Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 208 - Chương 208: Thiếp Tâm Kiếm, Thiếp Thân Truyền!

Chương 208: Thiếp Tâm Kiếm, thiếp thân truyền! Chương 208: Thiếp Tâm Kiếm, thiếp thân truyền!Chương 208: Thiếp Tâm Kiếm, thiếp thân truyền!

Vì yêu thành hận! !

Tiêu Dương giật mình hiểu ra, ánh mắt hắn càng thêm quái lạ khi nhìn về phía bóng người trước mắt. Nàng dâu xấu xí này cũng quá kỳ lạ rồi đó, mình còn chưa biểu lộ tình cảm gì, tâm trạng của cô ta đã thay đổi không ngừng.

Phụ nữ thật kỳ lạ.

Mặc dù suy nghĩ không ngừng thay đổi trong đầu Tiêu Dương, thế nhưng công phu dưới chân của hắn vẫn không ngừng lại. Hắn như một ông lão uống say không ngừng đong đưa, nhìn cứ như một bóng người nhỏ bé đang loạng choạng trong mưa gió, lúc nào cũng có ngã xuống, thế nhưng lại không thật sự ngã xuống!

Lam Hân Linh càng đánh càng thấy tức, rõ ràng là thấy sắp đánh ngã tên vô sỉ trước mắt rồi hung hăng ác độc chà đạp, thế nhưng lần nào cũng để cho hắn vừa khít tránh khỏi. Đồng thời, ánh mắt của tên này khi nhìn mình lại càng ngày càng thổn thức.

- Phụ nữ tức giận thật đáng sợ.

Cơ thể của Tiêu Dương không ngừng ngã trái ngã phải, đồng thời, hắn còn lẩm bẩm trong miệng.

- lm miệng!

Rốt cuộc thì Lam Hân Linh cũng không kiềm chế nổi nữa, bóng người dừng lại, rống một tiếng về phía Tiêu Dương.

Đôi mắt phượng như có thêm một luồng sáng bạc, lạnh lùng nhìn Tiêu Dương, tức giận nói:

- Đàn ông thúi! Có bản lĩnh thì anh đừng có né nữa.

Tiêu Dương mờ mịt nói:

- Không né... Chẳng lẽ để cho cô đánh?

Ngừng lại, Tiêu Dương cười ha ha, nói:

- Nàng dâu xấu xí, cô phải hiểu được một điều là mặc dù dung mạo của cô đẹp hơn một chút so với tưởng tượng của tôi, thế nhưng, không có nghĩa là tôi sẽ thích cô. Tôi không thích cô, cô đánh tôi, tất nhiên tôi phải né tránh, nếu tôi không tránh, há chẳng phải là nói tôi hơi thích cô hay sao? Thế nhưng, đây là lần gặp mặt đầu tiên của hai chúng ta, không thể nói là tôi thích cô được, cho nên tôi phải né tránh...

- Anh...

Lam Hân Linh bị một chuỗi lời nói vòng vo của Tiêu Dương làm choáng váng đầu óc cho nên lúc này cô không biết phải đáp lời với Tiêu Dương thế nào. Sửng sốt tại chỗ, cô không biết phải dùng lời gì để phản biện.

- Vậy... Tôi còn né nữa không?

Một lúc lâu sau, Tiêu Dương dè đặt hỏi một câu.

Nghe vậy, Lam Hân Linh tức tới thở không ra hơi, mắt phượng mở to, tức giận lao tới. Một lần nữa bóng người cô như mũi tên xông tới phía trước, nói:

- Tôi sẽ làm cho anh không thể trốn được nữal

Vèo! Một luồng sáng màu bạc chói mắt đột nhiên xuất hiện.

Ánh sáng của kiếm ý dâng lên.

Bên hông của Lam Hân Linh buộc một thanh nhuyễn kiếm, từ bên ngoài nhìn vào không thể nhìn thấy chút manh mối nào. Trong nháy mắt khi Lam Hân Linh rút kiếm, ánh sáng màu bạc lập tức lóe lên. Nếu như đang đối địch, đột ngột rút kiếm sẽ làm cho kẻ địch rất khó phòng bị.

Đây chính là đòn sát thủ của Lam Hân Linh.

Kiếm mới là thực lực thật sự của cô.

Lúc này, rút kiếm trước mặt Tiêu Dương, có thể nói rõ một điều là Lam Hân Linh đã bị người trước mắt này chọc tức tới mức gần như mất hết lý trí.

Bị một tên vô sỉ trước một câu "cô dâu xấu xí", sau một câu "nàng dâu xấu xí ", tượng bồ tát còn giận nữa là! Lúc này, trong đầu của Lam Hân Linh chỉ còn một ý nghĩ duy nhất, đó chính là dứt khoát bắt tên này lại từ từ tra hỏi, mình không muốn tiếp tục theo dõi dò xét hắn nữa!

Vèo! Vèo! Vèol

Trong nháy mắt, ánh kiếm màu sáng bạc như gợn sóng xông tới, tâng tầng tích tụ trào tới phía trước. Thoáng cái, nó đã ép tới trước ngực Tiêu Dương.

Ánh kiếm chói mắt!

Trong nháy mắt, con ngươi của Tiêu Dương co rút lại, bước chân trượt sang một bên, đồng thời thân thể hắn ngửa ra phía sau. Thét lên một tiếng, thân thể hắn cong thành một hình vòm né tránh một kiếm vừa đâm tới.

- Oa oal Lại còn có gai.

Tiêu Dương la lên.

Vèo!

Trong tay có kiếm, Lam Hân Linh mạnh mẽ hơn lúc tay không, tỉnh táo nhiều, kiếm chiêu đâm ra, trong nháy mắt đã ẩn chứa vô số biến hóa, có thể tùy cơ ứng biến. Khi thân thể Tiêu Dương cong xuống, mắt phượng của Lam Hân Linh lóe lên ánh sáng lạnh.

Chuyển đâm thành chém, từ trên hạ xuống!

Hai tay của Tiêu Dương đột nhiên phát lực, cơ thể nhanh như tia chớp xoay tròn, lộn mèo sang bên cạnh.

Vèol

Một kiếm này của Lam Hân Linh tiếp tục chém không trúng.

Đôi mày hơi giật, sau đó nhíu lại, xoay người nhìn chằm chằm tên vô sỉ đang dùng tư thế tự nhiên từ dưới đất đứng dậy rồi chắp tay sau lưng, đôi mắt của Lam Hân Linh không nhịn được hơi rung lên.

Đột nhiên xuất kiếm!

Người không biết lá bài tẩy này của cô, mười người thì có tám chín người sẽ ăn phải thiệt thòi với chiêu này của cô. Thế nhưng, tên vô sỉ trước mắt này nhìn thì có vẻ ngay cả né tránh cũng có hơi không đủ sức lại có thể nhẹ nhàng thoải mái tránh thoát...

- Kiếm không tệ lắm.

Tiêu Dương cười tủm tỉm nhìn nhuyễn kiếm màu bạc trong tay Lam Hân Linh. Đồng thời, hắn còn liếc nhìn Lam Hân Linh một cái, trong lòng thâm khen một tiếng. Nói thật, Lam Hân Linh một thân trang phục mang theo khí chất cổ điển thế này vẫn rất hợp khẩu vị của Tiêu Dương. Lúc này, cô xuất ra vô số thủ đoạn của cổ võ càng làm cho Tiêu Dương cảm thấy mấy phần thân thiết. Nếu không phải vẫn còn chưa biết tại sao cô gái này lại theo dõi mình, chưa chắc Tiêu Dương sẽ đấu tiếp.

- Đáng tiếc là người dùng kiếm còn kém một chút.

Tiêu Dương cười híp mắt, hắn hỏi:

- Vị cô nương này, kiếm pháp của cô học ở đoàn xiếc phải không.

Sắc mặt của Lam Hân Linh có hơi không tốt, cô hỏi:

- Ý anh là gì?

Tiêu Dương khoanh tay lại mỉm cười, hắn nói:

- Có hoa mà không có quả.

Mắt phượng của Lam Hân Linh lạnh lại, cô giơ kiếm lên, hừ lạnh một tiếng rồi tung người xông về phía trước như một mũi tên, cô nói:

- Bổn cô nương thề nhất định phải bắt anh về!

Vèo! Vèo!

Bóng kiếm hoa lệ như bện thành một cái lưới gai nhọn bằng ánh sáng ùn ùn kéo tới chỗ Tiêu Dương, chỗ mà ánh kiếm vạch qua cứ như tạo thành từng vòng tròn ánh sáng, xoay tròn bao trùm tới...

Trong nháy mắt, bước chân của Tiêu Dương dường như trở nên rối loạn, bóng người lảo đảo nghiêng lệch.

Quý Phi túy tửu.

Ngửa, chếch, nghiêng, lật, nhảy, nằm sấp, di chuyển, trượt...

Mỗi một động tác vô cùng ngắn gọn, thế nhưng luôn có thể né tránh công kích của ánh kiếm trong lúc mấu chốt nhất.

Miệng hắn không ngừng oa oa, không ngừng lẩm bẩm.

- Nàng dâu xấu xí, vẫn chưa đánh đủ à?

- Ai ai! Chiêu này không phải như vậy...

Lam Hân Linh càng đánh càng tức, đồng thời cô càng đánh càng kinh hãi. Lúc đầu, cô chỉ cho là tên tiểu tử này gặp may cho nên mới có thể tránh thoát, hơn nữa tên lại giống như đã dùng hết kỹ năng. Thế nhưng, bây giờ Tiêu Dương lại một lần nữa tránh thoát đòn tấn công của cô, Lam Hân Linh không thể nào lại coi đây là vận may của Tiêu Dương. Trong lòng cô hiểu rõ một chuyện đó là công phu né tránh của tên vô sỉ này rất kinh người.

Một luồng nội khí thoáng cái không vận lên được, bước chân của Lam Hân Linh lần nữa ngừng lại, cô dùng ánh mắt không cam lòng nhìn Tiêu Dương. Người trước mặt này trơn như lươn, từ đầu tới cuối cô vẫn không đụng được hắn!

- Nàng dâu xấu xí, đánh mệt rồi phải không.

Tiêu Dương quan tâm nói:

- Mệt rồi thì nghỉ ngơi đi, tôi đi trước đây.

Tiêu Dương nói xong lập tức xoay người đi ra ngoài. - Đứng lại!

Lam Hân Linh giậm chân một cái, nhuyễn kiếm màu bạc trắng trong tay cô một lần nữa đâm tới.

Cô không cam lòng trơ mắt nhìn tên nghi phạm giết người kiêm tên vô sỉ trêu đùa cô xong lại nhẹ nhõm rời đỉ.

Vèo!

Ánh kiếm chồng nhau rồi xông tới!

- Kinh Tâm Kiếm!

Lam Hân Linh quát nhỏ một tiếng, kiếm trong tay tỏa ra ánh sáng lạnh rực rỡ. So với lúc này, ánh sáng lúc trước y như đom đóm gặp phải trăng rằm. Ánh sáng lạnh màu bạc từ mũi kiếm tràn ra. Nó mang theo sự sắc bén cùng với ý lạnh xuyên tim, dường như nó có thể đông cứng máu trong người chỉ trong thời gian ngắn vậy.

Kim Tâm Kiếm, kiếm ra kinh tâm, một kiếm diệt địch!

Vì đối phó Tiêu Dương, có thể nói Lam Hân Linh đã dốc hết là bài tẩy, ánh kiếm trong tay cô chảy xuống như ngân hà !

- Kinh Tâm Kiếm? Khá thú vị.

Khóe miệng của Tiêu Dương hơi nhếch lên, khẽ mỉm cười một cái, tung người lộn vèo một vòng, nhanh chóng vọt qua, sau đó rơi xuống sau lưng Lam Hân Linh...

BạchI

Đôi mi của Lam Hân Linh nhíu lại, thấy Tiêu Dương như một con khỉ lần nữa né tránh, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Bổn cô nương nhất định phải bắt được anhI

Bóng người của Tiêu Dương thoáng qua ánh kiếm đang tuông tới, liếc mắt nhìn Lam Hân Linh, khó hiểu hỏi:

- Bắt tôi?

Một tia sáng lóe lên trong đôi mắt hắn, hắn hỏi:

- Nàng dâu xấu xí, chẳng lẽ cô là cảnh sát?

Trong đầu Tiêu Dương lóe lên đoạn cảnh cáo của Bạch Khanh Thành!

Vốn tưởng rằng Lam hân Linh do kẻ thù phái tới. Bây giờ, từ ngôn ngữ có thể nghe ra dường như cô chính là người của hệ thống cảnh sát đặc biệt của chính phủ trong lời của Bạch Khanh Thành.

- Liên quan gì tới anh?

Lam Hân Linh nhíu mày hừ lạnh, cố nén cơn tức trong lòng rồi nhìn chằm chằm Tiêu Dương, hỏi:

- Tên vô sỉ, tôi hỏi anh, tại sao anh và cảnh sát hình sự Bạch Khanh Thành lại nhìn chằm chằm tập đoàn Hắc Sơn? Còn nữa, xung quanh tập đoàn Hắc Sơn cũng bố trí không ít nội tuyến của cảnh sát.

Nếu không thể bắt người về, Lam Hân Linh chỉ có thể tại chỗ hỏi một ít vấn đề mà cô muốn biết.

Tiêu Dương cười híp mắt nhìn Lam Hân Linh, hắn hỏi:

- Chắc hẳn là chức vụ của cô cao hơn Bạch đại tỷ, muốn biết hành động của đội cảnh sát hình sự, trực tiếp ra lệnh bảo họ báo cáo cho cô không được ư?

Lam Hân Linh hơi cau mày. - Há, tôi hiểu rồi.

Tiêu Dương cười tủm tỉm nhìn Lam Hân Linh, hắn nói:

- Các người là ngành đặc biệt mà, khẳng định là không có mặt mũi nào để hỏi cảnh sát hình sự bình thường đang tra vụ án gì.

- Hừi

- Có điều cô đã là vợ ta, mặc dù hơi xấu xí, thế nhưng tôi không ngại tiết lộ cho cô một ít tin tức.

Tiêu Dương cười nói:

- Cảnh sát hình sự cảm thấy tập đoàn Hắc Sơn tập đoàn đang làm ít việc không hợp pháp cho nên tới điều tra.

Lam Hân Linh nhíu mày, tức giận nhìn chằm chằm Tiêu Dương, cô hỏi:

- Nói rõ một chút!

- Cô tự đi hỏi đi.

Tiêu Dương cũng không ngại vụ án này có ngành đặc biệt nhúng tay, nếu bọn họ nhúng tay, nhất định có thể giảm bớt áp lực của đội cảnh sát hình sự. Từ thực lực của cô gái trước mắt này, Tiêu Dương có thể mơ hồ hiểu được "ngành đặc biệt" là gì.

- Không cho đi

Lam Hân Linh một lần nữa cầm kiếm ép tới chỗ Tiêu Dương.

Không đau không ngứal

- Ài, nàng dâu xấu xí, bổn tướng công cần phải đi làm việc.

Tiêu Dương lắc đầu thở dài né tránh ánh kiếm của Lam Hân Linh, vừa thở dài hắn vừa nói:

- Hơn nữa, Kinh Tâm Kiếm của cô thật sự là chẳng ra làm sao...

- Ngậm cái miệng thúi của anh lại!

Lam Hân Linh bị Tiêu Dương chọc giận, ánh kiếm trong tay biến ảo, chất chồng xông tới.

Mặc dù ánh kiếm của Lam Hân Linh nhanh chóng mãnh liệt, thế nhưng bên trong không hề có sát ý. Hiển nhiên, thoạt nhìn thì cô hận không thể chém tên này thành muôn mảnh, thế nhưng Lam Hân Linh vẫn không hạ sát thủ. Cô làm vậy không phải vì cô có thiện cảm với Tiêu Dương, cô làm vậy chỉ vì tính cách của mình mà thôi.

-ÀiI

Tiêu Dương thở dài, bóng người đột nhiên nghênh đón mũi kiếm của Lam Hân Linh, hắn nói:

- Nàng dâu xấu xí, với thân thủ của cô, nếu thi hành nhiệm vụ nguy hiểm nào, nhiệm vụ đó chắc chắn sẽ thất bạil

- Đừng có chơi đùa cái gì mà Kinh Tâm Kiếm nữa, tới đây, để bổn tướng công dạy cô Thiếp Tâm kiếm.

Sau khi dứt lời, trong nháy mắt, bóng người của Tiêu Dương đã xuyên qua trùng trùng ánh kiếm rồi xuất hiện sau lưng Lam Hân Linh. Một luồng hơi nóng trào ra từ miệng Tiêu Dương truyền tới bên tai của Lam Hân Linh. Đồng thời, trong nháy mắt, một tay của hắn đã nắm được cổ tay đang cầm kiếm của Lam Hân Linh.

Trong chớp mắt này, Lam Hân Linh cảm thấy thân thể mình chấn động, đôi mắt phượng của cô chứa đầy vẻ sợ hãi. Tay câm kiếm không thể nhúc nhích, tay trái hướng đánh tới một khuỷa tay ra phía saul Bai

Tay trái của Tiêu Dương nắm lấy tay trái của Lam Hân Linh rồi đè cánh tay này ở bên hông.

Hai bóng người chặt chẽ dính vào nhau.

- Đừng khẩn trương...

Một giọng nói nhẹ nhàng ung dung vang lên bên tai Lam Hân Linh.

- Thiếp Tâm Kiếm, thiếp thân truyền!

BạchI

Tiêu Dương điều khiển cổ tay của Lam Hân Linh, ánh kiếm đột nhiên thay đổi, nó vẽ lên một hàng kiếm hoa sáng chói về phía trước rồi gấp lại trong thời gian ngắn. Tay trái của hắn đột nhiên đẩy Lam Hân Linh vọt tới phía trước một cách kỳ lạ.

- Thức thứ nhất của Thiếp Tâm Kiếm, Nhất Bái Thiên Địa Tình Định SinhI
Bình Luận (0)
Comment