Chương 192: Là thế này ấy à?
Chương 192: Là thế này ấy à?Chương 192: Là thế này ấy à?
Gió sông thổi qua, một nam một nữ vọt vào rừng cây rồi, trước mắt tối mịt, căn bản chẳng nhìn thấy một bóng người.
- Người đâu?
Người đàn ông càng không ngừng phủi vị thối trên người mình, lông mày nhíu chặt.
- Bọn họ không có khả năng chạy ra khỏi mảnh rừng này nhanh như vậy.
Người phụ nữ mở miệng, đồng thời ánh mắt nhìn bốn xung quanh.
- Tiểu thư, mời ra đi! Chúng tôi không có ác ý. Chúng ta là người lão gia phái tới bảo vệ côi
Trong bóng tối, phía sau một thân cây lớn, vẻ mặt Thủy Ngưng Quân hơi ngẩn ra, tầm mắt không khỏi nhìn về phía Tiêu Dương.
- Người một nhà sao?
Tim Tiêu Dương đập hơi nhanh lên, ra hiệu cho Thủy Ngưng Quân đừng lên tiếng. Một lúc sau, một giọng nói giống như bỗng nhiên xuất hiện giữa rừng vang lên.
- Cô có gì chứng minh được thân phận của các người không?
Nghe Tiêu Dương nói vậy, mặt người phụ nữ lộ vẻ vui mừng, lập tức rút từ trong túi ra một phong thư, nói:
- Lão gia cũng đoán có thể tiểu thư sẽ không tin thân phận chúng tôi, cho nên tự tay viết cho tiểu thư một phong thư.
Vùi
Dường như có một cơn gió nhẹ thổi qua, phong thư trong tay người phụ nữ bỗng biến mất. Trong tích tắc này, trái tim người phụ nữ chấn động mãnh liệt!
Vẻ mặt cố duy trì bình tĩnh, chẳng qua lúc nhìn người đàn ông cũng có thể thấy vẻ rung động mãnh liệt trong mắt đối phương.
Lúc người ta cướp phong thư đi, hai người lại chẳng có nửa điểm phản ứng. Nếu đổi lại, đối phương không muốn đoạt thư mà muốn lấy đầu bọn họ thì cũng dễ như trở bàn tay rồi.
- Quả thật là chữ của ông nội.
Giọng Thủy Ngưng Quân vang lên khẽ. Lập tức trong bóng rừng, Tiêu Dương và Thủy Ngưng Quân đồng thời đi ra, hướng về phía hai thanh niên kia.
- Thuật cải trang của vị tiên sinh này quả thật độc đáo, nếu không phải chúng ta được tin tiểu thư đi cùng anh thì sợ rằng chưa chắc đã có thể tìm được tiểu thư.
Cô gái than thở từ tận đáy lòng.
- Chút trò vặt mà thôi.
Tiêu Dương xua tay, ánh mắt đảo qua đôi nam nữ trước mặt, mỉm cười nói với Thủy Ngưng Quân:
- Xem ra ông nội cô có bản lĩnh hơn cô nhiều. Ông ấy phái vệ sĩ tới mạnh hơn đám vệ sĩ thùng cơm bên cạnh cô xa.
Thủy Ngưng Quân mím mím môi:
- Tôi là cháu gái ruột của ông ấy, đương nhiên ông phải phái người bảo vệ tôi rồi. - Tiểu thư, lão gia rất tức giận vì mối họa lân này cô gây ra, nói sẽ giải quyết vấn đề thật nhanh, hy vọng cô có thể mau chóng về nhà một chuyến.
Cô gái nói.
- Lại nói.
Tiêu Dương không nhịn được, vô cùng tò mò hỏi thăm:
- Ngưng Quân, rốt cục ai thuê nhiều sát thủ tới đối phó với cô như vậy?
Nghe vậy, vẻ mặt hai người trước mắt có vẻ hơi quái lạ, lại không lên tiếng.
Vẻ mặt Thủy Ngưng Quân cũng hơi đổi, ho khan vài tiếng:
- Tóm lại cũng không xảy ra chuyện qì.
Trong lòng Tiêu Dương vẫn tò mò, không chịu bỏ qua, tiếp tục hỏi:
- Rốt cục là thù lớn tới đâu chứ? Một ngày một đêm phái sát thủ...
- Tôi nói với anh cho xong.
Thủy Ngưng Quân không chịu nổi Tiêu Dương vẫn líu lo không ngớt, bực tức lẩm bẩm:
- Thời gian trước diễn xuất tại Đảo quốc, gia tộc được xưng là đệ nhất tại đó, tập đoàn Cát Điền mời tôi ăn cơm. Sau đó...
Mặt Thủy Ngưng Quân lạnh lẽo hẳn:
- Thằng ranh đào hoa đó động tay chân với tôi, tôi phản kháng...
Thủy Ngưng Quân nói với nam thanh niên phía trước:
- Anh nói tiếp đi.
Nam thanh niên kia ngẩn ra, tiện đà nói thêm:
- Lúc đó tiểu thư vội vã, trực tiếp cùng đồ nhọn đâm bị thương vị Cát Điền Quân kia.
- Thì chỉ đâm bị thương mà thôi, không ngờ lại mời nhiều sát thủ tới đuổi giết cách xa cả ngàn dặm như vậy.
Tiêu Dương thở dài một tiếng:
- Đúng là dân tộc dã man, không thể nói lý.
- Tiểu thư đâm vào... Phần dưới hông của Cát Điền Quân.
Mặt thanh niên kia lộ vẻ quái lạ, khóe miệng hơi giật giật.
- Nghe nói gia tộc Cát Điền đã mời toàn bộ chuyên gia tốt nhất thế giới, kết quả kết luận, Cát Điền Quân kia. . Không thể nào "lên" nổi nữa.
Tiêu Dương dường như cảm thấy gió lạnh ù ù thổi tới quanh mình, toàn thân không tự chủ được mà run lên, âm thầm liếc Thủy Ngưng Quân, theo tiềm thức sờ sờ dưới hông mình. May mắn là mình có thể "đùa giốn" Thủy Ngưng Quân nhiều lần mà "thằng em" của mình chưa bị thương chút lông tóc nào.
- Khụ, việc này...
Tiêu Dương cũng không biết phải đánh giá thế nào nữa.
- Gia tộc Cát Điền lại chỉ có mỗi một người nối dõi, hiện tại Cát Điền Quân bị tiểu thư phế rồi, tất nhiên khiến cho gia tộc Cát Điền phẫn nộ, cho nên mới có một loạt sự kiện ám sát... - Quá vô lý rồi.
Sau khi Tiêu Dương hiểu rõ mọi chuyện, lập tức tức giận bất bình, không cam lòng nói:
- Một nhát đâm đền một mạng, đúng là dân tộc dã man không nói đạo lý.
Thủy Ngưng Quân không khỏi hé miệng cười:
- Tiêu Dương, anh cũng thấy tôi làm đúng phải không?
- Đúng.
Tiêu Dương gật đầu, chẳng qua lại chăm chú nói:
- Nhưng đối phó với người khác nhau đương nhiên phải có phương pháp khác nhau.
Thủy Ngưng Quân cười tủm tỉm nhìn Tiêu Dương. Tiêu Dương cảm thấy đũng quần lạnh ngắt, vừa rồi còn muốn ăn "đậu hủ" cơ đấy.
- Đúng rồi, tôi nên gọi hai vị thế nào đây?
Thủy Ngưng Quân nói.
- Hai chúng tôi là anh em, tôi tên là Mai Hương.
- Tôi tên gọi là Mai Bộ Tướng!
Tiêu Dương và Thủy Ngưng Quân nhìn nhau...
- Khu.
Chỉ chốc lát sau, Tiêu Dương lại nói:
- Vậy thì... Anh Bất Hương, lần này các người có bao nhiêu người đến vậy?
Mai Bộ Tướng trầm giọng nói:
- Lão gia chỉ phái hai chúng tôi đến, thuê thêm một số vệ sĩ đỡ đạn là có thể đảm bảo an toàn cho tiểu thư rồi.
- Chỉ phái hai người?
Trán Tiêu Dương hơi nhíu lại, lạnh nhạt nói:
- Như vậy... Ngoài bìa rừng này hẳn không phải là người một nhà rồi.
Nghe vậy, vẻ mặt ba người đồng thời thay đổi!
Mai Bộ Tướng dỏng tai nghe ngóng một hồi, vẻ mặt cũng biến đổi hẳn, cất giọng nói:
- Đại khái chừng hai mươi người.
Đồng thời ánh mắt như mang theo vài phần kinh ngạc nhìn Tiêu Dương. Đang nói chuyện, không ngờ hắn lại có thể tinh tường phát hiện ra có người tới gần, nói rõ thực lực của hắn đã hơn xa mình rồi.
- Sát thủ sao?
Thủy Ngưng Quân thết lên.
- Xem ra gia tộc Cát Điền quả là giàu nứt đố đổ vách, sợ rằng không ngừng thuê sát thủ tới ám sát tiểu thư.
Vẻ mặt Mai Hương nghiêm trọng.
- Tập đoàn lớn như Cát Điền, có đôi khi mặt mũi còn quan trọng hơn tính mạng. Hôm nay tiểu thư phế đi truyên thừa của gia tộc ho, gia tộc họ đã sớm thông tin là muốn tiểu thư đền mạng rồi. Nếu không có hành động, làm sao bọn họ giữ nổi mặt mũi! Càng không thể nuốt nổi mối giận này.
Mai Bộ Tướng bình tĩnh nói:
- Tôi lo lắng là bọn họ không ngừng phái ra sát thủ bình thường, nhưng lại bỏ số tiền lớn để nâng phần thưởng...
Sắc mặt Mai Hương hơi thay đổi
- Hết đêm nay phải nhanh chóng báo cáo cho lão gia, phái nhiều người tới đây một chút.
Hai người đã thảo luận tới chuyện qua đêm nay, hiển nhiên không coi đám sát thủ đang lẻn vào rừng này vào đâu cả.
- Chia nhau hành động.
Tiêu Dương ra hiệu chia ra, trầm giọng nói:
- Tôi phụ trách bảo vệ Ngưng Quân.
Hai người anh em gật đầu.
Tay phải mò về bên hông, trong nháy mắt bất ngờ đồng thời lấy ra một cây roi dài, bóng người lấn vào bên trong đêm tối.
- Tiêu Dương, chúng ta đi bên nào?
Thủy Ngưng Quân hỏi.
- Bên trên.
Tiêu Dương chỉ một ngón trỏ lên bên trên, đột ngột ôm lấy thắt lưng Thủy Ngưng Quân, phát lực mạnh, đồng thời tay che miệng Thủy Ngưng Quân vừa suýt phát ra tiếng kêu sợ hãi. Sau khi nhảy lên thân cây thấp nhất, mũi chân hắn điểm mạnh, mượn lực, bay nhanh lên một thân cây to tương đối khó tìm.
- Đứng yên đừng nhúc nhích.
Giọng Tiêu Dương vang lên bên tai Thủy Ngưng Quân.
Đôi mắt Thủy Ngưng Quân tràn ngập vẻ kinh hãi, chẳng qua chưa kịp đặt câu hỏi thì phía bên dưới đã truyền tới một loạt tiếng vù vù.
Mười mấy bóng người mặc áo đen ập tới, trong tay cầm súng lục đen kịt lạnh như băng...
- Người đâu?
- Rõ ràng thấy bọn họ đi vào trong rừng mà.
- Chẳng lẽ gặp quỷ rồi?
Vút I
Vút I
Hai tiếng roi quất giòn giã đột nhiên vang lên!
Vùi
Hầu như không có bất cứ dấu hiệu gì báo trước, roi dài đã tự rơi xuống đầu một người, hơn nữa còn như có tính mạng, cuốn mạnh một cái, sau đó xiết rất nhanh! Thậm chí tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp phát ra, hai bóng người mặc áo đen đã ngã xuống mặt đất.
- Cẩn thận! Tiếng nói còn chưa dứt, rơi dài đã giáng xuống.
Vút! Vút! VútI
Bóng roi trong rừng cây tối như mực có vẻ quỷ dị khó lường, giống như một con rắn ẩn nấp trong đêm đen, thừa dịp mọi người còn chưa kịp chuẩn bị, con rắn phóng tới, đưa người vào chỗ chết! Thậm chí mấy người còn chưa kịp giơ súng lên, giơ lên cũng không biết phải bắn về hướng nào, sau khi nổ vài phát đạn mù quáng vào đêm tối, hầu hết đám sát thủ áo đen đều ngã xuống mặt đất không thể nhúc nhích, không rõ sống chất.
Hai bóng người nhoáng lên, đi ra từ bóng đêm, nhìn nhau, đồng thời đều lộ nụ cười hài lòng.
- Không tôi, Tiên pháp rất sắc bén.
Giờ phút này Tiêu Dương cũng mang theo Thủy Ngưng Quân nhảy xuống, vỗ nhẹ hai tay, cười nói:
- Có thể sử dụng trường tiên tới mức xuất thần nhập hóa như vậy, sợ là đã có thể đếm trên đầu ngón tay rồi.
Mai Bộ Tướng lắc đầu:
- Tiên sinh quá khen rồi. Mấy thứ kỹ xảo quèn này của chúng ta làm sao đáng lọt vào mắt ngài.
- Ngưng Quân, cô cũng thấy rồi đấy.
Tiêu Dương nghiêng mặt nói:
- Hai vị cao thủ này còn tốt hơn mấy vị vệ sĩ phế vật kia nhiều.
Con ngươi của Thủy Ngưng Quân không che dấu nổi vẻ rung động. Cô cũng nhìn thấy hai người sử dụng Tiên pháp lúc trước, tất nhiên là vạn phần khâm phục.
- Sát thủ vừa rồi nổ súng, chúng ta không thể ở lại nơi này quá lâu, mau chóng đi thôi.
Mai Bộ Tướng nói.
- Đúng rồi, tiểu thư, đêm nay không gọi được điện thoại cho cô, lão gia bảo lúc nào cô rảnh thì gọi về nhà một cuộc.
Nghe vậy, Thủy Ngưng Quân lấy điện thoại ra theo tiềm thức, ồ lên một tiếng. Cô có một thói quen là khi diễn xuất nhất định sẽ tắt điện thoại, tránh để ảnh hưởng tới phát huy trên sân khấu. Đêm nay sau khi tắt máy, thoáng một cái liền quên bật máy lại.
Sau khi Thủy Ngưng Quân mở điện thoại, lập tức điện thoại di động không ngừng rung lên...
Cúi đầu nhìn xuống, một đống tin nhắn tới.
Trái tim Thủy Ngưng Quân hơi đập mạnh hơn, mở tùy một cái ra, vẻ mặt không khỏi thay đổi:
- Không xong! Tôi quên mất đã hứa đi tham gia buổi tiệc kia với chị Hoal
Hoặc là nói căn bản Thủy Ngưng Quân không coi trọng buổi tiệc này chút nào, chẳng qua cũng ngại vấn đề ngoại giao nên mới phải có mặt. Hơn nữa chị Hoa còn tưởng mình sẽ đến, cho nên khẳng định cô sẽ đi trước một bước. Nếu chính mình không tới, sợ rằng đêm nay chị Hoa cũng khó xử rồi...
Thủy Ngưng Quân nhíu mày theo tiềm thức, nhìn giờ một chút. Lúc này đã chừng mười một giờ rưỡi tối rồi.
- Hắn là còn kịp.
Thủy Ngưng Quân hiểu rõ loại tiệc đêm này chưa tới nửa đêm khẳng định sẽ chưa giải tán.
- Tiêu Dương... Thủy Ngưng Quân đưa mắt nhìn.
- Cẩn thận!
Đột nhiên Tiêu Dương kéo mạnh Thủy Ngưng Quân sang một bên.
VùI
Một luồng sáng đen nhoáng lên, nổ bùm một tiếng!
- Chuyện gì vậy?
Bóng dáng Mai Bộ Tướng phóng qua, sắc mặt không khỏi thay đổi kịch liệt.
- Là Hắc thiếp!
- Cái gì?
Nghe vậy, vẻ mặt Mai Hương cũng trắng bệch ra.
Mấy người cất bước đi qua.
Giờ phút này trong tay Mai Bộ Tướng cầm một tấm thiếp màu đen như mực, trong bóng đêm mơ hồ có thể thấy trên đó có vẽ... Một bộ áo dài màu đen!
- Đây là cái gì?
Tiêu Dương cầm Hắc thiếp nghiên cứu một hồi, không thấy có gì đặc biệt.
- Chỉ lấy chút sơn đen đổ lên, sau đó in hình vẽ áo dài mà thôi.
Nghe vậy, vẻ mặt hai anh em Mai Bộ Tướng đồng thời kinh hãi, vội vàng mở miệng:
- Đừng nói nữa. Họa từ miệng mà ra đấy!
- Thứ đồ chơi này có lai lịch rất lớn sao?
Mai Bộ Tướng hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn bốn phía xung quanh, trâm giọng nói:
- Xem ra tiểu thư phải lập tức quay về gặp lão gia để né tránh một phen rồi.
- Nơi có người liền là giang hồ, có giang hồ tồn tại là có xếp hạng! Mà Hắc thiếp này là sát thủ đứng thứ mười trong bảng xếp hạng sát thủ thế giới, biệt danh "trường bào"!
Vẻ mặt Mai Bộ Tướng nghiêm trọng:
- Chưa ai từng gặp dáng vẻ thật của Trường bào nhưng đều cùng thừa nhận, phàm Hắc thiếp phát ra, người muốn bị lấy mạng trong vòng 24 giờ nhất định sẽ chết!
- Chưa bao giờ có ngoại lệ sao?
- Chưa bao giời
Mai Bộ Tướng trầm giọng nói:
- Trước khi giết người liên phát thiếp, đó là tác phong vốn có của Hắc bào! Hơn nữa y còn phát cảnh báo trên toàn bộ thế giới!
- Phàm... Người thấy Hắc thiếp mà bất kính, chết! Làm nhục Hắc thiếp, chết! Người hủy Hắc thiếp, chết!
Ba chữ chết sát khí càng ngày càng dày đặc hơn.
Tiêu Dương cầm tấm hắc thiếp này, nhìn qua trên dưới một hồn, đột nhiên cổ tay vung mạnh. Hầu như trong nháy mắt ngắn ngủi, toàn bộ Hắc thiếp tan thành từng mảnh nhỏ.
VùiI Thổi khẽ một tiếng, vụn giấy bay tứ tung. - Là thế này ấy à?