Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 210 - Chương 210: Tương Kế Tựu Kết

Chương 210: Tương kế tựu kết Chương 210: Tương kế tựu kếtChương 210: Tương kế tựu kết

Vùi

Một chiếc xe chở hàng loại lớn chạy thẳng tới chỗ cao ốc của tập đoàn Hắc Sơn, Cẩu Dương Đức vui sướng ngồi ở ghế tài xế. Dường như Cẩu Dương Đức đã thấy được tiền tài đang nhào thẳng tới trước mặt mình.

Vụ giao dịch này khách hàng không hề trả giá, với tính cách của Cẩu Dương Đức, không nhân cơ hội này kiếm một vế lớn thì thật xin lỗi cái tên của y.

Tăng một nửa giá so với giá gốc, sau đó lại thêm một nửa trên hóa đơn vì "Trịnh Nhị thiếu gia" chỉ định, số ghế bằng gỗ Hoa Lê này đã có giá cao tới kinh người.

Mặt mũi hớn hở nhìn cao ốc của tập đoàn Hắc Sơn đang từ từ tới gần, y hoàn toàn không biết trong thùng hàng phía sau có một người sống sờ sờ đã lặng lẽ núp bên trong khe hở của mấy cái ghế gỗ Hoa Lê.

KétI

Rồi Chiếc xe tới trước cửa cao ốc của tập đoàn Hắc Sơn rồi ngừng lại...

Cẩu Dương Đức nở nụ cười bước xuống dưới xe, đi về phía bảo vệ đang trực ở cửa, đồng thời đưa ra một điếu thuốc rồi cười nói:

- Người anh em, trực khổ cực rồi.

Tên bảo vệ này nhíu mày, không nhận điếu thuốc từ trong tay của Cẩu Dương Đức, liếc mắt nhìn về phía xe hàng phía sau rồi cau mày dò hỏi:

- Anh là ai? Sao lại vận chuyển những thứ này tới tập đoàn Hắc Sơn?

Cẩu Dương Đức vội vàng cười nói:

- Người anh em, những thứ này là ghế bằng gỗ Hoa Lê. Trịnh Nhị công tử của quý công ty đặt hàng ngày hôm qua.

Cẩu Dương Đức thuận tay đưa một đơn hàng cho bảo vệ xem.

Tên bảo vệ này nhìn một một cái, một lúc sau, y liếc mắt nhìn Cẩu Dương Đức, nói:

- Tại sao tôi phải tin anh? Thật xin lỗi, hiện tại tập đoàn có chút việc, không thể để người ngoài tùy tiện ra vào, xin hãy trở về đi.

Nghe vậy, Cẩu Dương Đức quýnh lên, y lập tức nhớ tới những gì Trịnh Nhị công tử nói cho nên vội mở miệng:

- Trịnh Nhị thiếu gia từng nói, tôi tới cửa có thể để các ngươi gọi điện thoại cho y để chứng thực.

- Thật ư?

Bảo vệ nửa tin nửa ngờ nhìn Cẩu Dương Đức, trầm ngâm một lúc mới nói:

- Anh chờ ở đây.

Chuyện này có liên quan với Trịnh Nhị thiếu gia cho nên mặc dù có nghi ngờ, thế nhưng tên bảo vệ này không dám không làm theo. Y biết rất rõ tính khí của Trịnh Nhị thiếu gia, nếu như mình làm hỏng chuyện của y, ngày mai mình sẽ phải cuốn gói rời khỏi đây.

Sau khi bước vào phòng trực, bảo vệ lập tức câm điện thoại lên, tìm tới số của Trịnh Quyền rồi gọi điện thoại tới... - A lô...

Một giọng nói mang theo ba phần kiều my vang lên.

Bảo vệ lập tức ngẩn ra, y tự hỏi:

- Chẳng lẽ sai số?

- Tìm Trịnh Quyền ư?

Giọng nói của cô gái kia tiếp tục vang lên...

- Đúng đúng...

Dường như bảo vệ đã ý thức được điều gì, sắc mặt y có chút kỳ lạ.

- Hiện tại y không rảnh, anh gọi điện thoại tới hỏi chuyện ghế bằng gỗ Hoa Lê phải không?

- Không, không việc gì.

Bảo vệ vội vàng cúp điện thoại, thầm lau mồ hôi lạnh trên trán, thấp thỏm nói:

- Quấy rầy chuyện tốt của Trịnh Nhị thiếu gia, nếu như bị trách tội...

Tên bảo vệ này nhịn không được run lên như ve sâu mùa đông, vội vàng lao ra phòng an ninh rồi ngoắc tay nói với Cẩu Dương Đức:

- Lái vào theo đường bên trái, chạy một mạch tới điểm cuối.

Nghe vậy, nụ cười trên khuôn mặt của Cẩu Dương Đức càng tươi hơn, y không ngừng gật đầu.

- Người anh em khổ cực rồi!

Nói xong y vội vàng xoay người lên xe.

Sau khi mở cửa, suy nghĩ một chút, tên bảo vệ này bấm một số điện thoại.

- Trịnh tổng... Tôi là bảo vệ ở phòng trực, Nhị thiếu gia vừa mới đặt một nhóm ghế bằng gỗ Hoa Lê chở về, tôi bố trí bọn họ vận chuyển tới kho hàng số ba.

Trong phòng làm viêc sang trọng.

Trịnh Thu cúp điện thoại, đôi mi vặn vẹo theo bản năng...

Một lúc sau, sắc mặt của y đã hơi tốt hơn, chỉ tiếc rèn sắt không thể thành thép, nói:

- Hiện tại là lúc lửa cháy sém lông mày, em trai vẫn còn rảnh rồi chở về một lô ghế Hoa Lê!

Trước mặt Trịnh Thu, Trương Tiều đứng một bên cười bồi, nói:

- Nhị thiếu gia cũng chỉ muốn giúp công ty làm chút chuyện mà thôi.

- Trương Tiều, không cần nói giúp y.

Trịnh Thu khoát tay nói:

- Y có ý gì ta còn không rõ sao? Muốn dùng tiền công vào việc tư mới là sự thật.

Hiển nhiên, đây cũng không phải là lần đầu tiên Trịnh Quyền làm thế này.

Trương Tiều cười một tiếng.

- Trở lại chuyện chính đi.

Trịnh Thu nhíu mày, ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn. y nói:

- Tối mai cần phải giao hàng, còn thiếu bao nhiêu nữa? Trương Tiều suy nghĩ một lúc rồi trâm giọng nói:

- Nếu như tính luôn phần giao hàng trước thời gian, tới cuối, sợ rằng chúng ta vẫn cung cấp chưa đủ một một.

Âm!

Trịnh Thu nhịn không được đập bàn một cái!

Mặt hung ác, đôi mắt đầy vẻ tức giận!

Nếu như không xảy ra chuyện bất ngờ lần trước, căn bản sẽ không có chuyện một bước cũng khó đi ngày hôm nay!

- Rốt cuộc là ai đã làm hỏng chuyện của ông đây!

Trịnh Thu nắm chặt quả đấm, gân xanh trên cánh tay nổi lên, hít vào một hơi thật sâu, nói:

- Hơn nữa, xem ra cảnh sát đã biết được một ít bí mật của tập đoàn chúng ta. Có điều, đám cảnh sát phế vật này vẫn chưa tìm được chứng cớ để đối phó Hắc Sơn!

- Mấy ngày nay, xung quanh tập đoàn hơi kỳ lạ.

Trương Tiều nghiêm túc nói:

- Có lẽ cảnh sát đang theo dõi tập đoàn Hắc Sơn chúng ta trong bóng tối! Hơn nữa, có rất nhiều trạm gác của cảnh sát mới xuất hiện trên những con đường từ tập đoàn ra ngoài. Trên danh nghĩa là kiểm tra giấy phép, thế nhưng họa lại hữu ý vô ý lục soát xe cộ đi ngang qua... Trịnh tổng, chúng ta vẫn còn một nhóm hàng đặt trong nhà kho chưa chuyển ra ngoài...

Sắc mặt của Trịnh Thu có hơi khó chịu.

Một lần sảy chân để hận nghìn đời!

Có nằm mơ y cũng không ngờ sắp tới thời gian giao dịch lại có chuyện như vậy phát sinhI

Một phần trong số hàng không cách nào cung ứng đã đủ để Trịnh Thu bồi thường một số tiên lớn! Nếu như hàng trong kho không có cách nào chuyên chở ra ngoài thuận lợi, như vậy, tập đoàn Hắc Sơn sẽ gặp phải đả kích vô cùng lớn!

Ánh sáng không ngừng lóe lên trong đôi mắt, một lúc sau...

Tâm thần của Trương Tiều chợt động, vội vàng lên tiếng:

- Trịnh tổng, không phải Nhị thiếu gia vừa mới chuyển một lô ghế Hoa Lê về sao?

- Ý anh là...

Đôi mi của Trịnh Thu đột nhiên giật một cái, y từ từ đứng lên:

- Ly miêu tráo thái tử?

- Trịnh tổng cao kiến!

Trương Tiều tràm giọng nói:

- Sau khi chiếc xe này đi vào, chắc chắn nó đã rơi vào tai mắt của cảnh sát, khi đi ra ngoài, bởi vì nó không phải là xe của tập đoàn chúng ta, chưa chắc bọn họ đã chặn lại. Huống chi, bọn họ cũng sẽ không nghĩ tới việc chúng ta sẽ chuyển số hàng này ra ngoài ngay ban ngày.

- Có thể thử một lần!

Trương Tiều mở miệng găn từng chữ mội. Trịnh Thu cau mày lại...

Số hàng còn sót lại trong kho hàng của tập đoàn Hắc Sơn chiếm tới ba phần, số này không thể nói là ít được, tuyệt đối không cho phép có chuyện ngoài ý muốn xảy ra! Nếu không, vụ giao dịch này sẽ thật sự bị hủy.

Thế nhưng, tối mai đã là thời gian giao dịch!

Trước tối mai, phải vận chuyển số hàng này ra ngoài thuận lợi! Hơn nữa, cũng không thể hi vọng xa vời là cảnh sát sẽ từ bỏ việc theo dõi tập đoàn Hắc Sơn trước đêm mail

Trước sau gì cũng phải liều một lần!

Bây giờ, đúng là một cơ hội!

Trịnh Thu từ từ nheo mắt lại, ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn, một lúc lâu sau, y từ từ nói:

- Để ông chủ và tài xế của chuyến hàng này tới gặp tôi.

Nghe vậy, đôi mắt của Trương Tiều hơi co lại, y lập tức gật đầu.

- Đi đi.

Trịnh Thu khoát tay nói:

- Nhanh chóng dỡ hàng xuống...

- Thuộc hạ đã hiểu.

Trương Tiều lập tức đi ra ngoài.

Ở một xó xỉnh bên trong kho hàng số ba của tập đoàn Hắc Sơn.

Bóng người của Tiêu Dương đang ẩn núp, trong nháy mắt, khi xe sắp ngừng lại, hắn lập tức nấp ở phía dưới xe, với thân thủ của hắn, không ai có thể phát hiện được chút kỳ lạ nào.

- Kho hàng số ba?

Tiêu Dương liếc mắt nhìn kho hàng, hơi nhíu mày, tự hỏi:

- Tập đoàn Hắc Sơn sẽ giấu ma túy trong kho hàng nào?

Lúc này Cẩu Dương Đức cũng đang chờ, cửa kho hàng vẫn chưa mở, Tiêu Dương cũng không hành động thiếu suy nghĩ.

Một lát sau, có tiếng bước chân vang lên.

Trương Tiều mang theo một thư ký và mấy tên bảo vệ tới, sau khi nói chuyện với Cẩu Dương Đức, y lập tức chuyển lời của Trịnh Thu. Khi biết được tổng giám đốc của tập đoàn Hắc Sơn muốn gặp mình, Cẩu Dương Đức vô cùng vui mừng. Y không ngừng gật đầu, sau đó vội vàng cùng tên tài xế đang cười ngây ngô nhanh chóng đi theo thư ký rời đi.

Khi ba người biến mất, Trương Tiều lập tức xoay người lại rồi vung tay lên, lập tức có một tên bảo vệ bước lên xe rồi nhanh chóng nổ máy xe, từ từ quay ngược lại. Tới một chỗ quẹo cua, y lái sang một hướng khác...

- Đây là...

Trong chỗ tối, Tiêu Dương ngẩn ra, đôi mắt của hắn lập tức sáng lên:

- Có tình huống?

Khi đám người Trương Tiều cất bước đuổi theo, Tiêu Dương cũng yên lặng theo sát phía sau... Xe tải cỡ lớn đi tới phía trước chừng hai trăm thước rồi từ từ chậm lại, bên cạnh là một kho hàng khác.

- Động tác nhanh lên một chút

Trương Tiều vung tay lên, đám bảo vệ đứng bên cạnh từ sớm lập tức leo lên xen cởi dây thừng, đồng thời nhanh chóng đưa lô ghế Hoa Lê xuống.

Chuyện làm cho Tiêu Dương cảm thấy kỳ lạ đó là trong quá trình đưa những cái ghế Hoa Lê này xuống, dường như những người này không hề quan tâm tới việc liệu có làm hỏng những cái ghế này không. Bọn họ chỉ quan tâm tới tốc độ, thậm chí còn có vài người trực tiếp từ trên xe ném xuống một bên...

Sau khi dời xuống một nửa, Trương Tiều bảo mọi người ngừng lại.

Đi tới quan sát xe hàng, y lập tức ý bảo mở cửa kho hàng ra rồi bước vào, một lúc sau, từng tên bảo vệ vác trên vai một cái bao lớn màu trắng, đi ra ngoài, đặt lên xe...

Một bao tiếp một bao không ngừng được đặt lên xe...

Tiêu Dương nghi ngờ nhìn mọi thứ, trâm ngâm một lúc, ý nghĩ chợt máy động, tự hỏi:

- Chẳng lẽ... Bọn họ muốn tráo những cái ghế Hoa Lê này bằng ma túy, sau đó thần không biết quỷ không hay chuyên chở ra ngoài?

Khóe miệng của Tiêu Dương hơi co rút.

Động tác này của mình lại giúp cho Trịnh Thu?

- Vậy cũng tốt.

Tiêu Dương cười khẽ một tiếng rồi nói:

- Không cần phải phí công sức tìm kiếm vị trí cất giữ của số độc phẩm này.

Mắt Tiêu Dương nhìn chằm chằm phía trước, lặng lẽ không ngừng đi tới gần...

Mình cần phải nghĩ cách để lẻn vào bên trong buồng xe một lần nữal

Lúc này, kế hoạch của Tiêu Dương rất đơn giản, nếu Trịnh Thu muốn "ly miêu đổi thái tử”, dùng kế để đánh tráo. Vậy thì mình sẽ dứt khoát tương kế tựu kế đi theo chiếc xe này, từ đó mình sẽ tìm ra căn cứ chế tạo độc phẩm hoặc là một cứ điểm cất giữ ma túy quan trọng của tập đoàn Hắc Sơn.

Trương Tiều đứng chỉ huy bên trong kho hàng, từng tên bảo vệ không ngừng qua lại. Thừa dịp không người, Tiêu Dương không chút chần chờ, bóng người đột nhiên như quỷ mị xông lên xe hàng, hơn nữa còn hết sức nhanh chóng chui tới một góc chết. Bên người hắn được những bao màu trắng che đậy thân thể, sau lưng chính là số ghế Hoa Lê còn chưa dỡ xuống.

Lấy điện thoại di động ra, chuyển qua chế độ yên lặng, hắn nhanh chóng phát một tin tức cho Bạch Khanh Thành.

- Tình huống có thay đổi, nếu như xe chở hàng loại lớn đi ra từ tập đoàn Hắc Sơn, nhất định phải cho qua, nhớ lấy!

- Thả thả dây dài câu cá lớn?

Bên ngoài tập đoàn Hắc Sơn, khi Bạch Khanh Thành nhận được tin nhắn của Tiêu Dương, ý nghĩ này lập tức xẹt qua trong đầu Bạch Khanh Thành, cô lập tức hiểu rõ ý của Tiêu Dương! Đồng thời, vẻ lo lắng cũng xẹt qua trong đôi mắt cô.

Nếu thật sự như thế, vậy chẳng phải là Tiêu Dương sẽ rơi vào đầm rồng hang hổ ư?

Ổ ma túy của tập đoàn Hắc Sơn chắc chắn sẽ nguy hiểm hơn gấp trăm lần cao ốc của tập đoàn Hắc Sơn!
Bình Luận (0)
Comment