Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 189 - Chương 189: Giống Ngựa Hơn Một Chút!

Chương 189: Giống ngựa hơn một chút! Chương 189: Giống ngựa hơn một chút!Chương 189: Giống ngựa hơn một chút!

Thủy Ngưng Quân thử dò xét tâm tư Tiêu Dương. Tiêu Dương cũng không che dấu, thản nhiên thừa nhận.

Sở dĩ mình cố gắng hết sức yêu cầu Thủy Ngưng Quân đến biểu diễn tại trường Phục Đại, quả thật mục đích chỉ có một, đó là muốn thông qua Thủy Ngưng Quân để tăng danh tiếng cho Quân Thiết Anh, khiến khúc đàn tranh cổ kia rạng danh thiên hạ.

Khi lời nói Thủy Ngưng Quân vừa hạ xuống, trong lòng Tiêu Dương như có một sợi dây đàn nhẹ nhàng rung lên. Một lúc sau, mặt hắn ngẩng lên, cười lãnh đạm:

- Là thư đồng của Đại tiểu thư, tôi có lý do làm mọi việc vì cô.

Nghe vậy, Thủy Ngưng Quân ngẩn ra:

- Thư đồng?

Vẻ mặt cô nghỉ hoặc nhìn lướt qua Tiêu Dương, chợt nhẹ nhàng lắc đầu, suy nghĩ rồi nói nhỏ một câu:

- Có lẽ một số việc đã sớm vượt ra khỏi bổn phận của thư đồng rồi...

- Đúng rồi, cô Thủy.

Lúc này Tiêu Dương lại nói:

- Vừa rồi ý của cô như vậy là... Cô đồng ý rồi?

- Không phải!

Thủy Ngưng Quân lắc đầu, bình thản nói:

- Thủy Ngưng Quân tôi chưa bao giờ mời người khác nhảy. Anh phải biết, nếu tôi mời một người nhảy trên sân khấu của một trường đại học, truyên ra ngoài sẽ thế nào không? Đương nhiên...

Thủy Ngưng Quân liếc Tiêu Dương:

- Có lẽ đó chính là hiệu quả mà anh mong muốn rồi.

Tiêu Dương tắt tiếng, trán hơi nhíu lại:

- Không có cơ hội thương lượng sao?

- Vậy cũng không phải.

Thủy Ngưng Quân cười rất nhỏ, tiện đà nói:

- Chỉ cần anh đồng ý với tôi ba yêu cầu, tôi có thể suy nghĩ tới việc mời cô gái kia nhảy.

- Nói đi.

Tiêu Dương trực tiếp nói.

- Xem ra thật sự anh rất quan tâm tới cô ấy.

Đôi môi đỏ mọng của Thủy Ngưng Quân hơi mím lại, cất tiếng nói:

- Thứ nhất, anh không được gọi tôi là cô Thủy nữa, nghe không tự nhiên. Anh phải gọi tôi là Ngưng Quân.

- Ngưng Quân mới không được tự nhiên.

Tiêu Dương lẩm bẩm một tiếng, chẳng qua mặt lại lập tức mỉm cười gật đầu. Chuyện này hiển nhiên là không thành vấn đề. - Thứ hai.

Thủy Ngưng Quân nhìn thoáng qua cửa sổ, ánh mắt lóe lên một tia mong đợi.

- Tôi muốn đêm nay ... Anh... Với tôi...

Xe lập tức phanh két lại.

Suýt nữa Tiêu Dương không cầm nổi tay lái:

- Ngưng Quân... Chuyện này... Quá nhanh rồi.

Trống ngực Tiêu Dương đập thình thịch. Chẳng lẽ phải mất trinh vì Đại tiểu thư sao?

- Lưu mạnh!

Thủy Ngưng Quân gắt khẽ một tiếng.

Trong lòng Tiêu Dương bi phẫn, đã ăn cướp lại còn la làng àiI

Thủy Ngưng Quân lườm hắn một cái, bực tức nói:

- Đầu óc chỉ toàn ý xấu. Tôi muốn đêm nay anh ... dẫn tôi đi dạo phố.

- Đi dạo phố?

Tiêu Dương ngẩn ra.

- Đúng vậy. Đúng là đi dạo phố, hơn nữa không thể khiến người khác chú ý.

Tiêu Dương suy nghĩ một chút, gật đầu:

- Không thành vấn đề.

- Thứ ba...

Thủy Ngưng Quân suy tư trong chốc lát, thản nhiên cười khẽ:

- Tạm thời tôi chưa nghĩ ra, anh có đồng ý hay không?

Hóa ra lại muốn mình ký ngân phiếu khống, tùy ý cho cô điền giá.

Trầm ngâm một lúc, Tiêu Dương quay phắt đầu xe. Chiếc xe chuyển hướng đi vào con đường nối thẳng tới trường Phục Đại, đồng thời mỉm cười gật đầu.

- Đồng ý!

Tiếng hát du dương, điệu nhảy nóng bỏng.

Mức độ náo nhiệt của tiệc tối thậm chí không kém bữa tiệc đón sinh viên mới hôm trước. Người xem phía dưới sân khấu nhiều nhất từ trước tới nay. Ca sĩ trên sân khấu hát cũng rất cố gắng. Nhất thời tiếng vỗ tay như sấm, tiếng khen hay vang vọng. Trong đám người xem, đương nhiên cũng có không ít người có ý đồ, một số âm thâm cầm máy ảnh trong tay, khuôn mặt lộ vẻ tươi cười, nội tâm lại đang âm thầm rối rắm nghi hoặc.

- Rốt cục tin tức đã chuẩn xác không? Quả thực Thủy Ngưng Quân sẽ xuất hiện sao?

- Nghe nói đêm nay con trai độc nhất của tổng giám đốc công ty giải trí Thiên Vương, Bạch Văn Diệu tổ chức tiệc sinh nhật tại khách sạn xa hoa nhất của Minh Châu, mời không ít nghệ sĩ, trong đó có cả Thủy Ngưng Quân. Tôi nghĩ hẳn Thủy Ngưng Quân sẽ không vì một bữa tiệc nhỏ mà làm mất lòng Bạch Văn Diệu đâu. Xem ra tin tức này chắc nhầm lẫn rồi, chắc đám sinh viên nói chơi thôi.

Một số phóng viên nghe tin ngâm mà tới cũng lộ vẻ thất vọng, từ từ đi về hướng lối ra. Bọn họ cũng không muốn lãng phí thời gian ở nơi này nữa.

- Thế nào? Có tin tức chưa?

Ở một góc âm u, hai bóng người thì thào.

- Mấy anh em bên kia truyền tin, Thủy Ngưng Quân cũng chưa xuất hiện tại bữa tiệc của Bạch Văn Diệu.

Một tên hạ giọng nói.

- Tiếp tục chờ. Cho dù Thủy Ngưng Quân xuất hiện ở chỗ nào cũng phải bắt được cơ hội...

Một người đưa tay ra hiệu chém đầu trong bóng tối!

Sát khí dày đặc!

Tiêu Dương lái thẳng xe tới trước khu phòng ngủ tòa nhà anh. Cửa lớn mở ra, lúc này dưới lầu hầu như không có ai. Đèn trong phòng bảo vệ đã sáng. Quân Thiết Anh yên tĩnh ngồi trên xe lăn, bên cạnh là Tiếu Tiêu và Hà Tú làm bạn.

Thấy Tiêu Dương từ trong xe đi ra, vẻ tức giận của Tiếu Tiêu từ sáng giờ lại bùng lên, nghiến răng nghiến lợi:

- Tiêu Dương!

Cô thuận tay cầm luôn chiếc đàn tranh cổ nặng nề bên cạnh, đang định tiến lên liều mạng tới thằng nhãi này thì một bên cửa xe khác mở ra. Một bóng người thon thả hoàn mỹ xuất hiện trước mắt cô...

- ÁI

Hầu như kêu lên sợ hãi theo tiềm thức, Trịnh Thu ôm đàn tranh, toàn thân như hóa đá. Chỉ chốc lát sau, môi cô run lên:

- Thủy... Thủy Ngưng Quân?

- Cho dù tin tức đêm nay Thủy Ngưng Quân sẽ tới trường Phục Đại đã truyền đi xôn xao nhưng cũng có luồng tin nói rằng chuyện này là giả. Vậy mà giờ phút này bất ngờ thấy Thủy Ngưng Quân đứng sờ sờ trước mặt mình, là một fan trung thành của Thủy Ngưng Quân, hiển nhiên Tiếu Tiêu lập tức thừ người ra bất động, đừng nói tới chuyện câm đàn tranh đập thằng ranh Tiêu Dương này!

Tiêu Dương và Thủy Ngưng Quân đứng sánh vai.

Giờ phút này tâm mắt của Thủy Ngưng Quân rơi vào trên người Quân Thiết Anh, vẻ mặt kinh ngạc nhìn đôi mắt bình tĩnh của Quân Thiết Anh một lúc. Hai người đồng thời gật đầu khẽ và cười nhẹ ra hiệu. Lập tức Thủy Ngưng Quân xoay mặt nhìn Tiêu Dương, vẻ mặt mang theo nghi vấn. Tiêu Dương từ từ gật đầu.

Ánh mắt Thủy Ngưng Quân lại nhìn về Quân Thiết Anh, tiến lên vài bước, mặt cười bình thản, vươn tay ra:

- Chào cô, cô gái khiến người ta hâm mộ.

†r

Quân Thiết Anh hơi ngẩn ra, vẻ mặt chợt khôi phục bình thường, khẽ cười đưa tay ra:

- Tôi tên là Quân Thiết Anh.

- Hai người coi như biết nhau nhé.

Tiêu Dương ởđi lên phía trước nói:

- Đại tiểu thư, đêm nay cô Th...

Tiêu Dương dừng lại, lập tức đổi giọng: - Ngoài hát ra một bài ra, Ngưng Quân sẽ múa phụ họa cho cô.

- Múa phụ họa?

Điều này quả thật nằm ngoài dự đoán của Quân Thiết Anh, đôi mắt không khỏi dời về phía Thủy Ngưng Quân. Thủy Ngưng Quân gật đầu khẽ. Giờ phút này đôi mắt Quân Thiết Anh lóe lên một tia kinh ngạc, nhìn về phía Tiêu Dương.

- Túy vũ địa phủ. Nếu có người có thể múa một bài thì tuyệt đối sẽ tạo nên hiệu quả rất tốt.

Tiêu Dương cười nói:

- Đã khá muộn rồi, Đại tiểu thư, mọi người tạm thời sắp xếp luyện trong phòng bảo vệ một hồi, đợi lát nữa chuẩn bị lên sân khấu. Ngưng Quân, tin rằng sau khi cô nghe xong bản nhạc này, tuyệt đối sẽ cam tâm tình nguyện múa phụ họa.

Tiêu Dương tự tin mỉm cười nói, ánh mắt khi liếc về phía Tiếu Tiêu, không khỏi nghi hoặc hỏi một tiếng:

- Bánh bao lớn, sao cô lại ôm đàn tranh mãi thế?

- Tôi...

Tiếu Tiêu suýt nữa nói đương nhiên là để đập anh. Chẳng qua ánh mắt cô hơi tò mò nhìn quang não một chút, lại bận tâm tới hình tượng của mình nên chỉ có thể nuốt cục tức này vào bụng, miễn cưỡng cười cười:

- Tôi mang đàn cho Thiết Anh mà.

- Vậy thì vừa đúng lúc.

Tiêu Dương mừng rỡ cười toe toét:

- Bánh bao lớn, đợi lát nữa cô liền phụ trách bê đàn, tôi đỡ tốn sức.

Nội tâm Tiếu Tiêu không ngừng nguyền rủa Tiêu Dương, chẳng qua cũng chỉ có thể yên lặng chịu nỗi "nhục nhã” này.

Tiêu Dương đẩy Quân Thiết Anh vào phòng bảo vệ xong, lại bỏ xe lăn ra, để bốn cô gái ở lại trong phòng bảo vệ, mình xoay người đóng cửa đứng bên ngoài. Chỉ trong chốc lát sau, tiếng dây đàn nhẹ nhàng rung lên truyền vào tai, giai điệu Túy vũ quen thuộc du dương vang lên...

Khiến người ta say mê, trái tim xúc động.

- Sức hút của đàn tranh không thua kém bất cứ nhạc khí gì.

Tiêu Dương bình thản tự nhủ:

- Đại tiểu thư đàn thể hiện được linh hồn của nó.

Khoảng nửa giờ sau, đến gần chín rưỡi.

Tiệc tối đã gân kết thúc rồi, tính nhẫn nại của người xem dường như cũng hết tới bảy tám phần. Đám người kiêng chân đứng đợi nhưng lại không thấy bóng dáng vẫn mơ tưởng, thậm chí một số người đã tiến về lối ra...

- Chẳng lẽ hiệu phó Tô lừa chúng ta sao?

- Thủy Ngưng Quân căn bản không đến!a

Tiếng bàn tán vang lên...

Giờ phút này, trong khu hành lang âm u, một chiếc xe lăn dẫn đầu, Tiêu Dương đi phía sau, từ từ tiến tới. Tiếu Tiêu ôm cây đàn tranh nặng nề, khổ không thể nói nổi, ánh mắt thường thường oán hận nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương. Mà Thủy Ngưng Quân đang đi cạnh Tiêu Dương, đôi mắt ẩn chứa vẻ kinh ngạc tới chấn động.

Quả thật khúc Túy vũ kia đã mang tới rung động từ nội tâm cho Thủy Ngưng Quân!

Đúng như Tiêu Dương nói, giờ phút này thật sự Thủy Ngưng Quân đã cam tâm tình nguyện lên múa phụ họa cho bản nhạc này.

Tiếng bàn tán từ từ hình thành lực lượng như thủy triêu, ba chữ Thủy Ngưng Quân cũng từ từ được hô lên đều nhịp, hơn nữa tiếng hô càng lúc càng lớn!

- Thật không ngờ cô đúng là được hoan nghênh như vậy.

Buồn cười là thằng nhãi Tiêu Dương này chưa bao giờ đối xử với Thủy Ngưng Quân như một ngôi sao.

- Hừi

Mặt Thủy Ngưng Quân không che dấu vẻ vui mừng. Từ khi tranh đấu với Tiêu Dương tới giờ, đây mới là lần đầu tiên thoạt nhìn cô chiếm được thế thắng.

- Chẳng qua cụ thể thể nào thì phải chạy mới biết.

Tiêu Dương lẩm bẩm.

Giờ phút này trên sân khấu, người dẫn chương trình vội vã bước lên, mặt mang nụ cười rất chuyên nghiệp nhưng cũng khó có thể che dấu nổi vẻ phấn chấn kích động, hầu như sắp bóp nát cả micro câm trong tay. Y vội vàng hít sâu vài hơi, nhìn đám đông như kiến cỏ dưới sân khấu, giờ phút trong lòng rốt cục hơi lo lắng, mặt mỉm cười, từ từ nói vang vang.

- Chờ đợi cả một đêm, đứng cả một đêm, chúng ta chỉ vì chờ đợi cảm giác ngọt ngào và khổ sở như "tình đầu" này.

- ÁII

Người dẫn chương trình vừa mới dứt lời, toàn bộ nơi này vang lên tiếng hoan hô chói tai như dời núi lấp biển.

Tới rồi!

Thật sự tới rồi!

Tất cả mọi người không thể nén sự phấn chấn kích động trong lòng. Từ trong lời nói của người dẫn chương trình, hâu hết mọi người đều nhận được một tin tức rất rõ ràng...

Thủy Ngưng Quân tới rồi!

Bởi vì bài hát nổi tiếng của Thủy Ngưng Quân là bài hát trong bộ phim thân tượng mà cô diễn "Tình đầu", tên bài hát cũng là ... Tình đầu!

Tiếng thét chói tail

Lúc này người dẫn chương trình không cần dùng quá nhiều ngôn từ để diễn tả, chỉ tăng âm lên mức cao nhất, hô lớn:

- Dùng tiếng hô lớn nhất của mọi người, hô tên cô ấy đi!

- Thủy Ngưng Quân!

- Thủy Ngưng Quân!

- Thủy Ngưng Quân!

Tiếng hô rung động trời đất. Ngọn đèn trên sân khấu tối dần. Chỉ chốc lát sau, một luông sáng chiếu xuống một bên sân khấu, lộ ra vẻ mặt quen thuộc tuyệt đẹp trước mắt mọi người...

Đẹp tới khiến người ta rung động!

Thay đổi phong cách ăn mặc hoa lệ thường ngày càng khiến ánh mắt người ta sáng ngời.

Hít thở không thông!

Ngẩn người ra trong giây lát...

- ÁIIH

Tiếng thét chói tai, kinh thiên động địa trộn lẫn với những tiếng hò hét kích động vang vọng. Giờ phút này, mọi người mới thật sự ý thức được, đêm nay quả thật đã không chờ đợi vô ích! Chưa ai có cơ hội tiếp xúc gần gũi với Thủy Ngưng Quân như vậy!

Thủy Ngưng Quân giống như một linh hồn sinh ra vì sân khấu.

Trong nháy mắt khi cô bước lên sân khấu, tâm tình còn lại dường như đã biến mất hoàn toàn, bộc lộ toàn bộ khí chất mà mình muốn thể hiện ra, bước đi thản nhiên tới giữa sân khấu. Một bài hát mà hầu hết mọi người ở đây đều quen thuộc đồng thời vang lên nhẹ nhàng...

Lập tức toàn trường yên tĩnh.

Tất cả mọi ánh mắt đều tập trung lại, mọi người như ngừng thở.

Tiếng ca du dương giống như nhạc trời vang vọng trong đêm tối...

Mọi người dưới sân khấu đều như mê say.

- Không hổ là Thủy Ngưng Quân!

- Tôi yêu em! Thủy Ngưng Quân!

Tiếng thì thào...

Ở sau màn, cũng có một tiếng cảm thán đánh giá vang lên.

- Thật không tôi, xem ra... Giống ngựa hơn một chút.
Bình Luận (0)
Comment