Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 206 - Chương 206: Quả Thật Không Ngờ Tới!

Chương 206: Quả thật không ngờ tới! Chương 206: Quả thật không ngờ tới!Chương 206: Quả thật không ngờ tới!

Trịnh Quyền không thể nào quên được sự sỉ nhục cả đời khó có thể rửa sạch kial

Đường đường là nhị thiếu gia của tập đoàn Hắc Sơn lại bị gác cổng của Phục Đại ném vào hố phân.

Sỉ nhục!

Sau khi bị người kéo khỏi hố phân, Trịnh Quyền ói như điên mấy ngày, thấy cái gì cũng có cảm giác vô cùng muốn ói. Không có ai có thể hiểu được cảm giác thê thảm khi bị người ném vào hố phân của Trịnh Quyền. Sau khi khôi phục như cũ, phản ứng đầu tiên của Trịnh Quyên chính là... Trả thù!

Hung hăng trả thù!

Y hận không thể chém Tiêu Dương thành muôn mảnh!

Thế nhưng, khi Trịnh Quyền tức giận ngập trời, y lại nhận được một mệnh lệnh của anh trai y-Trịnh Thu ...

Tiêu Dương phải giao cho y đối phó!

Không cho phép Trịnh Quyền tùy tiện đối phó Tiêu Dương.

Mặc dù Trịnh Quyền vô cùng không muốn, thế nhưng y lại không dám làm trái ý Trịnh Thu, vì vậy y chỉ có thể kiên nhẫn chờ tin tức tốt tới.

Hôm nay, hiếm khi tâm trạng tốt lên, y ra khỏi cao ốc chuẩn bị tìm thú vui, không ngờ lại gặp được Tiêu Dương-kẻ thù cho dù nằm mơ y cũng muốn chém thành muôn mảnh!

Thật không ngời

Trịnh Quyền đúng là không ngời

Khuôn mặt y lộ vẻ dữ dằn, thoáng cái hai con mắt đã đỏ bừng, đồng thời còn lén ra hiệu một cái. Mấy tên đi sau lưng y nhanh chóng xông tới bao vây Tiêu Dương lại.

- Thiên đường có lối mi không đi, Địa Ngục không cửa mi lại vào!

Trịnh Quyên hận không thể cười như điên rồi hô to mấy câu: ông trời có mắt. Anh trai không cho mình tìm Tiêu Dương báo thù, thế nhưng bây giờ Tiêu Dương lại xuất hiện ngay trước mắt mình, chẳng lẽ mình lại coi như không nhìn thấy? Phi! Không thể nào! Hơn nữa, mình đã chờ câu trả lời của anh trai rất lâu rồi, ngay cả một người giữ cửa cũng không đối phó được, vậy thì mình chỉ có thể đích thân làm!

Trịnh Quyền rất có lòng tin.

Bởi vì có giáo huấn lần trước cho nên Trịnh Quyền không ra ngoài một mình, y dùng giá cao mời bốn tên hộ vệ đến từ công ty hộ vệ tinh nhuệ nhất thế giới-công ty Tinh Duệ Bảo Tiêu. Bàn về thân thủ, những người này mạnh hơn Thánh Long bảo an-bảo vệ mạnh nhất Minh Châu không chỉ một bậc.

Trịnh Quyên từng kiểm tra qua. Hai mươi tay chân của Bích Lân Đường vây công một tên hộ vệ bất kỳ. Trong vòng năm phút, toàn bộ bọn chúng đã bị đánh nằm trên đất, không có ai may mắn thoát khỏi! Cho nên, mặc dù giá cả vô cùng đắt, Trịnh Quyền cũng mời về bốn tên hộ vệ. Mục đích, chính là vì giờ phút này.

- Lại là anh.

Tiêu Dương thật sự không ngờ mình lại gặp phải Trịnh Quyền, đôi mi hơi nhíu lại.

Hôm nay hắn tới tập đoàn Hắc Sơn không phải là để gây chuyện. Nếu như va chạm chính diện với đám thuộc hạ của Trịnh Quyền, sợ rằng sẽ đưa tới không ít an ninh bên trong Hắc Sơn, dù sao thì chỗ này cũng là địa bàn của tập đoàn Hắc Sơn. Nếu vậy, chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới mục đích của chuyến đi lần này. Lúc này, bên trong xe taxi, sắc mặt của Bạch Khanh Thành cũng u ám hơn vài phần, thâm mắng một tiếng:

- Tiểu tử thúi, làm gì mà đi tới đâu cũng có kẻ thù vậy.

Tiêu Dương rất oan ức, hắn chỉ định ra ngoài đi tiểu mà thôi, không ngờ phiền toái lại từ mình tìm tới.

Liếc mắt nhìn Trịnh Quyền, đột nhiên Tiêu Dương cười mở miệng:

- Là Trịnh Nhị thiếu gia đó à!

Nụ cười của Tiêu Dương làm cho khuôn mặt của Trịnh Quyền càng thêm tàn bạo, ánh mắt đầy vẻ oán giận của y nhìn chằm chằm Tiêu Dương, từ từ phất tay.

Không nói câu nào, y chỉ muốn lập tức thấy được hình ảnh Tiêu Dương té xuống đất.

- Chờ một chút...

Tiêu Dương đột ngột khoát tay, hắn nghiêm nghị nhìn Trịnh Quyền rồi hỏi:

- Chẳng lẽ anh không tò mò tại sao tôi lại xuất hiện ở đây ư? Thật ra thì cho dù chúng ta không gặp mặt bây giờ, tôi cũng sẽ tìm anh nhanh thôi. Bởi vì, tôi có một vấn đề đã giữ trong lòng rất lâu rồi, rất muốn biết được câu trả lời.

Nghe vậy, tâm mắt của Trịnh Quyền thoáng cái đã hẹp lại. Tỏ ý bảo đám hộ vệ ngừng bước, lạnh lùng liếc nhìn Tiêu Dương, y hỏi:

- Mày muốn hỏi điều gì?

Tiêu Dương cười một tiếng, nói:

- Vấn đề của tôi cũng chỉ có Trịnh Nhị thiếu gia có thể trả lời.

Tiêu Dương im hơi lặng tiếng bước lên trước hai bước.

Trịnh Quyền lạnh lùng nói:

- Đừng có nói nhảm nữa.

- Vậy thì tôi trực tiếp hỏi vậy.

Tiêu Dương mỉm cười tò mò nhìn Trịnh Quyên, hỏi:

- Trịnh Nhị thiếu gia, tôi rất muốn biết... Cảm giác ngâm mình dưới hố phân thế nào?

Tiếng nói vừa dứt, mọi người lập tức ngẩn người.

Vèol

Tiêu Dương hơi nghiêng bước chân, nói thì chậm thế nhưng chuyện xảy ra thì lại rất nhanh, trong nháy mắt hắn đã lao ra vòng vây của bốn người sau đó nhanh chân chạy vào công viên...

- Khốn khiếp! !

Thoáng cái, mặt Trịnh Quyên đã đỏ hết mức. Tức giận đùng đùng, con ngươi của y trợn to như chuông đồng, trong mắt đầy tơ máu, cả người nhịn không được không ngừng run rẩy.

Giận không kiêm được!

Y thấy Tiêu Dương rõ ràng là đang tìm đường chết!

Vết sẹo chưa lành hẳn của Trịnh Quyền bị Tiêu Dương đâm thêm một đaol

Giận tới phát run, y rống giận:

- Đuổi theo! Đánh tới chết! ! Nhận tiền của người, trừ họa cho người!

Bốn vị hộ vệ da ngăm đen, thân hình cao lớn nhìn nhau một cái rồi lập tức xông lên, đuổi theo hướng Tiêu Dương vừa mới chạy trốn.

- Hôm nay ông mày phải giết mày!

Trịnh Quyền sắp phát điên, hét lớn một tiếng, đồng thời, cũng nện bước nhanh chóng đuổi theo.

Y muốn tận mắt nhìn thấy Tiêu Dương bị đánh chết tươi! Nếu không...

Không hết hận!

Vội vã đi vào công viên, nhìn theo con đường ven hồ có thể thấy được bóng người bên đuổi bên chạy, Trịnh Quyền không quan tâm gì nhiều, nhanh chân theo sau, vội vã quẹo cua...

Trước mặt là một vùng đất bằng phẳng đã bỏ hoang, cỏ dại mọc rậm rạp, bên cạnh có cầu tiêu công cộng, mùi thúi ngập trời xông ra từ chỗ đó. Ba mặt còn lại đều là vách tường, có thể nói, nếu như không quá vội vã đi vệ sinh, tuyệt đối sẽ không có ai đi tới chỗ này.

- Đường cùng?

Khuôn mặt đang tức giận của Trịnh Quyền xẹt qua nụ cười dữ tợn, nói:

- Ông trời cũng muốn mày chết trong tay ông mày!

Lúc này, Tiêu Dương trong khu đất, bốn tên hộ vệ đã bao vây hắn lại.

- Nếu trên đường chính, có lẽ tao sẽ còn lo lắng cho nên không giết mày.

Trịnh Quyền cười găn. mặt lộ đầy sát cơ, khóe mắt liếc nhìn cầu tiêu công cộng bên cạnh, cười lạnh nói:

- Yên tâm, rất nhanh thôi mày sẽ biết được mùi vị bị ném xuống hố phân là như thế nào! Tất nhiên, tới khi đó mày sẽ không cảm nhận được cái cảm giác sống không bằng chết này đâu, bởi vì lúc đó mày đã chết!

Mặt Trịnh Quyền vô cùng dữ tợn, lúc này y nở một nụ cười tự cho là vô cùng nhân từ, nói:

- Sao nào, tao nhân từ hơn mày nhiều phải không?!

Ánh mắt của Tiêu Dương nhìn về phía Trịnh Quyền không nhịn được tỏ vẻ thương hại. Một lúc lâu sau, hắn lắc đầu thở dài.

- Đứa trẻ nằm mơ ban ngày thật đáng thương.

Sát cơ trong mắt Trịnh Quyên không ngừng chập chờn, giọng y từ từ lạnh xuống, nói:

- Kẻ chết tới nơi vẫn còn mạnh miệng mới là đáng buồn!

- Lên cho taol

Trịnh Quyền vô cùng lạnh lùng nói:

- Đánh tới chết!

Nếu như tìm kiếm người mà Trịnh Quyền hận không thể lập tức bóp chết nhất, người đó chắc chắn là Tiêu Dương, không thể khác được!

Cho nên, gần như không chút do dự nào, y đã nói ra mệnh lệnh vô cùng tàn nhãn này.

Chỉ nhận tiền, không nhận người!

Đây là quy tắc của đa số sát thủ!

Thế nhưng, trên thực tế, có một ít công ty hộ vệ cũng tuân theo phép tắc này! Công ty hộ vệ chẳng qua là cách tồn tại khác của sát thủ mà thôi. Chỉ cần có tiền, bọn họ có thể giết người. Nhất là bốn tên mà Trịnh Quyền mời, trước khi gia nhập công ty bảo vệ, bọn họ đều là sát thủ giết người không chớp mắt!

Trịnh Quyên ra lệnh một tiếng, bốn người không hề nhíu mày, bước một bước, tới gần Tiêu Dương gân như cùng lúc.

Một người đánh tới đầu, một người đá vào thân dưới, một người trực tiếp đánh một chưởng vào sau lưng, người còn lại phụ trách đối phó phản kích của Tiêu Dương.

Phối hợp cực kỳ ăn ý, từ đầu tới cuối, động tác phối hợp gân như không có sơ hở. Khi bóng chưởng, bóng chân vạch qua, xung quanh Tiêu Dương như bị phong tỏa, ngay cả gió cũng không thổi lọt, không hề có khe hở nào.

Thấy một màn này, khóe miệng của Trịnh Quyền hơi nhếch lên, y rất chờ mong cảnh tiếp theo...

Một màn sau đó đúng là có xuất hiện, có điều, nó lại khác với mong đợi của Trịnh Quyền.

Âm! Âm! Ầm!

Đối mặt sự vây công của bốn người, mắt thấy Tiêu Dương không có cách nào có thể tránh né, Tiêu Dương rõ lại không né tránh. Ra tay nhanh như chớp, đầu đập tới một cái! Thân thể hơi trượt qua một bên, hắn giơ chân quét qual

Hoành Tảo Thiên Quân!

Bàn chân nhanh chóng quét qual

Tiêu Dương nhanh chóng hóa giải đòn công kích của ba tên hộ vệ đang đứng trong phạm vi công kích. Còn sót lại một tên hộ vệ sau cùng, bóng chân của y vừa vặn vung tới chỗ Tiêu Dương!

Thấy Tiêu Dương muốn cứng đấu cứng với mình, tên hộ vệ da đen lộ ra hàm răng trắng tỉnh.

Nụ cười thật thuần khiết.

"AI Ị Ị

Trong chớp mắt, nụ cười này biến thành thảm thiết, nháy mắt khi chân chạm chân, lực đụng mạnh mẽ đánh vào chân y. Cơn đau làm cho tên hộ vệ không nhịn được té xuống đất, co ro người lại rồi ôm chân đau đớn gào thét!

Sắc mặt của ba tên hộ vệ còn lại cùng thay đổi ngay lập tức!

Bọn họ biết rõ cước pháp của vị đồng bạn này của mình rất mạnh mẽ, cho dù là ống thép bình thường, nếu dùng toàn lực y cũng có thể một cước đá cong. Chẳng lẽ chân của người trước mặt này còn cứng hơn cả ống thép?

Vèo!

Không chờ ba người tỉnh táo lại, Tiêu Dương đã xông tới!

Âm!

Âm! Âm!

Thế như chẻ trel

Nếu không phải hơi khiếp sợ thất thần, có lẽ bọn họ sẽ không bại dứt khoát tới vậy. Tất nhiên là Tiêu Dương sẽ không bỏ qua cơ hội giải quyết đối thủ. Sau mấy hiệp, bốn tên hộ vệ đã ngã xuống đất kêu thảm, không thể nhúc nhích!

Vèo!

Một khối đá bay tới phía trước, trong nháy mắt nó đã trúng sau lưng một người. Lực trùng kích mạnh mẽ làm cho cơ thể người này nhào tới phía trước, trong nháy mắt y đã ngã nhào xuống nền xi măng cứng rắn. Môi y bị trầy chảy máu, không kịp lau chùi, y lăng lộn định đứng lên. Thế nhưng, khi nhìn về phía trước, không biết từ lúc nào lại có một bóng người đã xuất hiện trước mặt y...

Hai chân mềm nhũn, trong nháy mắt y đã tê liệt ngồi xuống.

- Trịnh Nhị thiếu gia, đi gấp như vậy làm gì.

Tiêu Dương cười híp mắt nhìn Trịnh Quyền.

Nếu như dễ dàng bỏ qua cho Trịnh Quyền, vậy thì đó không phải là Tiêu đại gia rồi.

Huống chi, chỗ này là địa bàn của tập đoàn Hắc Sơn, nếu cứ vậy thả Trịnh Quyền về, với độ oán hận của Trịnh Quyền với mình, sợ rằng y sẽ lập tức mang người trở lại tìm mình gây chuyện!

Tiêu Dương bước tói từng bước từng bước một, mặt Trịnh Quyên xanh mét không ngừng lui ra sau. Đồng thời, miệng y không ngừng run rẩy, ánh mắt đầy vẻ sợ hãi khi nhìn Tiêu Dương.

- Ma quỷ! Không! Hắn còn đáng sợ hơn ma quỷ! Ngay cả ma quỷ cũng không phải là đối thủ của hắn.

Môi Trịnh Quyền tái nhợt. Công ty của bốn tên hộ vệ mà y mời tới là một công ty hộ vệ ở nước ngoài, tên của công ty này phiên dịch thành tiếng Trung chính là "Ma quỷ'!

- Đừng có khẩn trương.

Tiêu Dương ngừng lại, nhẹ nhàng nắm cổ áo của Trịnh Quyền, suy nghĩ một chút, mắt hắn nhìn về phía cầu tiêu công cộng gần đó...

Nhìn theo ánh mắt của Tiêu Dương, cả người Trịnh Quyền run lên như ve sâu mùa đông, mặt y trắng bệch không còn chút màu nào. Dường như biết được việc Tiêu Dương sắp làm, lúc này, ngay cả nước mắt cũng đã nhịn không được chảy xuống. Không ngừng khóc lóc cầu khẩn, y vô cùng kinh hoàng nói:

- Đừng... Đừng mà! Đừng mài

Đó là ác mộng của y!

Trịnh Quyền tình nguyện chết cũng không muốn thử thêm lần nữal

- Quả thật là không ngời

Tiêu Dương một tay kéo Trịnh Quyền lên, mặt lộ vẻ cười, đi về phía nhà vệ sinh công cộng...
Bình Luận (0)
Comment