Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 187 - Chương 187: Là Lừa Hay Ngựa, Lôi Ra Chạy Là Biết Ngay.

Chương 187: Là lừa hay ngựa, lôi ra chạy là biết ngay. Chương 187: Là lừa hay ngựa, lôi ra chạy là biết ngay.Chương 187: Là lừa hay ngựa, lôi ra chạy là biết ngay.

- Nếu nói hắn có khả năng này thật... Tôi tình nguyện tin rằng hắn dám ném tôi xuống hồ sen lần nữa!

Những lời của Thủy Ngưng Quân nói trước đó không khỏi vang vọng trong đầu mọi người vào giờ khắc này.

Hai chuyện Thủy Ngưng Quân cho rằng không có khả năng xảy ra nhất, kết quả... Là đều thành hiện thực.

Trong mắt mọi người lóe lên một đường cong, sau đó đều hoàn toàn thừ người, trợn tròn mắt.

Ai cũng không ngờ được, đang nói chuyện bình thường, thế mà Tiêu Dương lại ném Thủy Ngưng Quân xuống hồ. Thủy Ngưng Quân đi tới đâu cũng được mọi người coi là thiên sứ để che chở, sợ rớt một sợi tóc. Nhưng mà vào tay thằng nhãi này, sao động một chút liền không thương hương tiếc ngọc, trực tiếp túm, ném Thủy Ngưng Quân thẳng xuống nước...

- Thằng ranh này thù dai tới đâu chứ.

Tô Thắng Kỷ trợn mắt há mồm, đồng thời ánh mắt cũng liếc nhìn Tiêu Dương sâu kín một cái.

- Có sát thủ sao?

Đông đảo vệ sĩ giờ phút này hầu như nghĩ ngay tới ý này, thoáng cái thần kinh liền căng thẳng hẳn.

- Ngưng Quân!

Lúc này Trần Bích Hoa mới kip phản ứng, vội vàng hô.

Àol

Lại một bóng người nhảy xuống nước, trực tiếp túm được Thủy Ngưng Quân đang giãy giụa trong nước:

- Đừng lộn xôn!

Thủy Ngưng Quân bị uống vài ngụm nước, đưa tay chùi nước trên mặt, mở hai mắt, vừa nóng vừa giận:

- Anh... Không ngờ anh lại...

- Cô Thủy, nhận thức của cô thật quá thấp đi.

Tiêu Dương ngắt lời Thủy Ngưng Quân, lắc đầu thở dài:

- Tôi đã ném cô tới hai lần, không ngờ cô cũng chẳng hiểu được ý đồ của tôi?

Tiêu Dương thầm nghĩ, chẳng lẽ còn phải đội mũ diễn trò sao?

- Anh...

Ngực Thủy Ngưng Quân phập phồng liên tục. Rơi vào trong nước, quần áo lụa cổ điển mỏng manh giờ phút này làm thân hình khiến kẻ khác thèm thuông mơ hồ lộ ra, run rẩy khẽ. Giọng Tiêu Dương lại tiếp tục chậm rãi vang lên bên tai cô.

- Dùng trái tim cảm thụ, nước... Nước!

Tiêu Dương lạnh nhạt nói:

- Cô Thủy, không phải cô muốn học kỹ xảo vẽ tranh của tôi sao? Đầu tiên phải nhận thức và tiếp xúc với nước...

Thủy Ngưng Quân ngẩn ra. Tiêu Dương lắc đầu than khẽ:

- Tuy nói cô có vô số người hâm mộ và vinh quang nhưng không hề nghi ngờ gì nữa, lúc bé ngay cả nghịch nước cô còn không có, làm sao vẽ được bức tranh sơn thủy có linh tính chứ? Cô cảm thụ một chút nước bên người đi. Cả hồ sen to như vậy, nhìn như nước lặng, thật ra chưa bao giờ ngừng lưu động.

- Nước có linh tính của nước, khi cô cảm nhận được linh tính của nó thì tâm cảnh của cô cũng tuyệt đối khác với hiện tại rồi.

Hai mắt Thủy Ngưng Quân không tự chủ được mà nhắm lại, chỉ chốc lát sau lại từ từ mở ra, nhìn Tiêu Dương:

- Cho dù anh muốn tôi cảm thụ linh tính của nước cũng phải để tôi chuẩn bị, không cần trước mặt nhiều người như vậy...

- Trước mặt bao người lại ném cô như thế, phải giữ thể diện cho cô đúng không?

Tiêu Dương cười tủm tìm nhìn Thủy Ngưng Quân, nửa ngày sau mới thu nụ cười lại, cất tiếng sang sảng:

- Đó là muốn cô vứt bỏ phần cao ngạo này! Con người nên có tự cao, nhưng tuyệt đối không thể quá cao ngạo. Sự sắc bén không phải lúc nào cũng để lộ ra, mà khi cần ra khỏi vỏ sẽ khiến người ta không còn chỗ trốn! Cô hiểu chưa?

Thủy Ngưng Quân thừ người ra nhìn Tiêu Dương, đầu óc trống rỗng!

- Hôm nay tôi muốn nói với cô như vậy thôi.

Tiêu Dương cười hắc hắc.

- Nếu như cô cảm thấy có lợi không nhỏ thì có thể gọi một tiếng thầy Tiêu đi.

- Thầy Tiêu?

Thủy Ngưng Quân nhìn khuôn mặt tươi cười của Tiêu Dương, một lúc mới không nén nổi, thử dò xét:

- Anh nói là người không thể quá cao ngạo...

- Đúng vậy!

- Nhưng ... Hiện tại thoạt nhìn anh cũng rất kiêu ngạo mà.

- Có sao?

Mặt Tiêu Dương không che dấu nổi một đợt co quắp. Thủy Ngưng Quân được mệnh danh là nữ thần băng giá lại ngoan ngoãn trước mặt mình quả thật khiến Tiêu đại gia kiêu ngạo, miệng vẫn nói:

- Không có, làm gì có.

Thủy Ngưng Quân yên lặng không nói, liếc nhìn Tiêu Dương, trên mặt hắn chỉ còn thiếu nước viết rõ hai chữ “kiêu ngạo' thôi.

- Ấy, chúng ta lên bờ thôi.

Một tay Tiêu Dương ôm lấy Thủy Ngưng Quân, bơi về phía bờ rất nhanh, lại nâng Thủy Ngưng Quân lên như lên trước, đẩy mông lên trên bờ. Sau đó Tiêu Dương cũng bò lên trên rất nhanh...

- Quay đi!

Đột nhiên Thủy Ngưng Quân vội nói.

- Hả? Tiêu Dương nhìn lại theo tiềm thức, trong phút chốc liền thừ người raI

Áo mỏng manh bị nước hồ dính ẩm ướt, da thịt trắng nõn như tuyết kề sát, vóc người hoàn mỹ hầu như thể hiện ra không bị bỏ sót chút nào trước mắt Tiêu Dương. Người đẹp hong tóc bên bờ hồ dưới ánh trời chiều, mỗi chút nhíu mày, mỗi nụ cười đều hút hồn người khác. Một gọt nước đọng rời từ cổ xuống, lặng yên chảy vào khe rãnh sâu không lường được kia.

Dưới tình huống quần áo bó sát, bộ ngực sữa cũng mơ hồ hiện ra. Khuôn mặt cô tức thì đỏ bừng tức giận. Nhất thời, dáng vẻ của mỹ nhân băng giá biến mất không còn tăm hơi, thay vào đó là vẻ quyến rũ tuyệt vời, khiến kẻ khác hít thở không thông, trái tim nổ lớn, miệng khô lưỡi nóng!

- ÁI

Thủy Ngưng Quân kêu lên kinh hãi, hai tay che trước ngực, vội vàng nói:

- Anh... Quay lại đi!

Tiêu Dương tiến lên từng bước, cười khẽ:

- Dịu dàng như nước, nhẹ nhàng như nước. Đây cũng là một đặc tính khác của nước. Cô nhìn mình hiện tại xem, đẹp hơn dáng vẻ lạnh lùng hồi trước bao nhiêu. Cô Thủy, vốn cô họ Thủy, vì sao lại khiến mình kết băng chứ?

Quả thực Thủy Ngưng Quân quýnh tới sắp khóc rồi. Thằng ranh trước mặt này ra vẻ đứng đắn nghiêm chỉnh, như đang "giảng bài" cho mình. Có trời biết hắn có phải đang nhân cơ hội trục lợi của mình không!

Đây... Đây là loại đàn ông gì chứ!

Mình đã bảo hắn quay đi rồi, cho dù muốn nhìn thì cũng phải chứng minh bản thân là chính nhân quân tử mà quay đi! Nhưng mà hắn ngược lại còn tiến tới gần, trục lợi oai phong lẫm liệt như thế, da mặt dày tới mức nào mới được.

- Anh...

- Cô Thủy.

Tiêu Dương nghiêm nghị nói:

- Không phải tôi vừa nói với cô rồi sao. Mọi việc không thể dùng hai mắt nhìn. Như hiện tại thật tốt rồi, cho dù tôi nhắm hai mắt lại, không nhìn thấy cô nhưng cũng có thể dùng trái tim cảm nhận...

- Vậy sao anh còn không nhắm mắt lại, dùng tim cảm nhận đi.

Trong mắt Thủy Ngưng Quân lộ vẻ lo lắng, hai tay che ngực.

- Đương nhiên rồi. Nhưng điều kiện tiên quyết để cảm nhận bằng trái tim là phải dùng mắt nhìn kỹ một hồi đã.

Đối mặt với tình huống như vậy, Thủy Ngưng Quân chỉ còn có nước cạn lời, hy vọng chị Hoa nhanh chóng mang ít quần áo khoác tới phủ lên cho mình. Giờ phút này quần áo bó sát, gió nhẹ thổi tới, Thủy Ngưng Quân có cảm giác người gì mảnh vải, bên tai còn truyền tới giọng nói của Tiêu Dương, rối rắm cực kỳ...

Mong mỏi vô cùng, rốt cục Trần Bích Hoa cũng vội vã chạy tới, khoác cho Thủy Ngưng Quân một chiếc áo khoác dày rộng, sau đó đứng dậy.

- Ngưng Quân, không sao chứ?

Trân Bích Hoa có cảm giác thời gian quay ngược lại. Nếu không thì làm sao Thủy Ngưng Quân lại rơi xuống hồ sen tới hai lần một ngày chứ. - Không sao cả.

Thủy Ngưng Quân nén vẻ đỏ bừng trên mặt, hít sâu một hơi, trừng mắt lườm Tiêu Dương.

- Vậy chúng ta chuẩn bị đi thôi. Cảnh quay cuối cùng đã hoàn thành, quả thực là khiến người ta khen không dứt lời!

Trân Bích Hoa dứt Thủy Ngưng Quân trở vê. Mặc dù cô cảm thấy thằng ranh bên cạnh này rất có tiềm chất trong giới giải trí nhưng lại càng e ngại việc hắn ra tay không có bất cứ dấu hiệu gì. Nếu lại ném Thủy Ngưng Quân xuống hồ sen lần nữa thì đúng là không xong rồi.

Đi chừng mười bước, đột nhiên Thủy Ngưng Quân xoay người, lạnh nhạt nói:

- Đêm nay mấy giờ?

Nghe thế, Tiêu Dương ngẩn ra, nhất thời lộ vẻ mừng rỡ, lập tức nói:

- Tối nay tám giờ đến chín giờ cũng không sao cả.

- Ngưng Quân, làm sao thế?

Trân Bích Hoa nghi vấn nói.

- Chị Hoa, trở về tôi sẽ kể cho chị.

Thủy Ngưng Quân suy nghĩ một chút, nói với Tiêu Dương:

- Tám giờ tối anh tới đón tôi.

- Được! Không thành vấn đềI

Tiêu Dương đồng ý vô cùng sảng khoái.

Thủy Ngưng Quân và Trần Bích Hoa đi về bên trong xe...

Chiếc Lamborghini từ từ rời khỏi trường Phục Đại trong sự bảo vệ của đông đảo xe cộ, đi lên đường quốc lộ.

Trân Bích Hoa mấy lần muốn hỏi lại thôi.

- Chị Hoa, chị muốn hỏi gì?

Thủy Ngưng Quân lên tiếng đánh tan sự yên tĩnh. Cuối cùng Trân Bích Hoa cũng không nhịn được hỏi:

- Ngưng Quân, vừa rồi cô đồng ý tối nay làm gì với Tiêu Dương thế?

- Ừ.

Thủy Ngưng Quân cười khẽ:

- Tôi đồng ý với hắn tối nay sẽ hát một bài trên sân khấu tiệc tối của trường Phục Đại.

- Cái gì?

Giọng Trần Bích Hoa đột nhiên lớn hơn vài phần, con ngươi cũng mở lớn tới cực điểm. Nửa ngày sau, cô mới vô cùng cẩn thận nói:

- Ngưng Quân, cô... Không phải cô nói đùa đấy chứ?

Thủy Ngưng Quân lắc đầu:

- Không phải. Quả thật tôi muốn thử cảm giác hát trên sân khấu bình thường, dưới ngọn đèn bình thường một lần.

- Trời ạ! Không phải cô... Trân Bích Hoa sờ trán Thủy Ngưng Quân, nghi ngờ cô bị rơi xuống hồ sen mà ấm đầu rồi.

- Chuyện này... Có gì hay mà thử đâu.

Trần Bích Hoa vội nói:

- Ca hát ở địa phương như vậy không an toàn, một khi có fan hâm mộ nổi điên lên thì cô đối phó thế nào? Còn nữa, nếu như để sát thủ biết cô xuất hiện trên sân khấu tiệc tối trường Phục Đại, bọn chúng sẽ càng không bỏ qua cơ hội ám sát như vậy... Chuyện này... Ngưng Quân, tôi không hiểu tại sao cô lại đồng ý biểu diễn như vậy, càng huống hồ đêm nay cô đã có lịch khác rồi mà!

- Một buổi vũ hội có không đi cũng không sao. Từ chối giúp tôi đi.

Thủy Ngưng Quân nói nhỏ:

- Tôi đã nghĩ rất kỹ rồi. Cho dù là trong tranh của tôi hay trong lời hát cũng đều thiếu một loại linh hồn. Một loại gần với hiện thực, cần với cảm giác tự nhiên, đại chúng. Chính là bởi tôi chưa từng cảm nhận cuộc sống như người bình thường bao giờ. Lúc này tôi cảm thấy đây là một cơ hội.

Thủy Ngưng Quân cười rất khẽ:

- Chị Hoa, chị cứ yên tâm. Có Tiêu Dương rồi, sự an toàn của tôi không có vấn đề.

Trân Bích Hoa trợn mắt há mồm nhìn Thủy Ngưng Quân, thừ người ra, nửa ngày sau mới giật mình tỉnh lại:

- Quái, quá quái lạ rồi...

- Sao thế?

Thủy Ngưng Quân mỉm cười.

- Lại nữa rồi

Trân Bích Hoa nhìn Thủy Ngưng Quân:

- Cô có phát hiện ra không. Từ lúc lên xe tới giờ, số lần cô cười còn nhiều hơn cả tháng trước đói

Thủy Ngưng Quân cũng ngẩn ra.

- Ôi!

Trần Bích Hoa thở dài.

- Ngưng Quân à, cô hẳn phải biết tâm quan trọng của vũ hội đêm nay! Nếu cô không dự buổi vũ hội này, tuyệt đối có ảnh hưởng phi thường lớn với tiền đồ của cô! Nói thế nào thì cô cũng là siêu sao trong giới giải trí... Quan hệ không thể quá cứng nhắc!

Trán Thủy Ngưng Quân hơi nhíu lại, nửa ngày sau mới khẽ cắn môi, bình thản nói:

- Tôi chỉ đi hát một bài ở trường Phục Đại, sau đó sẽ tham gia buổi vũ hội kia.

- Vậy...

Trân Bích Hoa hơi do dự một chút.

- Đây là nhượng bộ lớn nhất của tôi.

Thủy Ngưng Quân nói:

- Tóm lại tôi nhất định sẽ đi trường Phục Đại.

Trường Phục Đại...

- Cái gì? - Thủy Ngưng Quân thật sự sẽ tới sao?

Hai tiếng nói mang theo vẻ khiếp sợ và hưng phấn cực độ vang lên trong chốc lát! Lâm Tiểu Thảo và Tiểu Vũ trợn trừng nhìn Tiêu Dương, mắt lộ vẻ khó tin...

- Đúng vậy.

Tiêu Dương gật đầu, cười cười nói:

- Nghe nói Thủy Ngưng Quân hát không tồi.

Hai người im bặt nhìn Tiêu Dương.

- Là lừa hay ngựa, lôi ra chạy là biết ngay.

Hai ánh mắt mang theo sát khí nhìn Tiêu Dương!

Không ngờ Tiêu Dương lại lôi nữ thần trong lòng mình ra ví von với lừa ngựa...
Bình Luận (0)
Comment