Chương 209: Mọi chuyện đã sẵn sàng! Chỉ còn thiếu gió đông!
Chương 209: Mọi chuyện đã sẵn sàng! Chỉ còn thiếu gió đông!Chương 209: Mọi chuyện đã sẵn sàng! Chỉ còn thiếu gió đông!
- Thức thứ nhất của Thiếp Tâm Kiếp! Nhất Bái Thiên Địa Tình Định Sinh!
Sau khi Tiêu Dương dứt lời, hào quang óng ánh như ngân hà vạch tới, biến ảo theo góc độ kỳ lạ khó lường. Ánh kiếm như mũi nhọn lên trời xuống đất, đột nhiên nhanh như thiểm điện đâm tới phía trước...
Một tíc tắc này, Lam Hân Linh vừa vội vừa giận.
Chưa bao giờ có người đàn ông nào gần sát thân thể mình tới vậy! Hơn nữa, tên vô sỉ Tiêu Dương này còn mở miệng nói cái gì Thiếp Tâm Kiếm nữa. Phản ứng đầu tiên của Lam Hân Linh chính là tên này đang đùa giỡn trêu cợt cô.
Thế nhưng, ngay lúc này, cả người cô đang bị Tiêu Dương khống chế, thậm chí ngay cả một động tác nho nhỏ cô cũng không thể tự làm được. Cổ tay cô không tự chủ được từ các góc độ đâm tới, bổ ngang một cách rất kỳ lạ xảo trái
Ngay khi kiếm thức hình thành, con ngươi của Lam Hân Linh đột nhiên chấn động!
Độ sắc bén xảo trá của chiêu này vượt ngoài tưởng tượng của cô. Một cái đâm thẳng nhỏ nhoi thôi mà đã chứa đựng mười sáu loại biến hóa kỳ lạ, mỗi loại biến hóa đều có thể diễn biến thành một hồi sát cơ.
- Đây là...
Đôi mắt của Lam Hân Linh toàn là vẻ rung động.
- Thiếp Tâm Kiếm!
Tiếng cười khẽ của Tiêu Dương vang lên bên tai của Lam Hân Linh, hắn nói:
- Cận thân truyền thụ, thật là thân thiết, nàng dâu, ráng nhớ cho rõiI
Nghe vậy, khuôn mặt của Lam Hân Linh lập tức đỏ lên, tức giận nói:
- Ác tặc! Còn không buông ta ral
- Chú ý khí lưu chuyển động trong cơ thể mới có thể phối hợp dùng ra chiêu thức.
Tiêu Dương mặc kệ những chuyện khác, một luồng khí lưu hùng hậu chui vào cơ thể Lam Hân Linh, đồng thời, ánh kiếm vung lên một lân nữa!
Ánh sáng rực rỡ, dưới bóng kiếm hoa lệ ẩn chứa vô tận cơ hội giết người.
- Thức thứ hai của Thiếp Tâm Kiếm! Duyên Định Tam Sinh Hỉ Ý Nùng!
Sau khi Tiêu Dương dứt lời, kiếm quang lập tức rơi xuống. Cơ thể của Lam Hân Linh bị Tiêu Dương khống chế dùng một loại trạng thái trước nay chưa từng có thi triển ra chiêu kiếm này!
Mặc dù Lam Hân Linh luôn miệng phản kháng động tác của Tiêu Dương, trong lòng cô cũng hết sức căm ghét người này. Thế nhưng, ngay lúc này, tâm thân của cô không tự chủ được bị kiếm pháp thần kỳ này hấp dẫn, cô khắc ghi từng chiêu từng thức từng động tác nhỏ vào đầu.
Làm cho Lam Hân Linh cảm thấy kỳ lạ đó là mặc dù thiên phú tập võ của cô không kém, thế nhưng cũng không tốt tới trình độ chỉ nhìn một lần là có thể nhớ rõ, nhất là loại kiếm chiêu kỳ lạ xảo trá này! Thế nhưng, trong trạng thái bị thao túng này, ngay cả khí lưu trong cơ thể của cô cũng chảy xuôi một cách tự nhiên theo chiêu số. Điều này làm cho Lam Hân Linh có một ấn tượng khó có thể xóa bỏ.
Dường như là kiếm chiêu này đã trực tiếp khắc ghi vào lòng cô vậy.
Thiếp Tâm Kiếm! Cận thân truyền! Dường như Lam Hân Linh đã hơi hiểu được ý nghĩa trong câu nói của Tiêu Dương.
Xem ra, không phải tên vô sỉ này cố ý trêu đùa cô...
Hừi Cho dù không cố ý trêu đùa thì cũng là cố ý chiếm tiện nghiI
Sau khi ý nghĩ này xuất hiện trong đầu, chút thiện cảm với Tiêu Dương vừa mới xuất hiện trong lòng Lam Hân Linh lập tức biến mất không còn bóng dáng.
Thân thể vẫn không tự chủ được đong đưa...
- Thức thứ ba của Thiếp Tâm Kiếm, Bách Niên Tu Đắc Đồng Thuyền Đội
- Thức thứ tư của Thiếp Tâm Kiếm, Thiên Niên Tu Đắc Cộng Chẩm Miên!
- Thức thứ năm của Thiếp Tâm Kiếm...
Ánh kiếm đột nhiên ngừng lại, đồng thời, trong nháy mắt, cánh tay đang nắm chặt bàn tay của Lam Hân Linh cũng lỏng ra, bóng người nhanh chóng nhảy ra vài mét...
Lúc này, Lam Hân Linh chợt ngẩn người, một xúc động dâng lên trong lòng cô, cô nói:
- Thức thứ năm...
Giọng nói hơi ngừng lại, Lam Hân Linh vốn định hỏi Tiêu Dương thức thứ năm là gì. Có điều, cô lập tức ý thức được, nếu hỏi ra, đây há chẳng phải là đại biểu cho việc mình khuất phục tên vô sỉ kia ư? Lam Hân Linh vội vàng im miệng, mắt phượng nhìn chằm chằm Tiêu Dương.
Thế nhưng, trong lòng cô, khát vọng với thức thứ năm của Thiếp Tâm Kiếm khó có thể áp chế nổi.
Bốn thức trước, Lam Hân Linh đã như nhặt được chí bảo, cô chưa bao giờ nghe qua loại kiếm pháp thần kỳ này. Cô vốn cho là Kinh Tâm Kiếm mà cô học được đã là tuyệt học cao thâm. Bây giờ, đối mặt với Thiếp Tâm Kiếm, Kinh Tâm Kiếm chẳng khác gì một đứa trẻ đang đối mặt với người lớn cả.
Tiêu Dương cười híp mắt nhìn Lam Hân Linh, nói:
- Nàng dâu xấu xí, bốn thức đầu thôi đã cần cô phải hao phí một thời gian nhất định để luyện tập quen thuộc. Nhớ cho kỹ, kiếm chiêu không thể luôn theo đuổi hình, thân mới là mấu chốt của việc thành bại.
- Được rồi, tôi đi đây! Nàng dâu xấu xí, đừng có quên là bây giờ cô chính là nửa đồ đệ của tôi!
Nói xong, Tiêu Dương lập tức xoay người nhanh chóng rời khỏi!
Lam Hân Linh buông tay, lời nói đi tới khóe miệng lại ngừng, không hô thành tiếng. Nhìn theo bóng người của Tiêu Dương đang nhanh chóng biến mất, một lúc sau, cô dậm chân một cái, hừ một tiếng nói:
- Tên vô sỉ, ai là... Nửa đồ đệ của anh! Càng không phải là... của anh.
Mấy chữ này, Lam Hân Linh thẹn thùng nên không nói ra khỏi niệng.
Một trận gió phất lên sau lưng.
Lam Hân Linh xoay người lại.
Lúc này, một tên thanh niên toàn thân áo tìm xuất hiện trong mắt cô...
- Âu Tử Lôi?
Lam Hân Linh ngẩn ra. Lúc này, dường như cô đã hiểu được tại sao Tiêu Dương lại đột nhiên rời khỏi. Có lẽ là hắn phát hiện tên trước mắt này tới, hắn không muốn để người khác biết hắn dạy kiếm pháp cho cô...
- Anh tới từ khi nào? Lam Hân Linh hơi cau mày.
Dường như Âu Tử Lôi cảm nhận được vẻ không vui trong giọng nói của Lam Hân Linh, theo bản năng, y ngẩn người một lúc, liếc mắt nhìn xung quanh, nói:
- Sau khi tìm thấy vị trí của muội, tôi vừa mới tới... Đúng rồi Linh Nhi, tại sao muội lại ở chỗ này?
Xung quanh không ngừng có mùi thúi truyền ra, Âu Tử Lôi không nhịn được phải bóp mũi.
- Anh tìm tôi có chuyện gì?
Lam Hân Linh không trả lời Âu Tử Lôi mà hỏi ngược lại.
- Sư phụ tới!
Âu Tử Lôi cười với Lam Hân Linh một tiếng rồi nói:
- Thật không ngờ là lần so tài này phía trên rất coi trọng, ngay cả sư phụ cũng tự mình tới chủ trì. Xem ra, cuộc so tài tinh anh lần này sợ rằng có chuyện gì đó không bình thường.
Giọng của Âu Tử Lôi mang theo mấy phần hưng phấn.
- Cha tới?
Lam Hân Linh nghe vậy cũng giật mình. Một lúc sau, cô dẫn đầu đi ra ngoài trước nói:
- Tôi đi tìm ông.
Âu Tử Lôi vội vàng đuổi theo sau...
- Anh ở lại đây...
Lam Hân Linh đột nhiên nghĩ tới một chuyện, xoay người lại chỉ tay về phía nhà vệ sinh công cộng bên kia, cô nói:
- Nghe được tiếng kêu thảm thiết không, có mấy người rơi xuống hố phân, trong đó có một người là nhị thiếu gia của tập đoàn Hắc Sơn, thân phận không thấp, anh báo cảnh sát để bọn họ tới vớt y lên.
Âu Tử Lôi không tình nguyện nói:
- Cùng lắm chỉ là một nhị thế tổ mà thôi...
- Âu Tử Lôi, anh đừng có quên thân phận của mình.
Lam Hân Linh cau mày nói:
- Cho dù ngành của chúng ta có đặc thù hơn nữa thì nó cũng thuộc về chính phủ. Anh có thể trơ mắt nhìn mấy công dân chết trước mắt mình ư?
Lam Hân Linh cất bước rời đi!
Sắc mặt của Âu Tử Lôi không ngừng thay đổi. Một lúc sau, y vẫn dừng lại tại chỗ rồi lấy di động ra...
Tiêu Dương cầm một xâu mứt quả trở lại, đi thẳng tới bên cạnh xe taxi. Bạch Khanh Thành mỏi mắt chờ mong, cuối cùng cũng thấy được bóng dáng của người này. Mình thì thấp thỏm lo âu trong lòng, hắn thì lại nhàn nhã tự tại ăn mứt quả. Bạch Khanh Thành tức tới mức không nói ra lời. Sau khi Tiêu Dương lên xe, cô không nhịn được hừ một tiếng.
- Đừng nóng giận, tôi đâu có ăn một mình.
Tiêu Dương cười tủm tỉm đưa cho Bạch Khanh Thành một xâu mứt quả.
Bạch Khanh Thành trợn to hai mắt không nói gì. Thì ra tên này cảm thấy mình tức giận là vì không có xâu mức quả để ăn...
Rốt cuộc thì thân kinh tên này quá thô, hay là lại giả bộ hồ đồ. Trải qua một khoảng thời gian sống chung, Bạch Khanh Thành cảm thấy tên này giống ý phía sau hơn.
Tức giận nhận lấy xâu mứt quả, hung hăng cắn một cái rồi liếc nhìn Tiêu Dương, cô hỏi:
- Vừa rồi là Trịnh Quyền, em trai của Trịnh Thu?
Tiêu Dương gật đầu.
- Y đâu rồi?
- Tạm thời sẽ không xuất hiện.
Tiêu Dương hơi mỉm cười, sau đó vừa ăn mứt quả vừa mở miệng mơ hồ nói:
- Đại tỷ, lái xe đi.
Bạch Khanh Thành nghi ngờ nhìn Tiêu Dương, hỏi:
- Anh lại gây chuyện?
Đây là phản ứng đầu tiên của Bạch Khanh Thành, có lẽ tên này vừa mới gây chuyện, cho nên hiện giờ phải tránh đầu gió.
Bạch Khanh Thành đoán đúng một nửa, quả thật có gây chuyện, có điều, rời khỏi không phải là vì chuyện này.
- Tôi đã nghĩ được cách để vào bên trong cao ốc Hắc Sơn.
Tiêu Dương cũng không hàm hồ, nói thẳng:
- Đại tỷ, trước hết hãy lái xe, qua bên kia, vừa đi vừa nói.
Đầy bụng nghi ngờ liếc nhìn Tiêu Dương một cái, Bạch Khanh Thành tất nhiên không tin chuyện chỉ đi nhà vệ sinh một chuyến đã tìm được cách lẻn vào cao ốc Hắc Sơn. Có điều, cô vẫn từ từ lái xe đúng như những gì Tiêu Dương nói, xe bắt đầu chạy tới chỗ mà Tiêu Dương nói ra...
- Cái gì?
Khi Tiêu Dương nói giản lượt kế hoạch của mình, Bạch Khanh Thành nhịn không được trợn to hai mắt. Cô ngừng xe ở bên dường rồi trợn mắt há mồm nhìn Tiêu Dương...
Cô không thể tin nổi, không ngờ trên cõi đời này lại có chuyện trùng hợp tới vậy.
Một ngày trươc, ý nghĩ nhất thời xuất hiện, định trêu cợt người khác một chút, hôm nay, nó lại phát huy được tác dụng!
Đụng vận cứt chó!
- Dựa theo kế hoạch của anh có lẽ thật sự có thể lẻn vào cao ốc Hắc Sơn, có điều...
Bạch Khanh Thành cau mày hỏi:
- Lỡ như người của tập đoàn Hắc Sơn không cho ông chủ mang ghế Hoa Lê vào thì sao?
- Yên tâm đi, mọi chuyện đã sẵn sàng, chỉ còn thiếu gió đông.
Tiêu Dương mỉm cười giơ lên điện thoại di động của Trịnh Quyền, nói:
- Có cái di động này của Trịnh Quyền, dựa vào uy vọng của Trịnh Nhị thiếu gia của tập đoàn Hắc Sơn, chở một ít ghế vào trong căn bản không phải là vấn đề gì.
Dứt lời, Tiêu Dương đưa điện thoại cho Bạch Khanh Thành. Bạch Khanh Thành ngẩn ra, khó hiểu nhìn Tiêu Dương.
- Tên lão bản lòng dạ đen tối kia không nhận ra tôi là chuyện bình thường, thế nhưng, người của tập đoàn Hắc Sơn không thể nào có chuyện không nghe ra được giọng của Trịnh Quyền.
Tiêu Dương lên tiếng nói:
- Khi bọn họ gọi điện thoại tới xác nhận, nếu như tôi nghe điện thoại, không phải là tự lộ chân tướng hay saol
Bạch Khanh Thành cau mày nói:
- Tôi là nữ càng không thể nào...
Giọng của Bạch Khanh Thành hơi ngừng lại, mắt đột nhiên sáng lên, rốt cuộc cũng đã hiểu ý của Tiêu Dương, cô nói:
- Trịnh Quyền là hoa hoa công tử nổi danh, điện thoại di động của y do phụ nữ tiếp cũng không có gì lạ, chỉ cần tôi lâm trận tùy ý lấp liếm vài câu là được...
- Đại tỷ quả nhiên thông minh.
Tiêu Dương cười một tiếng.
Bạch Khanh Thành liếc nhìn Tiêu Dương, nói:
- Phải nói là anh quá...
- Quá khen quá khen.
Tên này chưa gì đã đắc ý.
- Gian xảo!
Tiêu Dương yên lặng đưa điện thoại cho Bạch Khanh Thành.
Nhìn thời gian, Tiêu Dương xoay người ra phía sau, nói:
- Cũng không kém bao nhiêu, đại tỷ, cứ xem tình thế mà làm.
Khoảng năm phút sau...
- Tới rồi!
Đôi mắt của Tiêu Dương đột ngột mở ra, trầm giọng nói:
- Lái xel
Bạch Khanh Thành gật đầu, đồng thời, cô từ từ lái xe. Xe từ từ chạy tới phía trước, tốc độ xe cũng không nhanh.
Rất nhanh sau đó, sau lưng có một chiếc xe hàng lớn chạy tới chỗ của Bạch Khanh Thành.
Lần này, không cần Tiêu Dương mở miệng, Bạch Khanh Thành lập tức đạp chân ga, chiếc xe nhanh chóng lao tới, nó theo sát phía sau chiếu xe chở hàng lớn kia...
Con đường mà Tiêu Dương chọn rất hẻo lánh, xung quanh không có nhiều xe.
Lúc này Tiêu Dương đã mở cửa sổ...
Cơ thể lộ ra ngoài.
- Tiêu Dương... Bạch Khanh Thành đột ngột mở miệng. Tiêu Dương quay đầu lại, cô nói nhỏ một câu:
- Hãy cẩn thận.
- Yên tâm đi.
Tiêu Dương cười một tiếng. Trong nháy mắt, thân thể linh hoạt như khỉ, hắn từ cửa sổ xe chui ra rồi nhảy lên nóc xe. Lúc này, khoảng cách với xe chở hàng phía trước đã rất gần...
Tìm đúng thời cơ, Tiêu Dương bước một bước, thân thể như chim hạc xông lên phía trước!
Trong chớp nhoáng này, trái tim của Bạch Khanh Thành như đã treo ở cổ. Khi thấy Tiêu Dương thuận lợi nắm được phía sau xe hàng, nhanh chóng chui vào, vén vải che lên rồi lẻn vào bên trong kẽ hở của mấy cái ghế gỗ Hoa Lê, trái tim đang treo trên cao của cô mới buông lỏng xuống.
Xe từ từ chậm lại, câm điện thoại di động của Trịnh Quyền trong tay, cô đậu xe ở một bên.
Mọi chuyện đã sẵn sàng, chỉ còn thiếu gió đông!
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ