Chương 190: Để cô biến thành gái già mặt vàng của tôi!
Chương 190: Để cô biến thành gái già mặt vàng của tôi!Chương 190: Để cô biến thành gái già mặt vàng của tôi!
Không thể phủ nhận, khí chất sân khấu và thực lực của Thủy Ngưng Quân đều không khác lời đồn. Từ trong nháy mắt lên sân khấu đến khi giai điệu vang lên, tâm mắt người xem toàn trường đều không tự chủ được phải rơi trên người cô, thậm chí cũng không dám thở vài hơi. Bởi vì cảnh tượng trước mắt thật quá mộng ảo, sợ là không muốn bừng tỉnh lại từ giấc mộng đẹp này.
Thủy Ngưng Quân trong lòng mọi người từ xưa tới nay vẫn luôn cao tít trên trời không ngờ lại xuất hiện tại một bữa tiệc tối bình thường của trường Phục Đại như kỳ tích thế này.
Tiếng ca như của thiên thần vang vọng bầu trời đêm. Một khúc Tình đầu giống như làn gió mơn trớn trái tim mọi người ở đây. Cảm giác chân thật và mông lung này lại bao trùm trong lòng một lần nữa. Trong đầu bọn họ không tự chủ được mà nhớ lại mối tình đầu mang theo sự ngây ngô và hồn nhiên ngày nào...
Thời gian một bài hát ngắn ngủi chỉ mấy phút nhưng lại mang đến cho người ta dư âm tới tận hai ba ngày không dứt.
Khuôn mặt mọi người đều lộ vẻ si mê.
Tiếng hát đã phai nhạt bên tai từ lâu, đôi mắt nhắm chặt giờ phút này cũng từ từ mở ra...
Tiếng vỗ tay vang lên như thủy triều. Tiếng thét chói tai kinh thiên động địa!
Tận tình phóng thích, hò hét cuồng nhiệt!
Tách tách!
Tách tách!
Không ít người cầm di động chụp lại cảnh tượng này. Không ít phóng viên ẩn nấp trong bóng tối đã vui tới như lòng nở hoa, vừa quay chụp, đồng thời đã nghĩ tới tiêu đều của tin tức nóng hổi này.
- Nữ thân Thủy Ngưng Quân hiện thân trường Phục Đại!
- Trường Phục Đại! Đêm mỹ lệ, ngạc nhiên mỹ lệ!
- Thay da đổi thịt! Thủy Ngưng Quân có đột phá từ trước tới nay chưa từng cóiI
Tại một chỗ âm u.
- Khặc, quả nhiên Thủy Ngưng Quân lại xuất hiện tại trường Phục Đại thật!
Một ánh sáng lạnh lẽo lóe lên trong đêm tối. Tiếng lên đạn cạch một tiếng rất nhỏ. Chợt một tiếng cười lạnh nhạt vang lên:
- Đi tới phía trước đám người, tìm đúng cơ hội, nhất định phải một đòn giết chết, nếu không một khi hỗn loạn lên, muốn ra tay sẽ khó khăn gấp trăm lần rồi!
- Rõ rồi!
Một tiếng nói khác dứt khoát vang lên.
- Chia nhau ra hành động.
- Không cần phiền toái như vậy đâu.
Một giọng nói nhẹ nhõm đột nhiên vang lên phía sau hai người.
- AI?
Một tên sát thủ chĩa khẩu súng trong tay vê phía này trong nháy mắt. Vùi
Một luồng gió từ chân đảo qua, nện mạnh lên cổ tay tên sát thủ. Một trận đau đớn truyền tới, súng lục rơi cạch xuống mặt đất. Trong chốc lát, một gã sát thủ khác cũng kinh hãi, lập tức giơ súng lên, không ngờ trong tích tác lại cảm thấy cổ tay tê rân, đồng thời mắt nhoáng lên.
Vùi
Súng lục bất ngờ biến mất, trong chớp mắt đã xuất hiện trong tay người nọ. Nòng súng đen ngòm lạnh lẽo lộ ra rõ ràng trong đêm đen, khiến kẻ khác không rét mà run!
- Đừng! Đừng nổ súng!
Giọng nói run run.
Rầm! Rầm!
Tiêu Dương ra tay nhanh như gió, vọt một bước từ xa tới, bóng tay quét ngang, hạ hai gã sát thủ rất dứt khoát.
- Thủy Ngưng Quân là do tôi mời tới, đừng kẻ nào mơ tưởng đụng tới cô ấy mảy may.
Tiêu Dương hờ hững nhìn hai sát thủ đang nằm trên mặt đất, suy nghĩ một chút, cầm điện thoại di động gọi:
- Đã giải quyết xong, dẫn người lại đây đưa bọn họ tới phòng bảo vệ, báo cảnh sát đến đi.
Tiêu Dương đi thẳng trở về sân khấu.
Trường Phục Đại tối nay thoạt nhìn như không có nửa điểm bảo vệ nhưng Tiêu Dương tự tin tuyệt không có bất cứ sát thủ nào có thể tiến vào đục nước béo cò.
Giờ phút này tiếng vỗ tay dưới sân khấu vẫn chưa dứt. Bài hát đã hết, Thủy Ngưng Quân đứng ở trung tâm sân khấu, khuôn mặt tuyệt đẹp dưới ánh đèn càng khiến người ta hít thở không thông. Đó là một loại xinh đẹp khiến người ta rung động, giống như một đóa hoa sen nở trong đầm băng trên Thiên Sơn đóng băng nghìn dặm, tỏa ra ánh sáng lóng lánh khác thường.
- Hay không?
Giọng Thủy Ngưng Quân nhẹ nhàng hỏi một tiếng.
- Rất hay!
Fan hâm mộ cuồng nhiệt cho dù Thủy Ngưng Quân nói mặt trời mọc ở đằng tây thì bọn họ cũng lên tiếng đồng ý.
Thủy Ngưng Quân cười rất khẽ, nụ cười khiến không ít người ngây dại.
Fan hâm mộ Thủy Ngưng Quân hiểu rất rõ, tính cách Thủy Ngưng Quân giống như núi băng lạnh lẽo, rất ít khi cười. Mà giờ phút này...
- Cô ấy cười với tôi.
Một fan yêu nhạc hôn mê bất tỉnh.
- Đêm nay tôi rất vui khi được biểu diễn bài hát này tại trường Phục Đại.
Thủy Ngưng Quân nói mấy câu đơn giản xong, khuôn mặt vẫn lộ vẻ như cười như không, cất tiếng nói:
- Chẳng qua đêm nay tôi không chỉ hát cho mọi người nghe một bài!
Tiếng nói vừa dứt, phía dưới chợt như sôi trào!
Tiếng hò hét kích động và tiếng vỗ tay như sấm nổ vang vọng thật lâu... Thủy Ngưng Quân giơ khẽ tay lên, ra hiệu mọi người đừng lên tiếng. Chỉ một thoáng sau, toàn trường liên yên tính.
- Mọi người thích xem tôi nhảy múa không?
Thủy Ngưng Quân mỉm cười.
Mắt mọi người nơi này đều sáng lên, thậm chí hô hấp cũng dồn dập, hô to gần như rách yết hầu:
- Thích!
- Đêm nay tôi sẽ múa cho mọi người một khúc.
Thủy Ngưng Quân cười bình thản, nói:
- Chuẩn xác mà nói, tiết mục kế tiếp cũng là tiết mục cuối cùng của đêm nay, là một khúc đàn tranh cổ. Mà tôi là người múa phụ họa cho đàn tranh, múa một khúc Túy vũ.
Lập tức toàn trường xôn xao trong thời gian ngắn!
Mà trong tích tắc này, nhất là đám phóng viên dưới đài cũng không nén nổi chấn động!
- Thủy Ngưng Quân lại múa phụ họa cho người khác?
- Ai lại được nể mặt như vậy, có thể khiến Thủy Ngưng Quân múa phụ họa cho?
- Chẳng lẽ trong đó còn có gì ảo diệu?
Tất cả mọi người đều mở lớn hai tròng mắt...
- Một khúc đàn này, tôi tin rằng tất cả mọi người đều không xa lạ.
Thủy Ngưng Quân mỉm cười nói:
- Nghe nói ngày đầu tiên nói được sáng tác cũng là bữa tiệc tối đón người mới của trường Phục Đại, lúc ấy đã gây nên tiếng vang phi thường.
Ngay lúc này, đã có không ít người dưới sân khấu hiểu ra.
- Là Túy vũ địa phủiI
- Chậc chậc! Đến nay tôi cũng khó có thể quên khúc đàn đó!
- Không sai, đúng là Túy vũ địa phủ.
Ánh đèn trên sân khấu tắt đi, bóng dáng Thủy Ngưng Quân cũng đồng thời biến mất trong tầm mắt mọi người.
Cạch!
Khi ngọn đèn tập trung một lần nữa, ở giữa sân khấu hiện ra một khuôn mặt bình tĩnh vô cùng. Thoáng có một vài sợi tóc rối bị gió thổi lên khiến khuôn mặt xinh đẹp hoàn toàn lộ ra trước mắt mọi người.
Tâm thần ai nấy đều rung động!
Nếu nói Thủy Ngưng Quân đẹp mang theo hơi thở lạnh lùng cao quý, giống như hoa tiên tươi đẹp nở trên núi tuyết thì vẻ đẹp của Quân Thiết Anh lại giống như từng bó hoa dại nở trên sườn núi dưới gió nhẹ. Nó đặt trong hoàn cảnh bình thường, lặng lặng tỏa ra vẻ đẹp khiến người khác dễ dàng bỏ qua. Một ngày nào đó nó tỏa ra hương hoa nồng đậm nhất, vậy nhất định toàn bộ ngọn nùi tràn ngập hương hoa.
Một chiếc đàn tranh cổ kính đặt trước người, ngón tay mảnh khảng đặt trên dây đàn.
Một đàn một múal
Dây đàn nhẹ rung lên, khúc đàn uyển chuyển mê người giống như sao chổi trên bầu trời đêm, bay vào trái tim mọi người. Hai mắt bọn họ từ từ nhắm lại, dường như có thể thấy một cô gái khoác một bộ áo đỏ, cõi lòng đầy tâm sự, lộ vẻ đẹp say lòng người tại Địa ngục âm u...
Ngọn đèn chợt lóe sáng!
Kỹ thuật nhảy tuyệt đẹp hiện ra trên sân khấu, lộ sức hút khiến người ta khó có thể kháng cự.
Tiếng đàn, điệu múa.
Cùng hòa hợp với nhau.
Bởi tiếng đàn mà sinh ra điệu múa, bởi điệu múa mà nâng tiếng đàn.
Trong tích tắc, một cảm giác xứng đôi như ngọc và Hợp Phố hiện lên trong đầu mọi người, thiếu một thứ cũng không được.
Mọi người nghiễm nhiên quên đi thân phận hai người, một là siêu sao nổi tiếng Đại giang nam bắc, một là một cô gái rất bình thường, ngồi xe lăn ở trường Phục Đại.
Tiếng đàn kết thúc, điệu nhảy dừng lại.
Dưới sân khấu, đôi mắt mọi người đều thừ ra nhìn cảnh này, đầu óc không ngờ trống rỗng!
Một lúc rất lâu sau...
Tiếng vỗ tay ào ào vang lên, dường như hận không thể đập nát tay cũng không thể biểu lộ sự rung động, kích thích trong lòng bây giời
- Hoàn mỹ! Quả thật rất hoàn mỹ!
- Người đẹp, múa đẹp, nhạc cũng tuyệt đẹp!
- Quá tuyệt vời!
Tiếng tán dương hầu như không dừng lại chút nào, vang vọng bầu trời.
Ngay lúc này, phóng viên cầm máy ảnh trong tay cũng càng kích động tới hai mắt đỏ bừng.
Bọn họ tuyệt đối có lý do tin rằng, mình đã nắm giữ trong tay một tư liệu mà không ai có thể tưởng tượng nổi!
- Chịu thiệt làm lá xanh, Thủy Ngưng Quân múa phụ họa cho người thần bí!
- Kỳ nhân trường Phục Đại, Túy vũ địa phủi
Thuần túy việc Thủy Ngưng Quân xuất hiện biểu diện tại trường Phục Đại tối nay đã không đủ để thỏa mãn trí tò mò của người bình thường. Hôm nay nắm trong tay tin tức kinh người như vậy, ai lại không thích chứ? Tuyệt đối là mừng như điên!
- Một khúc đàn kinh người! Lại xuất phát từ trong tay một nữ sinh trường Phục Đại!
Toàn trường sôi trào.
Dưới sân khấu, mặt Tiêu Dương cũng tràn ngập vẻ tươi cười. Hiệu quả đêm nay hoàn toàn đạt tới dự kiến ủa hắn, thậm chí còn vượt qua dự kiến, có hiệu quả tốt hơn dự tính rất nhiều.
Nụ cười phát ra từ tận trong lòng.
Nếu đã quyết định giúp Đại tiểu thư đi trên con đường này, Tiêu Dương cảm thấy phải có trách nhiệm giúp cô đi trên đường càng bằng phẳng, càng thuận lợi càng tốt.
- Nhớ kỹ tên cô gái đàn khúc này, Quân Thiết Anh của trường Phục Đại!
Thủy Ngưng Quân mỉm cười rồi nói câu cuối cùng, sau đó lập tức đẩy Quân Thiết Anh từ từ đi vê phía Sau...
Fan hâm mộ dưới sân khấu quả thực đều sắp phát cuông đến nơi rồi. Trái tim rung động chưa từng có vừa trở lại vị trí, thấy nữ thần đã biến mất, lập tức ào vê hướng phía sau sâu khấu.
Tiêu Dương đã đoán trước cảnh này, chiếc Chery màu đỏ đã chờ sẵn ở gần phía sau sân khấu nhất từ khi Thủy Ngưng Quân bắt đầu biểu diễn. Khi hai cô gái kết thúc, Tiêu Dương nhờ Hà Tú và Tiếu Tiêu chăm sóc Quân Thiết Anh về phòng ngủ, lập tức mang Thủy Ngưng Quân trên chiếc Chery màu đỏ, lao đi rất nhanh!
Xe chạy nhanh ra quốc lộ...
Thỉnh thoảng Thủy Ngưng Quân quay đầu nhìn lại phía sau, vẻ mặt mừng rỡ dường như còn chưa rút đi hết.
- Thế nào? Cảm nhận được sự sung sướng khi ở cùng nhân dân chưa?
Tiêu Dương nhìn về phía trước không chớp mắt, mỉm cười nói:
- Thật ra khi cô gần gũi với cuộc sống bình thường, cô sẽ trải nghiệm một loại cảm giác vui sướng chưa từng có.
Thủy Ngưng Quân mím mím môi:
- Nói hay như vậy, chẳng qua anh chỉ lợi dùng tôi để tuyên truyền cho Quân Thiết Anh thay anh thôi.
Tiêu Dương không phản bác ngay. Bởi vì từ đầu mục đích của hắn là vậy thật.
Đôi mắt Thủy Ngưng Quân nhìn ra ngoài cửa sổ, hơi mím đôi môi đỏ mọng:
- Có lẽ đây là cơ hội cực nhỏ trong đời tôi có thể thoải mái như vậy. Tiêu Dương...
Thủy Ngưng Quân nghiêng mặt:
- Anh còn chưa đưa tôi đi dạo phố đâu.
- Vậy thì đơn giản.
Tiêu Dương cười rất nhỏ, lập tức lái xe nhanh hơn.
- Nhưng mà...
Thủy Ngưng Quân chần chừ một chút:
- Cứ đi như vậy sao
- Đúng rồi, suýt nữa quên cô không dám để người khác thấy mặt.
Tiêu Dương dừng xe.
Thủy Ngưng Quân lườm Tiêu Dương một cái. Cái gì mà không dám để người khác thấy mặt chứ? Có ai nói như vậy sao? Mình chỉ không tiện lộ diện trước công chúng thôi.
- Cô chờ tôi một chút.
Tiêu Dương dừng xe ở nơi hai bên đường đều là cỏ dại. Sau khi hắn xuống xe, bóng người vọt tới một bên đường, biến mất không thấy. Khoảng năm phút đồng hồ sau, bóng dáng hắn lại xuất hiện lần nữa trước mặt Thủy Ngưng Quân, mặt lộ vẻ mỉm cười:
- Vận may không tôi.
Tiêu Dương lên xe, tay cầm một một đám gì dính dính màu xanh biếc, lại còn mơ hồ lộ mùi bùn đất. - Đây là cái gì?
Thủy Ngưng Quân nhướng mày.
- Một thứ đồ chơi. Chẳng qua nó lại có thể giúp cô đêm nay dễ dàng đi khắp hàng cùng ngõ hẻm cũng không ai nhận ra cô là ngôi sao lớn.
Tiêu Dương cười hắc hắc, đột nhiên đưa tay ra, bôi thứ vật thể kia lên mặt Thủy Ngưng Quân!
Thủy Ngưng Quân kêu lên bi thảm một tiếng, giấy giụa chốc lát, nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủi Tiêu Dương đã vẽ loạn toàn bộ thứ dính dấp kia lên mặt Thủy Ngưng Quân.
- Anh... Anh làm gì thế?
Thủy Ngưng Quân thét lên chói tai, bối rối nói.
- Để cô biến thành gái già mặt vàng của tôi!
Tiêu Dương hơi quay người, cười hắc hắc một tiếng.