Chương 221: Xe ba gác trong đêm mưal
Chương 221: Xe ba gác trong đêm mưalChương 221: Xe ba gác trong đêm mưal
Giai đẹp tỉnh, anh ruột lại bị thương!
Lâm Hạ đờ đẫn một lúc lâu, trong nháy mắt, y nhảy cởn lên rồi vội vàng dùng cánh tay lau canh cá trên mặt, vừa nhảy vừa khóc, nói:
- Mặt mình! Mặt mình!
Hiển nhiên, mặt kệ Lâm Hạ có khuếch đại thế nào đi nữa, lòng của Tế Tế Lạp cũng đã hoàn toàn không để ý tới y. Cô không nhìn chằm chằm đôi lông mày đang rung rung của giai đẹp đang nằm trên giường chớp mắt, mắt cô càng ngày càng sáng.
- Ánh mắt u buồn quá có sức hấp dẫn.
Tế Tế Lạp như si như mê, hận không thể ngay lập tức quay đầu lại bái tạ thần linh, bái tạ ông trời đã ban cho cô một giai đẹp.
- Giai đẹp, giai đẹp.
Giọng nói dò xét của Tế Tế Lạp vang lên.
Mơ mơ màng màng...
Tiêu Dương cảm thấy mi mắt của mình cực kỳ nặng nề, hắn không nhìn thấy gì, phía trước chỉ là một vùng đen tối.
Khi đang ngơ ngơ ngác ngác, Tiêu Dương nghe được một giọng nói xa lạ.
- Giai đẹp... Giai đẹp...
- Giai đẹp?
Ý thức của Tiêu Dương từ từ khôi phục như cũ, đôi mi nhíu một cái theo bản năng:
- Giai đẹp? Là đang gọi mình ư?
Rốt cuộc thì thần trí của hắn cũng đã từ từ khôi phục, từ từ mở mắt ra...
Tầm mắt có hơi mông lung, hình ảnh một cô gái mập mạp với khuôn mặt béo ¡ xuất hiện trong đôi mắt của Tiêu Dương. Sau lưng cô là một người có thân thể nhỏ gầy, khuôn mặt đỏ bừng.
Đôi mắt đã mở ra từ từ nhắm lại.
- Á ái
Tế Tế Lạp quýnh lên, cô hô:
- Giai đẹp...
Sau đó cô vội vàng xoay mặt lại hỏi:
- Anh, sao giai đẹp lại bất tỉnh nữa rồi?
Tế Tế Lạp hơi kinh ngạc, cô hỏi:
- Anh, sao mặt anh lại đỏ vậy?
- Anh...
Lâm Hạ cắn răng nuốt đầy bụng oan ức xuống, chẳng lẽ người làm anh như mình lại trách cứ em gái của mình? Y vội vàng cười nói:
- Không việc gì, thấy giai đẹp tỉnh cho nên anh có chút đỏ mặt. Tế Tế Lạp mở thật to hai mắt, một lúc lâu sau cô vẫn chưa thể lên tiếng.
Tiêu Dương cũng không bất tỉnh thêm lần nữa, hắn chỉ nhắm mắt lại để tâm thần của mình từ từ khôi phục. Những hình ảnh từ từ xuất hiện trong đầu hắn...
Một giây trước khi xe hàng loại lớn xông qua con đê, thân thể của Tiêu Dương đã gần sát phía trên tấm vải thưa! Trong nháy mắt khi xe hàng tông nát con đê, tiếng súng bên ngoài cũng hơi ngừng lại!
Tình thế ngàn cân treo sợi tóc...
Mặc dù Tiêu Dương đã nhanh chóng lướt gấp ra bên ngoài, thế nhưng tốc độ nổ mạnh của chiếc xe hàng này quá nhanh, Tiêu Dương vẫn chưa kịp chạy khỏi bán kính vụ nổ, vì vậy hắn bị lực trùng kích đánh mạnh vào! Dù có nội lực bên trong cơ thể bảo vệ, thân thể vẫn nhanh chóng rơi xuống sông, hơn nữa, rất nhanh sau đó hắn đã mất cảm giác...
Một màn này vô cùng nhanh chóng, hơn nữa lúc đó trời còn đang mưa, tâm mắt của tất cả mọi người đều tập trung trên chiếc xe hàng cho nên không ai nhìn thấy hắn rơi xuống nước.
Một lúc sau.
Hai mắt của Tiêu Dương một lần nữa từ từ mở ra, đồng thời, hắn nhẹ nhàng ngồi dậy, nhìn hai anh em Lâm Hạ, hỏi:
- Đây là đâu vậy? Tại sao tôi lại ở chỗ này?
- Chỗ này là một cái thôn nhỏ bên ngoài Minh Châu.
Tế Tế Lạp vội vàng trả lời, cô nói:
- Khi tôi và anh tôi bắt cá trên sông, chúng tôi vớt được giai đẹp.
Lúc này Tiêu Dương đã hiểu ra, chắp tay với hai người, cảm kích nói:
- Cảm ơn hai người đã cứu mạng!
- Nói vài câu chót lưỡi đầu môi thì có ích lợi gì.
Lâm Hạ lẩm bẩm một câu.
- Anhl
Tế Tế Lạp trừng mắt nhìn Lâm Hạ.
Tiêu Dương hơi mỉm cười, theo bản năng sờ túi mình, sau đó hắn chợt ngẩn người.
Lúc này quần áo hắn đang mặc không phải là quân áo của hắn.
- Giai đẹp, quân áo của anh đã bị ướt, đây là quần áo của anh tôi, anh không ngại chứ.
Tế Tế Lạp mở miệng hỏi.
Tiêu Dương lắc đầu cười một tiếng, âm thâm vận khí điều hóa cơ thể. Thấy không có gì đáng ngại, hắn chợt đứng lên rồi trâm giọng nói:
- Hai vị có đại ân với Tiêu Dương tôi, Tiêu Dương sẽ không quên, nhất định sẽ báo đáo! Đúng rồi, tôi vẫn chưa biết hai người xưng hô thế nào?
- Tôi tên là Tế Tế Lạp, đây là Lâm Hạ, anh tôi.
Tế Tế Lạp lập tức trả lời.
Tế Tế Lạp...
Tiêu Dương không nhịn được liếc mắt nhìn Tế Tế Lạp. - Giai đẹp, tôi đã giặt quần áo của anh, đây là những thứ lấy ra từ trong quần áo của anh.
Tế Tế Lạp chỉ chiếc di động cùng với mấy tờ tiền lẻ ướt đẫm trên bàn.
Tiêu Dương bước tới, cầm di động lên, có điều, thử mấy lần, nó vẫn không có phản ứng.
- Ngâm trong nước lâu như vậy, ngay cả người cũng thiếu chút nữa đã mất mạng, còn hi vọng điện thoại không bị gì ư?
Lâm Hạ không buồn không vui mở miệng. Từ quẻ tượng mà mình xem được thì người này là ngôi sao may mắn của mình mới đúng. Thế nhưng, tới bây giờ, Lâm Hạ vẫn chưa hề thấy được chút dấu hiệu nào cho thấy Tiêu Dương là ngôi sao mai mắn của mình.
- Giai đẹp, anh đừng để ý, anh tôi chỉ nhanh mồm nhanh miệng mà thôi, y không có ác ý đâu.
Tế Tế Lạp vội mở miệng.
- Không sao.
Tiêu Dương đặt diện thoại lại chỗ cũ. Trâm ngâm một lúc, y không nhịn được nhíu nhíu mày. Xe hàng nổ mạnh, mình không có tung tích, chắc chắn là đại tỷ sẽ nghĩ mình đã gặp nạn. Mình phải mau chóng truyền tin tức mình vẫn bình an trở về, nếu không, không biết sẽ có chuyện gì xảy ra nữa.
Tiêu Dương cũng không biết là vì hắn mà trong bệnh viện nhân dân có một cuộc bắn nhau cỡ lớn có thể xảy ra bất cứ lúc nào!
Liếc mắt nhìn bóng đêm bên ngoài.
Tiêu Dương xoay đầu lại hỏi:
- Cần bao lâu mới có thể từ chỗ này trở lại khu Dương Phổ?
- Nếu đi xe buýt, khoảng một giờ sẽ tới nơi.
Tế Tế Lạp suy nghĩ một chút rồi nói, đột nhiên, cô mở to hai mắt hỏi:
- Giai đẹp, anh... Anh muốn trở lại ngay bây giờ?
- Tôi sợ bạn tôi đang lo lắng cho tôi.
Tiêu Dương gật đầu nói.
- Thế nhưng vùng này là nơi hẻo lánh, trời vừa tối lập tức không còn xe buýt.
Tế Tế Lạp nhíu mày, suy nghĩ một chút, cô lập tức ngẩng đầu lên nói:
- Giai đẹp, không bằng như thế này đi, trước hết anh hãy gọi điện thoại trở về để báo bình an, ngày mai trở về cũng được mà.
- Thế nhưng...
Tiêu Dương liếc mắt nhìn chiếc điện thoại đã ướt đẫm của mình.
- Anh...
Giọng của Tế Tế Lạp kéo dài hơn vài phần.
Khuôn mặt của Lâm Hạ gương thoáng qua vài phần đau lòng. Một lúc lâu sau, y vô cùng không nở lấy chiếc điện thoại Nokia 1681 cũ kỹ của mình ra, đưa cho Tiêu Dương.
- Cảm ơn huynh đệ.
Tiêu Dương khẽ mỉm cười, nhận lấy di động. Nhớ lại một lúc, trên điện thoại của hắn đúng là có lưu không ít số, có điều, bình thường Tiêu Dương cũng không quá mức chú ý ghi nhớ. Đương nhiên, có một dãy số Tiêu Dương thuộc làu làu.
Quân Thiết Anh.
Là một Bạn Độc Thư Đồng tận tụy với công việc, Tiêu Dương không thể nào bỏ sót chỉ tiết này được.
Hắn nhanh chóng bấm số điện thoại của Quân Thiết Anh...
Một lúc sau...
- Xin chào...
Một giọng nói cẩn thận từng li từng tí vang lên.
- Tiếu Tiêu? Tại sao là cô?
Tiêu Dương lập tức nghe ra được chủ nhân của giọng nói này.
- Tiêu Lục Lang! I
Trên đường đi trong bệnh viện nhân dân, Tiếu Tiêu lập tức là kích động nói:
- Tiêu Lục Lang chết tiệt, cuối cùng anh cũng chịu ló mặt ra rồi ư? Anh đang ở đâu, mau chóng trở lại! Có chuyện rồi! I
Nghe vậy, lòng Tiêu Dương đột nhiên trở nên hồi hộp, mở miệng hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
- Cụ thể thế nào tôi cũng không biết, có điều sau khi Thiết Anh gọi một cú điện thoại lập tức chạy tới bệnh viện nhân dân, con bé gấp gáp tới mức ngay cả điện thoại tôi cũng chưa kịp trả lại. Vừa rồi có một hồi tiếng súng vang lên, hiện tại có vô số cảnh sát đang phủ đầy bệnh viện nhân dân, nhất định là đã xảy ra chuyện lớn!
- Tôi lập tức trở lại!
Tiêu Dương quả quyết cúp điện thoại, vẻ sốt ruột xẹt qua đôi mắt hắn!
Hắn lập tức xoay người lại nhìn Tế Tế Lạp rồi gấp rút hỏi:
- Có biện pháp nào có thể nhanh chóng trở lại nội thành không?
Lúc này, dường như Tế Tế Lạp cũng đã cảm nhận được vẻ sốt ruột trong lòng Tiêu Dương. Suy nghĩ một lúc, mắt cô nhìn về phía Lâm Hạ.
- Không được! Tuyệt đối không được!
Thấy vậy, Lâm Hạ hiểu được ý của em gái mình, y lập tức kiên quyết từ chối.
- Anh, hiện tại không có xe buýt, cách duy nhất là anh lái xe đưa Tiêu Dương vê!
Tế Tế Lạp lớn tiếng nói.
Khuôn mặt của Lâm Hạ co rút lại, y đau lòng nói:
- Em có biết từ chỗ này chạy tới nội thành tốn bao nhiêu tiền xăng không! Còn nữa, xe của anh là xe ba gác không bản số không chứng từ. Chạy tới nội thành chẳng khác gì đưa dê vào miệng cọp, cảnh sát giao thông sẽ lập tức chạy tới bắt đó?
- Lâm Hạ huynh đệ...
Tiêu Dương trâm giọng nói:
- Anh đưa tôi trở về, có bất cứ tổn thất nào, tôi bồi thường gấp đôi cho anh!
- Anh! Chẳng lẽ anh không nhìn ra giai đẹp đang có chuyện gì đó rất gấp hay sao? Tế Tế Lạp trừng mắt nhìn Lâm Hạ, thấy y không có bất cứ lay động nào, mắt cô dời qua chùm chìa khóa trên bàn. Cô lập tức xông tới cầm chìa khóa rồi kéo Tiêu Dương đi, cô nói:
- Đi! Giai đẹp, Tế Tế Lạp đưa anh trở lại!
- Ài! Tế Tế Lạp!
Lâm Hạ chưa kịp phản ứng, Tế Tế Lạp đã kéo Tiêu Dương chạy ra ngoài cửa!
- Chuyện này... Đây là chuyện gì vậy!
Lâm Hạ không nhịn được mắng nhỏ một câu. Một lúc lâu sau, hơi nhíu mày, y cầm một cái cây gỗ thô như cánh tay xông ra ngoài.
Âm ầm!
Âm ầm ầm...
Trong đêm tối, tiếng xe máy chói tai như tiếng cú đêm ầm ầm vang lên chọc tan bầu trời!
Tiêu Dương hơi sửng sờ.
Trước mắt, thân hình khổng lồ của Tế Tế Lạp đang ngồi trên một chiếc xe ba bánh rách nát, đạp chân hơi có khí thế. Dù đang là đêm tối, vẫn có thể nhìn thấy khói xe bốc lên từ phía sau xe ba bánh!
Tiêu Dương cảm thấy chiếc xe này rất có thể còn chưa kịp chạy đã bị nứt rời!
Có điều, trước mắt chỉ có nó là công cụ giao thông có thể nhanh chóng trở lại thành phố Minh Châu. Tiêu Dương không tiếp tục chần chờ, lập tức nhảy lên chỗ ngồi phía sau xe ba gác. Thay vì nói là chỗ ngồi, không bằng cứ nói là một tấm ván phẳng, hai bên có một cái tay vịn có thể miễn cưỡng vịn.
- Giai đẹp, đừng xem thường chiếc xe này, tốc độ của nó không chậm đâu!
Tế Tế Lạp lớn tiếng mở miệng.
- Chờ một chút! Chờ một chút!
Lúc này, Lâm Hạ vội vã chạy tới, y một tay cầm gậy gỗ thô như cánh tay, một tay cầm nón an toàn.
Mặt Tế Tế Lạp u ám hơn vài phần, cô nói:
- Anh, chẳng lẽ anh muốn động thủ với giai đẹp ư?
- Nghĩ đi đâu vậy!
Lâm Hạ bĩu môi một cái, đưa nón bảo hiểm cho Tế Tế Lạp, leo lên xe, tức giận nói:
- Người làm anh như anh không thể để em gái mình đi mạo hiểm được! Anh vừa mới coi qua, tên này... Tiêu Dương trở về gấp như vậy chắc chắn không phải là chuyện tốt, nói không chừng sẽ gặp phải một cuộc chiến, cho nên anh phải mang theo một cây gỗ để phòng thân.
Tế Tế Lạp lập tức cười rạng rõ, lớn tiếng nói:
- Anh, em biết ngay anh chính là loại người mạnh miệng mềm lòng mài
- Không thể chậm trễ nữa! Nhanh chóng lên đường!
- Xông ral
Ùng ùng!
Ùng ùng ầm ầm...
Tốc độ của chiếc xe ba bánh rách nát có âm thanh chấn động này đúng là không chậm. Có điều, âm thanh của nó trong đêm mưa chẳng khác gì tiếng sấm, tiếng động của nó làm cho những người xung quanh không nhịn được giật mình!
Chiếc xe gào thét xông về phía trước!
Trong đêm mưa, xe ba bánh đạp nước xoay tròn!
Ùng ùng!
Tế Tế Lạp dùng thân thể khổng lồ như quái vật của mình lái xe, lập tức tăng tốc tới mức tối đaI
-ALII
Tiếng la hét của Lâm Hạ không ngừng vang lên, hai tay của y nắm chặt một bên, không ngừng kêu to:
- Tế Tế Lạp, chậm một chút! Chậm một chút! !
Dưới ngọn đèn lờ mờ, ánh sáng chiếu rọi những giọt mưa đang rơi xéo xuống.
Trong cơn mưa đêm, đôi mắt thâm thúy của Tiêu Dương liếc nhìn quốc lộ không nhìn thấy điểm cuối ở phía trước. Cố nén lo âu trong lòng, mắt như đao, hắn nói thâm một câu.
- Chờ tôi, tôi lập tức trở lại!