Chương 198: Không phải cô cũng chỉ biết mỗi Kimochi đấy chứ?
Chương 198: Không phải cô cũng chỉ biết mỗi Kimochi đấy chứ?Chương 198: Không phải cô cũng chỉ biết mỗi Kimochi đấy chứ?
Bóng dáng Tiêu Dương biến mất hồi lâu, Mai Bộ Tướng vẫn đứng một chỗ, thừ người ra nhìn bóng lưng Tiêu Dương biến mất.
Một lúc lâu sau...
Một tiếng cảm khái vang lên.
- Cao thật!
Gió núi thổi ù ù, cát bay đá chạy không còn, trên bãi tha ma, bóng cây lắc lư, âm khí dầy đặc. Mai Bộ Tướng sởn gai ốc một cái, sau đó cũng bước nhanh rời đi.
Đêm yên tĩnh lặng yên trôi qua...
Ngày hôm sau.
Sáng sớm, Minh Châu có mưa phùn lất phất. Không khí có thêm một tầng khí lạnh lờ mờ.
Dưới phòng ngủ tòa nhà A, không ít nữ sinh viên trẻ trung xinh đẹp đang che ô đi đến lớp. Cửa phòng bảo vệ vẫn đóng chặt. Bận rộn cả một đêm, giờ phút này Tiêu Dương đang cuộn trong ổ chăn ngủ say.
Bỗng nhiên.
Tiếng chuông ngắn ngủi trong trẻo khiến Tiêu Dương bừng tỉnh từ trong mộng đẹp.
Mở hai mắt mông lung, lục điện thoại di động ở đầu giường, mở ra nhìn lướt qua, khóe miệng không khỏi nhấch lên.
- Tôi đang ở sân bay. Cám ơn anh đã mang tới cho tôi một ngày rất đặc biệt. Có duyên sẽ gặp lại. Ngưng Quân.
Cười khẽ, Tiêu Dương tiện tay trả lời bốn chữ:
- Thuận buồm xuôi gió.
Vừa mới buông điện thoại xuống, Tiêu Dương cảm thấy có tiếng động rất nhỏ phát ra từ cửa sổ.
Giương mắt nhìn lại, hắn cười cười:
- Lăng cô nương, chào buổi sáng.
Ngày nào cũng kiên trì mang bữa sáng cho Tiêu Dương, lúc này lại bị bắt quả tang, Lăng Ngư Nhạn cảm thấy mặt đỏ lên,'Chào buổi sáng”.
Tiêu Dương đứng dậy mở cửa:
- Bên ngoài đang mưa, vào trong ngồi đi.
Tóc Lăng Ngư Nhạn hơi ẩm ướt, mặc một bộ quần áo bình dị, cho dù là đỏ mặt nhưng cũng khiến người ta cảm thấy một loại cảm giác thoải mái bình tĩnh, giống như trước mắt là một khối ngọc thô chưa được điêu khắc, khiến kẻ khác ngắm nhìn mà vui mắt, lại giống như ngắm một gốc hoa trà, càng nhìn càng thấy đẹp.
Tiêu Dương rót một chén nước ấm cho Lăng Ngư Nhạn.
- Sức của của bác gái tốt chưa?
- Vâng.
Lăng Ngư Nhạn gật đầu, khóe miệng không tự chủ được mà nở nụ cười hạnh phúc. Chuyện mẹ tỉnh lại đối với Lăng Ngư Nhạn mà nói quả thực là chuyện kích động, phấn chấn nhất đời.
- Bệnh nặng mới khỏi, cần ăn nhiều đồ bổ dưỡng.
Tiêu Dương nói:
- Đã có khả năng tỉnh lại, tiền trên thẻ có dùng hết cũng được.
Ánh mắt Lăng Ngư Nhạn lộ vẻ cảm kích nhìn Tiêu Dương, chẳng qua cũng không nói ra miệng. Bởi cô biết Tiêu Dương không thích nghe vậy. Khẽ cắn môi, Lăng Ngư Nhạn vài lần muốn nói lại thôi, có chút cảm giác không nói nên lời.
- Có chuyện gì thế?
Tiêu Dương chú ý tới vẻ mặt của Lăng Ngư Nhạn.
- Không có gì.
Lăng Ngư Nhạn túm góc áo theo tiềm thức, khẽ cười nói:
- Mẹ nói... Không biết bao giờ anh có thời gian, mẹ muốn tự mình làm cơm mời anh.
Nghe vậy, Tiêu Dương lập tức cười ha hả, cũng không khách sáo:
- Lúc nào tôi cũng có thời gian.
- Hay tối nay nhé?
Lăng Ngư Nhạn thết lên.
- Được, không thành vấn đề.
Tiêu Dương gật đầu, đột nhiên nhớ ra điều gì:
- Đúng rồi, Lăng cô nương, tôi hỏi cô, cô có biết ai biết tiếng Đảo quốc không?
Lăng Ngư Nhạn ngẩn ra, suy nghĩ một chút, lập tức lắc đầu:
- Trong trường dù có chương trình học này nhưng các bạn học của em chưa học bao giờ. Hay anh đi hỏi cô Tô đi? Có lẽ cô ấy biết.
Mặc dù trong lòng Lăng Ngư Nhạn hơi tò mò, chẳng qua cuối cùng cũng không hỏi tại sao Tiêu Dương lại muốn tìm người biết tiếng Đảo quốc.
Tán dóc vài câu, thấy mưa đã hơi ngớt, Lăng Ngư Nhạn lại có tiết học buổi sáng nên liền rời đi trước.
Tiêu Dương rửa mặt xong, mang ghế ra ngồi ngoài cửa phòng bảo vệ, thoải mái hưởng thụ bữa sáng của mình...
- Anh Tiêu.
Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Lâm Tiểu Thảo bước nhanh tới, có vẻ không thể chờ đợi mà hỏi thăm:
- Có không hả? Có không hả?
Tiêu Dương nghi hoặc khó hiểu:
- Có cái gì chứ?
- Chữ ký của Thủy Ngưng Quân ấy!
Lâm Tiểu Thảo cười hắc hắc nói:
- Anh Tiêu, nghe mấy anh em có trách nhiệm tối qua nói, anh sau khi đưa Thủy Ngưng Quân rời khỏi đây, tới gân hai giờ đêm mới về trường học mà.
Lâm Tiểu Thảo nhìn Tiêu Dương đầy ý vị. Gã cũng có đủ không gian để ảo tưởng Tiêu Dương làm gì trong khoảng thời gian này.
- ẤY...
Tiêu Dương nói:
- Đúng là quên không xin chữ ký.
- Không thể nào!
Lâm Tiểu Thảo thất vọng, đột nhiên ánh mắt sáng lên, nở nụ cười:
- Tôi hiểu tôi hiểu. Khi đó thì còn nghĩ gì đến ký tên nữa chứ.
Một luồng hơi thở hèn mọn, bỉ ổi mạnh mẽ ập tới.
Tiêu Dương không khỏi sởn da gà, bĩu môi nói:
- Xem ra trong thời gian này, cậu đi gặp Lan Thúc kia không ít nhỉ.
- Sao anh lại biết?
Lâm Tiểu Thảo mở to hai mắt.
Tiêu Dương ăn hết bữa sáng yêu thương trong tay xong, giương mắt đảo qua nhìn Lâm Tiểu Thảo, thuận miệng hỏi:
- Tiểu Thảo à, cậu có biết người nào biết tiếng Đảo quốc không?
- Cái gì?
Lâm Tiểu Thảo ngây ra, nửa ngày sau mới cười cười đầy ẩn ý:
- Anh Tiêu, trải qua thực tế mới biết tri thức của mình thiếu thốn tới đâu, muốn học tập bổ sung tri thức sao?
Tiêu Dương bị nói cho chẳng hiểu ra sao, nửa ngày sau mới nghi hoặc hỏi thăm.
- Có ý gì chứ?
Lâm Tiểu Thảo ôm bả vai Tiêu Dương, cười hắc hắc:
- Anh Tiêu, mọi người đều là người trong nghề, đừng giả vờ nữa. Muốn biết tiếng Đảo quốc là thứ yếu, học ít tư thế mới mới là chủ yếu phải không!
Trong đầu Tiêu Dương mơ hồ, hoàn toàn mờ mịt rồi.
- Tôi chỉ muốn biết có ai biết tiếng Đảo quốc không thôi.
Lâm Tiểu Thảo liếc Tiêu Dương, vỗ ngực nói lớn:
- Tôi biết.
- Thật không?
Tiêu Dương hơi giật mình. Không ngờ ngay cả Lăng Ngư Nhạn còn không biết mà cái tên ngốc như Lâm Tiểu Thảo này lại biết tiếng Đảo quốc, thật sự là khiến Tiêu Dương bất ngờ. Thấy Lâm Tiểu Thảo gật đầu chắc nịch, Tiêu Dương lập tức vui vẻ:
- Thật đúng là đi mòn giầy sắt không tìm thấy, chẳng tốn công phu lại tới tay. Tiểu Thảo, cậu biết tiếng Đảo quốc là tốt rồi. - Tưởng gì khó khăn lắm.
Lâm Tiểu Thảo cười cười.
- Anh hỏi thử các anh em phía dưới xem, có ai là không biết tiếng Đảo quốc chứ? Không sợ phải nói thật, hâu như ngày nào chúng tôi cũng nghe ngôn ngữ Đảo quốc.
Tiêu Dương thật không ngờ Lâm Tiểu Thảo lại chăm chỉ hiếu học như vậy, vội vàng lấy lá thư lục soát từ túi sát thủ Trường bào hôm qua ra, đưa cho Lâm Tiểu Thảo:
- Nào, cậu mau phiên dịch cho tôi xem thư này viết cái gì.
- Anh Tiêu, còn ghi lại cơ àI
Lâm Tiểu Thảo kinh ngạc nhìn Tiêu Dương, lập tức dựng ngón cái kính nể:
- Anh Tiêu thật là có tinh thần học hỏi, chúng tôi không thể sánh bằng được.
- Nịnh nọt ít thôi, mau nói xem.
Tiêu Dương thúc giục một tiếng. Hắn cảm thấy có lẽ trong thư này sẽ có một số thứ khiến mình hứng thú.
Lâm Tiểu Thảo mở thư ra, nhìn trên ngắm dưới vài lần, trong chốc lát liên nhíu mày.
- Sao thế?
Tiêu Dương hỏi.
- Anh Tiêu, anh chép ở bộ nào xuống thế, sao tôi đọc một chữ cũng không hiểu?
Lâm Tiểu Thảo nghi hoặc.
Khóe miệng Tiêu Dương giật liên hồi. Náo loạn một hồi, hóa ra là mời đúng đồ khoác loác. Trán hắn đầy gân xanh:
- Tiểu Thảo, rốt cục cậu có biết hay vờ vịt thế...
- Ngôn ngữ Đảo quốc này, đàn ông cũng phải biết vài câu mà.
Lâm Tiểu Thảo nói vẻ rất thản nhiên:
- Không tin tôi nói anh nghe.
Lâm Tiểu Thảo hắng giọng, ho khẽ hai tiếng, lập tức mở miệng nói:
- Kimochi! Kimochi! Thế nào?
Lâm Tiểu Thảo đắc ý xoay mặt hỏi.
Tiêu Dương trợn to hai mắt:
- Còn gì nữa?
- Anh Tiêu.
Lâm Tiểu Thảo lắc đầu:
- Anh nói chúng ta học tập ngôn ngữ, đương nhiên là "bỏ cái gì, giữ cái gì" nhỉ?
- Là bỏ cặn bã, giữ tỉnh hoa.
- Đúng đúng.
Lâm Tiểu Thảo nói.
- Ngôn ngữ Đảo quốc này, tinh túy chỉ có ba chữ này, cũng là ba chữ thường dùng nhất, Kimochil - Ki... mô... Chi?
Tiêu Dương thử đọc lại.
- Hắc, anh Tiêu, anh hiểu rồi đấy.
Lâm Tiểu Thảo võ võ vai Tiêu Dương, sau đó đảo mắt nói:
- Nếu anh muốn học thì lúc nào rảnh rỗi tới phòng ngủ của đám bảo vệ chúng tôi, cam đoan là anh sẽ được lợi không nhỏ.
Lâm Tiểu Thảo hạ thấp giọng:
- Chúng tôi còn có không ít bản phim hiếm đấy...
Lâm Tiểu Thảo rời đi, còn lại Tiêu Dương không hiểu ra sao, nghi hoặc cúi đầu:
- Kimochi?
Nửa ngày sau, hắn bĩu môi. Lý trí nói cho Tiêu Dương biết, không thể tin hoàn toàn lời nói của thằng nhãi Lâm Tiểu Thảo này. Hắn nhìn đồng hồ, vội vàng chạy ra khỏi phòng bảo vệ, đi tới phòng ngủ 106 mua bữa sáng. Sáng nay Quân Thiết Anh không có giờ học. Khi Tiêu Dương đang vô cùng cẩn thận đẩy cửa phòng ngủ 106, trong phòng chỉ có một mình Quân Thiết Anh.
- Anh đến rồi.
Mắt Quân Thiết Anh nhìn lên, hiện vẻ tươi cười, thảm lông màu trắng tinh khiết đặt trên hai chân, làm cho người ta cảm thấy vô cùng ngây thơ.
Tiêu Dương gật đầu, đặt bữa sáng trên mặt bàn, câm lấy cuốn sách trong tay Quân Thiết Anh, mỉm cười đẩy cô tới trước bàn ăn:
- Đại tiểu thư, phải cho mắt nghỉ ngơi điều độ, ăn chút điểm tâm đi. À? Cái này là cái gì vậy?
Tiêu Dương tiện tay cầm tấm thiệp trên mặt bàn.
- Chỉ là mấy thiệp mời, mời tôi đi diễn xuất một chút...
Quân Thiết Anh nói.
- Không tôi.
Tiêu Dương cười gật đầu, thu hết thiệp mời trên mặt bàn.
- Đại tiểu thư, hay là tôi giữ cửa giúp cô nhé.
Quân Thiết Anh gật đầu.
- Còn hai ngày nữa, người nhà tôi sẽ tới đón tôi trở vê.
Yên lặng một lúc, đột nhiên Quân Thiết Anh nói nhỏ.
Tiêu Dương ngẩn ra:
- Còn chưa tới mười một mà?
- Hai ngày sau là hội thao của trường, sau đó là tới quốc khánh. Cho nên cha tôi cho người tới đón tôi sớm một chút...
Đôi mắt Quân Thiết Anh không kìm được nổi sóng gợn. Như năm trước, cô không muốn về nhà nhưng chẳng qua lần này không chỉ có cảm giác chán ghét ngôi nhà lạnh như băng không có tình máu mủ kia mà còn cảm thấy có cảm giác không nỡ rời đi...
Tiêu Dương suy nghĩ một hồi, lại cười nói: - Cũng tốt, Đại tiểu thư, tôi đã hứa với cô nhất định sẽ đi thủ đô đón cô. Có lẽ lúc cô trở vê đã không cần ngồi xe lăn nữa rồi.
Nghe vậy, hai tay Quân Thiết Anh không kìm được run lên, ánh mắt không tự chủ được mà nhìn Tiêu Dương.
Mặt Tiêu Dương nở nụ cười tự tin:
- Thừa dịp mấy ngày nghỉ này, tôi sẽ dùng tốc độ nhanh nhất tìm kiếm bảy thứ thuốc dẫn. Đến lúc đó pha chế luôn, nếu thuận lợi thì có thể cố gắng giúp cô lại đứng lên được!
Tiêu Dương hiểu rõ đây là chuyện Quân Thiết Anh vô cùng khát vọng, đồng thời cũng là mục tiêu Tiêu Dương đặt ra cho bản thân.
Nhà họ Quân bài xích mình, trong lòng Tiêu Dương hiểu rõ. Nhưng một ngày Đại tiểu thư không đứng lên, mình làm sao rời đi được?
Đôi mắt sáng nhìn hắn thật sâu, sau đó cúi đầu xuống ăn sáng. Khuôn mặt Tiêu Dương lộ một tia cười thoải mái dạt dào không ai hiểu.
Cả buổi sáng, Tiêu Dương và Quân Thiết Anh tán dóc, hơn nữa chọn một nhóm lời mời diễn xuất có thể suy nghĩ tới. Sau đó Tiêu Dương liền mang đám thiệp mời này đi, thẳng tới bãi đỗ xe của trường Phục Đại, liếc mắt lên phía nóc xe mới tinh, không khỏi cảm thấy đau tận da thịt. Tối qua sát thủ Trường bào đấm một đấm khiến hắn mất toi một tháng lương rồi.
Lái xe về phía trước, khoảng mười phút đồng hồ sau, tới trước một khu nhà ở, một bóng người thon thả gợi cảm xuất hiện trong tâm mắt Tiêu Dương.
Phía dưới áo dài lộ một đôi chân trắng nõn, khiến kẻ khác nghĩ linh tinh. Mái tóc búi vội lộ chút rối bời, hai gò má kiều diễm, đôi mắt lóng lánh thỉnh thoảng nhìn xe cộ đi qua.
Két!
Tiêu Dương dừng xe trước người Tô Tiểu San, hạ cửa sổ xe, đồng thời mở cửa, cười rất nhỏ:
- Cô Tô, lên xe đi.
- Anh vội vã tìm tôi vậy làm gì?
Sau khi Tô Tiểu San lên xe, lập tức nghi hoặc hỏi. Bình thường thằng ranh này đều tránh mình như chuột thấy mèo, hôm nay lại chủ động hẹn mình ra.
- Hai việc.
Tiêu Dương nghiêng mặt nói:
- Thứ nhất, cô Tô, cô quen biết nhiều, có biết người nào biết tiếng Đảo quốc không?
Nghe vậy, Tô Tiểu San hơi ngây ra:
- Anh hỏi chuyện này làm gì?
- Tóm lại là có việc gấp cần đến.
Khuyên mặt xinh xắn của Tô Tiểu San lộ nụ cười mang vài phần tự tin.
- Vậy thì anh hỏi đúng người rồi. Tiểu thư đây biết.
Tiêu Dương ngẩn ra.
Nửa ngày sau, ánh mắt hắn nghi hoặc nhìn Tô Tiểu San, vô cùng cẩn thận dò hỏi:
- Không phải cô cũng chỉ biết mỗi Kimochi đấy chứ?