Chương 207: Vì yêu thành hận?
Chương 207: Vì yêu thành hận?Chương 207: Vì yêu thành hận?
Mấy phút trước, Trịnh Quyền không ngờ mình có thể gặp lại tên Tiêu Dương-kẻ thù mà y hận không thể uống máu lột da, vì vậy không ngừng hô thâm ông trời có mắt.
Mấy phút sau, Tiêu Dương cũng không ngờ được chỗ mà mình đánh ngã Trịnh Quyền lại có một nhà vệ sinh công cộng...
Mảnh đất công viên này đang trong giai đoạn phá bỏ dời đi. Từ mùi thúi xung quanh có thể tưởng tượng ra được nhà vệ sinh công cộng này gần như không có ai dọn dẹp. Hố phân phía sau bị hư hại quá mức mà lộ thiên cũng không có gì lạ. Quả nhiên, kết quả cuối cùng không làm cho Tiêu Dương thất vọng. Khi Tiêu Dương nhấc Trịnh Quyền lên bằng một tay rồi đi tới, hình ảnh phía trước vô cùng buồn nôn khó coi.
Trịnh Quyền giấy giụa kịch liệt, đôi mắt đầy vẻ kinh hoàng, đồng thời, y không ngừng chảy nước mắt, cầu khẩn bằng giọng nói đau khổ:
- Đừng! Đừng mài ! Van cầu anh, đừng làm vậy mài
Cạch!
Khi Trịnh Quyên giẫy giụa, điện thoại trong túi áo của y rơi xuống dưới chân Tiêu Dương. Có điều, lúc này hai người cũng không chú ý tới điều này. Tiêu Dương hờ hững nhìn Trịnh Quyền, khóe miệng xuất hiện nụ cười lạnh, hỏi:
- Vừa rồi là ai muốn đánh tôi tới chết?
- Không... Tôi sai rôi! Tôi sai rồi! Đại gia! Tiêu đại gia! Ngài tha cho tôi đi! AI I
Nước mắt nước mũi của Trịnh Quyền ào ào chảy xuống. Khi cầu khẩn, y cảm thấy hai chân mình rời khỏi mặt đất một lần nữa, từng bước từng bước một tới gần hố phân. Bị dọa sắp hồn phi phách tán, trong đôi mắt y đầy vẻ đau khổ cầu khẩn cùng với hối hận vô tận! Y hối hận việc mình lại ra tìm chuyện vui ngay lúc này, hối hận vì mình muốn đối phó Tiêu Dương, hối hận chuyện mình chọc tên ma quỷ trước mặt này!
Ác mộng!
Cơn ác mộng như bóng đêm vô tận!
Nội tâm của Trịnh Quyền vĩnh viễn không thể xóa bỏ được bóng mờ của việc bị ném vào hố phân lần trước. không ngờ, mới qua có mấy ngày, chuyện mấy ngày trước lại sắp diễn ra thêm lần nữa.
Đầu lưỡi co thắt, cả người co rút, đôi mắt đầy vẻ sợ hãi, cổ áo bị Tiêu Dương kéo lên, suýt chút nữa đã hít thở không thông.
- Đại gia?
Tiêu Dương lạnh lùng nhìn Trịnh Quyền. Đột nhiên, híp mắt cười nói:
- Xin lỗi, kêu bà nội cũng không có tác dụng đâu.
Nghe vậy, thân thể của Trịnh Quyền run rẩy càng thêm kịch liệt, dùng ánh mắt tuyệt vọng nhìn Tiêu Dương, nói:
- Mày giết tao đỉi!!
Tiêu Dương cười tủm tỉm mở miệng nói:
- Nếu anh thật sự muốn chết, tôi có thể cho anh thời gian cắn lưỡi tự sát. Thế nhưng... anh cam lòng chết ư?
Những lời này của Tiêu Dương đánh trúng mạch sống của Trịnh Quyền. Không sai, lúc này y đang sống không bằng chết, hơn nữa y còn hận không thể chết ngay! Thế nhưng, nếu như để y tự sát, y chắc chắn không dám, hơn nữa y vẫn không nỡ chết! Y có tiền, có quyền! Cái thế giới này rất tốt đẹp, y không muốn chết! Không muốn chết!
Khuôn mặt vô cùng trắng, vẻ tuyệt vọng trong con ngươi càng ngày càng nồng.
- Thật ra thì tôi cũng không nỡ để anh chết.
Tiêu Dương mỉm cười nhìn Trịnh Quyền. Có một người em như Trịnh Quyền, có lẽ, tới lúc mấu chốt còn có thể tăng thêm không ít rối loạn cho Trịnh Thu.
- Vừa rồi anh nói mình hiên lành hơn tôi? Thật ra thì anh sai rồi.
Tiêu Dương mỉm cười, mở miệng nói:
- Anh luôn muốn dồn tôi vào chỗ chết, mà tôi, ngay cả chân anh tôi cũng không nỡ đánh gãy. Tôi sẽ cho anh hoàn chỉnh té xuống, để ngươi ăn nhiều shit hơn một chút.
- Ăn shit... Aaa?
Trịnh Quyền vô cùng tức giận, súyt nữa đã không nhịn được ngất xỉu. Thế nhưng, giờ phút này, y không dám ngất xỉu. Ngất đi, mặc dù không có cảm giác sống không bằng chết, thế nhưng, rất có khả năng y sẽ Vĩnh viễn không thể tỉnh lại! Y sẽ bị chết chìm.
- Thật ra thì tôi đã rất tốt với anh rồi.
Tiêu Dương từ từ đưa thân thể của Trịnh Quyên ra, cười nhạt nói:
- Lần trước anh chỉ té xuống một mình, lần này ta sẽ để cho bốn tên hộ vệ xuống cùng với anh.
Nghe vậy, mắt Trịnh Quyền trừng to tới mức sắp nứt, cả người y không ngừng run rẩy!
Đây đâu phải là chuyện nhiều người sẽ vui vẻ!
Càng nhiều người càng khó hành động, nếu gặp phải hộ vệ không biết bơi, tên đó mà ôm y một cái, vậy thì cả hai chỉ còn đường chìm xuống! Quan trọng hơn là, y bị ném xuống trước, sau đó tên ma quỷ trước mặt này mới ném bốn tên kia xuống, nếu y tránh không kịp, sợ rằng y sẽ bị đập chết!
Hiền lành?
Trịnh Quyên cảm thấy cả người mình như bị rơi vào hâm băng, thân thể y không ngừng co rút. Một lát Sau, đột nhiên có một âm thanh kỳ lạ vang lên.
Tiêu Dương cúi đầu liếc nhìn, chỗ đáy quần của Trịnh Quyền đột nhiên xuất hiện một vùng ướt át...
- Còn chưa xuống dưới, anh đã chờ không nổi muốn tiếp xúc thân mật rồi ư?
Tiêu Dương cười khẽ một tiếng, một luồng sáng lạnh lóe qua dưới mi mắt. Lạnh lùng nhìn về phía Trịnh Quyền đang không khống chế được, không chần chờ nữa, hắn đột nhiên giơ tay lên rồi ném tới phía trước...
- AI
Tiếng kêu ngắn ngủi vang lên, ánh mắt tuyệt vọng của Trịnh Quyền thoáng qua vẻ oán hận và kinh hãi, hối tiếc. Có điều, lúc này y không dám lên tiếng nữa, ngậm chặt miệng, y bắt đầu rơi xuống vực sâu đen tối lần hai.
Trong nháy mắt sau khi ném ra, Tiêu Dương xoay người lại, không thèm nhìn Trịnh Quyên thêm lần nào.
Sau đó, hắn một tay nhấc lên một tên hộ vệ, ở dưới sự đau khổ cầu khẩn của họ, không chút do dự ném toàn bộ xuống. Khi bốn tên hộ vệ không ngừng gạt ra Trịnh Quyền đang dần dần chìm xuống, hơn nữa đang không ngừng giẫy giụa, Tiêu Dương đã xoay người lại chuẩn bị rời khỏi... Đột nhiên, một tiếng chuông trong trẻo vang lên...
Theo bản năng, Tiêu Dương đưa tay vào túi, lúc này mới ý thức được đây không phải là tiếng chuông điện thoại của mình. Vì vậy hắn quay đầu lại nhìn...
Suy nghĩ một chút, hắn xoay người lại nhặt lên chiếc điện thoại do Trịnh Quyền làm rớt. Trên điện thoại biểu hiện một số lạ, trâm ngâm một hồi, hắn tiếp điện thoại. Có điều, sau khi điện thoại kết nối, Tiêu Dương cũng không lên tiếng trước.
Một lúc sau...
- Xin hỏi... Là Trịnh thiếu gia phải không?
Một giọng nói cẩn thận từng li từng tí lại khó có thể áp chế hưng phấn vang lên.
Nghe vậy, Tiêu Dương nhịn không được ngẩn người.
Hắn nghe ra chủ nhân của giọng nói này, người gọi tới chính là ông chủ béo mập của cửa hàng bách hóa tổng hợp.
Ghế bằng gỗ Hoa Lê đã đưa tới?
Trong nháy mắt, vô số ý nghĩ xuất hiện trong đầu Tiêu Dương, cười khẽ một tiếng, vừa đi ra ngoài hắn vừa nói:
- Đúng vậy, là tôi.
Bên đầu dây bên kia, tên chủ tiệm mập mạp hiển nhiên cũng nghe ra giọng của Tiêu Dương, y càng thêm hưng phấn! Y kiểm tra qua tấm danh thiếp kia, đó đúng là tấm danh thiếp độc nhất vô nhị của Trịnh Nhị thiếu gia. Hiện tại gọi điện thoại tới, vẫn đúng là giọng nói đã đặt hàng hôm qua, bởi vậy, tên chủ tiệm mập lùn đã hoàn toàn không còn nghi ngờ gì nữa.
Y hưng phấn nói:
- Trịnh thiếu gia, tôi là Cẩu Dương Đức...
- Cẩu Dưỡng? (được chó nuối?)
Tiêu Dương nghỉ ngờ, có người tự miêu tả mình như vậy ư?
- Vâng vâng.
Cẩu Dương Đức không ngừng gật đầu, y căn bản không nghe rõ Tiêu Dương đã hiểu lầm tên y. Lúc này, y gấp gáp nói:
- Liên quan tới số ghế bằng gỗ Hoa Lê kia... Tôi đã đi được nửa đường, khoảng nửa giờ sau tôi sẽ tới tập đoàn Hắc Sơn.
- Ừm.
Tiêu Dương gật đầu, một ý nghĩ xuất hiện trong đầu hắn, hắn chợt mĩm cười rồi nói:
- À... Cẩu Dưỡng, hiện tại tôi có việc gấp bên ngoài, nhất thời không thể trở về. Thế này đi, tới trước cửa tập đoàn rồi gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ cho người mang ghế vào, đồng thời thanh toán tiền bạc với anh luôn.
Cẩu Dương Đức lập tức cười rạng rỡ, không ngừng gật đầu nói:
- Hiểu rồi, hiểu rồi.
- Đúng rồi...
Tiêu Dương cứ như vô tình nói: - Cẩu Dưỡng, biển số xe của anh là gì? Còn nữa, anh tới bằng đường nào?
Cẩu Dương Đức không nghi ngờ gì, lập tức nói ra biển số xe cùng với đường đi, sau đó liền cúp điện thoại.
Tiêu Dương cầm điện thoại di động của Trịnh Quyền, trâm ngâm một lúc, hắn cười khẽ nói:
- Có lẽ lần này sẽ có thu hoạch.
Ngay từ đầu, Tiêu Dương chỉ muốn tùy ý đùa bỡn tên chó nuôi này thôi, không ngờ hôm nay lại có thể phát huy được tác dụng. Có điện thoại của Trịnh Quyền, Tiêu Dương tin chắc ghế Hoa Lê có thể thuận lợi đưa tới tập đoàn Hắc Sơn, mà hắn cũng có thể dễ dàng đi theo nhóm hàng này lẻn vào kho hàng của tập đoàn Hắc Sơn.
Đây cũng là ý đồ của việc Tiêu Dương hỏi biển số xe cùng với đường đi của Cẩu Dương Đức, hắn muốn nửa đường âm thầm lên xe.
Sau khi làm xong mọi chuyện, Tiêu Dương đi ra bên ngoài công viên. Vừa mới đi được vài bước, còn chưa quẹo cua, chân Tiêu Dương đột ngột dừng lại, mắt nhìn ngang phía trước, khóe miệng nở nụ cười nhạt, hắn hỏi:
- Cô nương, có thể ra gặp mặt không?
Xung quanh vô cùng yên tĩnh không có tiếng động nào, trong phạm vi tâm mắt của Tiêu Dương cũng không có bóng người nào.
Gió nhẹ khẽ thổi.
Tiêu Dương cười nhạt đứng chắp tay. Một lúc sau vẫn chưa thấy ai trả lời, hắn lắc đầu rồi thở dài nói:
- Theo tôi lâu tới vậy, có gì thì cứ đi ra nói thẳng.
- Chẳng lẽ cô yêu thích tôi?
Tiêu Dương đột ngột giật mình la lên.
- Cho dù cô có thâm mấn tôi, tôi cũng có thể thản nhiên đối mặt.
Tiêu Dương thở dài nói:
- Dù sao thì đẹp trai luôn có nhiều người thích, nhất là người đẹp trai lại văn võ song toàn như tôi.
Xung quanh vẫn không có tiếng động. Có điều, Tiêu Dương có thể cảm nhận được khí tràng xung quanh đã khác trước. Cơn gió nhẹ thổi tới đã hơi đè nén, hiển nhiên là những lời vừa rồi của mình đã làm cho người trong bóng tối kia bị kích thích không nhỏ.
- Tục ngữ có câu thế này, cho dù nàng dâu có xấu xí thế nào đi nữa thì cũng phải gặp mặt chồng!
Tiêu Dương cười ha ha nói.
Đột nhiên, Tiêu Dương cảm thấy giống như có một mũi châm đâm tới phần lưng mình!
Một cơn gió mạnh thổi qua vùng đất bằng, bay thẳng tới phần lưng của Tiêu Dương.
- 0a sát!
Tiêu Dương kêu lên một tiếng, lòng bàn chân trượt một cái, thân thể lảo đảo nghiêng qua một bên cứ như một ông lão uống rượu say vậy.
Vùi
Cơn gió mạnh thổi qua người Tiêu Dương!
Hoảng sợ một hồi. - Nàng dâu xấu xí tức giận?
Tiêu Dương vội vàng lên tiếng, ánh mắt hắn đảo qua phía trước.
Lúc này, phía trước chỗ hắn đang đứng có một bóng người mặc đồ đỏ, bộ quần áo và phục sức trên người mang theo mấy phần cổ điển. Quét mắt qua dáng người dịu dàng này một cái, nếu như có thêm một thanh kiếm sắc bén, vậy thì đây chính là một nữ hiệp cổ đại còn sống sờ sờ. Cô có khuôn mặt trái xoan, tóc đen nhánh, dài xõa vai, khuôn mặt của cô làm cho người ta cảm thấy có mấy phần mùi vị dịu dàng của con gái cưng nhà giàu. Đôi mắt phượng mê người của cô lúc này có thêm vài phần ý lạnh, đôi lông mi như cành liễu xuất hiện làn sóng xuân. Có khí chất của hiệp khách ngày xưa, lại có vẻ đẹp dịu dàng của hiện đại, hai nét đẹp hoàn mỹ xuất hiện trên cùng một người làm cho cô tỏa ra một khí chất vô cùng dụ người.
- Đồ vô sỉ!
Giọng nói mềm mại mang theo vẻ tức giận.
Lam Hân Linh bắt tay điều tra không ít tài liệu có liên quan tới tên gác cổng Phục Đại này, kết quả có được cũng rất nhiều.
Có cái nói y nóng nảy, xấu bụng, cũng có cái chính khí, thẳng thắn, tất nhiên cũng không thể thiếu được chút đẹp trai. Thế nhưng, lúc này, trong đầu Lam Hân Linh chỉ còn một kết quả duy nhất, đó chính là vô sỉ!
Cô vốn không định xuất hiện, định tiếp tục bí mật quan sát tên vô sỉ kia. Không ngờ lại bị hắn phát hiện, lại còn để cho hắn sống sờ sờ ép xuất hiện.
- Vô sỉ
Lam Hân Linh nhịn không được tức giận nói thêm một câu.
Nghe vậy, Tiêu Dương lập tức cảm thấy mờ mịt. Khó hiểu nhìn Lam Hân Linh, một lúc sau, hắn dè đặt hỏi rõ:
- Nàng dâu xấu xí, cô không yêu thích tôi đó chứ?
Cơn tức trong mắt của Lam Hân Linh càng đậm hơn!
Mình có thân phận gì! Lại có người dám nhiều lần ăn nói lỗ mãng tới vậy trước mặt mình, hơn nữa hắn còn là nghi phạm giết người do mình nhận định nữa chứ!
Quan trọng hơn là, phụ nữ không cho phép người khác nói mình xấu xí! Nhất là người phụ nữ xinh đẹp!
Ngay lập tức, chưởng ảnh của Lam Hân Linh như gió bay tới phía trước. Trong nháy mắt, chúng như biến thành mấy luồng tàn ảnh đánh về phía Tiêu Dương.
Miệng của người này rất thúi, vậy thì mình phải hung hăng vả miệng hắn! Lam Hân Linh biết rất rõ cách để đối phó với loại người vô sỉ này, chỉ có đánh hắn mới có thể thức thời mà im miệng.
"Oal"
Tiêu Dương lớn tiếng kêu lên. Hắn không ngừng gấp gáp, chật vật lui ra phía sau, đôi mắt hắn mang theo vẻ không thể tưởng tượng nổi...
Quả nhiên, đúng là đã im miệng.
Bước chân nhanh chóng lui ra saul
Chưởng ảnh của Lam Hân Linh càng ngày càng tới gần, đồng thời, vẻ khoái cảm khi trả được thù xuất hiện trong đôi mắt của cô...
Cạch!
Chân phải của Tiêu Dương như vấp phải một cục đá, hắn lảo đảo ngã qua một bên, vừa khít tránh khỏi chưởng ảnh của Lam Hân Linh. Một tít tắc này, vẻ nghi ngờ trong mắt hắn đã chuyển thành thoải mái. Hắn thổn thức một câu. - Thì ra là vì yêu thành hận!