Chương 191: Gã đàn ông thối, tôi mời anh ăn đậu hủ!
Chương 191: Gã đàn ông thối, tôi mời anh ăn đậu hủ!Chương 191: Gã đàn ông thối, tôi mời anh ăn đậu hủ!
Nghe vậy, Thủy Ngưng Quân theo tiềm thức hoảng sợ kêu lên.
- Anh... Anh muốn làm gì?
Thủy Ngưng Quân không ngờ Tiêu Dương đột nhiên "bộc phát thú tính" giữa đường, không khỏi hoảng loạn.
Chỉ chốc lát sau, cảm thấy bóng người bên cạnh cũng không có động tĩnh gì, cô không khỏi nghi hoặc giương mắt nhìn. Khuôn mặt đẹp giai trước mắt cũng không dữ tợn như trong tưởng tượng của mình mà cười cười nhìn mình đầy hứng thú.
Không có nguy hiểm.
Lúc này Thủy Ngưng Quân mới hiểu vừa rồi mình đã bị thằng ranh này đùa cợt rồi, lập tức nổi giận mắng:
- Anh... Anh bôi thứ gì lên mặt tôi đấy?
Tiêu Dương cười dài nói:
- Ngưng Quân, nếu thật sự gặp phải xâm phạm thì chỉ hô to, kêu to là vô dụng. Mấu chốt là phản kháng, hiểu không? Trong phim đều nói phản kháng là vô dụng, đó đều là lừa người...
Tiêu Dương không ngờ coi mình là sư phụ thật, hơn nữa còn dạy môn chẳng liên quan tới khoa học, chỉ giống như lướt qua cuộc sống hàng ngày.
- Cô câm gương tự xem đi.
Tiêu Dương cười mở miệng.
Thủy Ngưng Quân nhìn Tiêu Dương, lập tức lấy một chiếc gương nhỏ rất xinh xắn từ trong túi xách ra, mở ra nhìn vào...
- ÁI
Thủy Ngưng Quân thét lên một tiếng chói tai, khuôn mặt trắng bệch, lập tức xoay mặt nhìn về phía Tiêu Dương, vẻ mặt vô cùng bối rối, hấp tấp nói:
- Tại sao... Tại sao lại biến thành như vậy?
Tiêu Dương nhìn Thủy Ngưng Quân cười:
- Sự thật chứng minh là mọi người đều thích đẹp, ngôi sao lớn lại càng chú trọng khuôn mặt mình. Chẳng qua cô cứ yên tâm.
Tiêu Dương lại cười nói:
- Tôi chỉ dùng một chút thủ đoạn để khiến mặt cô tạm thời biến thành vàng vọt một chút, xấu một chút. Chỉ cần rửa bằng nước là cô có thể khôi phục khuôn mặt xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thùng của cô ngay.
Lúc này Thủy Ngưng Quân mới yên lòng, hít thở sâu một hơi, vẫn hơi không yên tâm hỏi:
- Thật sao?
- Đương nhiên rồi, tôi đã lừa gạt cô bao giờ chưa?
Trong lòng Thủy Ngưng Quân cảm thấy càng không yên tâm. Mình tiếp xúc với thằng ranh này ngắn ngủi một ngày, hắn đã bày mưu với mình vô số lần rồi.
- Cô xem đi, hiện tại đi ra ngoài với dáng vẻ này, không ai nhận ra được cô chính là Thủy Ngưng Quân nổi tiếng nữa phải không?
Tiêu Dương nháy mắt nói.
Thủy Ngưng Quân không nén được lại cúi đầu nhìn vào gương một lần nữa, cản bản chẳng giống mình trước kia chút nào. Đừng nói là người ngoài, chỉ sợ chị Hoa vẫn theo mình sớm chiều cũng chưa chắc đã nhận ra được mình. Chẳng qua khuôn mặt vàng vọt trung niên này khiến Thủy Ngưng Quân cảm thấy mình nhìn mình cũng không tự nhiên nổi.
Xoạt!
Tiêu Dương đưa tay che tấm gương lại, nghiêng mặt cười:
- Từ giờ phút này trở đi, cô cũng phải quên bản thân là Thủy Ngưng Quân đi.
Khởi động xe một lần nữa, đi về phía khu phố náo nhiệt nhất...
Dừng xe tại một bãi đỗ xe lộ thiên, Tiêu Dương mở cửa xe, đồng thời hô một tiếng với trong xe:
- Em gái, xuống xe đi.
Thủy Ngưng Quân thoáng ngây người, một lúc mới tỉnh táo lại, vội vàng gật đầu không ngừng, lập tức đẩy mở cửa xe. Dưới ánh đèn, Thủy Ngưng Quân có cảm giác muốn tránh né nhưng lúc này tay Tiêu Dương đã nắm lấy tay cô, cất tiếng cổ vũ:
- Em gái, hôm nay anh mang em đi xem sự đông đúc của thành phố.
Hai người cất bước đi về phía một khu thương mại, dòng người đông đúc, hầu như đi vai kề vai. Lúc đầu Thủy Ngưng Quân còn hơi hồi hộp, sợ có người nhận ra mình nhưng chỉ vài phút sau, cảm thấy chẳng có bất cứ kẻ nào chú ý tới mình, tâm trạng cô từ từ thả lỏng, đồng thời cũng buông lỏng bàn tay vẫn nắm chặt tay Tiêu Dương ra, thật giống như một cô em gái ở nông thôn ra thành thị, nhìn đông ngó tây trong khu thương mại, tò mò phấn khích.
- Em gái, anh bảo này, chẳng lẽ em chưa bao giờ tới khu thương mại mua sắm sao?
Tiêu Dương hỏi một câu.
Thủy Ngưng Quân lấy một chiếc xe đẩy, vẻ mặt phấn chấn gật đầu:
- Từ xưa tới nay những thứ tôi cần đều có người khác lo, đương nhiên không cần tôi phải tự mua sắm. Đây là lần đầu tiên tôi được mua sắm trong khu thương mại.
- Thế nào?
- Cũng không tồi lắm.
Thủy Ngưng Quân cười hì hì, đẩy xe đi về phía trước, nhìn thấy hàng nào thú vị, chẳng cần biết là có cần đến hay không, lập tức bỏ vào xe.
Tiêu Dương đi theo phía sau cũng hơi trợn mắt há mồm:
- Thật không ngờ mỹ nữ như núi băng này lại là một kẻ cuông mua sắm!
Nếu người hiểu Thủy Ngưng Quân nhìn thấy cảnh này, sợ rằng cũng cảm thấy được mở rộng tâm mắt thật.
Đi ra khỏi khu thương mại, trong tay Tiêu Dương đã cầm theo hai cái túi lớn. Chẳng qua lúc này Thủy Ngưng Quân mới bắt đầu nổi hứng thú đi dạo phố, hai mắt càng không ngừng sáng lên. Mỗi chỗ cô đi qua đều dừng lại tò mò quan sát, thậm chí ngay cả kẹo đường của người bán hàng rong trên quảng trường, trong mắt Thủy Ngưng Quân cũng là thứ chỉ có trong truyền thuyết.
- Hóa ra đây là kẹo đường trong truyền thuyết.
Thủy Ngưng Quân cầm kẹo đường, ngồi trên bậc thang của quảng trường, đầu lưỡi vươn ra liếm một cái, mặt lộ nụ cười rõ má lúm đồng tiền.
Mà Tiêu Dương nhìn thấy cảnh này, trong lòng không khỏi hơi xúc động, âm thầm lắc đầu, cười khổ nói thâm một tiếng:
Đây đâu phải Thủy Ngưng Quân được vạn người nhìn ngắm.
- Tiêu Dương, bên kia đông vui quá, chúng ta đi tới xem thử một hồi đi.
Thủy Ngưng Quân ăn xong kẹo đường, không dừng lại chút nào, lập tức bước nhanh về phía đám người trước mặt. Nhìn bóng lưng Thủy Ngưng Quân, Tiêu Dương liếc nhìn mấy cái túi lớn túi nhỏ đặt bên cạnh, khóe miệng không khỏi giật giật. Chẳng qua hắn cũng không dám dứng lại, vội vàng nhấc túi đi theo.
Một người hát rong đang vừa đàn vừa hát, khiến rất nhiều người xung quanh khen hay.
Thủy Ngưng Quân cũng đứng một bên võ tay.
Trán Tiêu Dương đầy gân xanh. Trình độ của người này chỉ sợ chẳng bằng nổi một nửa của một ca sĩ trong công ty giải trí chỗ Thủy Ngưng Quân, cô muốn nghe hát lúc nào chả được. Hiện giờ không ngờ nghe tiếng hát của một người hát rong cũng mê mẩn như thế, thậm chí lúc vui vẻ Thủy Ngưng Quân còn tiến lên mượn míc của người ta, để người ta chơi đàn, cô mỉm cười hát khẽ...
- Anh tin rằng quen biết với em không phải là ngẫu nhiên, là trời cao khiến hai lòng nhớ nhung. Anh nói em là công chúa của anh! Anh nhớ em mỗi sáng, mỗi đêm, ngắm trăng sao, ngắm mặt trời đều vui vẻ. Anh vĩnh viễn quan tâm, chú ý tới eml
- Hóa ra chỉ cần sống cùng em một ngày, tất cả mọi thứ trên trân gian đều đáng nhớ. Hóa ra bãi biển có thể hóa nương dâu, hóa ra yêu nhau sinh tử lại không thay đổi!
- Hóa ra chỉ cân sống cùng em một ngày, có thể phát hiện ra mọi điều về em. Hóa ra chỉ cần tin tưởng sẽ thấy, hóa ra tình yêu cả em dành cho anh là không hối hận!
Trong đám người, một khuôn mặt rất bình thường lộ nụ cười vui vẻ chưa từng có, tiếng hát vang vọng bên tai, quanh quẩn không dứt. Giai điệu êm tai giống như lượn khắp mỗi hang cùng ngõ hẻm ở nơi này. Vừa hát vừa ăn xâu thịt dê nướng, vừa hát vừa chạy vào phòng chụp ảnh chụp mười mấy tấm. Trong tiếng hát, một tay lôi kéo một cánh tay khác, chạy qua con đường xe cộ đông đúc, vừa hát tay vừa cầm kem, mặt tràn đầy nụ cười vui...
Tiếng cười như chuông bạc vang khắp con đường.
Bước chậm bên bờ sông, trong tay Thủy Ngưng Quân cầm một chiếc chong chóng giấy rất đẹp, đưa nhẹ về phía trước. Gió sông thổi quay chong chóng, khuôn mặt Thủy Ngưng Quân cũng lộ nụ cười vui vẻ.
- Hóa ra bên ngoài lại thú vị như vậy.
Thủy Ngưng Quân nghiêng mặt nhìn Tiêu Dương, cảm kích thật sự:
- Tiêu Dương, cảm ơn anh.
Nếu không có hắn thì chắc cả đời cô không có cơ hội hưởng thụ một thời gian như thế.
Hôm nay cũng chỉ có một ngày một đêm nhưng đã đủ rồi.
- Đây là điều tôi đã hứa với cô, đương nhiên làm được.
Tiêu Dương tranh thủ thả hết túi lớn túi nhỏ vào trong xe, giờ phút này cảm thấy toàn thân thoải mái. Hắn liếc nhìn đồng hồ đã gần mười một giờ tối, chẳng qua thấy Thủy Ngưng Quân vẫn có vẻ chưa hết hứng thú, cũng không bảo nên đi về. Hai người đứng lẳng, bước chậm trên bờ sông...
Hướng gió đột ngột thay đổi, một cơn gió mang theo một mùi vị khác thường thổi tới hai người.
- Thối quá đi. Đây là mùi gì vậy?
Thủy Ngưng Quân cau mày, bịt mũi, đồng thời cũng dừng chân, đưa mắt nhìn lại. Dưới ánh đèn tối tăm, một quán ven đường. Mùi thối đúng là truyền từ hướng kia tới. Thủy Ngưng Quân giật mình:
- Thối như vậy làm sao lại có nhiều người thế...
- Em gái, chẳng lẽ em chưa từng nghe thấy đậu phụ thối bao giờ sao?
Tiêu Dương mỉm cười.
- Ngửi thì thối như vậy nhưng mùi đó lại rất ngon đấy.
- Đậu phụ thối?
Thủy Ngưng Quân ngẩn ra, lập tức mắt sáng lên, cười thản nhiên, giương mắt nhìn Tiêu Dương, lại cười nói.
- Đồ đàn ông thối tha, tôi mời anh ăn đậu phụ.
Dứt lời liền xoay người đi về phía quán nhỏ kia...
Tiêu Dương ngây ra một chút, vội vàng đuổi theo.
- Này này! Em gái, nói rõ một chút đi. Là mời đàn ông thối tha ăn đậu phụ hay là mời ăn đậu phụ thối hải
Hai câu này có ý nghĩa hoàn toàn khác nhau rồi.
Thủy Ngưng Quân cười khúc khích, xoay người nói:
- Anh thấy thế nào đúng?
Trái tim Tiêu đại gia đập thình thịch, lập tức tiến lên. Quán đậu phụ thối quả có không ít người, Tiêu Dương nhanh tay lẹ mắt chiếm được một cái bàn, lập tức gọi ông chủ cho hai chén lớn.
- Hai vị, chúng ta ngồi cạnh không sao chứ?
Khi Tiêu Dương và Thủy Ngưng Quân đang trò chuyện vê nguồn gốc của đậu hủ thối, một đôi nam nữ đột nhiên đi đến bên cạnh hai người.
- Ngồi thoải mái thôi.
Thủy Ngưng Quân nhìn lên nói.
Lúc này ông chủ đã mang hai chén đậu hủ thối đi tới.
- Cũng cho chúng tôi hai phần như bọn họ.
Người nam ngồi xuống liền nói luôn.
- Có ngay.
Ông chủ cười toe toét, xoay người đi ngay.
Tiêu Dương cầm đũa ăn một miếng đậu hủ thối nóng hôi hổi, phát ra một tiếng than thở từ nội tâm xong, ánh mắt lại nhìn Thủy Ngưng Quân:
- Em gái, sao em không ăn đi?
Thủy Ngưng Quân nhăn nhó nhìn đậu hủ thối trong bát. Người lần đầu ăn món này, trong lòng luôn hơi e ngại. - Nhân lúc nóng ăn đi.
Tiêu Dương cười tủm tỉm nói:
- Nếu không ăn thì chốc nữa sẽ không có thời gian ăn đâu.
Nghe vậy, Thủy Ngưng Quân nghi hoặc nói:
- Tại sao?
Tiêu Dương cười ha hả:
- Bởi vì cho dù chúng ta đang rảnh rỗi nhưng người ta cũng không có kiên nhẫn chờ chúng ta ăn xong bát đậu hủ thối này mới ra tay đâu.
Tiếng nói vừa dứt, đôi nam nữ ngồi cùng bàn với Tiêu Dương đồng thời hơi biến sắc! Người nam theo tiêm thức thò tay xuống hông mình...
- Xin lỗi, không chơi nữa!
Đột nhiên, Tiêu Dương cầm chén đậu hủ thối trong tay, ném thẳng vào mặt người nam với thế như sét đánh không kịp bưng tail
- Cẩn thận!
Bộp!
Đậu hủ nóng nện vào mặt người đàn ông.
- ĐI
Thừa dịp tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, Tiêu Dương đã kéo một tay Thủy Ngưng Quân, đồng thời cầm chén đậu hủ thối của Thủy Ngưng Quân. Hai người bước nhanh, chạy qua một mảnh rừng cây về phía bờ sông...
- Đuổi theo!
Người đàn ông kia dính cả bát đậu hủ thối trên mặt, lông mày nhíu chặt chặt, lập tức đứng lên.