh Thành hẳn phải tập trung chú ý vào vụ án buôn lậu ma túy của tập đoàn Hắc Sơn mới đúng. Việc đó quan trọng hơn.
- Thủy Ngưng Quân bị tập kích tại trường Phục Đại, chuyện lớn như vậy, tôi không tới mà được à?
Bạch Khanh Thành nhìn Tiêu Dương:
- Nghe nói cậu vừa lập công lớn...
Tiêu Dương cười khiêm tốn:
- Chỉ góp chút sức lực thôi.
- Nói nhảm ít thôi. Mau chóng tìm dấu vết của sát thủ đi.
Bạch Khanh Thành ngước lên nhìn tòa giảng đường trước mặt, trầm giọng nói:
- Hầu như đã tìm tòi toàn bộ trên dưới trường Phục Đại rồi, chỉ còn lại có tòa giảng đường này. Vị trí của no vừa vặn quay lưng về phía hồ sen kia. Sát thủ rất có khả năng ẩn nấp bên trong đó.
- Tòa nhà này...
Tiêu Dương ngẩn ra, giương mắt đảo qua, trái tim đập mạnh:
- Hôm nay Đại tiểu thư sẽ học ở tòa nhà này!
- Thiết Anh ở bên trong?
Sắc mặt Bạch Khanh Thành biến đổi, lập tức ra hiệu bảo đám cảnh sát xung quanh bước nhanh hơn!
Lúc này mặc dù giảng đường đã vào giờ học nhưng dường như không ít người cũng nhận ra bên ngoài có chuyện bất ngờ xảy ra, tiếng giảng bài cũng nhỏ hơn, thậm chí có không ít người thò đầu ra khỏi cửa sổ, tò mò nhìn ra bốn phía... - Chẳng qua cứ yên tâm, tôi đã bố trí người bảo vệ Đại tiểu thư rồi. Nếu thật sự sát thủ muốn bắt Đại tiểu thư làm con tin thì coi như gã gặp bất hạnh rồi.
Tiêu Dương tự tin cười.
Đột nhiên.
- ÁIII
Một loạt tiếng thét chói tai vang vọng lên!
Đoàng!
Một tiếng súng nổ vang lên như sét đánh!
-Á...
Từng bóng người bối rối, thét chói tai chạy ra khỏi giảng đường, luống cuống tiến về hướng cầu thang...
- Duy trì trật tự!
Bạch Khanh Thành vội vàng quát.
Lúc này tuyệt đối không thể để xảy ra sơ sót!
- Không biết là ai quấy rối tới sát thủ rồi. Sợ rằng sát thủ đã hạ cô ta rồi!
Tiêu Dương hơi cau mày, đảo mắt nhìn toàn bộ tòa giảng đường, sắc mặt biến ảo hẳn:
- Sát thủ đang ở bên trong phòng học của Đại tiểu thư!
- Sao cậu biết?
Tâm thần Bạch Khanh Thành hơi bối rối, vẻ mặt biến đổi.
Tiêu Dương chỉ về phía hành lang chỗ tâng năm, trầm giọng nói:
- Mọi người ở các phòng học khác đều đã chạy ra, chỉ mỗi gian phòng kia không có ai ra. Điều này nói rõ, gian phòng đó đã bị sát thủ khống chế, người ở bên trong không dám chạy ra ngoài thoát chết!
- Vậy thì còn chờ gì nữa!
Bạch Khanh Thành bước nhanh vọt tới, chẳng qua lúc này có rất nhiều sinh viên chạy từ trên cầu thang xuống, Bạch Khanh Thành dù cố tình muốn xông lên cũng không thể xông ngay lên được.
- Nóng ruột không ăn được đậu phụ nóng.
Tiêu Dương bước nhanh về phía trước.
Nếu nói chỉ có hai anh em nhà Lý Bái Thiên thì có lẽ Tiêu Dương còn hơi lo lắng hai anh em nhà này thần kinh hơi vấn đề. Chẳng qua bên trong phòng học khoa lịch sử năm thứ ba còn có Dương Hoàn Nghị!
Thực lực của Dương Hoàn Nghị cũng không hề kém hai anh em kia.
- Hiện tại lúc nào Thiết Anh cũng có thể bị nguy hiểm tới tính mạng, tôi có thể không nóng ruột sao?
Bạch Khanh Thành luôn bình tĩnh như chuyện này liên quan tới người em họ cô quan tâm nhất, lúc này cũng không thể bình tĩnh được nữa.
Tiêu Dương nhìn thoáng qua Bạch Khanh Thành, trầm ngâm một chút, đưa mắt nhìn, đột nhiên túm lấy cánh tay Bạch Khanh Thành.
Bạch Khanh Thành chỉ cảm thấy trái tim đập mạnh một cái.
Bỗng nhiên thân thể cô tung lên. Không ngờ Tiêu Dương đã túm một tay Bạch Khanh Thành, bước nhanh về một bên, thả người nhảy lên vách tường lan can lầu một. Động tác của hắn không dừng lại chút nào, hai chân bắn mạnh lên, đạp một cái mượn lực, một tay khác bất ngờ túm lấy lan can lầu hai, thuận thế dùng sức mà nhảy lên rất nhanh.
Toàn bộ động tác mượt mà như mây trôi nước chảy, không có chút ngượng ngùng nào.
Đám sinh viên đang vội vàng chạy trốn ở phía dưới thấy cảnh này cũng đều phải trợn mắt há mồm cải!
- Tiêu đại gia, soái ca quái
- Ôi trời! Bản lĩnh cao cường quái
Nếu một mình nhảy lên như thế thì có lẽ cũng không khiến người ta khiếp sợ. Nhưng hiện giờ một tay Tiêu Dương còn dẫn theo Bạch Khanh Thành...
Quả thật là kẻ tài cao gan lớn, Tiêu Dương mang theo Bạch Khanh Thành vượt qua vài hành lang, với sức bật và sự chuẩn kinh người, hoàn thành một nhiệm vụ gần như bất khả thil
Khi hai bóng người rơi xuống hành lang tâng năm, trong nháy mắt khi hai chân Bạch Khanh Thành rơi xuống mặt đất, theo tiềm thức cô khụy xuống, con ngươi tràn đầy rung động nhìn Tiêu Dương, nửa ngày sao mới sâu kín nói ra mấy chữ:
- Đồ quái vật này!
Đây cũng không phải lần đầu tiên Bạch Khanh Thành được nhìn thực lực Tiêu Dương, hơi nghỉ ngơi một chút, vẻ mặt đã khôi phục bình thường. Hai người nhìn nhau, bước nhẹ về phía trước.
- Toàn bộ đều đứng nghiêm, không được cử động! Hai tay ôm đầu! Có nghe thấy không! Ai dám cử động, ông mày bắn chết ngay!
Lông mày Tiêu Dương hơi nhíu lại, cau mày:
- Muốn âm thầm tới gần sát thủ, khống chế y là chuyện hầu như không có khả năng...
Suy nghĩ một chút, Tiêu Dương đơn giản cất bước đi ra ngoài.
- Dứt khoát ra mặt đàm phán đi.
Vừa nói, Tiêu Dương vừa cất bước đi ra ngoài.
- Anh bạn bên trong, xin đừng xúc động.
Vừa nói, bóng dáng Tiêu Dương vừa xuất hiện trước cửa phòng học.
- Là Tiêu Dương!
- Tiêu Dương của đội bảo vệ!
- Hắn tới cứu chúng ta sao?
Giờ phút này, mọi người trong phòng học đều đặt hy vọng vào Tiêu Dương rồi.
- Đứng lại!
Tên sát thủ mặc áo bơi bó chặt, trong tay cầm một khẩu súng lục, thấy Tiêu Dương chuẩn bị cất bước vào phòng học liền lập tức quát to một tiếng. Đồng thời súng trong tay gã thuận thế chỉ vào một sinh viên bên trong.
- Bước thêm một bước, ông đây bắn chết nó!
- ÁI
Một tiếng kêu kinh hãi tới cực điểm vang lên.
- Được, được, tôi đứng im. Tiêu Dương từ từ giơ hai tay lên, đồng thời ánh mắt âm thầm nhìn lướt qua tình hình trong phòng học. Tất cả sinh viên đều bị tên sát thủ này dồn vê một góc. Trong đám người, hai anh em Lý Bái Thiên đang che chở cho Quân Thiết Anh ở một góc, cũng không có bất cứ nguy hiểm gì. Khi tâm mắt Tiêu Dương chạm mắt với Dương Hoàn Nghị, cảm thấy trong mắt gã có một tia bất đắc dĩ.
Quả thực lấy thực lực của gã, muốn khống chế tên sát thủ kia thật dễ như trở bàn tay. Nhưng năng lực đặc thù của Thuộc tính giả tuyệt đối không được để lộ ra trước mặt người bình thường. Điều này khiến Dương Hoàn Nghị dưới tình huống này dù có một thân bản lĩnh cũng không thể sử dụng được.
- Anh bạn.
Tiêu Dương cố gắng khiến sắc mặt mình vẫn duy trì ôn hòa, mỉm cười nói.
- Hiện giờ bên ngoài có vô số cảnh sát vây quanh, anh tuyệt đối chắp cánh khó bay.
- Hắc!
Trong tay sát thủ cầm súng lục, mặt lộ nụ cười hung ác:
- Ông đây cũng không tin các người sẽ trơ mắt nhìn ông giết mười mấy sinh viên này.
- Ngàn vạn lần đừng xúc động.
Tiêu Dương vội vàng xua tay. Lúc này Bạch Khanh Thành cũng chạy tới bên cạnh Tiêu Dương, ánh mắt nhìn tên sát thủ lạnh như băng:
- Thả sinh viên kia ra, tôi sẽ cho anh rời khỏi trường Phục Đại!
- Cô tưởng tôi là đồ ngu à!
Sát thủ nhìn hai người Bạch Khanh Thành đầy miệt thị, vẻ dữ tợn trên khuôn mặt càng đậm.
- Nói nhảm ít thôi. Lập tức cho một chiếc xe tới dưới tòa nhà này cho ông! Nếu không trước tiên ông giết ngay một sinh viên đãi
- Xe! Xel Đương nhiên là cói
Tiêu Dương vội vàng xoay người nói với Bạch Khanh Thành:
- Mau chuẩn bị xe.
Bạch Khanh Thành ngẩn ra:
- Chuyện này...
Tiêu Dương quýnh lên, nói:
- Cô quên là trong đám sinh viên có ai à? Nếu gã gặp chuyện không may thì không ai có thể chịu trách nhiệm...
Giọng Tiêu Dương chợt ngừng bặt, vội vàng đưa tay bưng kín miệng, giống như là không dám nói nữa.
Giờ phút này, tên sát thủ kia lại vô cùng nhạy cảm bắt được lời nói của Tiêu Dương, đôi mắt trong nháy mắt lóe lên vẻ mừng rỡ khó phát hiện, khuôn mặt càng lạnh như băng, đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương:
- Nói tiếp đi! Trong đám sinh viên có người nào có thân phận đặc thùi
Một đám sinh viên như vậy, đương nhiên mình không có khả năng bắt toàn bộ làm con tin. Chẳng qua nếu có một con tin có đủ trọng lượng thì cơ hội chạy thoát thành công của mình sẽ lớn hơn nhiều rồi.
- Cái này, không thể nói đây.
Tiêu Dương cau mày tiến lên từng bước. - Không nói sao?
Sát thủ cười nanh ác, giơ tay chĩa súng vào đầu sinh viên bên cạnh.
- Khoanl
Mặt mày Tiêu Dương đau khổ.
- Anh bạn ạ, đừng làm khó cho tôi. Con trai Thị trưởng học tập ở đây, tin tức như thế mà tôi nói ra, nếu con trai thị trưởng có chuyện... ÁI
Tiêu Dương lại giơ tay bịt miệng.
- Thật sự là ngu xuẩn!
Sát thủ nở nụ cười lạnh, súng lục trong tay lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, từ từ chỉ vào một gã sinh viên ở bên cạnh đồng thời chủ ý tới vẻ mặt của kẻ "ngu xuẩn" Tiêu Dương, khuôn mặt mang theo nụ cười âm trầm...
- Đừng...
Đột nhiên sắc mặt Tiêu Dương biến đổi.
Sát thủ thoáng dừng lại, mặt nhìn nghiêng qua, khóe miệng hơi nhếch lên:
- Là mày?
Gã đưa tay, kéo mạnh một bóng người ral
- Đừng!
Tiêu Dương trợn mắt như sắp nứt, lo lắng vạn phần:
- Không thể bắt y!
Nhìn thấy vẻ mặt Tiêu Dương giờ phút này, vẻ tươi cười trên mặt sát thủ càng tăng, súng dí vào đầu sinh viên này:
- Chuẩn bị xel
- Xe... Chuẩn bị xel
Tiêu Dương vội vàng xoay người nói:
- Có nghe không hả, mau chuẩn bị xel
Bạch Khanh Thành ngây ra một chút, gật đầu theo tiềm thức, lập tức xoay người đi ra ngoài.
Quả nhiên là thuận lợi hơn nhiều.
Khuôn mặt sát thủ nở nụ cười trêu tức, cúi đầu nhìn thoáng qua con tin trong tay:
- Là con trai của thị trưởng sao? Khặc khặc, thật là ngại quá.
Đứng trước người này, khuôn mặt Dương Hoàn Nghị co quắp lại.
- Không thể bắt y! Không thể bắt y đâu!
Tiêu Dương dường như đã nhập vai hoàn toàn, hầu như sắp khóc tới nơi, con ngươi đỏ bừng, vừa ưỡn ngực, ngẩng đầu nói to:
- Anh bắt tôi đi. Bắt tôi đi. Đừng gây tổn thương cho yl
Ngay lúc này, sinh viên trong phòng này đều trợn mắt há mồm rồi.
Hai mặt nhìn nhau...
Cảm tình của Tiêu Dương và lớp trưởng của chúng ta đã trở nên sâu sắc như vậy từ bao giờ?