Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 217 - Chương 217: Con Không Thích Y Đi Theo Con!

Chương 217: Con không thích y đi theo con! Chương 217: Con không thích y đi theo con!Chương 217: Con không thích y đi theo con!

Đá một cước trúng miếng sắt có cảm giác gì?

Đaul

Trên miếng sắt còn có đinh sẽ có cảm giác thế nào?

Đau đến không muốn sống!

Trên đinh còn rắc muối sẽ là cảm giác gì?

Đó chính là cảm giác trong lòng của Diêm Viễn Trung lúc này!

Y làm thế nào cũng không ngờ được trong đại đội cảnh sát hình sự vô cùng bình thường ở Minh Châu lại giấu một người có thân phận nghịch thiên tới vậy! So với Bạch Thiên Mệnh trong lời nói của Uông Hùng Dương, Diêm Viễn Trung cảm thấy mình chỉ là một nhân vật nhỏ bất cứ lúc nào cũng có thể bị tát một cái thành thịt nát.

Không có cách nào so sánh!

Phòng chăm sóc đặc biệt yên tĩnh cứ như chết.

Theo bản năng ngừng thở, một lúc sau, Diêm Viễn Trung và Diêm Bằng Trì trố mắt nhìn nhau, từ ánh ánh mắt của đối phương, hai người có thể nhìn thấy vẻ kiêng ky và hối tiếc vô cùng nồng nặc.

Cả người Diêm Viễn Trung hơi rung lên, giọng hơi run rẩy, nói:

- Vừa rồi... Vừa rồi anh nổ súng!

Nghe vậy, mặt Diêm Bằng Trì xám như tro tàn, cảm thấy tay chân mình đang lạnh như băng.

Lúc này, y chỉ có thể cầu khẩn Bạch Khanh Thành ngàn vạn lần đừng chết vì phát súng của y, nếu không, nhất định đầu y sẽ rơi xuống đất! Diêm Bằng Trì chỉ có thể câu may trong lòng! Nếu mình thật sự giết cháu gái của Tổng tư lệnh Bạch Thiên Mệnh, y có thể bỏ qua cho mình sao?

Diêm Bằng Trì cảm thấy tay chân run rẩy, mắt nhìn Diêm Viễn Trung, mặt trắng bệch, nói:

- Viễn Trung, lần này... Tôi bị anh hại chết rồi!

Diêm Bằng Trì vội vã chạy ra ngoài.

- Anh đi đâu đó?

Diêm Viễn Trung vội vàng hỏi lớn.

- Chẳng lẽ còn ở chỗ này chờ chết?

Diêm Bằng Trì quay đầu lại tức giận rống một tiếng, hối hận tới sắp điên luôn. Không có việc gì, y nhảy vào vũng nước đục này làm chi!

Không tiếp tục để ý tới Diêm Viễn Trung, vội vàng khoát tay thu đội, y mang theo nhóm lớn quân nhân vội vã rời khỏi bệnh viện.

Trước của phòng cấp cứu của bệnh viện, Uông Hùng Dương đang lo lắng chờ đợi. Nhìn cánh cửa của phòng cấp cứu còn đang đóng chặt, lòng ông xiết chặt, mơ hồ cảm thấy từng đợt nhói đau, đồng thời cũng không nhịn được thở dài:

- Nha đầu, con thật... Quá ngốc!

Uông Hùng Dương có thể đoán được nguyên nhân tại sao Bạch khanh Thành lại điên cuồng, thậm chí ngay cả chết còn không sợ tới vậy. Không biết đã hút bao nhiêu ddiếu thuốc, lòng Uông Hùng Dương vô cùng nặng nề. Một lát sau, ông lấy điện thoại ra. Do dự một lúc lâu, ông gọi một cuộc điện thoại:

- Tố Tâm... Ừ, là dượng.

Uông Hùng Dương miễn cưỡng nở một nụ cười, ông nói:

- Con... Con tới bệnh viện nhân dân một chuyến đi.

Tắt điện thoại.

Mưa gió bên ngoài vẫn còn rất lớn, nước mưa đầy trời đang cọ rửa thế giới này.

Không biết qua bao lâu, một hồi tiếng bước chân nhỏ nhẹ vang lên, vài tên đàn ông mặc trang phục cảnh sát đi tới, chào Uông Hùng Dương:

- Báo cáo!

- Tình huống lục soát thế nào?

Uông Hùng Dương trầm giọng hỏi.

- Báo cáo tổng đội, ở hiện trường, chúng tôi đã tiến hành mò vớt hài cốt trên sông, có điều, mưa quá lớn, rất nhiều hài cốt chưa kịp vớt lên đã bị nước lớn cuốn đi.

Người đàn ông trầm giọng nói:

- Căn cứ kết quả mò vớt, chúng tôi không phát hiện bất cứ mảnh vụn nào vi phạm lệnh cấm, còn nữa, chúng tôi còn vớt lên được vài thi thể không hoàn chỉnh...

Lòng của Uông Hùng Dương hơi nặng nề, theo bản năng, hỏi một câu:

- Có người sống không?

Nghe vậy, tên nam tử này sửng sốt một lúc, một lát sau, y gãi đầu cười khổ nói:

- Tổng đội, trong tình hướng đó, tỉ lệ người trong xe có thể sống sót gân như bằng không.

- Ai... Người nào chết?

Lúc này, một giọng nói rung rẩy mang theo vẻ kinh hoàng vang lên.

Uông Hùng Dương quay đầu nhìn sang. Lúc này, Bạch Tố Tâm mặc quần áo giáo sư, sắc mặt có chút tái nhợt, ánh mắt mang theo vẻ kinh hoàng nhìn về phía y...

Uông Hùng Dương bảo cô tới gấp như vậy, bây giờ Bạch Tố Tâm lại nghe được câu nói của người kia, cô lập tức có cảm giác không ổn, sắc mặt cô trở nên tái nhợt.

- Tố Tâm, đừng lo lắng.

Uông Hùng Dương cố gắng làm cho sắc mặt mình dễ nhìn hơn, đi tới rồi nói:

- Bọn chú vừa nói chuyện vụ án xe hàng nổ mạnh hôm nay chứ không nói tới chị Bạch Khanh Thành của con.

Sắc mặt của Bạch Tố Tâm vẫn chưa khá hơn, con ngươi không tự chủ được nhìn vê phía phòng cấp cứu, cô cắn môi rồi hỏi:

- Dượng, rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì?

Uông Hùng Dương thở dài một hơi rồi nói:

- Khanh Thành... Trúng đạn.

Sắc mặt của Bạch Tố Tâm thay đổi mạnh, thân thể không nhịn được run lên, chân lảo đảo sắp ngã. Nếu không nhờ Uông Hùng Dương nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy, sợ ràng cô đã ngã xuống đất. Hai tay nắm thật chặt cánh tay của Uông Hùng Dương, nước mắt trào ra khóe mắt của Bạch Tố Tâm, cô hỏi:

- Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy? Tại sao chị lại trúng đạn được?

Uông Hùng Dương có thể cảm nhận được vẻ đau buồn trong lòng Bạch Tố Tâm, ông cũng đang vô cùng hối hận, mắt đầy vẻ tự trách, nói:

- Đều do dượng! Đều tại dượng không kịp ngăn cả Bạch Khanh Thành cho nên mới xảy ra chuyện này!

Ngừng một lát, mắt Uông Hùng Dương dời về phía phòng cấp cứu, thở dài một hơi rồi nói:

- Dượng đúng là không ngờ được vị trí của Tiêu Dương trong lòng Khanh Thành lại lớn, lại quan trọng tối mức này!

Một tíc tắc này, con ngươi của Bạch Tố Tâm chấn động mạnh!

Cô giật mình hoảng sợi

Hai tay đang nắm cánh tay Uông Hùng Dương đột nhiên dùng sức mạnh hơn, một dự cảm không tốt dâng lên trong lòng cô. Hai tròng mắt kinh hoàng thất thố, giọng nói run run như cực độ hoảng sợ, cô sợ nghe được tin tức mà cô vĩnh viễn không muốn nghe từ miệng Uông Hùng Dương. Môi cô chuyển thành trắng bệch.

- Tiêu... Dương?

Bạch Tố Tâm có cảm giác quặn đau trong lòng, hốc mắt chứa đây nước mắt. Nắm chặt cánh tay của Uông Hùng Dương, cô run rẩy hỏi:

- Tiêu Dương! Tiêu Dương ở đâu? Dượng, Tiêu Dương ở đâu?

Uông Hùng Dương nhìn vẻ mặt của Bạch Tố Tâm. Một lúc lâu sau, ông trầm trọng lắc đầu thở dài, thở ra một hơi, ông cũng không định giấu diếm Bạch Tố Tâm, bởi vì chuyện này căn bản không có cách nào giấu diếm.

Ông từ từ mở miệng nói:

- Hôm nay, Minh Châu xảy ra một vụ bắn nhau... Chắc là con cũng đã nghe qua, cuối cùng, xe tải chở ma túy tông khỏi con đê dài, trước khi rơi xuống xông, xe hàng đã nổ mạnh...

Mặt Bạch Tố Tâm hoàn toàn trắng bệch, run rẩy cả người nhìn Uông Hùng Dương...

- Lúc ấy...

Ngừng lại một lúc, Uông Hùng Dương trầm giọng nói tiếp:

- Tiêu Dương... Ở trên xe.

Âm! !

Âm! Âm! I

Đầu óc của Bạch Tố Tâm hoàn toàn chấn động!

Sấm sét giữa trời quang!

Hai tròng mắt trợn to, con ngươi bất động, dường như cả người cô đã hóa đá, nước mắt không ngừng được chảy xuống...

Tiêu Dương ở trên xel

Tiêu Dương ở trên xel

Tiêu Dương ở trên xel Cứ như có từng đòn từng đòn đánh mạnh vào đầu Bạch Tố Tâm!

Lòng cô đau tới cực điểm!

PHỐC!

Đột nhiên, gân như không có bất kỳ điềm báo nào, Bạch Tế Tâm bị huyết khí công tâm, bất ngờ phun ra một ngụm máu tươi. Đồng thời, thân thể mềm nhữn, mi mắt tối sầm lại, cô lập tức ngất xỉul

- Tố Tâm!

Vẻ hoảng hốt xuất hiện trong mắt Uông Hùng Dương, vội vàng đỡ Bạch Tố Tâm, ông rống to một tiếng:

- Người đâu ! !1

Sau khi nhìn thấy bác sĩ đưa Bạch Tố Tâm vào phòng cấp cứu, Uông Hùng Dương toàn thân không còn chút sức, tê liệt ngồi trên cái ghế lạnh lẽo, ông tự hỏi:

- Hai chị em này... Làm sao vậy?

Giờ phút này, Uông Hùng Dương thậm chí còn không dám gọi điện thoại cho người Bạch gia. Nếu như người của Bạch gia biết được hai chị em này đồng thời vào phòng cấp cứu, sợ rằng toàn bộ Minh Châu sẽ bị dao động hoàn toàn!

Tới lúc đó, mọi chuyện sẽ rất khó thu thập.

Giờ phút này, nội tâm của Uông Hùng Dương quấn quít chưa từng có. Trên hành lang vắng lặng trong bệnh viện, Uông Hùng Dương không ngừng gọi điện thoại hỏi thăm tiến triển của việc mò vớt dưới sông. Đồng thời, ông còn vô số lần cầm điện thoại lên, do dự không biết có nên lập tức gọi điện thoại thông báo cho người Bạch gia không.

Đèn của phòng cấp cứu đã tắt, vài tên bác sĩ mặc đồ trắng đi ra.

- Bác sĩ, nó thế nào rồi?

Uông Hùng Dương vội vàng bước tới hỏi.

Bác sĩ đi phía trước nhất mở khẩu trang ra, y nói:

- Bệnh nhân vô cùng kích động, huyết khí công tâm cho nên mới phun máu, hôn mê, hiện giờ đã không còn gì đáng ngại.

Uông Hùng Dương liếc mắt nhìn Bạch Tố Tâm đang nằm trên giường bệnh bị đẩy ra. Khẽ thở dài, ông khoát tai nói:

- Tìm một phòng bệnh yên tĩnh để nó nghỉ ngơi cho khỏe.

Thời gian chờ đợi luôn rất dài.

Mưa to như thác cọ rửa toàn bộ Đông Phương Minh Châu, nước sông chảy cuồn cuộn. Dưới khí trời thế này, hành động mò vớt gặp phải trở ngại rất lớn. Có điều, vì Uông Hùng Dương đã hạ tử lệnh, cho nên, dưới cơn mưa mịt mờ, vẫn còn thuyền lớn phụ trách việc mòờ vớt đậu dưới sông...

Vụ án một chiếc xe chở hàng đưa tới bắn nhau thậm chí là nổ mạnh tạo thành một trận sóng gió to lớn ở Minh Châu!

Trước khi được cảnh sát công bố sự thật, toàn bộ truyên thông đều đang rối rít suy đoán căn nguyên hậu quả của chuyện này.

Ở ngoại ô tiếp giáp vùng nội thành có một biệt thự vô cùng rộng lớn sang trọng nằm ở đó. Có điều, chủ nhân của căn biệt thự này quanh năm không xuất hiện, ngay cả hàng xóm bên cạnh cũng không biết được chủ nhân của căn biệt thự xa hoa này là người này. Họ chỉ biết được một điều là thường xuyên có người lại mặt tới lui...

Cơn mưa từ từ yếu bớt.

Dưới cơn mưa bụi mông lung, đột nhiên có vài bóng người nhanh chóng vọt tới, tiến vào đại sảnh của căn biệt thự.

Người đi đầu cởi áo mưa, lộ ra bộ quân áo cổ điển màu đỏ bên trong, người này chính là Lam Hân Linh!

Đi theo phía sau Âu Tử Lôi còn có mấy người.

Lúc này, có mấy bóng người từ bên trong đi vào phòng khách...

Lam Hân Linh liếc mắt nhìn sang, khuôn mặt lập tức lộ ra ý cười, nhào tới rồi nói:

- Chal

Người đi phía trước nhất là một người đàn ông trung niên mặc trường bào màu trắng, có lẽ cách ăn mặc của Lam Hân Linh chịu ảnh hưởng từ người này! Người đàn ông này chính là cha của Lam Hân Linh, Lam Chấn Hoàn!

Ánh mắt trong suốt, khuôn mặt chứa đựng nụ cười, vuốt nhẹ mái tóc của Lam Hân Linh, ông cười nói:

- Sao rồi? Khoảng thời gian rời khỏi kinh thành này có chăm chỉ luyện kiếm không?

- Cha...

Con mắt của Lam Hân Linh lóe lên vài phần gian xảo, cô nói:

- Đương nhiên là con có khổ luyện, con có lòng tin, lần này con nhất định có thể tiếp được mười chiêu của cha!

Nghe vậy, Lam Chấn Hoàn ngẩn người, sau đó cười ha ha một tiếng rồi nói:

- Linh Nhi, giọng điệu không nhỏ đó, trước kia con nhiều lắm cũng chỉ tiếp được ba chiêu của cha mà thôi!

Lam Chấn Hoàn biết rất rõ thực lực của con gái mình.

- Cha, cha đừng có quên là mình đã chính miệng nói chỉ cần con có thể tiếp được mười chiêu của cha, cha sẽ đáp ứng cho con tự mình chấp hành nhiệm vụ.

Lam Hân Linh tự tin nhìn Lam Chấn Hoàn.

- Con thật sự có lòng tin?

Lam Chấn Hoàn khó hiểu hỏi Lam Hân Linh.

- Tất nhiên.

Lam Hân Linh đã hơi không chờ nổi, lập tức lắc lắc tay Lam Chấn Hoàn, nói:

- Đi nào đi nào, đi phòng luyện công.

Lam Chấn Hoàn bất đắc dĩ khoát tay, nụ cười mang theo vài phần cưng chiếu, cười nói:

- Được được, cha sẽ kiểm tra một chút xem coi con có lười biếng không.

Tất nhiên là Lam Chấn Hoàn sẽ không tin chuyện con gái mình tới Minh Châu có mấy ngày đã có thể tiếp nổi mười chiêu của mình. Có điều, ông rất ít khi từ chối yêu cầu từ phía cô con gái quý báu của mình.

Lam Hân Linh kéo tay Lam Chấn Hoàn đi tới một bên đại sảnh. Đột nhiên, xoay người lại, khoát khoát tay, cô nói:

- Âu Tử Lôi, anh ở lại sửa sang những tài liệu có liên quan, không cần tới. Nghe vậy, Âu Tử Lôi ngẩn ra.

- Linh Nhi, để cho sư huynh Tử Lôi của con đồng thời tới cũng không sao mà.

Lam Chấn Hoàn khẽ mỉm cười, ông nói.

- Không muốn, con không thích y đi theo con.

Lam Hân Linh chề miệng, cô không hề che giấu nội tâm của mình.

Cô và Lam Chấn Hoàn có ước định mười chiêu quân tử thế này là vì Lam Hân Linh không muốn lần nào làm nhiệm vụ cũng có Âu Tử Lôi bên cạnh. Lam Chấn Hoàn thì vì lo lắng cho sự an toàn của Lam Hân Linh cho nên nhất định phải bố trí Âu Tử Lôi đi cùng cô.

Khuôn mặt của Âu Tử Lôi hơi co quắp, một lúc lạu sau mới khôi phục bình thường, cười nói:

- Sư phụ, nếu Linh Nhi không thích, con sẽ không theo vào.
Bình Luận (0)
Comment