Chương 184: Cô cho răng hôn tôi rồi không cần chịu trách nhiệm à!
Chương 184: Cô cho răng hôn tôi rồi không cần chịu trách nhiệm à!Chương 184: Cô cho răng hôn tôi rồi không cần chịu trách nhiệm à!
Tiêu Dương biểu hiện ra vẻ càng lo lắng, nét tươi cười trêu tức trên mặt sát thủ càng nhiều, cười miệt thị Tiêu Dương:
- Mày đổi nó à? Phì! Mày là cái thá gì, cút sang một bên đi!
- Thật sự là không thể bắt y mài
Tiêu Dương lo lắng nhìn sát thủ.
- Cút ngay!
Sát thủ tức giận chỉ súng vào đầu Dương Hoàn Nghị. Tiêu Dương vội vàng vọt sang một bên.
Chỉ trong chốc lát, Bạch Khanh Thành vội vàng chạy tới.
- Chuẩn bị xong xe rồi.
- Tốt lắm.
Khuôn mặt sát thủ lộ nụ cười lạnh lẽo, đồng thời một tay túm yết hầu Dương Hoàn Nghị, súng chỉ thẳng vào đầu gã.
- Toàn bộ đám cảnh sát các người lui raI
Có một con tin quan trọng như vậy trong tay, tâm tình đại ca sát thủ giờ phút này vô cùng thoải mái.
Trời không muốn mình chết mài
- Không...
Khuôn mặt Tiêu Dương vẫn lộ vẻ đau khổ, lệ nóng đầy mắt nhìn sát thủ túm Dương Hoàn Nghị ra ngoài:
- Không được bắt y... Không được bắt y...
- Mọi người đã đi ra ngoài rồi, cậu còn diễn trò gì nữa
Bạch Khanh Thành đi tới cạnh Tiêu Dương, bực bội nói:
- Rốt cục cậu định làm gì thế! Chúng ta tuyệt đối không được phép để một sinh viên nào có chuyện, nếu không cũng không thể báo cáo nổi đâu!
- Thật sự không thể bắt y mà.
Tiêu Dương thở dài, nhìn cửa, lại thở dài nói:
- Bắt y... Anh sẽ rất bi thảm.
Đáng tiếc là tên sát thủ không nghe được những lời này của Tiêu Dương.
Có con tin Dương Hoàn Nghị trong tay, Tiêu Dương bước xuống cầu thang vô cùng bình tĩnh. Đám cảnh sát e ngại an nguy của con tin cho nên trước mắt cũng không dám hành động vội vàng.
Bạch Khanh Thành liếc Tiêu Dương cái, thấy hắn vừa vô cùng tự tin lại có vẻ thần bí lắm, hận không thể bổ đầu thằng nhãi này ra để biết rốt cục hắn có ý đồ gì.
- Tiêu Dương, thật sự cậu định cho sát thủ bắt con tin rời đi à?
Bạch Khanh Thành nhíu mày nói.
Tiêu Dương mỉm cười, đi cùng Bạch Khanh Thành xuống tầng hai. Lúc này sát thủ đã đẩy Dương Hoàn Nghị lên xe rồi. - Người khác muốn đi, chúng ta cũng không thể cố giữ được.
Bạch Khanh Thành có cảm giác thằng ranh bên cạnh chẳng đáng tin chút nào.
Thấy sau khi xe đã khởi động, Tiêu Dương lại còn cố ý vẫy vẫy tay vê hướng xe, cười nói:
- Đi thong thả, thuận buồm xuôi gió!
Đám cảnh sát xung quanh nhìn nhau ngạc nhiên.
- Về sớm một chút.
Khi xe chuyển bánh, nhanh chóng lao ra khỏi cửa trường, Tiêu Dương lại lẩm bầm một tiếng.
- Đuổi theol
Bạch Khanh Thành còn tưởng Tiêu Dương thật sự có bố trí gì khác, không ngờ hắn lại chỉ đưa mắt nhìn sát thủ rời đi, lúc này vừa lo vừa giận, lập tức hét lớn một tiếng.
- Từ từi
Tiêu Dương vung tay ngăn lại:
- Không cần đuổi theo đâu.
- Không cần đuổi?
Bạch Khanh Thành đã nóng nảy.
- Tiêu Dương, cậu có biết sinh viên kia trong tay kẻ bắt cóc có thể bị nguy hiểm tính mạng bất cứ lúc nào không!
- Không cần phải bi quan thế.
Tiêu Dương mỉm cười nói.
- Có lẽ đi một lúc, gã đột nhiên sẽ nổi lương tâm, quay đầu trở lại đấy.
- Tiêu Dương! Không phải cậu bị sốt đến hỏng đầu rồi đấy chứi
Lông mày Bạch Khanh Thành nhíu chặt, tức giận nói:
- Sát thủ sẽ quay đầu lại? Quả thật là nằm mơ giữa ban ngày!
- Nếu...
Tiêu Dương cười hắc hắc.
- Thật sự quay lại thì sao?
- Hừi
- Hay là nếu bọn họ quay lại thật thì chị hai thơm tôi một cái nhé?
- À tốt! Nếu bọn họ chạy thì tôi sẽ dần cậu thành thịt vụn!
Bạch Khanh Thành tức giận lườm Tiêu Dương.
Vèol
Một tiếng xé gió truyền tới...
Trong tích tắc này, tiếng kêu kinh ngạc chợt vang lên!
Tất cả mọi người trợn mắt há mồm nhìn về phía trước. Nửa ngày sau, có người còn không thể tin mà dụi dụi mắt mình. - Có chuyện gì thế?
- Đây... Đây có phải là sự thật không?
- Xe... Xe... Quay trở lại thật sao?
Con ngươi Bạch Khanh Thành đảo qua, nhất thời cũng trợn tròn mắt.
Két!
Xe cảnh sát vừa bị lái đã lại quay về rất nhanh.
Xoạtl
Tất cả mũi súng đều chỉ vê hướng xe một lần nữa...
Cạch...
Cửa xe mở ra, một bóng người hơi bối rồi chạy ra, hơn nữa miệng còn lẩm bẩm:
- Dọa chết tôi rồi. Dọa chết tôi rồi.
- Là cậu?
Bạch Khanh Thành có cảm giác đầu óc mình không đủ dùng. Đây chẳng phải vị con tin vừa bị bắt sao? Làm sao lại thoáng cái lông tóc không bị tổn thương mà chạy từ trong xe ra thế?
- Sát thủ đâu?
Dương Hoàn Nghị thở hổn hển, quay đầu chỉ vào xe:
- Ở bên trong, ngất rồi.
Bạch Khanh Thành có cảm giác hai mắt sắp biến thành màu đen.
Cuộc đời này cũng quá kỳ diệu rồi.
- Sao sát thủ lại đột nhiên ngất xỉu?
Bạch Khanh Thành nhìn sát thủ lúc này đã bị đông đảo cảnh sát bắt xuống, quả thật đã rơi vào trạng thái hôn mê bất tỉnh rồi.
- ẤY...
Dương Hoàn Nghị suy nghĩ một chút, không khỏi xoay mặt nhìn vê phía Tiêu Dương:
- Đúng rồi, sao tự nhiên sát thủ lại ngất vậy?
Dương Hoàn Nghị căn bản không biết giải thích thế nào. Mình chỉ là một sinh viên bình thường, chẳng lẽ lại nói chính mình đánh ngất vị sát thủ chuyên nghiệp này?
Chuyện khó giải quyết thế này, chỉ có vứt cho Tiêu Dương thôi.
Ánh mắt Bạch Khanh Thành cũng dời về phía Tiêu Dương theo, nghi hoặc vô cùng.
Chẳng lẽ thằng ranh này đã tính toán trước, nắm chắc nhất định sát thủ sẽ quay đầu lại. Chẳng lẽ tất cả đều nằm trong sự khống chế của hắn?
Tiêu Dương ngẩn ra, trừng mắt nhìn Dương Hoàn Nghị. Thằng ranh thối, cho dù năng lực đặc thù không thể bại lộ thì cũng có thể bịa chuyện chứ?
Suy nghĩ một chút, vẻ mặt Tiêu Dương lại như thường, cười ha hả:
- Chuyện rất đơn giản!
Tiêu Dương chăm chú phân tích: - Từ khẩu âm của vị sát thủ này, tôi kết luận nhất định gã không phải người Minh Châu. Mà vừa rồi gã khẳng định đã uống không ít nước trong hồ sen. Bởi thế nên gã không quen khí hậu mà ngất xỉu đấy!
Tiêu Dương kết luận.
Con mắt Bạch Khanh Thành mở to tới cực điểm:
- Không quen khí hậu?
Khuôn mặt Dương Hoàn Nghị cũng co quắp lại. Lý do này cũng quá gượng ép rồi.
- Đúng vậy.
Khuôn mặt Tiêu Dương cực kỳ nghiêm túc.
- Chị hai, chị cũng hiểu rõ y thuật của tôi rồi. Sở dĩ tôi vẫn bình tĩnh như vậy là bởi đã đoán được điều này!
Tiêu Dương ra vẻ cao thâm, thần bí khó lường, thấy Bạch Khanh Thành vẫn cau mày mang theo vẻ hoài nghi như cũ, lập tức cười hắc hắc:
- Chị hai, vừa rồi cô đánh cuộc thua, có phải là nên...
Nghe vậy, sắc mặt Bạch Khanh Thành đỏ bừng trong nháy mắt, đầu óc không kịp ngẫm nghĩ gì nữa, trừng mắt lườm Tiêu Dương, hừ một tiếng.
- Nằm mơ đi!
Dứt lời cô liên dứt khoát xoay người, vội vàng đi tới phía trước vài bước, vung mạnh tay:
- Rút luil
- Ấy ấy! Đừng đi vội chứi
Tiêu Dương vội vã nói với bóng lưng Bạch Khanh Thành.
- Tiêu Dương, anh đánh cuộc gì với vị cảnh sát nữ xinh đẹp thế?
Dương Hoàn Nghị không khỏi tò mò hỏi một tiếng.
Tiêu Dương xoay mặt, đột nhiên tủm tỉm cười nhìn Dương Hoàn Nghị:
- Cậu nên nghĩ cách về giải thích thân phận của mình đi... Con trai thị trưởng à.
Khóe miệng Dương Hoàn Nghị giật mạnh.
Gã sát thủ cuối cùng đã được giải quyết, có kinh hãi nhưng không nguy hiểm. Đám sinh viên bị sợ hãi chạy ra khỏi phòng giờ cũng chưa về phòng ngay lập tức. Đơn giản là tiết học buổi sáng đã sắp hết rồi. Nhưng nhiệm vụ của Tiêu Dương lại là không kết thúc như vậy. Chân trước Bạch Khanh Thành vừa đi, Tiêu Dương liền thu được tin tức từ Tô Thắng Kỷ...
- Hành trình buổi sáng của Thủy Ngưng Quân bị chậm trễ, cho nên quyết định xế chiều sẽ quay quảng cáo một lần nữa?
Tiêu Dương nhíu mày.
- Cô gái này thật sự không sợ chết mài
Tuy rằng Thủy Ngưng Quân đẹp tới khiến người ta hít thở không thông, chẳng qua cả ngày bảo vệ một người lúc nào cũng có thể bị biến thành tổ ong vò vẽ, Tiêu đại gia cũng không tình nguyện để thần kinh của mình bị căng thẳng như vậy.
- Chẳng qua toàn bộ bao nhiêu sát thủ bị diệt trong buổi sáng như vậy, cho dù kẻ địch muốn đối phó với Thủy Ngưng Quân thì trong thời gian ngắn ngủi hẳn cũng khó tổ chức được hành động ám sát. Tiêu Dương thầm nghĩ, cũng không lề mà, dặn hai anh em Lý Bái Thiên xế chiều về tiếp tục bảo vệ Quân Thiết Anh. Mà Tiêu Dương thì từ từ lái xe ra khỏi cửa trường Phục Đại, đi thẳng tới khách sạn năm sao cao cấp của Minh Châu.
Chừng hai giờ chiều, xe của Tiêu Dương đỗ vào bãi đỗ xe của khách sạn...
Vẻ mặt mang theo vài phần khó hiểu, yên lặng một lát, rốt cục Tiêu Dương cũng không nhịn được nói:
- Cô Thủy, tại sao cô lại muốn tôi tự đón cô tới trường học?
Giờ phút này, bất ngờ bên trong xe Tiêu Dương lại có một bóng người khác, là Thủy Ngưng Quân!
Thủy Ngưng Quân ngồi phía sau, trong tay cầm một bức tranh, đang chăm chú thưởng thức. Nghe vậy, một lúc sau cô mới cất bức tranh đi, mặt lộ vẻ mỉm cười bình tĩnh hiếm thấy:
- Nếu như tôi nói anh đến đón khiến tôi có cảm giác rất an toàn thì anh có tin không?
- Tin.
Tiêu Dương gật đầu:
- Lại còn rất tán đồng.
Thằng nhãi này cũng quá tự cao tự đại đi.
- Ngã một lần lại khôn hơn một chút.
Thủy Ngưng Quân lạnh nhạt nói:
- Đây đều là do chị Hoa sắp xếp, vì tránh để sát thủ tập kích lần nữa.
Tiêu Dương không mở miệng nữa, chiếc xe chạy vững vàng trên đại lộ...
Thủy Ngưng Quân đánh giá cẩn thận chiếc Chery hơi nhỏ này, nửa ngày sau mới hơi nhếch khóe miệng:
- Đây là chiếc xe cấp thấp nhất mà tôi từng đi.
Trán Tiêu Dương hơi nhăn lại.
- Chẳng qua ngồi lại rất thoải mái.
Khóe miệng Thủy Ngưng Quân không tự chủ được mà hiện nụ cười.
- Hơn nữa không có cảm giác có vệ sĩ vây quanh bốn phía, thật sự rất kỳ diệu... Thật giống như là một con chim vàng ở trong lông, một lần được bay ra...
- Chim vàng thì chưa chắc, chim sẻ thì có một con.
Một giọng nói không hợp hoàn cảnh cắt đứt tâm tình Thủy Ngưng Quân. Tiêu Dương lẩm bẩm:
- Ríu ra ríu rít không ngừng.
- Anh...
Vẻ mặt Thủy Ngưng Quân không khỏi nghiêm lại, tức giận trừng mắt nhìn Tiêu Dương:
- Anh nói cái gì!
Ánh mắt Tiêu Dương nhìn thẳng đường quốc lộ, chỉ chốc lát sau mới nói nhẹ nhàng:
- Cô Thủy, cô đã từng đi dạo trên đường như người bình thường chưa?
- Đi dạo phố à?
Thủy Ngưng Quân ngẩn ra, ánh mắt nhìn ra ngoài xe theo tiềm thức. Van đường có dòng người náo nhiệt, khuôn mặt tươi cười sung sướng, đám trẻ con vui đùa ầm ï...
- Đối với cô mà nói, chỉ sợ đó là một chuyện rất xa xôi phải không.
Tiêu Dương lắc đầu, cười bình thản:
- Tôi biết anh là một Đại tiểu thư nổi tiếng cành vàng lá ngọc, là một nữ thần ở tít trên cao, không ăn khói lửa nhân gian. Chẳng qua... Cô có được mọi thứ nhưng lại không cách nào có được chút vui sướng của một người bình thường.
Thủy Ngưng Quân không tránh được mờ mịt, con mắt như nước nhìn những khuôn mặt tươi cười bên ngoài cửa sổ, thoáng cái thừ người ra...
Chỉ chốc lát.
Thủy Ngưng Quân tỉnh táo lại, nghiêm mặt nhìn Tiêu Dương:
- Anh nói với tôi như vậy có mục đích gì?
Tiêu Dương dừng xe lại nhẹ nhàng ở bên đường, xoay người nhìn Thủy Ngưng Quân:
- Chẳng qua tôi chỉ muốn cho cô có cơ hội gần với cuộc sống của một người bình thường chút thôi.
- Cơ hội gì cơ?
- Đi dạo phố, ăn quán ven đường, đi khu vui chơi, còn nữa...
Tiêu Dương cười cười.
- Đêm nay trường Phục Đại có một bữa tiệc tối, cô có thể như những ca sĩ trong trường, lên đài hát một bài tùy ý...
- Thôi!
Thủy Ngưng Quân liếc Tiêu Dương một cái:
- Đây mới là mục đích chính của anh đấy.
Tiêu Dương ngại ngùng sờ sờ mũi:
- Nửa nọ nửa kia đi.
- Mơ đi! Bản tiểu thư chưa bao giờ có giá rẻ như vậy đâu.
- Cô không đồng ý thật à?
- Nói nhảm!
Thủy Ngưng Quân trừng mắt lườm Tiêu Dương.
Tiêu Dương lườm lại không chút yếu thế. Bốn mắt nhìn nhau, chỉ trong chốc lát, Tiêu Dương bại trận, xua xua tay, thở dài nói.
- Cô Thủy, coi như cô báo đáp tôi đi. Đêm nay cô đồng ý tới hát ở trường Phục Đại, chúng ta không nợ gì nhau nữa.
- Tôi nợ anh lúc nào hả?
Thủy Ngưng Quân đưa mắt nhìn Tiêu Dương.
Tiêu Dương ngẩn ra, nhất thời vẻ mặt quýnh lên, lòng đây căm phân, nhìn chằm chằm lại Thủy Ngưng Quân, tức giận nói:
- Cô cho rằng hôn tôi rồi không cần chịu trách nhiệm à!