Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 185 - Chương 185: Tôi Tình Nguyện Tin Tưởng Hắn Dám Ném Tôi Xuống Hồ Sen Một Lần Nữa!

Chương 185: Tôi tình nguyện tin tưởng hắn dám ném tôi xuống hồ sen một lần nữa! Chương 185: Tôi tình nguyện tin tưởng hắn dám ném tôi xuống hồ sen một lần nữa!Chương 185: Tôi tình nguyện tin tưởng hắn dám ném tôi xuống hồ sen một lần nữa!

Thủy Ngưng Quân đã biết thằng ranh này vô sỉ nhưng không thể ngờ hắn có thể vô sỉ tới mức độ này. Mặt cô thừ ra nhìn về phía trước...

Nửa ngày sau, ánh mắt cô mới bùng lên tức giận:

- Anh...

Mình ở dưới đáy nước bị cưỡng hôn, hiện tại còn bắt mình chịu trách nhiệm?

Thế là cái logic gì chứ?

- Không nói sao? Thế tức là đã đồng ý.

Tiêu Dương quay đầu mỉm cười, lại tiếp tục lái xe.

Chỉ chốc lát sau, Thủy Ngưng Quân mới tỉnh táo lại, mặt nghiêm lại đáp:

- Hừ! Không có khả năng!

Thủy Ngưng Quân chưa bao giờ biểu diễn trên sân khấu của trường học như vậy. Càng huống chi dù mình có đồng ý thì chị Hoa cũng chưa chắc đã đồng ý.

Vẻ mặt Tiêu Dương không thay đổi, trực tiếp lái xe đưa Thủy Ngưng Quân tới trường Phục Đại.

So với sáng nay, việc bảo vệ tại trường trường Phục Đại lại càng chu đáo hơn. Có lẽ bởi sự kiện ám sát buổi sáng đã khiến mọi người cực kỳ coi trọng, cảnh sát mặc cảnh phục tuần tra xung quanh không ít. Mà bởi tin tức được giữ bí mật tuyệt đối nên dù sinh viên trường Phục Đại có đánh hơi thấy một tia mùi vị không tâm thường nhưng nghĩ tới tối nay Thủy Ngưng Quân sẽ biểu diễn, cả đám phấn chấn như gà chọi, đi học cũng có tinh thần hơn hẳn.

- Cô Thủy, tôi hy vọng cô có thể suy nghĩ thật kỹ chuyện này.

Tiêu Dương dừng xe, cười bình thản nói:

- Có lẽ lần này quả thật sẽ khiến cô có một trải nghiệm trước nay chưa từng có đấy.

Thủy Ngưng Quân liếc nhìn Tiêu Dương, không trả lời. Lúc này Trân Bích Hoa đã mang theo đám vệ sĩ tiến tới, hơn nữa cũng mở cửa xe rồi.

- Ngưng Quân, quay phim và đạo diễn đã chuẩn bị tốt rồi.

Trân Bích Hoa nói.

Thủy Ngưng Quân gật đầu, vừa chuẩn bị xuống xe, dừng như lại nghĩ ra điều gì, đột nhiên giương mắt nhìn Tiêu Dương:

- Chuyện này... Đội trưởng Tiêu, chẳng lẽ anh định ngồi không à?

Tiêu Dương xoay người lại:

- Sao thế?

- Không phải anh đã nói, anh toàn quyền phụ trách sự an toàn của tôi tại trường Phục Đại à?

Tiêu Dương suy nghĩ một chút, lập tức mở cửa xe. Lúc đứng ra, không biết hắn lấy đâu ra một cặp kính đen, đeo vào cũng có vẻ giống vệ sĩ lạnh lùng, trực tiếp đi tới chỗ Thủy Ngưng Quân đang đứng cạnh cửa xe, vẻ mặt lạnh nhạt.

Đám vệ sĩ mà Thủy Ngưng Quân mang theo từ trước dù mặt có vẻ hơi khó coi. Hành động này của Thủy Ngưng Quân rõ ràng là không tin tưởng bọn họ nhưng từ thực lực và sự chuyên nghiệp của mấy vị vệ sĩ này thể hiện trong buổi sáng, quả thật cũng không đáng để Thủy Ngưng Quân tin tưởng.

Tay Thủy Ngưng Quân đang cầm một bức tranh, cởi áo khoác trên người xuống, lộ ra trang phục cổ điển mà tao nhã, ung dung quý phái, giống như tiên tử trong truyền thuyết cổ đại vậy.

Thủy Ngưng Quân và Trần Bích Hoa đi phía trước, Tiêu Dương đi theo sau không nhanh không chậm.

Đi tới đình hóng mát, Thủy Ngưng Quân chuẩn bị quay quảng cáo rất nhanh. Tiêu đại vệ sĩ ngồi trên ghế đá, cũng có vẻ hứng thú đánh giá mọi việc.

Nội dung quảng cáo đại khái là Thủy Ngưng Quân cầm trong tay một chiếc bút lông, vung lên vẽ một bức tranh cổ, kết hợp giữa khuôn mặt tuyệt đẹp và bức tranh sơn thủy truyền thống, thể hiện ra vẻ đẹp khiến kẻ khác say mê một cách vô cùng nhuần nhuyễn.

Ấn tượng trước đó Thủy Ngưng Quân thể hiện với Tiêu Dương đầu tiên là kiêu ngạo, là một con thiên nga ngẩng cao đầu, nhìn xuống nhân gian. Cho nên khi Tiêu đại gia cứu người cũng dứt khoát ném thẳng cô xuống hồ sen, để cho cô rơi xuống nước mà tỉnh táo lại một chút cũng tốt. Không chỉ bởi hắn thù dai mà cũng bởi lòng dạ hẹp hòi!

Chẳng qua giờ phút này thực lực Thủy Ngưng Quân thể hiện ra khi quay quảng cáo lại khiến Tiêu Dương có cái nhìn mới mẻ hơn.

Mỗi cái nhíu mày, mỗi nụ cười, ánh mắt, mỗi chỉ tiết hâu như đều vô cùng nhuần nhuyễn, không có chút tì vết nào.

Mà vung bút vẽ xuống, không ngờ lại vẽ tranh thật, có mùi mực thơm nhàn nhạt bay tới. Tâm mắt Tiêu Dương không khỏi liếc vê phía bức họa. Đó là một bức họa sơn thủy chưa hoàn thành, không ngờ Thủy Ngưng Quân có thể vẽ ra được...

- Không thể ngờ là cũng có vài phần bản lĩnh.

Khóe miệng Tiêu Dương hơi nhếch lên, tự lâm bầm vài tiếng. Vốn tưởng rằng Thủy Ngưng Quân chỉ là một ngôi sao, biết ca hát nhảy múa là được. Việc cô có thể vẽ tranh nằm ngoài dự đoán của Tiêu Dương.

Quá trình quay quảng cáo tiến hành vô cùng thuận lợi...

- Chờ một chút.

Đột nhiên, Thủy Ngưng Quân nhíu mày, ra hiệu dừng lại.

Đạo diễn lập tức hô dừng, tiến lên vài bước:

- Sao vậy? Có vấn đề gì sao?

Thủy Ngưng Quân hơi nhíu mày:

- Tôi vẫn luôn cảm thấy thiếu sót một điểm gì đó...

- Thiếu sót sao?

Đạo diễn trầm tư trong chốc lát, sắp xếp lại suy nghĩ, chợt cười nói:

- Không, lần quảng cáo này đã hoàn mỹ phi thường rồi. Dù là xử lý bối cảnh, hiệu quả hình ảnh hay khả năng diễn xuất của cô cũng đều được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn. Tôi tin rằng lần quảng cáo này khi phát lên truyên hình tuyệt đối sẽ tạo tiếng vang lớn, hoàn toàn có thể đạt yêu cầu của nhà đầu tư.

- Để tôi ngẫm lại một chút.

Thủy Ngưng Quân vẫn nhíu mày.

- Đạo diễn, đây không phải lần đầu tiên chúng ta hợp tác, cũng không phải không biết tính cách của Ngưng Quân là cầu toàn, không làm thì thôi, đã làm là muốn làm tốt nhất.

Trân Bích Hoa đứng một bên mỉm cười nói:

- Tất cả mọi người cùng ngẫm lại xem còn phương diện nào cần cải thiện không.

Rất nhanh, đạo diễn đã chiếu lại đoạn quảng cáo vừa quay một lần. Mấy người cùng vây xem, sau khi xem hết quảng cáo đều không nhịn được phải cảm thán.

- Quả thật là hoàn mỹ! Theo tôi thấy thì quả thật là không gì sánh kịp.

Vẻ mặt đạo diễn kích động gật đầu, sau khi bình tĩnh một chút mới cười nói:

- Nếu như thật sự muốn tìm ra khuyết điểm thì chính là quảng cáo này còn chưa quay hết, chỉ kém một bước cuối cùng, chúng ta thể hiện bức họa thành phẩm ra thôi...

- Đúng rồi! Đúng là như thết

Đột nhiên Thủy Ngưng Quân mở miệng, nhìn bức họa bên cạnh:

- Chính là thiếu tinh túy của bức họa này!

Mọi người đều giật mình nhìn Thủy Ngưng Quân.

Thủy Ngưng Quân trầm giọng nói.

- Nếu trọng tâm của quảng cáo là nói về văn hóa cổ, tuyên truyền tranh cổ, như vậy tác phẩm cuối cùng thể hiện ra phải là tinh túy trong tranh cổ! Mà bức tranh này...

Thủy Ngưng Quân nhíu mày.

- Mãi tôi vẫn không tìm được cảm giác này.

- Chuyện này không thành vấn đề.

Đạo diễn mỉm cười nói:

- Thời điểm làm hậu kỳ chúng ta sẽ xử lý hiệu quả đặc biệt, tuyệt đối có thể khiến người xem phải cảm thán từ nội tâm, hơn nữa cảm nhận đầy đủ được sức hút của tranh cổ.

Thủy Ngưng Quân lắc đầu:

- Bức tranh cổ này nếu mất đi tính chân thật thì đã lệch khỏi nguyên tắc quay quảng cáo này của chúng †a rôi.

Thủy Ngưng Quân suy tư trong chốc lát, ánh mắt từ từ chuyển qua bức tranh, nửa ngày sau mới tự nói:

- Khẳng định bức họa này có thể sửa thành hiệu quả tôi mong muốn... Nhưng nên sửa thế nào đây?

- Đúng rồi.

Giờ phút này, Trân Bích Hoa đột nhiên mở miệng:

- Nghe nói phó hiệu trưởng Tô của trường Phục Đại cũng là người có nghề ở phương diện này. Thư pháp thi họa của ông ấy cũng đạt bậc đại sư tại Minh Châu. Hay là mời ông ấy đến xem?

Nghe vậy, đôi mắt Thủy Ngưng Quân cũng lộ sự vui vẻ:

- Thế hiển nhiên là tốt.

Có đôi khi người trong cuộc u mê, người ngoài cuộc lại tỉnh táo. Có lẽ mình không tìm ra vấn đề của bức tranh này, Tô Thắng Kỷ lại có thể đấy.

- Phó hiệu trưởng Tô ở bên kia.

Trân Bích Hoa lập tức bảo một người trong tổ quay phim bước nhanh đi mời Tô Thắng Kỷ. Lúc này vốn Tiêu đại vệ sĩ đang ngồi trên ghế đá, dựa lưng vào cột đá đình hóng mát, đeo kính mát, không ai chú ý đến hai mắt của hắn rõ ràng đã nhắm lại, hô hấp đều đều, không ngờ đã ngủ gật rồi...

Ước chừng năm phút sau, bóng dáng Tô Thắng Kỷ xuất hiện, đi theo người trong tổ quay phim bước nhanh tới.

- Phó hiệu trưởng Tô, thật sự làm phiền ông rồi.

Trân Bích Hoa cười, tiến tới đón.

Tô Thắng Kỷ lập tức xua tay, mỉm cười lắc đầu:

- Không có gì. Có vấn đề gì ông lão tôi có thể giúp được, đương nhiên sẽ không từ chối.

- Hiệu phó Tô khiêm tốn rồi.

Lúc này Thủy Ngưng Quân bình thản nói:

- Ngưng Quân muốn nhờ hiệu phó Tô đến xem bức tranh này một chút.

- Bức tranh?

Tô Thắng Kỷ cất bước tiến lên, dưới sự ra hiệu của Thủy Ngưng Quân, ánh mắt nhìn về phía bức tranh sơn thủy kia.

Ánh mắt lão bất ngờ bị hấp dẫn thật sâu, hầu như đều nhìn qua mọi chỉ tiết. Chỉ trong chốc lát, đôi mắt Tô Thắng Kỷ không khỏi lộ vẻ tán thưởng:

- Tranh đẹp lắm! Tranh đẹp lắm! Không biết bức tranh này là của vị danh gia nào?

Thủy Ngưng Quân khiêm tốn cười:

- Đây là tranh Thủy Ngưng Quân vẽ cho có thôi.

Nói tới bối phận thi họa, tuyệt đối Tô Thắng Kỷ là tiền bối của Thủy Ngưng Quân. Hơn nữa lúc bàn về thi họa, vẻ kiêu ngạo trên người Thủy Ngưng Quân cũng hơi thu lại, ngược lại còn hơi có vẻ nhu tình cổ điển.

Nghe vậy, đôi mắt Tô Thắng Kỷ không tự chủ được mà lóe lên một tia kinh ngạc, nửa ngày sau mới than thở:

- Nghe nói Thủy Ngưng Quân là tài nữ trong giới giải trí, xem ra quả thật danh bất hư truyền mài!

- Hiệu phó Tô quá khen rồi.

Thủy Ngưng Quân bình thản nói:

- Đúng là Ngưng Quân muốn nhờ hiệu phó Tô xem giúp, làm sao cải thiện bức tranh này.

- Là thế này, Ngưng Quân của chúng ta cảm thấy bức tranh này vẫn thiếu sót gì đó, muốn nhờ hiệu phó Tô chỉ bảo cho.

Trân Bích Hoa đứng cạnh vội nói.

- Không dám nói là chỉ bảo.

Ánh mắt Tô Thắng Kỷ lại nhìn vào bức tranh một lần nữa, chỉ chốc lát sau, tâm mắt nhướn lên, lẩm bẩm:

- Núi là núi xanh, nước là nước biếc, cây cối đầy rừng, đá lớn chống trời, mỗi một chỉ tiết đều tinh diệu tới cực điểm! Nói tổng thể thì quả thật là một bức tranh không có gì khiếm khuyết. Nếu thật sự phải chọn ra khiết điểm thì chỉ có thể nói núi vẫn là núi, nước vẫn là nước... Khiến người khác cảm thấy núi sông chưa hòa làm mội...

- Đúng! Chính là thế rồi. Ánh mắt Thủy Ngưng Quân sáng lên.

- Sông núi không hòa hợp tự nhiên cũng làm mất đi tinh túy của bức họa cổ này rồi. Hiệu phó Tô, xin chỉ dạy tiếp.

Tô Thắng Kỷ cười khổ một chút:

- Tìm thiếu sót thì dễ, muốn thật sự hoàn toàn đạt tới cảnh giới ngắm núi lại nghe thấy tiếng nước, trong nước lại thấy núi non, trừ phi trong trạng thái thật tốt ra, nếu không cũng chẳng có mấy người vẽ được dễ dàng đâu. Càng huống chi bức tranh này đã thành hình, muốn sửa lại mà vẫn đạt loại hiệu quả đó càng khó khăn hơn nhiều. Tôi tự nhận thấy không làm được.

Ánh mắt Thủy Ngưng Quân mơ hồ có vẻ thất vọng, nửa ngày sau mới lộ vẻ cảm kích nhìn Tô Thắng Kỷ:

- Cám ơn hiệu phó Tô.

- Nếu Thủy lão tiên sinh, ông nội cô ở đây thì ông ấy có thể làm được điều này.

Xem ra Tô Thắng Kỷ cũng hiểu khá rõ gia thế của Thủy Ngưng Quân, dừng lại , chút, đột nhiên trái tim đập mạnh, hơi chân chừ một chút nhưng vẫn không nhịn nổi, mở miệng nói:

- Nếu nói ở trường Phục Đại còn có người có thể cải tiến được bức tranh này... Tôi nghĩ còn một người.

Nghe vậy, Thủy Ngưng Quân ngẩn ra:

- Trong trường Phục Đại còn có người có trình độ hơn cả hiệu phó Tô sao?

Tô Thắng Kỷ xua tay cười, không để ý nói:

- Chân nhân không lộ thôi. Trên đời có rất nhiều kỳ nhân dị sĩ. Có người giỏi hơn tôi ở trường Phục Đại đương nhiên cũng không có gì lạ.

- Người nọ là ai?

Thủy Ngưng Quân vội hỏi.

- Cô đã từng gặp mặt rồi.

Tô Thắng Kỷ mỉm cười nói:

- Đại đội trưởng đội bảo vệ, Tiêu Dương.

- Hắn?

Con ngươi Thủy Ngưng Quân mở lớn tới cực điểm.

Xoạt!

Tâm mắt mọi người theo tiêm thức đều nhìn vê một hướng. Vị vệ sĩ mặt đeo kính râm có vẽ lạnh lùng kia lưng đang dựa cột đá, miệng mở ra rất nhỏ, có vẻ đã ngủ say rồi...

Mọi người nhìn nhau, nhìn ngang nhìn dọc cũng chẳng thấy có dáng vẻ của cao thủ thi họa gì sất.

Chốc lát sau, Thủy Ngưng Quân từ từ thu hồi ánh mắt, xoay người nhìn Tô Thắng Kỷ:

- Hiệu phó Tô, ông nói... Thật chứ?

Tô Thắng Kỷ thấy dáng vẻ kia của Tiêu Dương, niềm tin dường như cũng dao động rồi:

- Tôi đã từng thấy thư pháp của hắn, không hề dưới tôi đâu.

Thủy Ngưng Quân liếc nhìn Tiêu Dương một chút, nửa ngày sau mới lắc đầu chu miệng:

- Nếu nói hắn có khả năng này thật... Tôi tình nguyện tin rằng hắn dám ném tôi xuống hồ sen lân nữa!
Bình Luận (0)
Comment