Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 197 - Chương 197: Tôi Muốn Khiêm Nhường!

Chương 197: Tôi muốn khiêm nhường! Chương 197: Tôi muốn khiêm nhường!Chương 197: Tôi muốn khiêm nhường!

Kẻ khác không biết nên khóc hay nên cười trước cảnh này!

Vốn tưởng Tiêu Dương muốn dồn sức đánh một hồi, hơn nữa thằng ranh này còn lộ vẻ cảm khái vì ông đây chưa thèm dùng hết sức đã nhiều năm, thoáng cái đã dọa sát thủ Trường bào. Xuất phát từ sự cẩn thận, lão không đón đỡ một đòn ảo của Tiêu Dương, kết quả là cho Tiêu Dương có cơ hội cất bước bỏ chạy.

Giờ phút này sát thủ Trường bào tức giận tới sắp hộc máu rồi!

Thời khắc thân thánh cao thủ quyết chiến, không ngờ bị thằng nhãi thủ đoạn không biết xấu hổ của thằng nhãi này phá hủy rồi!

- Mày... Không xứng là một võ giả! Làm ô nhục danh dự võ giải!

Giờ phút này sát thủ Trường bào hận không thể nói lý với Tiêu Dương, trường bào màu đen càng không ngừng nhoáng lên. Chẳng qua bóng dáng kia cũng không dừng lại chút nào, thoáng một cái liền hóa thành một ngôi sao chổi, bay nhanh đi.

- Mày không chạy thoát được đâu.

Giờ phút này sát thủ Trường bào đã hận không thể băm thây Tiêu Dương thành vạn mảnh!

Xa xa, Mai Bộ Tướng vẫn ẩn nấp ven đường há hốc mồm, cả người như hóa đá bất động, tròng mắt cũng sắp lồi ra.

Nội tâm gã không thừa nhận nổi kết quả của một đòn công kích này.

Vốn tưởng rằng Tiêu Dương thua, trái tim Mai Bộ Tướng nặng nề tới cực điểm, lo lắng đề phòng, chỉ hận mình không thể giúp được gì! Nhưng mà Tiêu Dương ra vẻ cao thâm khó lường, nói mình sắp dùng hết sức, nhất thời Mai Bộ Tướng vui mừng sợ hãi, suýt nữa không nhịn được hô lên một tiếng, mắt đã vui tới nở hoa. Hóa ra thằng ranh này cũng còn dấu nghề. Điều này nói kết quả chiến đấu còn chưa rõ, Tiêu Dương vẫn có thể đánh tiếp!

Lập tức Mai Bộ Tướng nghển cổ, chuẩn bị thưởng thức thực lực chính thức của Tiêu Dương. Mà cảnh tiếp theo trực tiếp khiến trái tim Mai Bộ Tướng rơi xuống đáy vực rồi.

Dở khóc dở cười!

Hóa ra thằng ranh này giả vời

Một lúc lâu sau.

Khuôn mặt cứng ngắc của Mai Bộ Tướng mới giật giật vài cái, tỉnh táo lại, nhìn về hướng hai người biến mất, chần chừ một chút, vô cùng cẩn thận đi tới...

- Mày chạy không thoát được đâu!

Nhìn về bóng người càng ngày càng gần phía trước, đôi mắt sát thủ Trường bào lóe lên sát ý, bước chân dâm qua bãi tha ma phía dưới, cười lạnh dữ tợn:

- Chỗ này đúng là một nơi tốt để chết đi đấy.

- Lão già kia, lão đừng ép tôi!

Tiêu Dương lớn tiếng nói

Sát thủ Trường bào đã được biết khả năng khoác loác của Tiêu Dương, lúc này cười lạnh:

- Có bản lĩnh gì thì cứ việc thể hiện ra hết đi! - Hừ hừ! Nhất Dương Chỉ!

Đột nhiên bóng Tiêu Dương đang di chuyển nhanh liền dừng lại, xoay người giơ tay lên.

Vùi

- Nhất Dương Chỉ?

Tâm thần sát thủ Trường bào chấn động, nghiêng người theo tiềm thức. Cạch, một khối đá nhỏ rơi xuống một địa phương cách đó không xa.

- Thằng khốn!

Toàn thân sát thủ Trường bào run rẩy kịch liệt. Không ngờ mình lại bị lừa một lần nữa!

Lão chưa gặp Nhất Dương Chỉ bao giờ nhưng cái tên này quá vang dội rồi, sát thủ Trường bào vừa rồi mới né tránh theo tiêm thức.

Giương mắt nhìn lại, bóng dáng Tiêu Dương đã lại cách xa một đoạn...

- Tao muốn băm mày thành vạn mảnh!

Đôi đồng tử màu lam của sát thủ Trường bào giờ phút này cũng đã đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào bóng lưng Tiêu Dương.

- Này! Lão thật sự không sợ chết à.

Tiêu Dương vừa chạy vừa hét lớn.

- Tôi nói cho lão biết, một khi uy lực Nhất Dương Chỉ của tôi thể hiện ra thì lão chết cũng đừng có khóc đấy!

Bên tai không ngừng vang lên tiếng thằng nhãi Tiêu Dương này, chẳng qua sát thủ Trường bào căn bản không để ý tới hắn nữa, tăng nhanh tốc độ, vọt về phía trước như sao băng, càng ngày càng tới gần...

- Nhất Dương Chỉ!

Đột nhiên Tiêu Dương quay người lại.

CạchI

Sát thủ Trường bào bắt hòn đá bay tới, bóp nát bấy, đôi mắt dữ tợn nhìn chằm chằm vào bóng dáng Tiêu Dương tới gân...

- Xấu hổ quá, lại thất bại rồi.

Tiêu Dương cười khan một tiếng, thấy sát thủ Trường bào ép tới, lập tức hô to oa oa, xoay người chạy đi như chớp.

- Chết đỉi!!

Đôi mắt sát thủ Trường bào nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương hầu như đã ở trước mặt mình, sát ý trong mắt phát ra càng nồng nặc. Lão tự tin chỉ cần Tiêu Dương dừng lại một tích tắc nữa là lập tức sẽ có thể đánh gục hắn trong tay!

- Nhất Dương Chỉ!

Tiêu Dương lại xoay người lần nữa...

Khuôn mặt sát thủ Trường bào lộ ý cười dào dạt...

Rầm!

Một tiếng động vang lên phá tan màn đêm tối! Hình ảnh thoáng dừng lại một chút!

Khuôn mặt Tiêu Dương lạnh lùng, ngón trỏ chỉ về phía trước, vẻ mặt lạnh như băng. Ngón tay thoi dài chỉ tới, thân thể thẳng tắp, ánh mắt như đao, bình tĩnh nhìn về phía trước...

Cách đó không tới ba mét, mặc trường bào trong gió đêm hiu quạnh, ở mi tâm bất ngờ xuất hiện một lỗ thủng đây máu!

Máu tươi rơi xuống liên tục, trong nháy mắt trước khi chết, ánh mắt lóe lên vẻ không thể tin nổi.

Lão không tin không ngờ mình lại chết như vậy, hơn nữa còn chết đột ngột đến thết

Âm!

Bóng người nặng nề ngã ngửa về phía sau, không còn chút hơi thở.

Trong tích tắc này, Mai Bộ Tướng cũng tới gần, thấy cảnh này, trong nháy mắt sợ ngây người...

Trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm về phía trước, một bóng người cực kỳ tự nhiên, duỗi ngón tay ra, vô hình đoạt mạng người ta!

Hình tượng của Tiêu Dương lúc này trong lòng Mai Bộ Tướng phút chốc đã đạt tới địa vị được người ta ngưỡng mộ không thể nói nổi rồi.

Một ngón tay vươn ra, Trường bào mất mạng!

Thực lực như vậy mạnh mẽ tới đâu chứ! Quả thực là không ai bằng!

Mai Bộ Tướng đứng sững lại như hóa đá, nhìn ngón tay Tiêu Dương, trong chốc lát không khỏi rùng mình một cái.

Cao nhân!

Đây mới đúng là cao nhân ẩn dấu chứt

Trên đường chạy tới, Mai Bộ Tướng mơ hồ nghe thấy ba chữ Nhất Dương Chỉ.

- Hóa ra trên đời có tồn tại võ công tuyệt thế như Nhất Dương Chỉ thật!

Đêm nay coi như Mai Bộ Tướng đã được mở rộng tâm mắt, vô cùng cẩn thận đi tới. Chẳng qua theo tiềm thức, gã vẫn né tránh hướng Tiêu Dương chỉ tới, sợ đầu mình tự dưng cũng có thêm một lỗ máu.

- Tôi đã nói là đừng có ép tôi mà.

Khi Mai Bộ Tướng tới gần, Tiêu Dương cảm thán một tiếng, lắc đầu:

- Chẳng qua có thể chết dưới Nhất Dương Chỉ của tôi, xem ra ông sống cũng không uổng rồi.

Tiêu Dương giương mắt nhìn Mai Bộ Tướng:

- AI...

- Đừng chỉ tôi!

Hai chân Mai Bộ Tướng mềm nhữn, nhìn Tiêu Dương chỉ tới, lập tức toàn thân run lên, run giọng nói.

- Yên tâm đi, tôi không phát công sẽ không cướp cò đâu.

Tiêu Dương cười dài nhìn Mai Bộ Tướng, nói:

- Anh đi lục soát tên sát thủ này một chút, xem có gì giá trị không.

Mai Bộ Tướng vội vàng gật đầu như bổ củi, lập tức ngồi xuống lục soát thi thể của sát thủ Trường bào.

Trong chớp mắt này, Tiêu Dương thâm lau mồ hôi lạnh, vội vàng nhặt khẩu súng lục vừa ném xuống mặt đất lên, dắt ở bên hông, cười hắc hắc. Thời khắc mấu chốt, uy lực của công nghệ cao thực sự khá tốt đấy. Hóa ra Nhất Dương Chỉ của thằng nhãi Tiêu Dương này chính là phát ra từ khẩu súng lục.

Thảo nào sát thủ Trường bào chết cũng không nhắm mắt.

Không thể cam lòng được!

Nói cái gì là hận nhất người ta ra vẻ, trên thực tế không bỏ qua một cơ hội ra vẻ nào hết.

Đồ vô sỉ!

- Hả?

Đột nhiên Mai Bộ Tướng kinh ngạc kêu.

- Có phát hiện gì thế?

Tiêu Dương đi tới, tay phải đặt lên vai Mai Bộ Tướng theo tiềm thức. Trong nháy mắt này, Mai Bộ Tướng Sợ run, mặt trắng bệch, toàn thân căng thẳng.

Tiêu Dương nhìn Mai Bộ Tướng một cái, lập tức buông tay.

Thực lực của sát thủ Trường bào lưu lại dấu ấn quá sâu trong nội tâm Mai Bộ Tướng. Nhân vật nổi danh một cõi như thế mà lại chết trên bãi tha ma đường Bất Quy, có thể tưởng tượng người giết sát thủ Trường bào mạnh mẽ tới đâu! Nhất là Mai Bộ Tướng tận mắt thấy một chỉ của Tiêu Dương, một tiếng nổ vang lên, sát thủ Trường bào liên ngã lăn ra đất...

Rung động trong nội tâm gã căn bản rất khó có thể bình phục lại.

Chỉ chốc lát, gã mới từ từ nói:

- Trừ một đống Hắc thiếp này ra thì chỉ còn lại một phong thư thôi.

Tiêu Dương nhận hai thứ đồ vật, trầm ngâm một hồi, vất Hắc thiếp sang một bên, lập tức mở thư, nhìn lướt qua, nửa ngày sau mới chậm chạp gật đầu.

- Trong thư viết gì thế?

Mai Bộ Tướng tò mò hỏi.

- Tôi đọc không hiểu.

Tiêu Dương đưa thư cho Mai Bộ Tướng.

Mai Bộ Tướng ngẩn ra:

- Vừa rồi cậu còn gật đầu...

- Gật đầu xác định tôi không biết thứ tiếng này.

Mai Bộ Tướng nhận thư đọc vài lần, đồng tử đột ngột co rụt lại, trong chốc lát cũng gật đầu.

- Viết gì thế?

Tiêu Dương hỏi.

Mai Bộ Tướng trả lại thư cho Tiêu Dương:

- Tôi đọc cũng không hiểu.

- Đây là chữ Đảo quốc, phải tìm người biết tiếng Đảo quốc phiên dịch mới được. Mai Bộ Tướng giải thích một câu.

Tiêu Dương gật đầu nhận thư.

- Thế... Thi thể của sát thủ Trường bào này xử lý thế nào?

Mai Bộ Tướng hỏi.

- Đây là bãi tha ma, đào luôn hố chôn lão đi.

Tiêu Dương phất tay, nhìn thoáng qua sát thủ Trường bào chết không nhắm mắt kia, không khỏi chắp tay ngửa mặt lên trời, ánh mắt sâu sắc như bầu trời đêm, chốc lát lại thở dài cảm thán, bất đắc dĩ lắc đầu.

- Tôi vẫn muốn khiêm nhường.

Tiêu Dương vừa thở dài vừa lắc đầu:

- Bất đắc dĩ, kẻ địch ép tôi quá!

Mai Bộ Tướng vừa đào hố vừa gật đầu như gà mổ thóc:

- Đây là sát thủ Trường bào tự tìm đường chết thôi.

- Tôi không hy vọng tin lão chết bị truyền ra.

Tiêu Dương lạnh nhạt nói.

- Tôi hiểu rồi.

Giờ phút này sát thủ Trường bào đã chết, Mai Bộ Tướng cảm thấy thả lỏng chưa từng có. Hơn nữa gã hiểu rõ dụng ý của Tiêu Dương. Cao nhân luôn không hy vọng người khác biết hắn là cao nhân. Mai Bộ Tướng nhìn Tiêu Dương với ánh mắt lộ vẻ "tôi hiểu".

- Sát thủ Trường bào, nói vậy gia tộc Cát Điền đã phát ra sát thủ cực mạnh ám sát Ngưng Quân rồi. Chỉ cần tin y chết một ngày chưa bị tiết lộ, gia tộc Cát Điền sẽ không phái sát thủ mạnh hơn tới ám sát Ngưng Quân.

Tiêu Dương từ tốn nói:

- Sau này các người cần phòng bị. Chỉ là một đám sát thủ tổ chức ám hại, tôi nghĩ đối với các người cũng không phải là vấn đề đâu.

Mai Bộ Tướng ném thi thể của sát thủ Trường bào vào hố, trầm giọng nói:

- Tai họa ngầm lớn nhất đã bị diệt trừ, còn lại tất nhiên không cần sợ hãi.

- Đừng ném thứ này đi...

Tiêu Dương cầm đống Hắc thiếp mà Mai Bộ Tướng chuẩn bị ném đi, cười rất nhỏ:

- Tôi giữ lại thứ đồ chơi này, có lẽ có chỗ dùng một chút.

Mai Bộ Tướng cũng không hỏi nhiều, nhanh chóng lấp hố xong, lại đi tìm ít cây cỏ, đá vụn phủ lên, hoàn thành rồi liền phủi tro bụi trên người, giương mắt cười:

- Trên đời ai lại ngờ sát thủ Trường bào mà vô số người nghe tên đã vỡ mật lại an nghỉ ở đây chứ.

- Người vẫn luôn phải chết, chẳng qua...

Tiêu Dương cất bước trở về, đột nhiên ngừng chân, giương mắt nhìn trời cao sâu thẳm, chắp tay mà đứng, lưu lại bóng lưng cao vút trong lòng Mai Bộ Tướng.

- Tôi vẫn luôn muốn khiêm nhường.

- Tôi hiểu, tôi hiểu.
Bình Luận (0)
Comment