Chương 200: Trêu cợt
Chương 200: Trêu cợtChương 200: Trêu cợt
Trời hơi nhiều mây, cả ngày đều là nước mưa làm khí trời hỗn loạn. Trên bãi xe không còn có vài vũng nước đọng, xe càng lái càng làm nước bắn tung tóe.
Vẻ mặt Tiêu Dương bình thản, môi Lăng Ngư Nhạn lại hơi cắn nhẹ, nói bình tĩnh:
- Thuê nhà trong nội thành rất đắt, cho nên...
- Ở bên ngoài cũng không tồi, không khí tươi mát hơn.
Tiêu Dương cười rất khẽ.
Xe lái ra từ trường Phục Đại đến vùng Lăng Ngư Nhạn thuê nhà mất gần một tiếng. Thời tiết có mưa bay giờ đã có vẻ hơi âm u, ngẫu nhiên có vài người cầm ô đi đường, bước chân vội vã. Trên đường ngoài một ít xe bus ra, xe riêng như Tiêu Dương đang lái cũng rất ít, đều là một số xe chứa hàng kiểu xe bánh mỳ.
Đi một đường, thậm chí còn thấy không ít người đang đội mưa làm việc bên đường.
Hẳn vùng này là khu vực nghèo khó của Minh Châu rồi.
- Bình thường cô về nhà một chuyến chẳng phải rất phiền toái sao?
Tiêu Dương không nhịn được hỏi.
- Đi xe bus một chuyến là được.
Lăng Ngư Nhạn chỉ vào một chiếc xe bus đang chạy trên đường, nói:
- Chiếc xe này xuống ở một trạm gần nhà em.
Tiêu Dương cũng lái xe nhanh hơn, đi theo chiếc xe bus nọ chừng năm phút, thấy xe dừng lại ở trạm, Lăng Ngư Nhạn ra hiệu cho hắn đi vòng một vòng.
- Đi thẳng tới hai trăm mét nữa là tới rồi.
Lăng Ngư Nhạn vừa dứt lời, đột nhiên Tiêu Dương dừng xe...
- Sao vậy?
Lăng Ngư Nhạn ngẩn ra, ánh mắt không tự chủ được nhìn theo hướng Tiêu Dương nhìn, ánh mắt không khỏi lóe lên, đôi môi đỏ mọng cắn chặt:
- Anh...
Một chốc sau, hốc mắt Lăng Ngư Nhạn đỏ lên.
Phía trước cách đó không xa, vài bóng người đang dỡ hàng cho một cửa hàng tạp hóa, khiêng những bao tải nặng nê. Tóc và quân áo đám người ướt nhẹp, không nhận rõ là do nước mưa hay mồ hôi.
Trong đó có một bóng người nhìn có vẻ trẻ tuổi và đẹp trai hơn những người khác một chút, chính là anh trai Lăng Ngư Nhạn, Lăng Phong.
- Bởi vì chuyện lần này, anh và chị dâu đã ly hôn. .
Giọng Lăng Ngư Nhạn hơi nghẹn ngào.
- Bởi trước đó anh làm cho một công ty do ông cậu chị dâu mở, cho nên anh ấy bị đuổi việc rồi. Mấy ngày nay anh ấy nói là đã tìm được một công việc tạm thời khá thoải mái ở bên ngoài, không ngờ là...
- Cửa hàng này lớn nhất khu của chúng em, chủ cửa hàng giống như một ông chúa đất, làm việc rất bá đạo. Nghe nói có con gái mấy nhà gần đây còn từng bị y chà đạp, giận mà không dám nói. Lông mày Lăng Ngư Nhạn nhíu chặt, hốc mắt đỏ bừng. Nếu không phải tình thế bắt buộc, anh trai cô tuyệt đối sẽ không tới đây làm tạm thời.
Ánh mắt nhìn xuyên qua màn mưa phùn mông lung, Tiêu Dương không khỏi lắc đầu than khẽ, đồng thời lái xe đi vê hướng cửa hàng tạp hóa kia.
Ở khu vực này, cho dù là một chiếc Chery cũng vô cùng bắt mắt. Ánh mắt mọi người đều không khỏi nhìn vê phía này, lập tức có vài tiếng hét lớn vang lên.
- Nhìn cái gì vậy! Còn không làm việc đi! Đám các người có muốn lấy tiền hay không?
- Hàng hóa này đều là thứ đắt tiền, nếu bị mưa xối hỏng thì các người không chịu trách nhiệm nổi đâu.
Tiếng nói chói tai vang lên xong, đám khuân vác vốn đang ngừng lại vội vàng bước nhanh hơn.
Cửa xe mở ra, Tiêu Dương cầm ô đi ra, trên người mặc một bộ đồ hàng hiệu tối qua Thủy Ngưng Quân mua cho hắn, nhìn có vài phần khí chất của một công tử nhà giàu.
Vị vừa hét to kia vội vàng đi tới, cười hắc hắc nói:
- Ông chủ này, không biết giúp gì được cho ông không?
Ông chủ cửa hàng này cũng rất tinh quái, dáng người đầu nhỏ cổ thô, chân ngắn hông béo, nói chuyện ánh mắt lại liếc về bên trong xe Tiêu Dương, thấy một mỹ nữ trẻ trung xinh đẹp đang ngồi, càng khẳng định mình đoán đúng rồi.
Xe thơm gái đẹp.
Một số con gái nhà giàu không thích dùng Mercedes-Benz, chuyên dùng xe Cherry đi chơi gái cũng chẳng có gì lạ.
Tiêu Dương kéo cặp kính đen xuống, để lộ khuôn mặt đẹp trai, cười rất khẽ:
- Nghe nói ghế làm từ gỗ hoa lê của các người rất không tồi.
- Ông chủ thật tinh mắt.
Ông chủ cửa hàng lập tức sáng mắt, cảm thấy bắt được một món làm ăn lớn, vội vàng gật đầu không ngừng, đồng thời dựng ngón tay cái lên.
- Không phải tôi khoe khoang, ghế làm bằng gỗ hoa lê và gỗ tử đàn ở vùng này, nếu nhà tôi nhận thứ hai thì không có nhà nào dám nhận là thứ nhất đâu!
-Ôi...
Tiêu Dương ngắt lời khoe khoang của chủ cửa hàng, đưa tay thò vào túi, để lộ một tấm danh thiếp, đưa cho ông chủ cửa hàng.
Chủ cửa hàng nhận lấy, ánh mắt đồng thời mở lớn tròn xoe, hai tay hơi run theo tiêm thức, lại giương mắt nhìn Tiêu Dương:
- Trịnh... Trịnh thiếu gia, mời vào trong trò truyện.
Tiêu Dương xua tay chặn lại, mở miệng nói:
- Không cần đâu. Tôi chỉ thuận đường đi mua sắm một loạt ghế gỗ hoa lê cho công ty thôi. Chất lượng ông cam đoan cho tôi, giá cả không thành vấn đề. Chẳng qua...
Tiêu Dương hạ thấp giọng nói:
- Giá cả cuối cùng ông viết trên hóa đơn phải cao hơn giá thực tế 5%.
Tiêu Dương vươn năm ngón tay ra. - Hiểu rồi, hiểu rồi.
Ông chủ cửa hàng gật đầu.
- Không biết Trịnh thiếu gia cần bao nhiêu bộ?
- Một ngàn chiếc đi.
- Một ngàn chiếc?
Con ngươi của ông chủ cửa hàng mở lớn hoàn toàn?
- Sao thế?
Tiêu Dương hỏi vẻ khó hiểu.
- Không, không có gì!
Ánh mắt ông chủ cửa hàng đã không nén được vẻ vui mừng và sợ hãi.
Trúng quả! Quả nhiên là trúng quả rồi!
Toàn thân ông chủ cửa hàng run lên vì hưng phấn, ánh mắt nhìn Tiêu Dương. Lúc này Tiêu Dương xua tay nói:
- Hắn ông biết địa chỉ tập đoàn Hắc Sơn phải không? Trước một giờ chiều mai chở hàng tới đi, hiển nhiên sẽ có người tính tiền với ông.
- Biết rồi, tôi biết rồi.
Ông chủ cửa hàng vội vàng gật đầu, chần chừ một chút, không nhịn được nhìn Tiêu Dương:
- Vậy... Trịnh thiếu gia, vậy còn... Tiền cọc...
Trán Tiêu Dương hơi nhíu lại, liếc ông chủ cửa hàng, giọng nói mang theo chút khó chịu.
- Giá trị tấm danh thiếp này bao nhiêu, tiền cọ bao nhiêu? Thiếu gia tôi đây lại quyt chút tiền vặt của ông à?
- Không phải, không phải tôi có ý này.
Tập đoàn Hắc Sơn là tập đoàn lớn, tất nhiên ông chủ cửa hàng không dám gây sự.
- Đương nhiên nếu ông lo lắng thì coi như bỏ vụ mua bán này đi.
Tiêu Dương trực tiếp xua tay.
Lập tức ông chủ cửa hàng quýnh lên, vội vàng gật đầu, cười làm lành nói:
- Yên tâm! Tôi yên tâm cả trăm phần! Trịnh thiếu gia nói thì sao tôi hoài nghi được chứ.
- Ừ,
Tiêu Dương lại đeo kính đen lên, đi tới, xoay người lên xe, từ từ hạ cửa sổ xuống, mỉm cười.
- Hợp tác vui vẻ.
Mặt chủ cửa hàng cười như nở hoa:
- Hợp tác vui vẻ.
Đưa mắt nhìn Tiêu Dương lái xe qua chỗ cua, chủ cửa hàng cười tủm tỉm chạy vào bên trong.
- Phát tài rồi! Phát tài rồi!
Lão không chú ý, lúc lão đi ra, vốn Lăng Phong đang bê hàng hóa bỗng thả hàng trong tay xuống, lập tức bước nhanh về hướng chiếc xe biến mất. Ở chỗ cua, Lăng Phong nhìn thấy Lăng Ngư Nhạn đứng từ xa xa vẫy mình, bước nhanh đi tới.
- Anh, lên xe trước đi.
Lăng Phong nhếch miệng cười, lau mồ hôi trên trán:
- Quần áo trên người anh bẩn, mà nơi này cũng không xa nhà. Chúng ta về rồi trò chuyện đi.
Nói xong gã cũng không để Lăng Ngư Nhạn nói thêm, bước nhanh về phía trước.
Tiêu Dương lái xe đi từ từ ở phía sau.
- Tiêu Dương...
Lăng Ngư Nhạn không kìm nổi lòng hiếu kỳ, lên tiếng hỏi.
- Vừa rồi sao ông chủ cửa hàng vô lương kia lại gọi anh là Trịnh thiếu gia?
Tiêu Dương mỉm cười.
- Hôm trước tôi tiện tay lấy tấm danh thiếp trên người Trịnh Quyền, không ngờ hôm nay lại dùng tới rồi.
Lăng Ngư Nhạn không khỏi bật cười.
- Sáng mai hơn một ngàn chiếc ghế hoa lê kéo đến tập đoàn Hắc Sơn, không biết cảnh tượng ấy đặc sắc thế nào đây.
Lăng Ngư Nhạn có cảm giác không thể chờ nổi, muốn chứng kiến cảnh ông chủ cửa hàng vô lương kia trợn tròn mắt.
- Một trò đùa nhỏ mà thôi, không gây tổn thương tới gân cốt của lão.
Khóe miệng Tiêu Dương nhếch lên, lại cười nói:
- Cô Lăng...
- Gọi em là Ngư Nhạn đi.
- Ừ, Ngư Nhạn, nếu em muốn cho lão chủ cửa hàng vô lương này một bài học, anh có thể để cảnh sát điều tra lão. Nếu thật sự lão vô lương tâm, chỉ sợ sẽ làm không ít chuyện phạm pháp...
Xe từ từ đi vào cửa một khu dân cư. Phía trước là một sân rộng, bốn phía có không ít loại hoa cỏ.
Dưới màn mưa mông lung, hàng lang hai bên sân lờ mờ có người đứng tán dóc. Lăng Phong cũng đang đứng ở cầu thang tránh mưa. Thấy xe tiến vào, không ít người đưa mắt nhìn lại.
Tiêu Dương cầm ô xuống xe, đi tới một bên, mở cửa xe.
- Hóa ra là cô bé Nhạn.
Lập tức có người thoáng giật mình nói.
- Cậu trai kia là ai vậy?
- Lại còn phải hỏi, đương nhiên là bạn trai cô bé Nhạn rồi.
- Không sai, trông đẹp trai thật, lại có xe. Chị Lâm tìm được con rể tốt rồi.
Tiếng bàn tán xung quanh khiến mặt Lăng Ngư Nhạn không khỏi đỏ lên, cúi đầu đi trong hành lang dưới mái hiên, sau đó giương mắt nhìn đám cư dân đang bàn tán, lập tức cất bước đi lên lầu.
- Tiêu Dương, chúng tôi ở nơi này, anh đừng để ý nhé.
Lăng Phong vỗ mái tóc ướt đẫm của mình, vừa đi vừa nói.
- Anh, anh mau đi thay quần áo đi. Lăng Ngư Nhạn thúc giục Lăng Phong. Lăng Phong liền đi trước.
Cầu thang không rộng, lại hơi tối tăm, chỉ ngẫu nhiên có ngọn đèn còn có thể phát sáng.
Hai tay Lăng Ngư Nhạn không tự chủ được mà bám lấy tay Tiêu Dương.
- Hình như cư dân nơi này cũng rất quen em.
Tiêu Dương nói nhỏ, đánh tan yên tĩnh.
- Một nhà chúng em ở đây đã hơn hai mươi năm rồi. Hàng xóm xung quanh cũng rất tốt, mọi người có việc đều hỗ trợ nhau.
Lăng Ngư Nhạn nói:
- Chẳng qua bọn họ đều thẳng ruột ngựa, nghĩ gì nói nấy... Anh ... Đang đừng để ý.
Tiêu Dương mỉm cười lắc đầu.
- Tới rồi.
Đi lên tâng năm, cửa một gian phòng đã mở, mùi thơm nức mũi truyền tới.
- Thơm quá đi.
Lăng Ngư Nhạn nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, mỉm cười nói:
- Mẹ em đang nấu ăn rồi. Em ngửi ra đây là món sở trường của mẹ, cá nấu dấm. Tiêu Dương, tối nay anh được ăn ngon rồi.
- Em, Tiêu Dương, hai người còn đứng ở cửa làm gì, vào đi chứ.
Lăng Phong đã thay quần áo, bắt chuyện bảo Tiêu Dương vào nhà.
Nhà không rộng lắm, tuy có ba phòng ngủ một phòng khách nhưng mỗi gian cũng rất hẹp, vách tường cũng có dấu vết ăn mòn của năm tháng, trời mưa gió còn có vẻ hơi ươn ướt. Phòng khách cũng chỉ có một bộ ghế salon hơi cũ nát, phía trước đặt một chiếc TV cũ, đưa mắt nhìn đã có vẻ chật chội rồi.
- Nhà cũ, phiền anh rồi.
Lăng Phong vừa rót trà vừa ra hiệu Tiêu Dương ngồi xuống.
Tiêu Dương vội vàng xua tay lắc đầu, cười nói:
- Nhà này còn tốt hơn nhà tôi ở nông thôn không biết bao nhiêu lần đấy.
- Hơn nữa nhà có cũ cũng không lo, trong lòng ấm áp là được. Có một số nhà giàu có nhưng đều lạnh như băng.
Tiêu Dương tiện đà cười nói.
- Tiêu Dương, cháu tới rồi.
Lúc này Lâm Xuân Yến đeo tạp dề đi ra, lại cười nói:
- Cháu chờ một chút, có cơm bây giờ đây.
Tiêu Dương lễ phép đáp lại. Lúc này cửa phòng bên mở ra, Tiêu Dương liếc mắt tới, ngây ra theo tiềm thức...