Chương 223: Ai nổ súng?
Chương 223: Ai nổ súng?Chương 223: Ai nổ súng?
Giờ khắc này, tất cả mọi người đều kinh ngạc tới ngây người!
Trước mắt, nương theo âm thanh ùn ùn to lớn, sau khi bóng người kia nhảy lên phiêu dật như chim hạc, hắn lướt trên mặt đất như chim yến.
Lưng đeo hồng quang, đội mưa mà tới!
Trong chớp mắt, hắn đã tới rất gần đám người Diêm Dịch Đao...
Thực lực bày ra trong chớp mắt này dường như đã vượt khỏi phạm vi nhận thức của mọi người. Cả đám trợn mắt há hốc mồm, đôi mắt vô cùng chấn động nhìn chằm chằm phía trước. Thoáng cái, cả đám đã ngây người như phỗng.
Gần như cùng lúc đó, suy nghĩ của bọn họ đã trống rỗng.
Bal
Mũi chân giãm mạnh trong nháy mắt, bóng người vọt lên, đột nhiên ép tới chỗ hai gã đang giữ hai bên Quân Thiết Anh. Một thoáng này, ánh mắt của Tiêu Dương đang trên không đã nối liên với ánh mắt đang gợn sóng của Quân Thiết Anh.
Kinh hỉ! Kích động!
Quân Thiết Anh thật không thể tin nổi ánh mắt của mình, dường như cô đang mơ thấy một giấc mơ khó có thể tưởng tượng vậy.
Sau khi bắn chết Diêm Viễn Trung, lòng của Quân Thiết Anh đã bắt đầu trở nên lạnh lẽo. Từ sớm cô đã muốn chết, cho nên cô tùy ý để Diêm Viễn Trung mang mình đi mà không phản kháng hay kêu cứu gì.
Bây giờ, ánh mắt quen thuộc kia lại xuất hiện trước mắt mình như kỳ tích.
Hắn không việc gì!
Hắn thật sự không saol
Con ngươi của Quân Thiết Anh không ngừng chớp động, không thể áp chế được nước mắt kích động đang không ngừng trào ra khóe mắt. Rốt cuộc thì nước mắt dịu dàng đã phá vỡ tâng băng lạnh trong con ngươi vắng lặng, nó từ từ chảy xuống.
Trái tim tĩnh lặng của cô như một lần nữa tỏa ra sức sống.
Vào giờ phút này, mặc dù vẫn còn trong tay kẻ thù, thế nhưng Quân Thiết Anh lại có cảm giác rất an toàn.
Hắn còn sống, sẽ không có ai có thể làm mình bị thương!
Vèo! Vèo!
Bóng người trên không đột nhiên hạ xuống, hai chân đá tới phía trước.
Nhanh như chớ giật, ác liệt như núi!
Âm!
Hai người đang giữ Quân Thiết Anh gần như cùng lúc té ra sau mấy thước, cả hai nặng nề rơi xuống mặt đất!
Gần như cùng lúc đó, bóng người của Tiêu Dương nhanh chóng ôm ngang hông Quân Thiết Anh-người không thể đứng. Sau khi xoay tròn mấy vòng, cuối cùng, bước chân của hắn vững vàng ngừng lại. Hai tay của Quân Thiết Anh ôm cổ Tiêu Dương một cách tự nhiên...
Bốn mắt nhìn nhau.
Lúc này, dường như có một dòng nước ấm có thể làm cho người ta đắm chìm chảy qua cơ thể hai người.
Ấm áp, thoải mái, bình yên.
- Tôi tới trễ.
Giọng của Tiêu Dương vang lên.
- Chỉ cần anh có thể tới là được, không bao giờ có chuyện muộn.
Khóe miệng của Quân Thiết Anh lóe lên nụ cười hạnh phúc. Với cô, trên thế giới này không có chỗ nào có thể ấp áp, có thể an toàn hơn trong lồng ngực này.
Hai tay Tiêu Dương ôm Quân Thiết Anh, quét mắt nhìn xung quanh rồi hờ hững hỏi:
- Đại tiểu thư, bọn họ là ai, tại sao bắt cô?
- Tôi giết Diêm Viễn Trung.
Quân Thiết Anh bình tĩnh mở miệng:
- Bọn họ là quân đội đóng quân ở gần khu Dương Phổ, kẻ cầm đầu là người họ Diêm ở kinh thành.
- Diêm Viễn Trung?
Tiêu Dương ngẩn người, hắn hỏi:
- Là ai2
- Là người hại chết...
Quân Thiết Anh hơi ngừng lại, nhìn Tiêu Dương, sửa lại lời nói:
- Là người suýt nữa đã hại chết anh...
- Không chỉ như thế, y còn hại chị cả...
Sắc mặt Quân Thiết Anh đột nhiên thay đổi, vội vàng nhìn Tiêu Dương, nói:
- Tiêu Dương! Chúng ta phải mau chóng trở lại bệnh viện! Chị cả bị đạn bắn, giờ đang trong tình trạng nghìn cân treo sợi tóc!
Nghe vậy, tâm thần của Tiêu Dương chấn động mạnh! Một luồng sáng lạnh xẹt qua đôi mắt! Không tiếp tục hỏi những chuyện khác, hắn ôm Quân Thiết Anh nhanh chóng bước vào.
- Đứng lại!
Lúc này Diêm Dịch Đao đã tỉnh táo lại, y khoát tay, lập tức có mấy người ngăn cản đường đi của Tiêu Dương.
Tiêu Dương không để ý tới Diêm Dịch Đao, mặc dù trước mặt có người, thế nhưng hắn vẫn tiếp tục bước tới.
- Cản hắn lại!
Đôi mắt của Diêm Dịch Đao lóe lên một tia hung ác.
Một hồi tiếng dậm chân vang lên, nắm đấm đã đánh tới chỗ Tiêu Dương!
Bai Bai
Hai tay của Tiêu Dương ôm Quân Thiết Anh, bóng người nhảy lên, cước ảnh nhanh chóng đá ra. Những tiếng phanh phanh liên tục vang lên, có mấy người đã bị đá ngã ra phía sau. Bóng người thuận thế dẫm lên vả vai của một gã đã té xuống đất, nhảy lên, thoát khỏi vòng vây của đám người!
- Cản hắn lại!
- Nhanh!
Ùng ùng! ! !
Tiếng ồn áo đinh tai nhức óc một lân nữa vang lên!
-Aaall
Tiếng rống của Tế Tế Lạp vang lên, cô mang theo khí thế mặc kệ mọi chuyện trực tiếp lái xe ba bánh xông vào quảng trường.
- Giai đẹp! Tôi đến giúp anh! ! I
Âm!
Uy thế của chiếc xe ba bánh rách nát nằm ở chỗ âm thanh, uy thế của Tế Tế Lạp nằm ở chỗ trọng tải làm cho người ta thấy phải phát khiếp của mình! Thử nghĩ mà xem, trong một đêm mưa, có một cái xe to lớn cùng với một người khổng lồ ngồi trên đó lao tới chỗ mình...
Mình phải làm thế nào?
Trong thời gian ngắn, đám người đuổi theo phía sau Tiêu Dương lập tức vội vã tránh sang một bên. Nếu như bị chiếc xe này đụng trúng, chắc chắn sẽ khó có thể giữ được cái mạng nhỏ của mình!
Rút lui như thủy triều!
Két! I
Một tiếng phanh xe vô cùng chói tai vang lên.
Xe ba bánh xuất hiện bên cạnh Tiêu Dương.
- Giai đẹp, cứ giao chỗ này cho tôi và anh tôi!
- Chờ đã...
Lúc này Lâm Hạ khóc không ra nước mắt, em gái này, em không phát hiện những người này đều là người của quân đội ư? Mặc dù y tính được sẽ có đánh nhau, thế nhưng y thật không nghĩ tới chuyện sẽ tới đánh quân nhân! Huống chỉ, với thân thể nhỏ bé của y, y gánh nổi sao?
Mặc Lâm Hạ hơi trắng bệch, cầm gậy gỗ trong tay, run rẩy nói:
- Chuyện này... Tế Tế Lạp, chúng ta... Hay là chúng ta rút lui đi.
- Anh, mọi người cùng nhau tới, sao có thể không có nghĩa khí vậy được?
Nghĩa khí? Chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi! Lâm Hạ gào thét trong lòng, có điều, mặt y chỉ hung hãn co rút vài cái. Y biết tình tình của em gái mình, một khi đã nhận định chuyện gì đó, không thể nào khuyên nó quay đầu lại được.
Tiêu Dương không ngờ hai anh em nhà lại dám xông vào ngay lúc này, vì vậy hắn sững sờ một lúc, bóng người ngừng lại tại chỗ. Mượn cơ hội không có ai ngăn cản này, Diêm Dịch Đao một lần nữa dẫn người xông lên!
Ở một bên ngoài quảng trường, đại đội cảnh sát và quân đội một lần nữa hỗn chiến!
Diêm Dịch Đao khoát tay, thoáng cái, tiếng ken két liên tục vang lên, đám quân nhân bên cạnh y lập tức rút súng ra. Họng súng đen nhánh chỉ thẳng về phía Tiêu Dương và hai anh em Lâm Hạ. Loảng xoảng!
Cây gỗ trong tay Lâm Hạ lập tức rớt xuống, cả người run rẩy, sắc mặt lập tức trắng bệnh.
- Giao Quân Thiết Anh, nếu không...
Diêm Dịch Đao cười lạnh.
- Y không dám nổ súng.
Quân Thiết Anh nhỏ giọng nói bên tay Tiêu Dương.
Trước đó, Lam Hân Linh ra lệnh, Quân Thiết Anh cũng có nghe thấy. Bây giờ Diêm Dịch Đao chỉ muốn mượn uy thế của súng để dọa đám người Tiêu Dương mà thôi. Dù sao thì ai cũng là thân thể máu thịt, sao có chuyện không sợ súng được?
Tiêu Dương hờ hững nhìn Diêm Dịch Đao, một vệt sáng lạnh lóe lên, hắn lạnh lùng nói:
- Đừng có gấp, món nợ này chúng ta từ từ tính!
Dứt lời, Tiêu Dương ôm Quân Thiết Anh xoay người, dưới rất nhiều họng súng đang chỉ, y từ từ đi vào bệnh viện...
Thấy Tiêu Dương càng ngày càng gần bệnh viện, mắt Diêm Dịch Đao không ngừng thay đổi, không nhịn được nắm thật chặt tay.
Chuyện đã tới mức này, y không cam lòng tay không mà vêtI
- Tiến lên! Cản hắn lại!
Vừa dứt lời, đột nhiên từ bên trong bệnh viện có một đội võ trang lao ra, họ nhanh chóng vòng qua đám người Tiêu Dương, cản trước mặt đám người định xông tới.
Đồng thời, một bóng người khôi ngôi nhanh chóng bước ra, ánh mắt mang theo tơ máu, tức giận nhìn về phía Diêm Dịch Đao, hét lớn một tiếng:
- Toàn bộ tiến lên! Bắt sống Diêm Bằng Trì!
Giờ khắc này, dường như Uông Hùng Dương đã hoàn toàn không quan tâm tới chuyện gì khác!
Nhanh chóng bước tới, đôi mắt sốt ruột đau buồn nhìn Tiêu Dương, vội vàng nói:
- Tiêu Dương, cậu không có chuyện gì thì tốt, nhanh đi xem Khanh Thành!
Tiêu Dương lập tức gật đầu, hắn nhanh chóng xông thẳng vào bệnh viện.
Bên tai truyền tới giọng của Quân Thiết Anh, cô nói giản lược những chuyện xảy ra trong thời gian Tiêu Dương biến mất...
- Chị cả một mình xông vào bệnh viện báo thù cho anh, kết quả gặp phải chặn đánh mãnh liệt, cuối cùng, chị cả bị đạn bắn trúng...
Đôi mắt của Tiêu Dương càng ngày càng lạnh, cả người tản ra hơi thở vô cùng lạnh lẽo.
Sóng gió to lớn xuất hiện trong lòng, sóng lớn tới rợn người!
Phía sau sóng biển, cất giấu một núi băng lạnh giá cao ngút trời.
Nó làm cho người ta sợ hãi tới tận xương!
Nhanh chóng bước tới, quẹo cua...
Bước chân dừng lại.
Trong hành lang yên tĩnh truyền tới tiếng khóc. Có lẽ đám người Lam Hân Linh đi bằng đường thang máy cho nên không chạm mặt với Tiêu Dương. Bây giờ, trên hành lang chỉ có một bóng người mềm mại đang dựa vào vách tường thủy tinh khóc lóc tỉ tê...
Tiếu Tiêu đang đứng bên cạnh chiếu cố.
Sau khi thấy Tiêu Dương, Tiếu Tiêu vội vàng vỗ bả vai của Bạch Tố Tâm. Bạch Tố Tâm từ từ ngẩng đầu lên, khuôn mặt đã phủ đầy nước mắt. Khi tâm mắt thấy được bóng người kia, trong nháy mắt, cô đờ dẫn như bị sét đánh trúng. Một lúc lâu sau, cô mới dè dặt hỏi:
- Tiêu... Dương?
Tiêu Dương nhẹ nhàng đặt Quân Thiết Anh xuống cái ghế bên cạnh hành lang. Ngước mắt nhìn Bạch Tố Tâm, khẽ mỉm cười, hắn nói:
- Tôi không sao.
Thoáng cái, dường như Bạch Tố Tâm không thể khống chế được tâm trạng của mình, cô lập tức lao vào trong ngực Tiêu Dương rồi lớn tiếng khóc!
Một lúc lâu sau, cô từ từ ngẩng đầu lên rồi nói bằng giọng nghẹn ngào:
- Tiêu Dương, chị... Chị cả...
Tiêu Dương căng thẳng trong lòng, vội hỏi:
- Sao rồi?
Bạch Tố Tâm xuyên thấu qua cửa thủy tinh nhìn vào trong, môi đã cắn ra vết máu, nói:
- Bác sĩ đã giải phẫu cho chị cả, mặc dù thành công lấy đạn ra, thế nhưng chị vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm tính mạng! Bác sĩ nói... Nói... Chị cả căn bản không muốn sống! Sợ rằng không thể chống đỡ bao lâu...
Lòng Tiêu Dương trầ xuống, cau mày lại. Một lúc sau, vỗ vai Bạch Tố Tâm, hắn trầm giọng an ủi:
- Không sao đâu, yên tâm đi! Cho dù Diêm Vương muốn lấy mạng chị cả cô thì cũng phải bước qua cửa ải của Tiêu Dương tôi!
Dứt lời, Tiêu Dương đi tới cửa ra vào.
- Tiên sinh, bác sĩ đang tiến hành kiểm tra tình trạng bệnh nhân, anh không được phép đi vào.
Một y tá đứng ở cửa ngăn cản.
Âm!
Tiêu Dương trực tiếp đánh một chưởng lên cổ của y tá, cô ta lập tức ngất đi.
Nói nhiều vô ích!
Mở cửa phòng bệnh, hắn lạnh lùng đi vào bên trong...
- Đi ra ngoài!
- Anh làm gì đó?
- Mau ra ngoài!
Lập tức có bác sĩ hét lớn với Tiêu Dương.
Tiêu Dương lạnh lùng nhìn sang, một lúc sau, giọng nói lạnh lùng của hắn gằng ra từng chữ mội.
- Lang băm! Cút! !
- Anh là ai...
- Cút! Tiêu Dương xông tới, trực tiếp nắm lấy cổ áo một tên bác sĩ rồi dùng sức ném ra ngoài. Đồng thời, liếc mắt qua những người còn lại, hắn nói:
- Tự mình đi hay là đợi tôi ra tay?
- Anh... Anh...
Mặt một gã bác sĩ đỏ lên, ngón tay run rẩy chỉ Tiêu Dương, nói:
- Được! Được! Những lời này là do anh nói, nếu bệnh nhân có chuyện gì, anh phải chịu toàn bộ trách nhiệm!
- Chúng ta điI
Đám người này chật vật đi ra ngoài.
Mắt Tiêu Dương vẫn lạnh lùng, từ từ bước tới, khi ánh mắt nhìn thấy Bạch Khanh Thành đang nằm trên giường bệnh, lòng hắn nhịn không được cảm thấy quặn đau! Hít sâu một hơi, hắn nhẹ nhàng đặt tay lên mạch của Bạch Khanh Thành...
Đồng thời, liếc mắt nhìn Bạch Khanh Thành một cái, vẻ lạnh lùng trong đôi mắt của hắn càng thêm nồng đậm. Dường như sâu trong con ngươi có một ngọn núi lửa đang hoạt động, nó có thể bùng nổ bất cứ lúc nào...
Dường đi yên tĩnh hoàn toàn vắng lặng.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây...
Tiếu Tiêu đã lấy xe lăn xuống, hơn nữa đã ôm Quân Thiết Anh đặt lên xe, ba cô gái yên lặng đứng chờ trên lối đi.
Cách đó không xa, mấy tên thầy thuốc đang chỉ chỉ trỏ trỏ, cả đám không ngừng thở dài lắc đầu.
- Thôi thôi, dù sao thì cũng đã bước một chân vào Quỷ Môn quan, không thể trách chúng ta được.
- Nếu như người thân của bệnh nhân càng tin một thầy thuốc dân gian giỏi hơn, chúng ta cũng không thể làm được qì.
Dường như những tên bác sĩ này đã trở thành kẻ đứng xem.
Đột nhiên, cửa phòng bệnh mở ra...
Bá bá bái
Tâm mắt của tất cả mọi người nhìn sang...
Hành lang yên tĩnh lan tràn ra hơi thở rét lạnh.
Mắt Tiêu Dương vô cùng lạnh, dưới ánh đèn, thân thể thon dài của hắn kéo dài ra. Trong con ngươi chứa đựng ngọn lửa, dường như tâm trạng của hắn đã trở nên không thể áp chế nổi. Hắn hỏi Bạch Tố Tâm một câu:
- Ai nổ súng?