Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 225 - Chương 225: Hạc Con, Còn Bay Được Không?

Chương 225: Hạc con, còn bay được không? Chương 225: Hạc con, còn bay được không?Chương 225: Hạc con, còn bay được không?

Khi bóng người của Diêm Bằng Trì ầm ầm rơi xuống đất, trong nháy mắt, một âm thanh như tiếng sấm hùng hồn vang lên. Âm thanh này đinh tai nhức óc, vang vọng trong màng nhĩ của tất cả mọi người.

Giọt mưa lả tả rơi vào mặt tất cả mọi người, một luồng hơi lạnh lan tràn ra từ lòng họ.

Nhìn Diêm Bằng Trì té xuống đất rồi không hề động đậy, cả đám người không ngừng hít vào hơi lạnh.

Ai cũng dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn người đàn ông trước mặt này.

Hắn điên rồi ư?

Ngay trước mặt mọi người, hắn lại trực tiếp hạ độc thủ dồn Diêm Bằng Trì vào chỗ chết. Hơn nữa, hắn không thèm để ý tới cảnh cáo của Âu Tử Lôi, thậm chí, còn đưa ra lời khiêu khích nữa.

- Tôi khiêu chiến!

Vẻ yên ắng ngắn ngủi trôi qua, sắc mặt của không ít người đã trở nên rất đặc sắc, cả đám rối rít nhìn Tiêu Dương rồi âm thâm mặc niệm cho hắn một giây.

Khiêu chiến?

Không phải ai cũng có tư cách này.

Nhất là sau khi Âu Tử Lôi thể hiện ra thực lực vô cùng mạnh mẽ của mình, mọi người càng biết rõ người này vô cùng kinh khủng.

Trong Thiên Tử Các không có người phàm!

Đôi mắt lạnh lùng của Âu Tử Lôi nheo lại, từ từ đánh giá tên Tiêu Dương trước mặt.

- Tôi rất bội phục dũng khí của anh.

Quả thật, cho dù đổi thành Âu Tử Lôi, dù có thân phận cực cao, y cũng chưa chắc dám đoạt lấy tính mạng của một người trước mắt mọi người! Mà Tiêu Dương lại không chút do dự giết chết!

Tiêu Dương liếc mắt nhìn Âu Tử Lôi, một lúc sau, hắn mở miệng nói:

- Chuyện tôi muốn làm tôi cũng đã làm rồi.

Ý trong lời nói của hắn là: anh muốn thế nào, cứ ra tay.

Nếu hắn dám ra tay giết Diêm Bằng Trì, vậy thì hắn đã chuẩn bị sẵn tâm tư đối mặt với bất cứ cục diện nào. Tóm lại, hắn không hề thấy thẹn với lương tâm, lòng hắn cảm thấy rất thoải mái! Nếu hắn trở lại chậm thêm một chút nữa, rất có khả năng Bạch Khanh Thành sẽ thật sự đi đời nhà ma.

Cô ấy vì mình!

Tiêu Dương không thể không giết Diêm Bằng Trì!

Không cần nói thêm những lời mượn cớ nào khác.

- Vậy thì, anh chuẩn bị chịu sự chế tài của pháp luật đi!

Ánh sáng lạnh lóe lên trong đôi mắt của Âu Tử Lôi, ngay lập tức, y quát lớn một tiếng:

- Bắt hắn cho tôi!

Tiếng nói vừa dứt, vài tên quân nhân xung quanh Tiêu Dương trố mắt nhìn nhau, nhất thời, cả đám không có ai dám xông lên. Trong mắt bọn họ, người đàn ông này đã là một cỗ máy giết người không còn lý trí, hơn nữa thực lực lại rất mạnh, mình tiến lên, há không phải là không công chịu chết ư? Mi mắt của Âu Tử Lôi lạnh lại, y khẽ vẫy tay một cái .

Vèol

Một người đàn ông mặc tây phục màu đen ở phía sau đột nhiên bước dài xông tới, một chiêu với tiếng gió rít đồn dập lao thẳng tới phía trước, y như một con gấu đen đập mạnh tới trước ngực Tiêu Dương...

Đôi mắt của Tiêu Dương như ngôi sao lạnh lùng lóe sáng.

Nhìn quyền ảnh đang ép tới gần...

Đột nhiên, hai tay hắn lóe lên như ảo ảnh. Giống như một cơn gió nhẹ quất vào mặt, mi mắt trở nên hỗn loạn, người đàn ông này căn bản không thể nhìn rõ được hai tay của Tiêu Dương đánh vào chỗ nào trên người mình.

Con ngươi chấn động mạnh, lúc này, y đã hạ quyết tâm, quyền phong trên tăng thêm mấy phân. Khi chỉ còn cách ngực Tiêu Dương vài cm ngắn ngủi, một bàn tay chợt nắm cánh tay y, bàn tay kia chợt phát lực rồi Xoay mạnh một cái!

Thay hình đổi vị!

Thân thể của người đàn ông này lảo đảo bước tới phía trước, cánh tay thì bị Tiêu Dương kéo ra phía saul

Một tiếng "rắc" vang lên!

Tiếng kêm thảm thiết khi bị trật khớp vang lên đã xé rách thần kinh của không ít người, cả đám không tự chủ được run lên như ve sầu mùa đông.

Mọi chuyện chỉ xảy ra trong vài giây ngắn ngủi.

Sắc mặt Tiêu Dương vẫn bình tĩnh như trước, không nhìn tên đàn ông này, đôi mắt một lần nữa quét về phía Âu Tử Lôi, nói:

- Đừng có phái một ít tiểu binh tiểu tướng tới làm xấu mặt nữa.

Mọi người lập tức xôn xaol

Phách lối!

Quá cuồng vọng!

Cho tới lúc này, hắn vẫn chưa có chút hối cải nào, ngượi lại còn tiếp tục khiêu khích Âu Tử Lôi như đang sợ y không bắt hắn vậy.

- Tên Tiêu Dương này thật sự là...

Lâm Hạ hơi không nói gì, ôm bắp đùi Tế Tế Lạp, nói:

- Mặc dù có mấy phân bản lĩnh, thế nhưng thân phận của đối phương không hề bình thường, hắn đang tự tìm đường chết!

- Giai đẹp làm vậy nhất định là có nguyên nhân.

Tế Tế Lạp nói.

Lúc này, mặt Âu Tử Lôi vô cùng lạnh lẽo, từ từ bước tới phía trước. Có điều, vừa mới bước một bước, một bóng người màu đỏ đã giành xuất hiện phía trước y, đi thẳng tới trước người Tiêu Dương.

- Tiêu Dương, anh hãy đi theo bọn tôi một chuyến, tôi có thể bảo đảm an toàn cho anh.

Lam Hân Linh nói nhỏ. Nói thật, cô rất không hi vọng chuyện tối nay sẽ càng ngày càng lớn.

Nhìn đôi mắt dịu dàng của Lam Hân Linh, Tiêu Dương đột nhiên cười một tiếng rồi hỏi: - Nàng dâu, cô đang đảm bảo cho tôi ư?

Tiếng nói vừa dứt, mọi người xung quanh lập tức trở nên xôn xaol

Nàng dâu?

Mắt của tất cả mọi người không nhịn được mở tol

Sắc mặt Âu Tử Lôi lập tức thay đổi, gần như trong nháy mắt, đùng một cái, quả đấm của y đã nắm thật chặt, lạnh lùng liếc nhìn Tiêu Dương, đôi mắt không ngừng biến ảo.

- Anh...

Lam Hân Linh không ngờ Tiêu Dương lại đột nhiên nói ra một câu như vậy cho nên cô chợt sững sờ không nói được câu nào.

Thấy Lam Hân Linh không chối cách gọi của Tiêu Dương, khuôn mặt của Âu Tử Lôi càng trở nên khó coi hơn!

- Linh Nhi, muội tránh ral

Âu Tử Lôi lạnh lùng nói.

Lam Hân Linh nhíu mày một cái. Lúc này, Tiêu Dương khoát tay rồi cười nói:

- Cũng đúng, nàng dâu, cô tránh ra đi.

Khóe miệng của Lam Hân Linh hung hăn co rút một cái. Có điều, lúc này cô không có lòng dạ nào quan tâm tới cách gọi của Tiêu Dương với mình. Liếc nhìn Tiêu Dương, cô đột nhiên đè thật thấp giọng nói rồi nói thật nhỏ:

- Anh định thông qua bản thân làm lớn chuyện này để cho sự chú ý của tất cả mọi người tập trung trên người anh, sau đó, anh sẽ tìm cách để Quân Thiết Anh thoát tội, đúng không?

Tiêu Dương cười híp mắt nhìn Lam Hân Linh, đột nhiên cười ha ha rồi nói:

- Nàng dâu, chúng ta chỉ nên nói lặng lẽ hoặc là nói bí mật, nói ngay trước mặt mọi người thế này rất là ngượng đó.

Giọng của Tiêu Dương càng thêm khiêu khích, khuôn mặt của Âu Tử Lôi càng ngày càng đỏ hơn.

Vô cùng tức giận!

Mặc dù Lam Hân Linh từng từ chối y, thế nhưng, Âu Tử Lôi tin chắc một điều là với gia thế, tướng mạo và thực lực của mình, y vô cùng xứng với Lam Hân Linh. Một ngày nào đó y sẽ làm rung động Lam Hân Linh rồi ôm mỹ nhân về!

Bây giờ lại nửa đường giết ra một tên Trình Giảo Kim, tên này trái một tiếng nàng dâu, phải một tiếng nàng dâu, kêu mà không biết mệt. Chuyện làm cho Âu Tử Lôi bận tâm hơn là Lam Hân Linh lại không để ý tới cách gọi của hắn.

- Giết người thì đền mạng! Là một người chấp pháp, tối nay tôi nhất định phải bắt anh vê!

Sau khi cắn răng nghiến lợi nói một câu, bóng người của Âu Tử Lôi đột nhiên nhào tới chỗ Tiêu Dương. Y trực tiếp vòng qua Lam Hân Linh. Tay trái hình xà, tay phải hình hạc, y dùng tốc độ làm chủ, linh hoạt làm phụ, bàn tay biến thành những hư ảnh, trong nháy mắt đã bao trùm tất cả điểm yếu trên người Tiêu Dương.

- Xà Hạc Song Hình?

Mi mắt của Tiêu Dương hơi nhấc lên, trong giây lát, bước chân đã dời sang một bên, vừa khít tránh thoát đòn tấn công của bóng rắn. Bóng người kia không ngừng lại, một tiếng hạc đột ngột vang lên, cơn gió sắc bén đã ép tới gân cổ Tiêu Dương. Vèo! Vèo! Vèol

Thoáng cái, cơ thể Tiêu Dương liên tục lui ra phía sau, Âu Tử Lôi thì từng bước ép sát tới. Xà Hạc Song Hình được y sử dụng vô cùng xuất thần nhập hóa. Nhuệ khí bắn ra bốn phía, chiêu thức linh hoạt khiến người ta khó mà đề phòng, hơn nữa tốc độ của y còn nhanh tới mức làm cho người ta nhìn hoa cả mắt.

Mọi người xung quanh rối rít mở to mắt nhìn cảnh này.

Nếu như không tận mắt nhìn thấy, bọn họ sẽ không tin tưởng chuyện trên đời này thật sự có người có thể dùng ra chiêu thức mạnh mẽ như trong phim võ hiệp thế này, càng không tin chuyện dưới sự công kích dày đặc linh xảo tới vậy, vẫn có người có thể tránh né những đòn công kích!

Vèo vèo vèol

Linh Xà Xuất Động!

Trường Xà Thổ Tín!

Mấy chiêu do Âu Tử Lôi sử dụng ra quả thật là có khí thế sấm vang chớp giật.

- Hừi

Âu Tử Lôi lạnh lùng phát ra những đòn công kích ác liệt, không sợ đối phương tránh né. Đối phương càng tránh né, uy lực của Xà Hạc Song Hình sẽ càng ngày càng gia tăng. Xà Hạc dung hợp với nhau, uy lực sẽ càng ngày càng lớn!

Âm!

Trong nháy mắt, thân thể của Tiêu Dương trượt qua một bên, quả đấm vung lên, va chạm với móng hạc. Trong nháy mắt, bóng người của Tiêu Dương nhanh chóng lui ra phía sau, hơn nữa còn đứng lảo đảo cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể té xuống...

Thân hình không vững!

Thấy vậy, Âu Tử Lôi tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội thừa thắng truy kích, vẻ sắc bén lóe lên trong đôi mắt. Y trượt tới phía trước như rắn bò, tiếng lách tách phá vỡ không khí, đòn công kích linh xảo bao trùm tới...

- Cẩn thận...

Thấy một màn này, Lam Hân Linh không tự chủ được hô lên một tiếng.

Một tíc tắc này, ngọn lửa ghen ghét trong mắt Âu Tử Lôi lớn hơn mấy lần!

Lực lượng đột nhiên tăng thêm mấy lần.

Hôi!

Con rắn tấn công không trúng, thân thể gần như đã ngã xuống đất của Tiêu Dương đột nhiên nghiêng qua một bên rồi gắng gượng ngừng lại ở góc bốn mươi lăm độ. Bóng người chợt lảo đảo một cái, thân thể lại nghiêng sang một bên khác.

"HừI”

Mũi chân của Âu Tử Lôi nhấn một cái, y tung người tiếp tục đánh tới.

Hạc Sí Cao Triển!

Ba ba bal

Bước chân của Tiêu Dương lảo đảo nghiêng lệch đi đi lại lại trên mặt đất, mọi đòn công kích của Âu Tử Lôi đều bị hắn vừa vặn tránh thoát. - Ha ha hai

Cười to một tiếng.

Dường như ánh mắt của Tiêu Dương đã có mấy phần say ngà ngà, mặt hơi đỏ lên, ợ một cái, hắn nói:

- Xà Hạc Song Hình, chỉ thế mà thôi!

- Cuồng vọng!

Những đòn công kích ác liệt ào ào bao trùm tới...

- Giai đẹp uống rượu ư?

Ở một bên, Tế Tế Lạp không tự chủ được hỏi.

Nghe vậy, Lâm Hạ ngẩn ra, cũng rất khó hiểu.

Không chỉ hai người, giờ phút này, có không ít người xung quanh cũng cảm thấy mơ hồ. Tiêu Dương càng đánh bước chân càng lảo đảo, dường như không phải hắn đang đánh nhau mà là đang uống quá chén cho nên lộ ra men say.

- Linh Xà Xuất Động! Yểu Hạc Thăng Thiên!

Tiêu Dương cười ha ha một tiếng, bóng người đột nhiên ngừng lại, mặt quay về hướng Âu Tử Lôi, hắn nói:

- Xem Bát Tiên Quá Hải, Trảm Xà Phách Hạc của tai

Hôi

Lúc này, đòn tấn công của Âu Tử Lôi một lần nữa đã hạ xuống.

Âm!

Tiêu Dương cũng không né tránh như trước, ngược lại, hai tay hắn tạo thành thế mũi nhọn không nghiêng không lệch chỉa vào đòn công kích của Âu Tử Lôi. Đồng thời, bóng người hắn như say rượu nghiêng về phía y...

- Muốn chết!

Vẻ sắc bén lóe lên trong đôi mắt Âu Tử Lôi, tay rắn đột nhiên nhanh như thiểm điện đâm về phía cổ của Tiêu Dương.

- Túy Bát Tiên!

Giọng của Tiêu Dương đột nhiên phá vỡ bóng đêm, lan ra xung quanh, hai tay phát động công kích vô cùng tự nhiên, nói:

- Nhất Túy Lã Động Tân, Túy Tửu Đề Hồ Lực Thiên Cân.

(Lã Động Tân uống say, lực lượng tăng thêm nghìn cân. )

Ngay lập tức, khi tay rắn của Âu Tử Lôi còn chưa hạ xuống, hai tay của Tiêu Dương đột nhiên nắm được hông y rồi giơ lên. Hơn nữa, trong nháy mắt, bước chân lảo đảo của hắn chợt xoay tròn!

Âu Tử Lôi giật mình!

Một trảo đập xuống đầu Tiêu Dương!

- Nhị Túy Trương Quả Lão, Túy Tửu Phao Bôi Thích Liên Hoàn!

(-Trương Quả Lão uống say, say rượu ném ly đá liên hoàn!)

Hai tay của Tiêu Dương đột ngột phát lực ném Âu Tử Lôi tới phía trước. Trong nháy mắt, hắn tung người nhảy lên rồi đá tới chỗ mà Âu Tử Lôi rơi xuống.

Âm! Âm! Ầm!

Ba cước đá liên hoàn không sai không lệch đá trúng eo của Âu Tử Lôi. Một cơn đau kịch liệt lan tràn khắp người, đồng thời, thân thể y cũng nặng nề rơi xuống đất.

Một tích tắc này, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm!

Quá mạnh!

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã đảo ngược cục diện, hơn nữa còn dùng đá liên hoàn đá bay Âu Tử Lôi!

- Quá... Quá lợi hại!

Lâm Hạ không nhịn được hít vào một hơi lạnh.

- Giai đẹp như thần!

Vẻ si mê trong mắt Tế Tế Lạp càng nồng hơn.

Một hồi xôn xao kinh ngạc xuất hiện.

Tất cả mọi người đều đang nhớ lại một màn vừa rồi...

Thân thể của Âu Tử Lôi từ trên không rơi xuống, một bóng người nhảy lên không đá bay. Động tác vô cùng tự nhiên, mỹ cảm kết hợp với lực lượng tạo thành một màn làm cho người ta khiếp sợ khó có thể quên.

Bóng người của Tiêu Dương nhẹ nhàng rơi xuống đất. Liếc mắt nhìn Âu Tử Lôi đã té xuống đất, hắn cười tủm tỉm rồi nói bằng giọng vô cùng khiêu khích:

- Hạc con, còn bay được không?
Bình Luận (0)
Comment