Chương 188: Nhất định có rất nhiều người hâm mộ cô gái này.
Chương 188: Nhất định có rất nhiều người hâm mộ cô gái này.Chương 188: Nhất định có rất nhiều người hâm mộ cô gái này.
xx*k**%
- Hai người đêm nay phải chú ý tập trung vào, ngàn vạn lần không thể để xảy ra chuyện ngoài ý muốn đấy.
Tiêu Dương dặn đi dặn lại Lâm Tiểu Thảo mấy lần rồi mới xoay người trở về phòng ngủ của bảo vệ tại tòa nhà A. Nằm trên giường, trong đầu hắn không tự chủ được mà hiện lên một bức tranh...
Quần áo lụa ẩm ướt một vùng. Da thịt trắng như tuyết mang theo giọt nước, trong trắng lộ hồng, chỗ lồi lõm khiến tim kẻ khác đập thình thịch thèm thuồng. Ánh mắt bối rối lại tỏa ra một tia dịu dàng, trong ngượng ngùng có vài phần nổi giận, giống như tiên tử xinh đẹp rơi xuống chốn nhân gian.
- Quả thật là một bức tranh đẹp.
Tiêu Dương bật người dậy, lấy giấy bút ra rất nhanh, hơi trâm ngâm, lập tức vung bút như bay. Một bức tranh chân dung tuyệt mỹ, như cười như oán được miêu tả sinh động trên giấy mỏng.
Cạch!
Hạ bút xuống.
Tiêu Dương hài lòng nhìn thoáng qua tác phẩm này, khóe miệng nhếch lên.
- Phong cảnh phồn hoa vạn đào xanh, Chân mày xanh biếc rũ sắc liễu, Hàng mi dài, rủ bóng mắt lung linh. Ngón tay ngà ngọc nét môi xinh, Ba trượng trướng đào hương phảng phất, Mị nhãn như tơ ngắm nhìn ai, Tóc bạc óng ánh, cùng gắn kết, Khiến ai dõi mắt trong theo dáng ai...
Đọc đến tận đây, Tiêu Dương không nhịn được cười ha hả, đồng thời tay lại vung bút lên, nhúng mực rất nhanh, hơn nữa còn viết xuống vài hàng chữ.
- Tô thêm bờ môi , nét phù dung, người đẹp thanh khiết như băng như sương, lặng vào thế tục, ngắm cõi hồng trần, Ai có thể cùng ta tiêu dao!
Phác họa vài dòng, theo đó mỉm cười.
Lại buông bút lần nữa, bức họa trước mắt mới thật sự khiến Tiêu Dương dài lòng, mỉm cười khẽ, lại nằm xuống giường lần nữa.
Nhắm mắt dưỡng thần.
Khoảng tới giờ tan học xế chiều, Tiêu Dương mới đứng dậy, thu bức tranh lại, đi thẳng tới khu giảng đường.
Còn chưa tới gần giảng đường, hắn đã đâm phải một bóng người vội vã chạy từ một bên tới...
- Hiệu phó Tô?
Tiêu Dương ngẩn ra, cười tới đón đường, nói:
- Hiệu phó Tô, bình thường ông cũng không rời phòng làm việc sớm như vậy...
- Thằng ranh cậu còn không biết xấu hổ mà nhắc tới chuyện đó.
Tô Thắng Kỷ vừa nóng vừa giận, trừng mắt nhìn Tiêu Dương vài lần:
- Cậu có biết hay không, vừa rồi chưa tới nửa giờ đã có hơn trăm sinh viên tới gõ cửa phòng tôi, hỏi đêm nay mấy giờ Thủy Ngưng Quân sẽ tới... Tôi...
Tô Thắng Kỷ cảm thấy đầu sắp nổ. - Tiêu Dương, cậu nói đi, phải thu xếp cục diện rối rắm này thế nào đây?
- ẤY...
- Hiện tại tôi chỉ nhìn thấy sinh viên là đã nhức đầu rồi. Chẳng lẽ tôi lại bảo bọn họ, sáng hôm nay đều là lừa dối bọn họ...
Tô Thắng Kỷ đau khổ nói:
- Đây lại liên quan tới vấn đề danh dự đấy.
- Hiệu phó Tô, ông lo lắng về việc này sao?
Tiêu Dương thử dò hỏi.
Tô Thắng Kỷ nhìn Tiêu Dương "u oán".
- Cậu đổ hết tội lỗi lên đầu tôi, tôi có thể không lo lắng sao?
Tiêu Dương cười ha hả, vỗ bả vai Tô Thắng Kỷ, cười nói:
- Lão Tô à, hai ta có quan hệ thế nào chứ? Tôi làm sao có thể đẩy ông vào lò lửa được?
Nghe vậy, Tô Thắng Kỷ cảnh giác nhìn chằm chằm Tiêu Dương:
- Cậu có ý đồ gì đây? Có phải mới trêu chọc Tiểu San, muốn nhờ tôi đi xin hộ không?
Đối với việc Tiêu Dương đột nhiên tiếp cận, Tô Thắng Kỷ lập tức ngửi thấy mùi vị không tâm thường.
Tiêu Dương bi phẫn. Tôi là người làm việc đều có ý đồ vậy sao?
Từ vẻ mặt của Tô Thắng Kỷ thì xem ra rất giống vậy!
- Chuyện này.
Tiêu Dương nặn ra một nụ cười:
- Giữa tôi với cô Tô cũng không có vấn đề gì. Thành thật mà nói, những lời Tiêu Dương tôi nói cũng không phải chỉ là nói suông. Nếu sáng nay tôi đã nói với các sinh viên là lấy danh nghĩa của hiệu phó Tô ngài mời Thủy Ngưng Quân tới đây, như vậy tuyệt đối sẽ làm được.
Tô Thắng Kỷ liếc Tiêu Dương một cái:
- Thủy Ngưng Quân không dễ mời thế đâu. Nghe nói cô ấy chưa bao giờ biểu diễn kiểu nghiệp dư thế này.
- Nhưng cô ấy đã đồng ý rồi.
Tô Thắng Kỷ ồ một tiếng theo tiêm thức, đột nhiên con ngươi mở lớn:
- Cậu vừa nói gì?
Tiêu Dương cười tủm tỉm nhìn Tô Thắng Kỷ, nhấn từng chữ một:
- Tôi nói là Thủy Ngưng Quân đã đồng ý đêm nay sẽ biểu diễn tại trường Phục Đại rồi. Ông lão hiệu phó Tô ngài không cần lo lắng đánh mất danh dự trước mặt đám sinh viên nữa, ngược lại còn để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng đám sinh viên ấy chứ!
- Thật sao?
Tô Thắng Kỷ không thể tin nổi.
- Cậu lại có thể mời được Thủy Ngưng Quân tới à? Tiêu Dương không khiêm nhường chút nào, cười đắc ý:
- Hiện tại tôi cũng coi như một nửa sư phụ của cô ấy, muốn cô ấy lên đài hát một bài cũng không phải vấn đề.
Vẻ mặt đau khổ của Tô Thắng Kỷ trước đó bị quét sạch trong nháy mắt, cười ha hả, cuống quít khen ngợi Tiêu Dương!
- Nhóc con giỏi lắm, may còn có cậu.
- Ấy, chẳng qua, hiệu phó Tô, Thủy Ngưng Quân có thể đến nhưng ông phải hứa với tôi một việc.
Đột nhiên Tiêu Dương nói.
- Biết ngay là cậu sẽ không tặng không biếu không mà.
Hiện giờ tâm tình của Tô Thắng Kỷ thật quá sung sướng.
- Nói đi, là viết thư tình nhờ tôi giao cho San San à? Hay là...
Tiêu Dương cảm thấy lưng đã đây mồ hôi lạnh.
Tuy nói đó không phải con gái ruột của ngài nhưng cũng vẫn là cháu gái ruột của ngài đấy!
Tiêu Dương vội vàng ho một tiếng, nói:
- Không liên quan tới chuyện đó.
Dừng lại một chút, hắn tiện đà nói:
- Hiệu phó Tô, với thân phận của ông chắc hẳn có không ít bạn bè là phóng viên phải không?
Nghe vậy, Tô Thắng Kỷ ngẩn ra, nhất thời cười ha hả:
- Tôi hiểu ý của cậu rồi. Yên tâm đi, tuyệt đối tôi sẽ không tiết lộ chút tin tức gì cho đám bạn làm phóng viên về Thủy Ngưng Quân.
- Không!
Tiêu Dương lập tức ngắt lời Tô Thắng Kỷ, lại cười nói:
- Ông phải nói chứ! Hơn nữa còn phải cực kỳ bí ẩn nói cho bọn họ biết. Tin rằng hễ là phóng viên thì sẽ không bỏ qua tin tức như vậy.
- Nói cho phóng viên sao?
Tô Thắng Kỷ ngây người ra, khó hiểu lời Tiêu Dương.
- Ừ,
Tiêu Dương gật đầu.
- Chẳng qua không thể nói một cách gióng trống khua chiêng. Ông chỉ lấy tư cách cá nhân nói cho mấy tòa soạn lớn hoặc TV thôi.
Suy nghĩ một chút, Tiêu Dương bổ sung:
- Đương nhiên phải bảo bọn họ đều tự giữ bí mật, đừng khua chiêng gióng trống tới đây.
- Chuyện này cậu cứ yên tâm đi.
Tô Thắng Kỷ nói:
- Nếu bọn họ biết tin tức này, hiển nhiên không có khả năng công bố ra. Làm cái ngành đó, quan trọng nhất là nắm bắt được tin tức trước đối thủ cạnh tranh. Chẳng qua... Tôi không hiểu là Tiêu Dương cậu tại sao lại muốn tiết lộ tin Thủy Ngưng Quân sẽ biểu diễn ở trường Phục Đại cho đám phóng viên chứ? Tiêu Dương chăm chú nhìn Tô Thắng Kỷ, nửa ngày sau vẻ mặt nghiêm túc, nhấn từng chữ một:
- Bảo mật!
Tiếng chuông hết giờ vang lên. Một đám sinh viên mang theo khuôn mặt kích động, hưng phấn đã không thể chờ đợi được nữa, phải xông ra ngoài.
Thậm chí đã có không hề ít sinh viên từ từ đi vê phía giảng đường mà nhà trường dùng làm sân khấu tối nay, kiếm vị trí tốt từ sớm một chút. Tiêu Dương đi tới phòng học của Quân Thiết Anh, giải phóng cho hai anh em nhà Lý Bái Thiên, để bọn họ trở về quán cà phê Túy Vũ, sau đó đẩy Quân Thiết Anh đi vê hướng phòng ăn.
- Đại tiểu thư, chuẩn bị tốt chưa
Lúc ăn cơm, Tiêu Dương mỉm cười nói với Quân Thiết Anh.
- Chuẩn bị?
Quân Thiết Anh ngẩn ra, ánh mắt nhìn Tiêu Dương, từ từ lộ vài phân kinh ngạc:
- Đêm nay thật sự Thủy Ngưng Quân...
- Sẽ đến.
Tiêu Dương gật đầu, nháy mắt cười với Quân Thiết Anh.
- Cô cũng không xem là ai ra tay! Tôi đã nói rồi mà, nếu cô ta dám không đồng ý, tôi sẽ ném cô tôi xuống hồ senl
Quân Thiết Anh liếc Tiêu Dương, thử dò xét:
- Nghe nói hôm nay thật sự anh đã làm Thủy Ngưng Quân...
- Ném xuống hồ sen.
Tiêu Dương cười đắc ý, vươn hai ngón tay ra:
- Còn những hai lần.
Miệng Quân Thiết Anh không khỏi mở rộng...
- Hừ hừ! Ai bảo cô ta dám không đồng ý tới diễn ở trường Phục Đại tối nay.
Tiêu Dương cất tiếng nói:
- Cô ta còn dám không đồng ý, tôi cho cô ta diễn trò hề luôn!
Nghe vậy, Quân Thiết Anh không nhịn được cười, lập tức giương mắt lườm Tiêu Dương:
- Nói nhảm ít thôi, anh nói làm sao mà thuyết phục được Thủy Ngưng Quân thế?
- Hắc!
Tiêu Dương cười nói:
- Vì Đại tiểu thư, tôi không sợ mất trinh tiết cũng phải mời được Thủy Ngưng Quân tới!
Ăn cơm tối xong, ngại một kẻ còn đang hận mình tới nghiến răng nghiến lợi trong phòng ngủ của Quân Thiết Anh nên Tiêu Dương chỉ đưa Quân Thiết Anh tới hành lang liền lui lại, trước khi đi còn dặn dò Quân Thiết Anh nhớ phải chuẩn bị tốt cho buổi diễn đêm nay. Quả nhiên Tiêu Dương lo lắng chuẩn xác, khi xoay người đi trở về phòng bảo vệ liền cảm thấy trong nháy mắt cửa phòng ngủ 106 mở ra. Một đôi mắt bừng bừng lửa giận, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm về phía mình.
- Không phải chỉ đi vào hơi nhanh một chút thôi sao.
Tiêu Dương nói thầm.
Thời gian trôi qua từng giây một. Chừng bảy giờ tối, ánh đèn lóng lánh, đám người phía dưới sân khấu đã chen chúc chật chội vô cùng rồi. Cho dù là mang lòng bán tín bán nghi nhưng không ít người vẫn chạy tới. Dù sao Thủy Ngưng Quân không đến, mình vẫn được xem biểu diễn, không coi như đến vô ích. Nếu Thủy Ngưng Quân đến mà mình không đến vậy thì mới là tiếc nuối cả đời.
Đương nhiên cũng có một số phòng ngủ đang diễn ra cảnh này...
- Lão Tam, tiệc tối sắp bắt đầu rồi, còn không đi?
- Hừ, các người ngốc lắm! Thủy Ngưng Quân có thân phận gì, làm sao có thể xuất hiện trong cảnh này được? Các người cũng không lên mạng tra xem, căn bản không có nửa điểm tin tức Thủy Ngưng Quân sẽ tới hát tại trường Phục Đại.
- Thà rằng tin là có còn hơn là không. Chúng tôi vẫn đi xem một chút đây.
- Đi đi, đi đi.
- Hừ! Một đám lừa ngốc.
Một bộ phận người ngồi trong phòng ngủ xỉa răng, cười đưa mắt nhìn đám người khác đi ra ngoài dự tiệc tối.
Bảy rưỡi tối, tiệc chính thức bắt đầu.
Khi người dẫn chương trình nói vài lời giới thiệu xong, một vị trong mười giọng hát hay nhất trường Phục Đại lên đài, lập tức không khí liền nhiệt liệt hẳn. Cũng không ai la hét tên Thủy Ngưng Quân cả. Dù sao thì tất cả mọi người đều hiểu rõ nếu Thủy Ngưng Quân có tới thì cũng sẽ là tiết mục chốt.
Tám rưỡi tối, một chiếc xe Chery đỏ đi vào bãi đỗ xe của một khách sạn năm sao. Chừng năm phút sau, chiếc xe tiến vào đường cao tốc rất nhanh!
- Trang phục này là do cô tự chọn sao?
Tiêu Dương ngắm Thủy Ngưng Quân đang ngồi cạnh mình. So với trang phục ung dung quý phái sáng nay, phong cách quần áo đêm nay có thể nói là đã phá vỡ hình tượng của Thủy Ngưng Quân trước đó. Nhìn chung mọi thứ đều có vẻ mộc mạc.
- Không phải anh nói cần tiếp cận cuộc sống sao?
Thủy Ngưng Quân mở miệng.
Tiêu Dương cười khẽ:
- Tôi tin rằng đêm nay cô sẽ khiến fan hâm mộ sáng ngời mắt, cho bọn họ niềm vui bất ngờ.
Xe đi nhanh trên đường!
- Chẳng qua...
Tiêu Dương trầm ngâm một hồi mới mở miệng.
- Cô Thủy, cô đã từng thử... Múa phụ họa cho người khác chưa?
- Mời nhảy?
Thủy Ngưng Quân ngẩn ra một chút:
- Bình thường toàn người khác múa phụ họa cho tôi. - Có lẽ cô nên thử một chút.
Tiêu Dương trực tiếp nói.
Thủy Ngưng Quân nghi hoặc nhìn Tiêu Dương.
Tiêu Dương từ từ cất lời:
- Đêm nay ngoài việc hát một bài, tôi hy vọng cô có thể múa phụ họa cho một người.
- AI?
- Là một cô gái.
Đôi mắt Thủy Ngưng Quân không khỏi lóe lên vẻ khác lạ, chốc lát sau liền nhìn thẳng vào Tiêu Dương, nhấn từng chữ mội.
- Tất cả mọi việc anh làm hôm nay là vì cô gái kia sao?
- Không sai.
Hắn trả lời hâu như không chút do dự.
Yên lặng một lúc lâu, Thủy Ngưng Quân chậm rãi, bình thản nói:
- Nhất định có nhiều người hâm mộ cô gái này.
- Vì được cô múa phụ họa sao?
- Không, vì được anh nỗ lực làm mọi chuyện vì cô.