Chương 220: Giai đẹp đã tỉnh!
Chương 220: Giai đẹp đã tỉnh!Chương 220: Giai đẹp đã tỉnh!
Tiếng súng hòa trộn với tiếng thét chói tai.
Tiếng kêu thảm thiết đi kèm với tiếng gào thét đẫm máu!
Quân Thiết Anh càng thêm điên cuồng!
Cô thậm chí còn không thể khống chế bất cứ động tác nào của mình, tâm trạng cố nén của cô lúc này đã hoàn toàn bùng nổi
- Là mi hại Tiêu Dương!
- Là mi hại Tiêu Dương!
Cô không thể xóa bỏ ý nghĩ này khỏi đầu mình được.
Đây là lần đầu tiên Quân Thiết Anh cầm súng, đây cũng là lần đầu tiên cô nổ súng!
Thế nhưng cô không chút do dự, cũng không có nửa điểm nhút nhát nào.
Đạn bắn trúng Diêm Viễn Trung, thế nhưng nó không trúng chỗ hiểm. Diêm Viễn Trung một tay che vết thương trên vai, cơn đau rát làm cho y không nhịn được phải gào thét đồng thời liên tục hít vào những hơi khí lạnh. Hoảng sợ nhìn Quân Thiết Anh đang hét chói tai, y cảm thấy cả người mình đang lạnh như băng.
Quỷ Môn Quan có lẽ đang từ từ mở ra cho mình...
- Không! Cô nhận lâm người rồi!
Diêm Viễn Trung khóc lóc cầu khẩn:
- Tôi không quen ai tên Tiêu Dương cải! Tôi không biết ai tên Tiêu Dương cải!
Bằng!
Lại có một tiếng súng vang lên.
- AI
Diêm Viễn Trung đau đớn hét thảm.
Không phải là Quân Thiết Anh không muốn giết chết Diêm Viễn Trung mà vì đây là lân đầu tiên Quân Thiết Anh cầm súng cho nên cô không thể bắn trúng bất cứ chỗ hiểm nào! Có điều, trong mắt Diêm Viễn Trung, Quân Thiết Anh đang cố ý hành hạ mình!
Cả người từ từ nhuốm máu, cơn đau không ngừng xuất hiện.
Hai bàn tay của Diêm Viễn Trung đã đầy máu tươi, y run rẩy cả người, tay chỉ về phía Quân Thiết Anh...
- Cô... Cô là ma quỷ!
- Ma quỷ!
Tay trái của Quân Thiết Anh từ từ di chuyển xe lăn tới phía trước...
Tiếng hét xé lòng từ cổ họng kia như đã mất đi.
Đôi mắt một lần nữa từ từ trở nên bình tĩnh, vắng lặng như bị phủ lên một tâng băng.
Họng súng vẫn đang chỉ...
- Vì anh ấy, tôi nguyện ý trở thành ma quỷ!
Bằng! Bằng! Bằng! Quân Thiết Anh liên tục nổ súng!
Máu tươi tung tóel
Một tíc tắc này, ở cửa phòng bệnh có mấy bóng người nhanh chóng chạy tới, thấy cảnh này, mọi người lập tức ngây người!
Hoàn toàn rung động!
Diêm Viễn Trung đã chết, súng trong tay Quân Thiết Anh đã sớm không còn đạn, thế nhưng cô vẫn bóp còi
Giết yl
Báo thù cho Tiêu Dương!
Ai cũng không ngờ được là bên trong cơ thể yểu điệu mềm yếu này lại ẩn chứa sức bộc phát kinh người tới vậy! Cô trực tiếp cầm súng, một mình lên lầu năm, bắn chết Diêm Viễn Trung!
- Thiết AnhI
Bạch Tố Tâm hô lên, cô lập tức lao tới ôm thật chặt Quân Thiết Anh. Lòng cô quặn đau, khóc lóc nói:
- Thiết Anh! Sao em ngu vậy!
Giết người sẽ phải đên mạng!
Quân Thiết Anh trực tiếp bắn chết Diêm Viễn Trung trong bệnh viện, chấn động của việc này chắc chắn sẽ không nhỏ.
Mặc dù địa vị của nhà họ Diêm ở kinh thành không sánh bằng hai nhà Bạch, Quân, thế nhưng họ cũng có bối cảnh rất sâu. Nếu như người nổ súng là Bạch Tố Tâm có lẽ còn may, dù sao thì địa vị của hai chị em cô ở Bạch gia không hề thấp, hơn nữa Bạch Khanh Thành còn bị gây hại trước. Thế nhưng, trong nhà họ Quân, Quân Thiết Anh từ sớm đã là người sắp bị "vứt đi". Bây giờ, cô còn gây họa lớn như vậy.
Chưa chắc họ quân Quân sẽ vì Quân Thiết Anh mà đấu với họ Diêm!
Lúc này, đôi mắt của Quân Thiết Anh vẫn bình tĩnh nhìn về phía Diêm Viễn Trung đã chết đi, không hề lên tiếng.
Đây là lựa chọn của cô.
Khi đưa ra quyết định này, cô chỉ lo có một điều đó là giết không chết Diêm Viễn Trung! Bây giờ, không cần lo chuyện này nữa.
Quân Thiết Anh nắm thật chặt khẩu súng đen nhánh.
Lúc này sắc mặt của Uông Hùng Dương vô cùng trầm trọng. Mắt nhìn về phía y tá vẫn còn chưa tỉnh hôn đang ngồi trong góc, khẽ cau mày, ông mở miệng nói với y tá:
- Chuyện tối nay các cô không thấy gì cả! Biết chưa?
Nghe vậy, y tá bị hù tới mức mặt trắng bệnh không ngừng gật đầu nói:
- Tôi biết rồi... Tôi biết rồi...
Vừa dứt lời, trên hành lang lập tức vang lên một chuỗi tiếng bước chân.
- Không tốt!
Sắc mặt Uông Hùng Dương hơi thay đổi, ông lập tức quay người lại.
Lúc này, có mấy bóng người mặc quân trang nhanh chóng xông vào, thấy Diêm Viễn Trung cả người máu me không còn hơi thở, sắc mặt bọn họ trở nên vô cùng chấn động! Két! Két! Két
Súng trên tay nhanh chóng lên nòng, trong chớp mắt, họng súng đen nhánh chỉ về phía Quân Thiết Anh!
Bởi vì, trong phòng bệnh lúc này chỉ có Quân Thiết Anh cầm súng, hơn nữa cô còn cách Diêm Viễn Trung rất gần...
Bai Bai
Mấy tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Một người đàn ông mặc quân trang chỉnh tề bước tới. Y tóc ngắn, mày như kiếm, sống mũi cao thẳng, con mắt như ưng, ánh mắt đảo qua phía trước, con ngươi lập tức chấn động. Y bước tới trước mấy bước rồi hô to lên:
- Viễn Trung!
Lúc này, tâm thần của người đàn ông trung niên này đã chấn động mạnh!
Diêm Dịch Đao! Lữ trưởng của khu Dương Phổ - Minh Châu, là người họ Diêm có quyền thế nhất ở Minh Châu, đồng thời cũng là anh họ của Diêm Viễn Trung! Khi nhận được mệnh lệnh của gia tộc, sau khi biết được Diêm Viễn Trung gây họa, Diêm Dịch Đao lập tức dẫn người chạy tới, mặc kệ thế nào y cũng phải trước tiên mang Diêm Viễn Trung rời khỏi bệnh viện này.
Diêm Viễn Trì cũng theo tới, lúc này đang đứng phía sau Diêm Dịch Đạo. Khi thấy tình trạng chết thảm của Diêm Viễn Trung, sắc mặt y trở nên hơi thấp thỏm không an lòng.
Bầu không khí trong phòng bệnh đặc biệt trở nên vô cùng khẩn trương.
Xung quanh Quân Thiết Anh đều là những họng súng, Bạch Tố Tâm che chở phía trước Quân Thiết Anh không có nữa phần nhượng bộ.
- Để súng xuống!
Uông Hùng Dương trầm giọng quát to một tiếng.
- Uông Hùng Dương, binh của tôi, anh không có quyền chỉ huy!
Diêm Dịch Đao từ từ xoay người lại, lạnh lùng liếc nhìn Uông Hùng Dương, chợt rên lạnh một tiếng. Nhìn Quân Thiết Anh, vung mạnh tay, y quát lớn một tiếng.
- Mang phạm nhân đi!
- Ai dám! II
Mắt Uông Hùng Dương như chuông đồng quát to, dứt khoát dậm chân đi tới trước người Quân Thiết Anh rồi giận dữ mở miệng nói:
- Ai dám mang người của tôi điI
- Hừi
Giọng Diêm Dịch Đao trâm xuống, lạnh lùng nhìn một cái rồi nói:
- Uông Hùng Dương, tôi muốn mang tội phạm giết người đi! Anh dựa vào cái gì mà ngăn cản tôi mang tội phạm giết hại nhân viên chính phủ đi!
Uông Hùng Dương không cam lòng yếu thế phản công:
- Đây là chỗ do tôi quản lý, cho dù có xảy ra án mạng cũng là chuyện do tôi xử lý, không tới lượt người nhà họ Diêm nhúng tay!
- Được! Diêm Dịch Đao giận quá hóa cười, từ từ mở miệng nói:
- Tôi rất muốn xem anh bảo vệ cô ta bằng cách nào!
- Ra tay!
Y quát lạnh một tiếng.
Lập tức có hai bóng người xông lên.
Âm! Âm!
Bạch Tố Tâm một mực đứng không nhúc nhích đột nhiên ra tay, chân cô vô cùng nhanh, trong nháy mắt đã đá về phía hai người.
Bất ngờ không kịp đề phòng cho nên hai bóng người này lập tức bị bức lui.
Cùng lúc đó, bên ngoài có mấy người xông tới.
Âm!
Bạch Tố Tâm rất nhanh đã bị ép lui vài bước.
Lả tả!
Họng súng đen nhánh đã gần sát đầu Quân Thiết Anh.
- Nếu dám cử động nữa tôi sẽ tại chỗ xử lý phạm nhân!
Diêm Dịch Đao quát lạnh một tiếng!
- Anh dám!
Bạch Tố Tâm tức giận nhìn chằm chằm Diêm Dịch Đao, lạnh lùng nói:
- Nếu Thiết Anh bị tổn thương dù chỉ nửa sợi tóc, Bạch Tố Tâm tôi thê sẽ làm cho anh phải trả giá gấp trăm lần!
Ánh mắt của cô vô cùng lạnh lùng sắc bén!
Lúc này, sát khí đã xuất hiện trên mặt Bạch Tố Tâm.
- Họ Bạch?
Thần sắc Diêm Dịch Đao hơi có thay đổi, sở dĩ vội vàng đón Diêm Viễn Trung về là vì nghe được tin tức Diêm Viễn Trung đắc tội với người nhà họ Bạch!
Y có thể không quan tâm Uông Hùng Dương, thế nhưng, với Bạch Tố Tâm, lại có hơi kiêng ky.
Không nhắc tới việc thi pháp tại chỗ nữa, vung tay lên, y nói:
- Mang đi!
Vèo!
Đột nhiên có một bóng người xông tới chỗ Diêm Bằng Trì, trước mắt Diêm Bằng Trì thoáng một cái, họng súng đen nhánh đã chỉ vào mi tâm y.
- Thả Quân Thiết Anh ra!
Uông Hùng Dương chỉ súng vào đầu Diêm Bằng Trì rồi la lớn!
Mặt Diêm Dịch Đao hơi thay đổi, y nhẹ nhàng híp mắt lại rồi nói:
- Uông Hùng Dương, xem ra tối nay anh đã hạ quyết tâm muốn cứng đối cứng với tôi.
Tiếng nói vừa dứt, bên ngoài lại vang lên những tiếng bước chân! Lại có một đám người xông vào.
Bá bá bái
Súng chỉ về phía những người do Diêm Dịch Đao mang tới...
Là người của đại đội cảnh sát hình sự!
Lòng Uông Hùng Dương hơi bình tĩnh lại, lạnh lùng liếc nhìn Diêm Dịch Đao, nói:
- Quả đấm của anh chưa chắc đã cứng tới mức tôi không thể cứng đối cứng.
Sắc mặt Diêm Dịch Đao rất khó chịu, thở sâu một hơi, mắt lạnh lại, y nói:
- Nếu tôi nhất định muốn mang người đi thì sao!
- Nếu thế, tôi tin chắc có người phải nằm ra ngoài!
Cánh tay Uông Hùng Dương chỉ thẳng vào Diêm Bằng Trì, mắt nhìn thẳng.
Bên kia, Quân Thiết Anh cũng bị những khẩu súng bao vây.
Trong phòng bệnh, giò phút này, tất cả mọi người ngừng thở theo bản năng.
Căn phòng yên tĩnh tới mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Trong không khí tràn lan mùi thuốc súng, kíp nổ của cuộc ác chiến dường như có thể bị ấn bất cứ lúc nào.
Đương nhiên, đây là cảnh không ai muốn nhìn thấy.
Thế nhưng, không ai muốn lùi ra sau dù chỉ một bước!
Giằng col
Bầu không khí vô cùng kiềm chế.
Mưa bên ngoài vẫn cứ rơi, những chiếc xe bên dưới không ngừng qua lại, ánh đèn xe chiếu sáng, mang theo một tia khí lạnh trên đường chính, người đi đường vô cùng dồn dập. Bên ngoài không thể ngửi được mùi thuốc súng bên trong bệnh viện. Thế nhưng, trong biệt thự ở ngoại ô, đột nhiên có một tin tức chấn động được truyên tới.
- Xem ra lão già Bạch Thiên Mệnh muốn nổi điên rồi!
Lam Chấn Hoàn liếc mắt nhìn tin tức này, nhịn không được cười khổ, nói:
- Con cháu họ Diêm không có mắt, đó là cháu gái bảo bối của Bạch Thiên Mệnh, người trong thủ đô ai cũng biết. Mặc dù bọn họ đã rời khỏi thủ đô, thế nhưng họ vẫn là thịt trong tim Bạch Thiên Mệnh! Hiện tại, lại có người dám nhổ răng cọp.
- Ba, xảy ra chuyện gì?
Lam Hân Linh tò mò hỏi.
- Bạch Khanh Thành, cháu gái của Bạch Thiên Mệnh bị con cháu họ Diêm nổ súng bắn trúng, bây giờ vẫn chưa biết sống chết thế nào! Lão già này biết cha ở Minh Châu cho nên tự mình gọi điện thoại cho cha, bảo Thiên Tử Các chúng ta xử lý chuyện này. Còn nữa, người của nhà họ Bạch sẽ chạy suốt đêm từ thủ đô tới!
- Cha, tính khí của gia đình này cả kinh thành đều biết, nếu như chờ bọn họ tới xử lý...
Trong mắt Lam Hân Linh lóe lên vẻ lo lắng.
- Đúng vậy, chính vì thế cho nên cha mới gọi bọn con tới.
Lam Chấn Hoàn trầm giọng nói: - Một khi hai nhà này xung đột ở Minh Châu, hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng! Cho dù Bạch Thiên Mệnh không gọi điện thoại tới, sau khi biết chuyện này, cha cũng không thể khoanh tay đứng nhìn!
- Linh Nhi, Tử Lôi, hai đứa lập tức dẫn người trong tổ các con tới bệnh viện nhân dân ở khu Dương Phổ. Nhất định phải tận lực xử lý chuyện này, hơn nữa còn phải cho hai bên một câu trả lời.
- Nếu như phải hi sinh một bên thì sao?
Lam Hân Linh không nhịn được hỏi.
Lam Chấn Hoàn liếc mắt nhìn Lam Hân Linh, một lúc sau, y cười khẽ hỏi:
- Linh Nhi, con nghĩ sao?
Lam Hân Linh hiểu ý, cô lập tức xoay người ra ngoài.
Thấy vậy, Âu Tử Lôi cũng vội vàng đi theo.
Nước sông sôi trào, ánh đèn chiếu nghiêng vào mặt sông, những gợn sóng lăn tăn lóe lên như những vì sao trên trời.
Trong một căn nhà lộn xộn gần bờ có ánh đèn lay động.
- Anh, canh cá vẫn chưa xong ư?
Tế Tế Lạp lớn tiếng thúc giục.
- Tới ngay đây!
Giọng của Lâm Hạ mang theo mấy phần tức giận vang lên, đồng thời, y còn dè dặt bưng ra một chén canh. Liếc mắt nhìn bóng người đang năm trên giường, bĩu môi một cái, y nói:
- Tế Tế Lạp, vì người này, chút tiền cuối cùng trong tháng này cũng đã tốn để đi tìm bác sĩ.
- Anh, chẳng lẽ anh chưa nói qua câu nói: cứu một mạng người còn hơn xây tháp bảy tầng ư.
Tế Tế Lạp nhận lấy canh cá nóng hổi, xoay mặt lại, mặt lộ ra nụ cười si mê, nói:
- Huống chỉ là cứu một anh giai đẹp, ít nhất cũng tương đương với tháp mười bảy tầng...
- Aaal
Tế Tế Lạp đột nhiên hét một tiếng chói tai, tâm mắt nhìn sang, thấy đôi mắt trên khuôn mặt đẹp trai của người nằm trên giường đang từ từ mở ra...
- Giai đẹp tỉnh rồi!
Tế Tế Lạp kinh ngạc vui mừng quơ hai tay ra sau.
Ào àol
Một chén canh cá nóng hổi tạt vào mặt Lâm Hại