Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 199 - Chương 199: Thực Hành Là Tiêu Chuẩn Duy Nhất Kiểm Nghiệm Chân Lý!

Chương 199: Thực hành là tiêu chuẩn duy nhất kiểm nghiệm chân lý! Chương 199: Thực hành là tiêu chuẩn duy nhất kiểm nghiệm chân lý!Chương 199: Thực hành là tiêu chuẩn duy nhất kiểm nghiệm chân lý!

Tiêu Dương đã nhớ rất rõ bài học từ chỗ Lâm Tiểu Thảo, náo loạn hồi lâu cũng chỉ biết kêu vài tiếng Kimochi, thật quá lãng phí thời gian.

Giờ phút này Tô Tiểu San lại trực tiếp trợn tròn mắt.

Nửa ngày sau, rốt cục không nén nổi tức giận, rít gào với Tiêu Dương:

- Anh nói bậy bạ gì đó!!

Tô Tiểu San tức giận tới ngực phập phồng kịch liệt. Cô không ngờ được thằng ranh này đột nhiên hẹn mình ra lại nói câu này để trêu chọc mình, quả thực là khinh người quá đáng.

- Tôi không phát uy, thật sự nghĩ tôi chỉ biết kêu Kimochi đấy à!

Lửa giận Tô Tiểu San đã bốc lên, đồng thời trong đầu hiện lên ý nghĩ này, lập tức mặt mày đỏ bừng, trừng mắt lườm Tiêu Dương. Mình bị hắn làm cho tức tới hồ đồ rồi.

Tiêu Dương càng không ngờ được phản ứng của Tô Tiểu San lại lớn như vậy, đầu óc nghi hoặc. Không phải Lâm Tiểu Thảo nói đây là tinh túy của ngôn ngữ Đảo quốc, người biết ngôn ngữ Đảo quốc đều sẽ biết lời này sao?

- Chẳng lẽ cô không biết Kimochi sao?

Tiêu Dương lại thử dò hỏi, mơ hồ khinh thường bĩu môi. Xem ra là giả vờ hiểu biết thôi.

- Tôi...

Tô Tiểu San mở lớn hai mắt, nhất thời tắt tiếng. Mình không biết sao?

Đương nhiên biết!

Nhưng mà biết nên mới không nói!

Nhưng nhìn thấy vẻ mặt Tiêu Dương mơ hồ bĩu môi, Tô Tiểu San cảm thấy bị khinh bỉ vô cùng, càng cảm thấy tức mà không nói được, nổi giận mắng:

- Bà đây sao không biết? Cái gì mà Kimochil Bà còn biết cả Iku Iku đấy!

- Iku Iku là cái gì?

Tiêu Dương buột miệng hỏi.

Mặt Tô Tiểu San lập tức đỏ bừng. Không ngờ mình bị thằng ranh này làm tức giận tới nói lung tung rồi.

Ánh mắt liếc về phía ngoài cửa sổ, vẻ mặt Tô Tiểu San bỗng thừ ra.

Ngoài cửa sổ xe, một người phụ nữ đang lôi kéo một đứa bé đi ngang qua. Ánh mắt đứa bé đang nhìn xuyên qua cửa sổ, đột nhiên chỉ vào bên trong cửa, tiếng trẻ con ngây thơ vang lên hỏi người phụ nữ:

- Mẹ ơi, cái là Iku Iku thế?

- Trẻ con đừng hỏi nhiêu như vậy.

Người phụ nữ vội vàng kéo đứa trẻ bước nhanh đi.

- Lái xel

Mặt Tô Tiểu San nóng lên, hận không thể lập tức biến mất khỏi thế gian, thúc giục Tiêu Dương một tiếng. Tiêu Dương cố nén nghi hoặc trong lòng, lập tức đạp chân ga. Xe chạy về phía trước một lúc, thẳng tới một công viên mới ngừng lại. Hắn không nhịn được tò mò, nghiêng mặt hỏi: - Cô Tô, rốt cục Iku...

- Cấm anh nhắc lại câu này!

Tô Tiểu San lườm Tiêu Dương.

- Anh có gì thì hỏi mau, bằng không tôi xuống xe đấy!

- Ôi, chờ một chút.

Tiêu Dương ngăn Tô Tiểu San đang có vẻ muốn xuống xe, cười một tiếng:

- Quả thật tôi có một vấn đề liên quan tới ngôn ngữ Đảo quốc muốn hỏi cô...

Thấy sắc mặt Tô Tiểu San có vẻ sầm xuống, Tiêu Dương vội vàng lấy lá thư trong túi ra, đưa cho Tô Tiểu San:

- Cô thử đọc xem có hiểu thư này nói gì không?

Tô Tiểu San nghỉ hoặc nhìn Tiêu Dương, bán tín bán nghỉ nhận lá thư. Cô hoài nghi Tiêu Dương đang trêu chọc mình.

Mở thư ra đọc lướt một lượt, trán Tô Tiểu San không khỏi nhăn lại, giương mắt nhìn Tiêu Dương:

- Phong thư này gửi cho anh à?

- Cô đọc hiểu sao?

Tiêu Dương vui vẻ.

- Anh đáp lời tôi trước đi.

Tiêu Dương suy nghĩ một chút, lắc đầu:

- Tôi vô ý đoạt được, nhưng phong thư này đối với tôi cũng hơi quan trọng. Đúng rồi, rốt cục thư viết gì?

- Một vụ giao dịch.

Tô Tiểu San nhìn lá thư trong tay:

- Là gửi cho một người tên là ... Trường bào?

Tô Tiểu San kỳ quái. Làm gì có cái kiểu tên quái dị thế.

- Đúng rồi.

Tiêu Dương vui vẻ, rốt cục tin tưởng Tô Tiểu San không phải chỉ biết mỗi Kimochi rồi, vội vàng hỏi tới:

- Còn gì nữa? Cụ thể giao dịch là gì thế?

- Trong vòng một tháng phải lấy mạng Thủy... Ngưng Quân!

Ánh mắt Tô Tiểu San mở to, vẻ mặt kinh hãi nói:

- Có người muốn giết Thủy Ngưng Quân?

- Tiếp theo ?

- Bổn quân đã đồng thời phái tổ Mộc Đằng hỗ trợ ông ám sát Thủy Ngưng Quân. Sau khi hoàn thành, trả tiền tại núi Phú Sĩ. Bổn quân chắc chắn trả thù lao bằng ngọc tỷ đầy đủ!

Nghe vậy, trái tim Tiêu Dương hơi chấn động:

- Ngọc tỷ?

Trâm ngâm một lúc, Tiêu Dương nhíu mày, chợt hỏi:

- Còn gì nữa không? - Hết rồi.

Tô Tiểu San nói, ánh mắt nghi hoặc nhìn Tiêu Dương, dường như đang đợi hắn giải thích. Ánh mắt nhìn lướt qua thư trong tay:

- Đúng rồi, còn có ký tên... Là... Cát Điền Sam Dã.

- Cát Điền...

Tiêu Dương gật đầu. Giờ phút này hắn càng tò mò, ngọc tỷ trong thư rốt cục là gì? Có thể khiến sát thủ Trường bào hứng thú, tuyệt đối không phải vật phàm.

- Tiêu Dương, chuyện gì vậy? Chẳng lẽ sát thủ ám sát Thủy Ngưng Quân tại trường Phục Đại hôm qua chính là do vị Cát Điền Sam Dã này phái tới?

Tô Tiểu San tò mò hỏi.

Tiêu Dương gật đầu, lập tức cười với Tô Tiểu San.

- Việc này cô không biết nhiều thì tốt hơn.

Tiêu Dương gấp thư lại, lại bỏ vào túi.

- Biết nhiều vô ích.

- Ra vẻ thần bí.

Tô Tiểu San bực tức nhìn Tiêu Dương, bĩu môi:

- Không nói thì thôi, chẳng qua có chuyện anh phải nói cho tôi biết.

- Chuyện gì?

- Về tập đoàn Hắc Sơn.

Tô Tiểu San nhìn Tiêu Dương, nhấn từng chữ một. Lần đó mình phải hy sinh thật lớn mới lấy được tin tức, Tô Tiểu San thê nếu Tiêu Dương dám nói thêm "biết nhiều vô ích" thì nhất định mình sẽ bóp hắn chết tươi.

- Các cơ quan liên quan đã tập trung khóa chặt tập đoàn Hắc Sơn rồi. Về phần kho chế ma túy của bọn họ...

Tiêu Dương cười.

- Trịnh Thu quả là rất quyết đoán. Một đêm đã thiêu trụi cả xưởng chế ma túy to như vậy.

Tô Tiểu San nhíu mày:

- Vậy chẳng phải là không có biện pháp bắt bọn chúng sao?

- Là hồ ly thì thế nào cũng lòi đuôi thôi.

Tiêu Dương tự tin gật đầu.

Tô Tiểu San nhìn một chút, không tự chủ được ngó về vị trí Tiêu Dương có khả năng lòi đuôi, không hề lên tiếng.

- Cô Tô, hôm nay tôi tìm cô còn có một việc.

Tiêu Dương chân chừ một chút, không nhịn được hỏi:

- Cô tư vấn cho tôi một chút, tôi muốn mua ít quà.

- Quà gì?

Tô Tiểu San thốt lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương. Tiêu Dương ngẫm nghĩ một hồi:

- Hai ngày nữa Đại tiểu thư sẽ về nhà. Tôi chuẩn bị ít quà mọn cho cha mẹ cô ấy. Dù sao quan hệ giữa cha mẹ với cô ấy dường như hơi có vấn đề, nên làm lành một chút.

Tô Tiểu San nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương:

- Chỉ thế thôi à?

- Còn nữa.

Tiêu Dương tiện đà nói:

- Đêm nay có bạn mời tôi tới nhà ăn cơm, tôi cũng muốn chuẩn bị chút quà cho người lớn trong nhà người ta.

- Bạn gì thế?

Tô Tiểu San không nhịn được hỏi.

Tiêu Dương nghiêng mặt nhìn Tô Tiểu San, chốc lát mới vô cùng cẩn thận hỏi:

- Có vẻ cô rất lo lắng.

Mặt Tô Tiểu San đỏ bừng, hừ một tiếng:

- Tôi muốn hỏi cho rõ ràng để chọn quà giúp anh thôi.

Tiêu Dương lái thẳng xe tới một khu thương mại tương đối đông đúc của Minh Châu, chọn tới gần một giờ chiều mới đưa được một đống túi lớn nhỏ ra xe. Tô Tiểu San cũng đã cơn nghiện mua sắm, hài lòng nhìn thành công này của mình. Trong một đống túi lớn nhỏ, quà của Tiêu Dương chỉ chiếm một phần nhỏ, còn phần lớn là Tô Tiểu San mua cho mình.

- Tốt lắm, trở về thôi!

Trong nháy mắt khi Tô Tiểu San đưa chân vào xe, váy ngắn lộ một chút ra, khiến tâm lý Tiêu Dương sau một hồi làm phu khuân vác qua trưa cũng được an ủi vài phần, lái xe đưa Tô Tiểu San trở về.

- Hai ngày nay Hoàng Phi Ưng có trở lại làm phiên cô không?

Tiêu Dương thuận miệng hỏi.

- Nói cũng kỳ quái, không chỉ không có, hơn nữa tôi nghe mẹ tôi nói, từ đêm đó trở đi, Hoàng Phi Ưng cũng chưa quay về nhà, nói là tăng ca tại tập đoàn. Anh nói một tiến sĩ du học về lại có làm việc thế sao?

Tô Tiểu San nghỉ hoặc nói.

- Đúng ra không nên...

Tiêu Dương đang nói, đột nghiên ngừng bặt.

Trái tim Tô Tiểu San hơi đập mạnh, bật thốt lên:

- Anh hoài nghi có khả năng Hoàng Phi Ưng liên quan tới vụ án chế ma túy sao? Không thể nào. Hoàng Phi Ưng tuy lằng nhằng một chút nhưng lòng dạ gã cũng chưa đến mức thối nát như vậy.

Tiêu Dương trầm ngâm trong chốc lát, từ từ nói:

- Tôi lo lắng là gã bị người ta lợi dụng. Có lẽ từ Hoàng Phi Ưng có thể tìm được chứng cứ vê tội ác của tập đoàn Hắc Sơn đấy.

- Tôi sẽ chú ý.

Tô Tiểu San gật đầu. Đưa Tô Tiểu San trở về, Tiêu Dương liên gọi điện cho Bạch Khanh Thành, muốn hỏi về tiến triển của vụ án xưởng chế ma túy của tập đoàn Hắc Sơn. Tiêu Dương cũng không phải loại người thích ngồi chờ chất. Dù sao Trịnh Thu hận không thể khiến mình chết, vậy thì chi bằng thừa dịp gã không có thời gian đối phó mình, đâm cho gã một đao thật sâu đi.

Chẳng qua gọi điện mấy lần, Bạch Khanh Thành cũng không nhận điện thoại. Tiêu Dương nghi hoặc buông Đại tiểu thư, cũng không nghĩ nhiều, lái xe thẳng về trường.

Để quà của Quân Thiết Anh lại phòng bảo vệ xong, Tiêu Dương lái xe ra khỏi cửa trường Phục Đại.

Đã hẹn Lăng Ngư Nhạn chờ ở cửa, lúc này không ít sinh viên đã tan học, đám người cùng chào hỏi Tiêu Dương.

- Chào Tiêu đại gial

- Tiêu soái ca, đêm nay có rảnh rỗi không?

Lâm Tiểu Thảo và Tiểu Vũ một bên nhìn mà hâm mộ và đố ky.

- Chậc chậc, anh Tiêu, đại ca giờ nổi tiếng trường Phục Đại rồi, còn hơn cả hoa hậu giảng đường đấy!

Lâm Tiểu Thảo than thở từ tận đáy lòng.

Tiêu Dương liếc mắt nhìn Lâm Tiểu Thảo:

- Cậu nói là nổi tiếng ấy à? Còn tràn đầy...

Lâm Tiểu Thảo ho khan vài tiếng, đột nhiên kéo cánh tay Tiêu Dương, hạ giọng nói:

- Anh Tiêu, còn nhớ chuyện buổi sáng nay không?

- Chuyện gì?

Đầu óc Tiêu Dương lúc này đúng là không kịp dùng.

Lâm Tiểu Thảo cười hắc hắc, âm thầm lấy từ ngăn kéo ra một cái túi nhựa màu đen, cười hề hề thần bí, mở ra, để lộ một số bức tranh mỹ nữ trần trụi, ánh mắt hút hồn khiến trai tân như Tiêu Dương đỏ bừng mặt, vội vàng dời tâm mắt đi:

- Tiểu Thảo, cậu... Sao cậu lại có mấy thứ này.

Tiêu Dương bị ám ảnh với mấy thứ đồ chơi này. Nhớ lại lúc đầu, Bạch Tế Tâm đã từng uy hiếp trần trụi với hắn, còn dám xem mấy thứ này, cô ấy sẽ cắt "thằng nhỏ" của mình.

- Đàn ông đều có mà.

Vẻ mặt Lâm Tiểu Thảo chờ mong, cười đầy thâm ý nói:

- Anh Tiêu, còn nửa tiếng nữa là tôi đổi ca, đến lúc đó về phòng bảo vệ...

Lâm Tiểu Thảo nháy mắt với Tiêu Dương:

- Anh hiểu rồi đấy.

- Tính tôi một suất đi.

Tiểu Vũ hơi kích động tiến lại gần.

Lâm Tiểu Thảo khoác vai Tiểu Vũ:

- Đương nhiên rồi. Thứ tốt phải chia sẻ chứ.

Tiêu Dương thầm lau mồ hôi lạnh, lắc đầu:

- Các cậu... Các cậu sao lại xem mấy thứ đói Hai người Lâm Tiểu Thảo ngây ra, nhìn Tiêu Dương khó hiểu.

Tiêu Dương trừng mắt nhìn hai người, vẻ mặt nghiêm nghị, đột nhiên hạ giọng:

- Hay là... Muộn một chút hãy xem được không? Lát nữa tôi có việc rồi.

Hai người nhìn nhau, đồng thời nhìn Tiêu Dương đầy khinh bỉ.

- Khụ.

Tiêu Dương liếc mắt nhìn hai người, nghiêm mặt nói:

- Tôi chỉ muốn nghiên cứu ngôn ngữ Đảo quốc một chút thôi.

Lâm Tiểu Thảo ngầm hiểu, vội vàng gật đầu:

- Đúng, học tập nhiều hơn, tham quan học tập, xúc tiến trao đổi.

- Các người đang trao đổi gì đấy?

Một giọng nói trong trẻo như chim oanh vang lên ở cửa phòng bảo vệ của Tiêu Dương.

Xoay người nhìn lại, Lăng Ngư Nhạn mỉm cười đứng trước cửa, khuôn mặt điềm tĩnh mang theo chút tò mò nhìn mấy người.

- Không có qì.

Tiêu Dương vội vàng đi ra, cười ha hả nói:

- Không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi.

Nhìn Tiêu Dương và Lăng Ngư Nhạn rời khỏi cửa, lên xe rời đi...

- Thảo nào không rảnh...

Lâm Tiểu Thảo bừng tỉnh.

- Đáng tiếc thật. Nếu là tôi thì sẽ xem trước, sau đó học tập rồi thực hành luôn...

Tiểu Vũ chăm chú nói.

- Cậu biết cái gì!

Lâm Tiểu Thảo vỗ đầu Tiểu Vũ, nghiễm nhiên ra vẻ học vấn cao thâm, trầm giọng nói.

- Có một vĩ nhân từng nói, thực tế là tiêu chuẩn duy nhất kiểm nghiệm chân lý!
Bình Luận (0)
Comment