Chương 216: Chúc may mắn!
Chương 216: Chúc may mắn!Chương 216: Chúc may mắn!
Mưa to không ngừng đập vào cửa sổi
Hành lang ở tâng năm của bệnh viện nhân dân rất chật hẹp, phóng mắt nhìn tới, có thể thấy được một đám ánh mắt mang theo vẻ kinh khủng đang lui ra phía sau. Đồng thời, trong một mảng tiếng kêu rên, có không ít bóng người té ngã hai bên.
Bước chân của mọi người không tự chủ được lui ra phía sau, cả đám ngước mắt nhìn theo bóng người này.
Những sợi tóc rối loạn che kính gương mặt, thế nhưng, lại không thể che kín được cặp mắt màu đỏ kia. Cặp mắt này cứ như không có chút linh động nào, xuyên thấu qua sương máu nơi mí mắt nhìn chằm chằm thế giới này.
Ra tay tàn nhẫn!
Đụng phải một người phụ nữ điên như vậy, đông đảo quân nhân không nhịn được lui ra phía sau, hơn nữa, trong đôi mắt họ xuất hiện vẻ kiêng ky nồng nặc.
Không có ai dám tùy tiện xông lên.
Đấu pháp của cô là đấu pháp không muốn sống.
Ai cũng không muốn dùng mạng của mình để đùa!
BichI! BichI
Bạch Khanh Thành bước tới phía trước từng bước từng bước mội...
- Không thể lui nữa!
Một tiếng hô không biết của người nào đột ngột vang lên, lúc này, mọi người mới giật mình phát hiện ra bọn họ đã lui tới cửa phòng bệnh. Giờ phút này, cửa phòng bệnh mở ra, một người đàn ông cau mày đi ra, y hỏi:
- Chuyện gì xảy ra?
- Đại đội trưởng...
Giọng nói này mang theo chút rung rẩy:
- Có... Có người tới gây chuyện.
Nam tử này tên là Diêm Bằng Trì, y là người chỉ huy trong việc điều động binh lực ở quân khu địa phương lần này. Từ họ có thể thấy được quan hệ của y và Diêm Viễn Trung không hề bình thường.
Nghe vậy, Diêm Bằng Trì nhíu mày một cái, tâm mắt theo bản năng dời vê phía trước, tâm thần nhịn không được run lên một cái. Nhìn theo bóng người đang từng bước từng bước một bước tới phía trước, dường như có một hơi thở vô cùng áp bức đang lan tràn ra.
- Cô ta là ai?
Diêm Bằng Trì hỏi.
- Tôi nhận ra cô, cô ta là một đội trưởng trong đội cảnh sát hình sự, tên là Bạch Khanh Thành!
Lập tức có người lên tiếng.
- Bạch Khanh Thành?
Một tích tắc này, trong phòng bệnh, đang hưởng thụ y tá đưa tới quýt ngọt đã bóc vỏ, thoáng cái, sắc mặt Quýt Diêm Viễn Trung lập tức thay đổi, cả người run lên một cái làm động tới vết thương do đạn bắn trên đùi. Hét thảm một tiếng theo bản năng, đồng thời, y còn rống to với những người bên ngoài:
- Cản cô ta lại! Nhất định không được để cô ta bước vào!
Sở dĩ Diêm Viễn Trung không cho Diêm Bằng Trì về trước mà ở lại bệnh viện là vì đề phòng giờ khắc này!
Minh Châu là một thành phố lớn, xảy ra chuyện cướp-cảnh bắn nhau lớn tới vậy, tất nhiên sẽ có đài truyền hình phát hình. Khi Diêm Viễn Trung thấy trên màn hình TV quay hình chiếc xe hàng lao ra con đê rồi nổ mạnh, trong lòng y lập tức xuất hiện cảm giác không ổn. Nhất là khi nhìn thấy bóng người quỳ trên mặt, đất đau đớn như muốn chết kia, sắc mặt Diêm Viễn Trung lập tức vàng khè. Y đã hơi hiểu ra, sợ rằng là trên chiếc xe lớn kia có người còn quan trọng hơn sinh mạng của Bạch Khanh Thành...
Có điều, Diêm Viễn Trung thế nào cũng không nghĩ tới là Bạch Khanh Thành lại điên cuông đánh tới như vậy!
Cô bỏ qua thân phận đội trưởng đội cảnh sát hình sự, dùng thân phận của một phụ nữ đang điên cuồng, không chút do dự, dứt khoát tiến về phía trước.
Mục đích chỉ có một...
Giết Diêm Viễn Trung!
Đây là lần đầu tiên trong đời Bạch Khanh Thành muốn giết một người tới vậy.
Trong nháy mắt khi nghe được tiếng gào thét của Diêm Viễn Trung, Bạch Khanh Thành không nhịn được nữa, cổ họng phát ra một tiếng gào thét khàn khàn, thân thể cô đột nhiên bước tới một bước dài.
- Cản cô ta lại!
Diêm Bằng Trì lập tức giật mình, vội vàng mở miệng.
Ra lệnh một tiếng!
Mọi người hô nhau mà lên!
Bàn về thực lực, những người này đều là quân nhân được huấn luyện nghiêm chỉnh, năng lực vật lộn cá nhân của mỗi người không hề kém. Giờ khắc này, một mặt là thực lực của Bạch Khanh Thành cao hơn bọn họ, mặt khác, khí thế quyết tuyệt của cô đã ngăn cản bọn họ lại. Hơn nữa, hành lang này cũng không rộng, dù có nhiều người cũng không thể chiếm được bao nhiêu ưu thết
Âm! Âm! Ầm!
Hai tròng mắt của Bạch Khanh Thành đã đỏ tươi, mặt không còn chút biểu hiện, thậm chí sau khi bả vai và sau lưng chịu phải công kích, cô cũng không rên một tiếng, mày chưa từng nhíu lại dù chỉ một lần. Trở tay một cái, cô lập tức đánh người một nhà ầm ầm ngã xuống đất!
Đấu pháp điên cuồng dùng mạng đổi mạng!
Dù là phía trước đang có sự trùng kích như giông tố, bước chân của Bạch Khanh Thành vẫn từng bước từng bước một bước tới phía trước! Cô tấn công như không biết mệt mỏi, mặc kệ người trước mặt là ai, trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ duy nhất đó là tiêu diệt chướng ngại phía trước, cô sẽ tới trước mặt Diêm Trung VũI
Sau đó... Giết chết yl
Âm!
Bước chân không ngừng lui lại!
Không biết từ lúc nào mà Diêm Bằng Trì đã lui vào bên trong phòng bệnh. Rất nhanh sau đó, Bạch Khanh Thành không ngừng ép tới gân phòng bệnh!
Âm!!
Một cước đá ra, một bóng người bị đá vào trong, người lại liên tục lui ra sau, súyt chút nữa đã đụng phải giường bệnh, một tiếng gào thét vang lên.
Những sợi tóc hoàn toàn rối loạn bay trong gió, một khuôn mặt lạnh lùng tới cực điểm xuất hiên trong mắt của Diêm Viễn Trung!
Một tích tắc này, Diêm Viễn Trung có cảm giác cứ như đã rơi vào hầm băng, cả người không tự chủ dược rung lên, hít vào một hơi lạnh!
Giờ phút này, mặc dù cả người Bạch Khanh Thành có không ít vết thương, thế nhưng, khí thế lạnh lùng và hùng hổ dọa người của cô lại không chút yếu bớt! Ánh mắt như chết lặng của cô nhìn chằm chằm Diêm Viễn Trung!
BịchI
Bước chân của cô bước tới trước một bước!
- Đứng lại! !
Diêm Viễn Trung hoàn toàn hốt hoảng, tâm thần không nhịn được trở nên vô cùng bối rối. Mắt lập lòe, liếc thấy súng lục để trên bàn, lúc này y luống cuốn tay chân cầm súng lên, chỉ súng thẳng vào người Bạch Khanh Thành. Y dùng giọng nói ngoài mạnh trong yếu la lớn một câu:
- Đứng lại! Nếu không, tôi sẽ nổ súng!
Một nháy mắt này, cả phòng bệnh trở nên yên tĩnh!
Bàn tay cầm súng chỉ vào Bạch Khanh Thành của Diêm Viễn Trung đang run rẩy...
Mọi người xung quanh yên lặng nhìn một cảnh này...
Vắng lặng!
Đôi mắt đỏ như máu của Bạch Khanh Thành nhìn chằm chằm Diêm Viễn Trung...
Dường như cô đã chết lặng!
Đột nhiên.
Đạp!
Bước chân của Bạch Khanh Thành một lần nữa bước tới phía trước, con ngươi mang theo vẻ dứt khoát, bước từng bước từng bước một tới chỗ Diêm Viễn Trung...
- Đứng lại! Đứng lại! I
Diêm Viễn Trung hoàn toàn hốt hoảng, bàn tay cầm súng của y không ngừng run rẩy, sắc mặt đã tái nhợt tới cực điểm, ánh mắt không ngừng lóe lên.
Y sợi Y sợ chết!
Y sợ Bạch Khanh Thành thật sự xông lên giết mình!
Cho dù có thể một mạng đổi một mạng, thế nhưng Diêm Viễn Trung không muốn chết!
Y muốn dùng súng ngăn cản Bạch Khanh Thành, thế nhưng, y chưa bao giờ dùng súng cho nên rất sợ mình nổ súng bắn trúng chỗ nguy hiểm của Bạch Khanh Thành, như vậy, y vẫn phải một mạng đền một mạng!
- Đừng... Đừng tới đây! Diêm Viễn Trung gần như sắp tan vở, hai tay run rẩy cầm súng, họng súng chỉ Bạch Khanh Thành, giọng nói hốt hoảng bối rối vang lên:
- Tôi sẽ súng! Tôi sẽ nổ súng thật đó! I
Bằng!
Đột nhiên, một tiếng súng vang lên!
Bước chân của Bạch Khanh Thành ngừng lại...
Trên vai trái của cô có một lổ thủng đỏ như máu!
Âm!
- Dừng tay! !
Trong chớp nhoáng này, có một bóng người chạy tới cửa phòng bệnh... Người tới là Uông Hùng Dương!
Con ngươi chấn động, ông như hóa đá khi nhìn thấy một màn này...
Bal
Hai tay của Diêm Viễn Trung run lên, súng lục rơi xuống đất, đồng thời, cả người y run lên, hoảng sợ la lên:
- Tôi không có nổ súng! Tôi không có nổ súng!
Tâm mắt của Diêm Viễn Trung quét qua xung quanh mấy lần, cuối cùng rơi vào trên người Diêm Bằng Trì đang đứng bên cạnh mình. Lúc này, trong tay Diêm Bằng Trì đột nhiên xuất hiện một khẩu súng.
- Là tôi nổ súng.
Diêm Bằng Trì trâm giọng mở miệng, liếc mắt nhìn Bạch Khanh Thành đầy ngực máu tươi, lạnh lùng nói:
- Cô ta giữ chức vụ trong người lại muốn mưu hại quan chức chính phủ, biết pháp lại phạm pháp! Tôi chỉ †ự vệ mà thôi!
Âm!
Bạch Khanh Thành ngã xuống mặt đất lạnh như băng, đôi mắt đỏ tươi của cô từ từ nhắm lại...
- Khanh Thành! ! !
Uông Hùng Dương bi thương rống to, lập tức lao tới, cả người ông không ngừng chấn động, đỡ thân thể Bạch Khanh Thành dậy, đồng thời ông còn rống to với y tá bên cạnh:
- Còn ngớ ra làm gì? Nhanh! ! Nhanh! Nhanh cứu côi !
Một hồi luống cuống tay chân, Bạch Khanh Thành cả người máu me được mang đi...
Giờ phút này, không khí trong phòng bệnh đặc biệt đã ngột ngạt tới cực điểm!
Uông Hùng Dương từ từ đứng lên, mặt mũi ông vô cùng lạnh lùng. Đột nhiên, mắt ông như mắt ưng nhìn chằm chằm Diêm Viễn Trung!
- Diêm Viễn Trung, mi là tên khốn! I
Giống như một con sư tử đang giận dữ, Uông Hùng Dương đột nhiên bước tới phía trước một bước dài, khi mọi người còn đang bất ngờ không kịp đề phòng, ông trực tiếp nắm lấy cổ áo của Diêm Viễn Trung, quả đấm đánh xuống như mưal
Âm! Bịch bịchI
Uông Hùng Dương đột nhiên nổi giận làm cho mọi người rung động, có điều, Uông Hùng Dương là cấp trên của Diêm Viễn Trung, mọi người căn bản không dám ra tay với ông. Trố mắt nhìn nhau một trận, mọi ngươi vội vàng kéo Uông Hùng Dương ra.
- Khốn khiếp!
Ngực Uông Hùng Dương không ngừng phập phồng, ngọn lửa giận trong mắt khó có thể che giấu, nhìn chằm chặp Diêm Viễn Trung, tức giận nói:
- Ông đây hận không được một phát bắn chết mil !
Uông Hùng Dương chưa bao giờ mất bình tĩnh tới vậy!
Diêm Viễn Trung bị đánh tới ngu người, một lát sau, sắc mặt mới từ từ khôi phục lại. Nhìn Uông Hùng Dương, lửa giận trong lòng Diêm Viễn Trung không nhịn dược dâng trào:
- Dám đánh tôi? Bạch Khanh Thành ác ý tổn thương quan viên chính phủ, hơn nữa còn định mưu sát, tôi chỉ tự vệ mà thôi! I
- Giỏi cho một cái tự vệt
Uông Hùng Dương vô cùng tức giận, ông nhìn chằm chằm Diêm Viễn Trung.
- Chẳng lẽ không đúng?
Diêm Viễn Trung cười lạnh một tiếng, khuôn mặt xẹt qua vẻ dữ tợn, nói:
- Dù là ra tòa án hay là do phía trên xử phạt, tôi đều chiếm lý! Bạch Khanh Thành chết thì tốt, cho dù không chết, dựa vào tội danh của cô ta, cả đời cô ta đừng nghĩ tới việc trở mình! !
Ngừng lại, khóe miệng Diêm Viễn Trung lóe lên vẻ lạnh lùng, y từ từ nói với Uông Hùng Dương:
- Tôi sớm đã nói với anh, đắc tội Diêm gia chính là đắc vội với Diêm Vương, không có kết quả tốt!
- Đắc tội Diêm gia? Đắc tội Diêm gia...
Mắt Uông Hùng Dương nhìn chằm chằm Diêm Viễn Trung, ông đột nhiên cười như điên, hận mình không thể bảo vệ được Bạch Khanh Thành! Ông cười khinh miệt nhìn Diêm Viễn Trung:
- Giỏi cho một cái Diêm gial
Cảm nhận được tiếng cười quái dị của Uông Dương Hùng, Diêm Viễn Trung không khỏi nhíu mày lại, sắc mặt có hơi trầm thấp nhìn Uông Hùng Dương, nói:
- Tất nhiên, tôi có thể cho anh một cái cơ hội...
- Anh đã không còn cơ hội!
Uông Hùng Dương đột nhiên cắt đứt lời của Diêm Viễn Trung, từ đầu tới cuối mắt ông luôn lạnh lùng, nhìn Diêm Viễn Trung, ông nói:
- Không phải là anh luôn tò mò thân phận phía sau của Bạch Khanh Thành ư? Bây giờ tôi có thể cho anh biết!
Uông Hùng Dương lạnh lùng nhìn Diêm Viễn Trung, gần từng chữ một:
- Khanh Thành là cháu gái của tổng tư lệnh quân khu thủ đô-Bạch Thiên Mệnh!
Âm!!
Câu nói này như một tiếng sấm đánh xuống trực tiếp nện vào đầu tất cả mọi người ở đây.
Hoàn toàn rung động!
Gần như cùng lúc đó, sắc mặt của Diêm Viễn Trung và Diêm Bằng Trì trở nên vô cùng hoảng sợi Con ngươi mãnh liệt trợn tròn!
Thoáng cái đã trở nên đờ đẫn hóa đái!
Giờ khắc này, dường như tim cũng đã ngừng đập...
- Không thể nào...
- Không thể nào! !
Đôi mắt Diêm Viễn Trung đầy vẻ hoảng sợ và kinh hoàng, không ngừng lẩm bẩm...
Chuyện này không khác gì đâm một con dao nhọn vào ngực y !
- Chúc anh may mắn.
Uông Hùng Dương lạnh lùng liếc nhìn Diêm Viễn Trung một cái rồi lập tức xoay người rời khỏi phòng bệnh đặc biệt này.