Chương 224: Tôi khiêu chiến!
Chương 224: Tôi khiêu chiến!Chương 224: Tôi khiêu chiến!
Bên trong giọng nói bình thản này chứa đựng uy thế của sấm sét!
Trong khoảnh khắc, tất cả mọi người cứ như có thể cảm nhận được một uy năng có thể rung chuyển linh hồn tràn ngập ra bên ngoài cơ thể thon dài này. Giọng nói rét lạnh của hắn làm cho không khí trong cả hành lang cứ như đã hạ nhiệt độ xuống vài phần.
Tiêu Dương đứng chắp tay.
Lúc này, đám bác sĩ đang vây xem thấy Tiêu Dương ra ngoài, họ mau chóng xông tới, chuẩn bị một lần nữa bước vào phòng bệnh...
- Bệnh nhân đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm, các người không được phép tiến hành bất cứ giải phẫu nào.
Tiêu Dương quay đầu sang nói.
- Chị cả không sao rồi?
Lúc này, Bạch Tố Tâm và Quân Thiết Anh cấp bách nhìn vê phía Tiêu Dương.
Tiêu Dương gật đầu nói:
- Coi như đã kéo về từ Quỷ Môn quan.
Với những lời của Tiêu Dương, đám bác sĩ không thèm ngó tới.
Anh tự coi mình là Hoa Đà tái thế ư? Vị bệnh nhân này đang trong tình trạng vô cùng nguy hiểm, bọn họ đã cấp cứu mấy giờ vẫn có cảm giác không đủ sức xoay trời chuyển đất, anh ta mới vào có một chút đã cứu trở lại?
Nổ quá lớn không sợ rách lưỡi ư.
Mấy tên bác sĩ mở cửa đi vào.
- Quá tốt rồi! Cuối cùng cũng đã giữ được tính mạng.
Quân Thiết Anh thở nhẹ một hơi, Tiêu Dương và Bạch Khanh Thành đều không sao, đây là kết quả tốt nhất.
- Vết thương của đại tỷ do ai nổ súng?
Tiêu Dương hỏi một lần nữa, đôi mắt sáng của y lóe lên ánh sáng lạnh lo.
Chỉ khi tự mình chữa trị cho Bạch Khanh Thành hắn mới biết Bạch Khanh Thành bị thương nặng tới mức nào! Nếu như viên đạn lệch thêm một chút nữa, rất có thể Bạch Khanh Thành đã đi đời nhà ma. Đồng thời, trên cơ thể của Bạch Khanh Thành có không ít vết thương. Kết hợp lại, chúng suýt chút nữa đã lấy đi mạng sống của cô.
Đôi mắt của Bạch Tố Tâm lóe lên hận ý, nói:
- Nghe dượng nói, toàn bộ mọi chuyện do Diêm Viễn Trung tạo thành, người nổ súng chính là Diêm Bằng Trì!
- Diêm Bằng Trì.
Tiêu Dương lập tức ghi nhớ cái tên này, khẽ hỏi:
- Yở đâu?
Nghe vậy, Bạch Tố Tâm ngẩn ra, cô bật thốt lên: - Tối hôm nay y luôn đi theo phía sau Diêm Dịch Đao, hẳn là đang ở phía dưới.
Tiếng nói vừa dứt, Tiêu Dương lập tức xoay người.
- Tiêu Dương...
Hai cô gái mở miệng gần như cùng lúc.
Tiêu Dương không quay đầu lại, từ từ bước tới. Đồng thời, hắn nói ra một câu:
- Hai người ở lại chăm sóc đại tỷ, chuyện còn lại... Cứ giao cho đàn ông lol
Bóng người biến mất ở cuối hành lang.
Bên ngoài quảng trường, mưa phùn vẫn đang rơi xuống, người của quân đội và người của cảnh sát phân biệt đứng ở hai bên quảng trường. Cuộc hỗn chiến đã ngừng lại, có điều, lúc này, hai bên đã đánh ra lửa, ai cũng tức giận ngập trời nhìn vê phía đối diện.
Lam Hân Linh và Âu Tử Lôi đứng giữa hai phe. Lúc này, hai anh em Lâm Hạ đã sớm chạy tới chỗ gần cửa bệnh viện, cả hai không chớp mắt nhìn chằm chằm phía trước.
- Các người đánh rất giỏi ư?
Ánh mắt của Lam Hân Linh đảo qua, cô thản nhiên mở miệng nói:
- Một bên là quân đội bảo vệ quốc gia bảo vệ nhân dân! Bên còn lại là công bộc phục vụ cho nhân dân. Bây giờ, hai bên lại đánh nhau trước mặt mọi người! Ai có thể nói cho tôi biết, nếu chuyện này truyền đi, người hổ thẹn là ai?
Lời nói vô cùng hùng hổ dọa người!
Có điều, hiển nhiên là cục diện trước mắt không thể nào hòa giải chỉ bằng vài câu nói được.
- Nếu các người muốn đánh, vậy thì cứ đánh với tôi!
Lam Hân Linh lạnh lùng nói:
- Ai đánh thắng tôi, chuyện tối nay do người đó quyết định!
Sắc mặt mọi người không ngừng thay đổi.
Quảng trường hoàn toàn yên tĩnh.
Một lúc lâu sau.
Âu Tử Lôi từ từ bước tới phía trước, đứng chắp tay, lạnh lùng nói:
- Tôi đại khái đã hiểu rõ ràng mọi chuyện! Mặc dù Diêm Viễn Trung có tội, thế nhưng tội y không đáng chết! Mà Quân Thiết Anh bắn chết Diêm Viễn Trung, không nghi ngờ gì đã xúc phạm tới luật pháp! Theo lý phải dẫn đội!
- Thế nhưng, Tử Lôi thiếu gia, có nhân thì mới có quải Vừa rồi anh cũng thấy rồi đó, Bạch Khanh Thành đã trong tình thế nghìn cân treo sợi tóc! Chuyện này giải quyết thế nào?
Sắc mặt của Uông Hùng Dương trầm thấp hơn mấy phần.
- Các người có hai lựa chọn!
Âu Tử Lôi từ từ mở miệng nói:
- Đầu tiên, hai bên lùi một bước, tự dàn xếp ổn thỏa với nha! Thứ hai, tôi sẽ giao vụ án này giao cho tòa án đặc biệt phụ trách! Tất nhiên, điều kiện tiên quyết của hai lựa chọn này là các người phải lập tức rút lui toàn bộ lực lượng cảnh vệ. Chỗ này đã phong tỏa quá lâu, sợ rằng bên ngoài đã có không ít khủng hoảng và hiểu lầm rồi! Âu Tử Lôi vừa dứt lời, hai bên lập tức yên ắng.
Hai bên lùi bước, hai bên đều không cam lòng!
Nếu như Diêm Viễn Trung không chết, Diêm Dịch Đao chỉ có thể lựa chọn phương án đầu tiên. Đồng dạng, nếu như bác sĩ không thông báo tình trạng của Bạch Khanh Thành đã trở nên nguy kịch, Uông Hùng Dương cũng hy vọng có thể xử lý chuyện Quân Thiết Anh bắn chết Diêm Viễn Trung một cách nhẹ nhàng.
Bây giờ, hai bên đã sớm tích lũy vô số lửa giận và oán khít
Âu Tử Lôi liếc nhìn hai bên, khẽ mỉm cười rời nói:
- Các người do dự không thể quyết định, vậy thì để tôi quyết định thay cho các người!
- Trong vòng năm phút, mặc kệ là quân đội hay cảnh sát, lập tức rút lui toàn bội
Lời nói vừa ngừng lại, một lúc sau, hai bên vẫn không có động tĩnh gì.
Mặt Âu Tử Lôi lạnh lại, khóe miệng nhếch lên, hỏi:
- Các người không phục?
Sắc mặt hai bên hơi thay đổi.
- HừI
Đột nhiên, bóng người của Âu Tử Lôi đột nhiên biến thành một luồng khói bay vút tới trận doanh của Diêm Viễn Trung. Trong nháy mắt, y đã tới gần, hơn nữa, chưởng phong cũng đã dâng lên.
- Cẩn thận!
Sắc mặt của Diêm Dịch Đao lập tức thay đổi, y liên tục lui ra sau mấy bước.
Bai Bal Bai Bai
Trong nhóm quân đội gần trăm người này gần như không có ai kịp phản ứng. Những tiếng vả bạt tay không ngừng vang lên, nghe cứ như tiếng pháo. Trong mấy hơi thở ngắn ngủi, bóng người của Âu Tử Lôi đã như làn khói nhẹ nhàng qua lại.
Dễ như lấy vật trong túi!
Bai
Thậm chí ngay cả Diêm Dịch Đao cũng không cách nào tránh khỏi, khuôn mặt y truyền tới một cảm giác nóng bỏng!
Bưng kín mặt, y quay đầu nhìn lại, sau đó nhịn không được hít vào một hơi khí lạnh. Lúc này, trên khuôn mặt của tất cả mọi người đột nhiên in một dấu bàn tay đỏ tươi!
Những tiếng kêu rên không ngừng vang lên!
Xoay người lại, hoảng sợ nhìn Âu Tử Lôi, y không tự chủ được run lên như ve sầu mùa đông!
Thực lực quá kinh khủng!
Từ sớm đã nghe đồn rằng người có thể tiến vào Viêm Hoàng đều là một ít kỳ nhân dị sĩ. Thế nhưng, thực lực mà Âu Tử Lôi thể hiện ra đã mạnh ngoài dự đoán của mọi người. Đám người Uông Hùng Dương ở bên kia cũng vậy, cả đám không nhịn được trâm mặt xuống.
- Còn ai không phục không?
Khóe miệng của Âu Tử Lôi tràn ra nụ cười lạnh, thản nhiên đứng chắp tay, ánh mắt mang theo vẻ kiêu ngạo! Nếu như khó có thể dùng lời nói, vậy thì trực tiếp dùng vũ lực để chấn nhiếp!
Đây là cách làm của Âu Tử Lôi.
Người hai phe nhìn nhau.
Một lúc lâu sau, Diêm Dịch Đao che gò má, một lần nữa hít vào một hơi lạnh, y từ từ khoát tay...
- Tôi không phục!
Đột nhiên.
Một giọng nói lạnh lùng truyền tới, vang dội toàn trường!
Tâm thần của tất cả mọi người rung lên một cái, tâm mắt của tất cả mọi người liếc qua chỗ âm thanh vang lên.
Ý của Âu Tử Lôi đã rất rõ, chuyện tối nay do mình y giải quyết, nếu không phục, đánh tới khi phục mới thôi!
Bây giờ là lúc y lập uy, tất cả mọi người đều biết rõ chuyện này, cho nên không ai dám đứng ra.
Súng bắn chim đầu đàn.
Thế nhưng, lại có một giọng nói vang lên không đúng lúc.
- Là hắn?
Sắc mặt của không ít người đã hơi thay đổi.
Trong đầu họ hiện ra hình ảnh một người lưng lóe ánh sáng đỏ, đội mưa từ trên xe ba bánh bay tới...
- Tiêu Dương?
Lúc này, con mắt của Lam Hân Linh sáng lên, khi nghe được giọng nói quen thuộc này, cô lập tức xoay người lại. Khóe miệng không nhịn được nhếch lên, cô tự nói một câu:
- Tôi biết là anh không chết mà.
Câu nói này rơi vào tai Âu Tử Lôi như đã mang theo một tầng ý nghĩa khác. Sắc mặt y không nhịn được trâm xuống, tâm mắt dời sang, liếc nhìn Tiêu Dương đang từ từ tới.
- Giai đẹp!
Tế Tế Lạp đang đứng chờ bên cạnh định lao ra. Có điều, lúc này Lâm Hạ đã liều chết nằm trên mặt đất ôm bắp dùi của Tế Tế Lạp, y dùng uy nghiêm của người anh nói:
- Không được đi qual
Khi Tiêu Dương đi tới bên người, Âu Tử Lôi hừ nhẹ một tiếng, từ từ mở miệng hỏi:
- Tại sao anh không phục?
Tiêu Dương né người, ánh mắt trước tiên nhìn Lam Hân Linh, khế mỉm cười một cái, sau đó hắn thu liễm nụ cười lại rồi lạnh nhạt nói:
- Định tội Quân Thiết Anh, đây là cái không phục đầu tiên!
- Tại sao?
Âu Tử Lôi cười lạnh, nói:
- Cô ta là tội phạm giết người!
Âu Tử Lôi nhận được một lệnh phải nghiêng về phía Bạch gia, theo y thấy thì hi sinh kẻ "vứt đi" của Quân gia là biện pháp giải quyết tốt nhất. - Không có lý dol
Tiêu Dương quả quyết mở miệng, giọng nói mang theo mùi vị không thể nghỉ ngời
Dừng một chút, ngón tay chỉ đám người Diêm Dịch Đao, lạnh lùng nói:
- Để cho bọn họ bình yên rời đi, là cái không phục thứ hail
- Lý do cũng giống như trước?
Âu Tử Lôi hơi híp mắt lại, vẻ tức giận lóe qua đôi mắt y.
Y chính thức tức giận!
Âu Tử Lôi vốn đã có địch ý không tên với người đàn ông trước mắt này. Bây giờ hắn lại phủ định mình trước mặt mọi người, cho dù có hàm dưỡng tốt hơn y cũng không nhịn được sinh ra lửa giận.
- Có lý dol
Tiêu Dương khẽ mỉm cười, nụ cười mang theo vẻ rét lạnh:
- Lý do là... Tôi không đồng ý!
- Hừ! Cuồng vọng!
Nhuệ khí lóe lên trên mặt Âu Tử Lôi!
Chợt nắm chặt quả đấm, một luồng khí thế mạnh mẽ lao thẳng ra ngoài, dường như lúc nào y cũng có thể động thủ!
- Ngu! Tên này quá ngul
Lâm Hạ một bên ôm chặt bắp dùi Tế Tế Lạp, một bên không ngừng tức giận mắng:
- Tên Tử Lôi thiếu gia kia vừa mới thể hiện thực lực vô cùng kinh khủng, trong vòng mấy hơi thở đã bạt tay mấy trăm người, hơn nữa còn làm cho bọn họ không có chúc sức đánh trả nào. Y có thực lực kinh khủng tới vậy, Tiêu Dương còn dám như thiêu thân lao tới khiêu khích! Anh thấy có lẽ hắn ngâm dưới sông lâu quá cho nên đầu bị vô nước rồi?
Lâm Hạ hận hận nói, không phải y lo lắng cho an nguy của Tiêu Dương, chỉ là, khi Tiêu Dương càng nguy hiểm, cái bắp dùi mà y đang ôm này lại càng dùng sức muốn xông ra. Thân là một người anh, y không biết phải làm thế nào mới tốt!
Lúc này, người hai bên đang dùng ánh mắt kinh dị nhìn Tiêu Dương.
Ngoài ra, trong tâm mắt của họ còn có thể vẻ lo âu, tất nhiên là cũng có vẻ cười trên nổi đau của người khác.
Sắc mặt Tiêu Dương rất thản nhiên, không để ý tới Âu Tử Lôi, tầm mắt của hắn nhẹ nhàng quét tới chỗ Diêm Dịch Đao, từ từ hỏi:
- Ai là Diêm Bằng Trì?
Tiếng nói vừa dứt, sắc mặt của Diêm Bằng Trì đang đứng sau lưng Diêm Dịch Đao đã thay đổi.
- Là mi?
Tiêu Dương lạnh lùng nhìn chằm chằm, lúc này hắn đã nhớ rõ từng chỉ tiết một của khuôn mặt này. Quay đầu nhìn Âu Tử Lôi, hắn cười lạnh nói:
- Tôi còn chưa báo thù cho đại tỷ, đây là cái không phục thứ ba!
Vèo! Vừa dứt lời, bóng người của Tiêu Dương đã bước tới một bước dài!
- Mi dám!
Con ngươi của Âu Tử Lôi đột nhiên rụt lại, bóng người vừa mới tiến lên đã bị ngăn cản, không ngờ người ngăn cản y lại là Lam Hân LinhI
Trong nháy mắt khi bóng người của Âu Tử Lôi ngừng lại, phía trước đã vang lên một hồi tiếng vang lớn!
Âm! Âm!
Toàn bộ những người xung quanh ngay cả Diêm Dịch Đao đã bị đá bay ra ngoài...
Diêm Bằng Trì chỉ thấy được một bóng người lóe lên, trong giây lát đó, một bàn tay đã vươn tới chỗ y.
Sắc mặt lập tức thay đổi.
- Cứu...
Giọng nói này vừa mới vang lên một nữa, cổ họng của y đã bị một lực lượng mạnh mẽ bóp lấy, đồng thời, thoáng cái hai chân đã cách mặt đất, cả thân thể bị một cánh tay giơ lên...
Trong chớp mắt, mặt y đã biến thành màu đỏ!
- Thả y xuống!
Âu Tử Lôi tức giận quát lên, bước tới phía trước một bước!
Tiêu Dương một tay giơ Diêm Bằng Trì đang giùng giằng trên không, đồng thời từ từ quay đầu lại nhìn Âu Tử Lôi, hỏi:
- Dựa vào cái gì?
Trong mắt Tiêu Dương, đây chỉ là kẻ thù súyt chút nữa đã giết Bạch Khanh Thành!
Chỉ như vậy mà thôi!
- Dựa vào cái gì?
Âu Tử Lôi giận quá hóa cười, giọng của y vô cùng lạnh lùng:
- Tôi không biết anh tới từ đâu mà cuồng vọng tới vậy! Anh có biết không, trong tay anh là một quân nhân của quốc gia, anh dám giết y không?
Âu Tử Lôi vô cùng tức giận, giọng nói của y mang theo mấy phần khinh miệt:
- Trừ phi, anh dám khiêu chiến cả quốc gial
Chụp mũ thật lớn!
Một tíc tắc này, cả quảng trường đột nhiên trở nên tịch mịchI
Mưa phùn vẫn tiếp tục rơi!
Toàn bộ tâm mắt đều tập trung trên người Tiêu Dương, người giống như một pho tượng chiến thân đang nắm lấy cổ họng Diêm Bằng Trì. Hai chân Diêm Bằng Trì không ngừng giãy giụa, cánh tay của Tiêu Dương vẫn không có chút nhúc nhích nào.
Một lúc sau, khuôn mặt của Âu Tử Lôi từ từ lộ ra nụ cười hài hước.
Y đã có kết luận, y biết lời nói của mình đã hoàn toàn làm rung động tên cuồng vọng trước mắt này, bây giờ, hắn đã là cưỡi hổ khó xuống!
Rắc! !
Một tiếng vang đột ngột vang lên trong bầu trời đêm! Con mắt của tất cả mọi người đột nhiên trở nên tròn xoe...
Âm thanh vừa rồi, hình như là... tiếng xương cổ của Diêm Bằng Trì...
Âm!
Tiêu Dương lắc nhẹ cánh tay, một đường cong parabol hoàn mỹ vạch qua, thân thể của Diêm Bằng Trì đập mạnh xuống đất.
Hoàn toàn không còn sức sống!
- Tôi khiêu chiến!