Chương 227: Lá gan không nhỏ đó!
Chương 227: Lá gan không nhỏ đó!Chương 227: Lá gan không nhỏ đó!
Phế vật!
Giọng nói vô cùng chói tai vang lên bên tai y, Âu Tử Lôi cảm thấy trán mình đã tụ đầy máu! Có một phần nguyên nhân là vì bàn tay như kìm sắc kia đang nắm cổ họng y, phần còn lại là do máu trào lên não vì tức giận!
Phế vật! Phế vật!
Hai mắt Âu Tử Lôi đã đỏ bừng!
Chưa bao giờ có ai dám dùng lời mang tính nhục mạ tới vậy trên người mình, hơn nữa không có lý do gì để người khác nói thết
Bằng vào gia thế hiển hách, tư chất thông minh, lại còn bái một danh sư, có thể nói Âu Tử Lôi một đường lớn lên trong vâng hào quang. Đừng nói là bị nhục mạ, trừ chuyện bị Lam Hân Linh từ chối, thậm chí là y chưa từng thất bại trong bất cứ chuyện gì!
Bây giờ, lại có người nhấc mình lên như nhấc một con gà, hơn nữa còn mắng mình là phế vật trước mặt người phụ nữ mà mình yêu mến!
Âu Tử Lôi muốn mở miệng mắng to, nhưng mà, cổ họng y lại không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.
Bị Tiêu Dương nhấc lên như vậy, cả người y từ trên xuống dưới không còn bất cứ sức phản kháng nào.
- Có... Bản lĩnh... Giết tôi đi!
Mắt Âu Tử Lôi đầy lửa giận!
Tiêu Dương nhíu mày, mặt rét lạnh, hắn hỏi:
- Anh nghĩ rằng ta không dám ư?
- Không được!
Dường như tới lúc này Lam Hân Linh mới giật mình tỉnh hồn lại, vội vàng, lo lắng hô lên một tiếng.
Âu Tử Lôi khác với Diêm Bằng Trì, luận thân phận, địa vị, thực lực, cả hai không cùng một cấp độ. Nếu Tiêu Dương giết Âu Tử Lôi thật, chuyện này sẽ trở nên rất lớn!
Sẽ càng khó thu xếp chuyện này!
- Tiêu Dương!
Lam Hân Linh vội vàng kéo cánh tay Tiêu Dương, vội la lên:
- Anh đừng xúc động! Tôi có thể bảo đảm với anh, chuyện Quân Thiết Anh bắn chết Diêm Viễn Trung tuyệt đối sẽ không có ai tiếp tục truy cứu!
Mặc dù chỉ gặp mặt một hai lần, thế nhưng, theo những tư liệu có được cùng với những quan sát về Tiêu Dương, cô biết hắn quan tâm Quân Thiết Anh hơn cả bản thân mình. Có thể nói, tối nay, sau khi giết Diêm Bằng Trì, mọi hành động của Tiêu Dương đều vì Quân Thiết Anh.
Nghe vậy, Tiêu Dương quả nhiên đã quay đầu lại, hắn hỏi:
- Những lời này là thật ư?... ... Nàng dâu.
- ỪI
Sau khi trả lời, Lam Hân Linh lập tức lườm một cái, cô trừng mắt nhìn Tiêu Dương, hai chữ "Nàng dâu” kia gân như vang lên cùng lúc với câu trả lời này của mình. Nghe cứ như là... - Nàng dâu.
- Ừm.
Bây giờ là lúc nào rồi, hắn còn chiếm tiện nghỉ trên chót lưỡi thế này.
Lam Hân Linh chề miệng, lúc này cô không so đo những chuyện này với Tiêu Dương.
Thế nhưng, Âu Tử Lôi bị Tiêu Dương giơ lên đã hoàn toàn tức giận. Mặt y trở nên đỏ rực, nội tâm cứ như bị từng đợt từng đợt thủy triều đánh vào, cả người không ngừng co rút lại. Cặp mắt đảo một cái, trong nháy mắt, trước mắt tối sâm, y lập tức bất tỉnh.
Tiêu Dương ngẩn ra, lập tức buông tay để Âu Tử Lôi rơi xuống. Lắc đầu than nhẹ, hắn nói:
- Là một người đàn ông, anh thật yếu ớt.
Nghe vậy, Lam Hân Linh không nhịn được liếc mắt nhìn Tiêu Dương.
Vẫy tay ra dấu cho mấy người bên cạnh đỡ Âu Tử Lôi lên xe. Ngay sau đó, nhìn về phía Tiêu Dương, cô định nói lại thôi.
- Nếu không có chuyện gì thì tôi về trước.
Tiêu Dương không đợi Lam Hân Linh suy nghĩ rõ ràng đã xoay người đi vào bên trong bệnh viện.
- Này, chờ chút.
Lam Hân Linh không nhịn được giậm chân đuổi theo, do dự một lúc, không biết phải mở miệng thế nào, cô nói:
- Tiêu Dương, hôm nay, ở công viên...
- Cô muốn học kiếm?
Tiêu Dương xoay mặt lại hỏi.
Lam Hân Linh cảm thấy tai mình hơi đỏ lên.
Sau khi đối trận với cha, Lam Hân Linh biết bộ kiếm pháp này rất lợi hại, Tiêu Dương với mình không có quen biết gì... Tại sao mình có thể mở miệng?
- Thiếp Tâm Kiếm có tổng cộng chín chiêu mười tám thức, uy lực càng về sau càng mạnh.
Tiêu Dương như hữu ý vô ý nói ra, hắc lắc đầu cười một tiếng rồi nói:
- Đáng tiếc...
Tiêu Dương tiếp tục bước đi.
Ánh mắt của Lam Hân Linh xẹt qua một tia sáng, thấy Tiêu Dương lại đi, cô cảm thấy rất nôn nóng. Vội vàng kéo cánh tay của Tiêu Dương lại, cô hỏi:
- Đáng tiếc cái gì?
Cô không muốn mất đi cơ hội học tập Thiếp Tâm Kiếm.
- Đáng tiếc...
Tiêu Dương lắc đầu nói:
- Tối nay xảy ra quá nhiều chuyện, khi chưa giải quyết hết, tôi thật sự không có tâm trạng nào để cầm kiếm.
Lam Hân Linh liếc nhìn Tiêu Dương. Ý của Tiêu Dương đã rất rõ.
Đây là một vụ giao dịch.
Mình giúp hắn giải quyết chuyện tối nay, hắn sẽ dạy mình những chiêu thức phía sau của Thiếp Tâm Kiếm.
Có điều, chuyện tối nay liên lụy không ít thế lực, muốn giải quyết, không phải là chuyện dể dàng gì.
- Cùng lắm thì để cha ra tay!
Lam Hân Linh âm thầm nghĩ ngợi, cuối cùng, cắn răng một cái, trâm giọng nói với Tiêu Dương:
- Được ! Anh chờ tin của tôi!
Dứt lời, không ngừng lại, cô dứt khoát xoay người bước lên xe.
Chiếc xe lao vút đi!
Lúc này, mưa phùn vẫn còn rơi, sau khi con đường được giải tỏa, đã có xe chạy qua hướng này. Đồng thời, có không ít bóng người mang theo vẻ nghi ngờ đi tới, dường như đang rất muốn biết chỗ này từng xảy ra chuyện gì.
Những vết máu nhạt của cuộc hỗn chiến đã bị nước mưa cuốn trôi.
Tiêu Dương xoay người đi vào bệnh viện.
Đi thẳng tới trước thang máy, hắn bước vào trong. Sau lưng Tiêu Dương có một người trung niên mặt trường bào màu trắng, không biết xuất hiện từ lúc nào. Hơn nữa, người này cũng bước vào trong, sắc mặt bình thản, ông ta đứng bên cạnh Tiêu Dương.
Cửa thang máy từ từ đóng lại.
Tiêu Dương ấn nút '-1".
- Không phải cậu đi lên sao?
Người trung niên mặt trường bào kia lên tiếng hỏi.
- Vốn định làm vậy.
Tiêu Dương hơi mỉm cười, hắn nói:
- Thế nhưng... Ông xuất hiện.
Người đàn ông trung niên mặc trường bào màu trắng chính là Lam Chấn Hoàn!
Chính y âm thâm ra lệnh cho Lam Hân Linh.
Thực lực của Tiêu Dương làm cho Lam Chấn Hoàn rất tò mò.
Nghe vậy, Lam Chấn Hoàn ngẩn ra, sau đó ông lập tức cười ha ha rồi nói:
- Thú vị.
†r
Tiêu Dương bĩu môi một cái, cảm thấy khinh bỉ, hắn nói thâm trong lòng: giả trang cao nhân làm quái gì.
Nguyên nhân mà Tiêu Dương bấm phím '-1" để xuống bãi giữ xe của bệnh viện chỉ có một, hắn cảm thấy người này tới vì hắn, dẫn tên này xuống bãi giữ xe đánh đập một trận cũng là một lựa chọn tốt.
Nếu như Lam Chấn Hoàn biết được ý nghĩ trong lòng Tiêu Dương, sợ rằng ông sẽ nhịn không được ói ra một lít máu!
Ở Viêm Hoàng, thật đúng là khó có thể tìm ra người dám vô duyên vô cớ định đánh đập Lam Chấn Hoàn một trận.
Trên thực tế, lúc này, Lam Chấn Hoàn còn đang rất tán thưởng cách xử sự ổn định không chút sợ hãi của người trẻ tuổi này.
Cửa thang máy mở ra...
Lam Chấn Hoàn bước ra trước, không hề ý định đánh đố Tiêu Dương, ông trực tiếp mở miệng.
- Tôi là...
Vùi
Đột nhiên, một chưởng phong từ sau lưng gào thét lao tới!
Đánh lén!
Đối mặt với hành vi vô sỉ này, thân là một đại tông sư, Lam Chấn Hoàn cũng không nhịn được mắng thâm một câu.
Một chưởng này của Tiêu Dương tới quá nhanh, Lam Chấn Hoàn chưa kịp né tránh, sau lưng đã trúng một chưỡng.
Âm!
Lam Chấn Hoàn lảo đảo bước tới phía trước hai bước mới có thể ngừng lại. Tức giận xoay đầu lại, trợn mắt nhìn Tiêu Dương, ông nói:
- Tiểu tử thúi! Cậu lại dám đánh lén lão phu?!
Đôi mắt của Tiêu Dương lóe lên vài phần sửng sốt.
Từ sắc mặt của Lam Chấn Hoàn lúc này có thể nhìn ra được, sau khi trúng một chưởng, ông ta vẫn chưa bị thương.
- Khó trách dám đuổi theo, thì ra là một cao thủ ẩn giấu tài năng.
Những lời này của Tiêu Dương thật sự không dùng để chế giễu Lam Chấn Hoàn. Hơn nữa, sắc mặt của hắn đã hơi lộ vẻ nghiêm nghị.
Vừa rồi, Lam Chấn Hoàn đứng bên cạnh mình, mình lại không cảm nhận được bất cứ dao động nội khí nào trong cơ thể ông ta. Công phu thu liễm nội lực cao tới vậy đủ để chứng minh một chuyện, người trước mắt này chính là người biết cổ võ thuật mạnh nhất mà mình từng thấy. Người này mạnh hơn kẻ được gọi là Trường Bào-sát thủ xếp hạng thứ mưới trên thế giới-kẻ bị mình dùng "Nhất Dương Chỉ' giết chết.
Thực lực của Tiêu Dương mạnh hơn Trường Bào là chuyện tất nhiên. Có điều, có cách có thể tiết kiệm sức lực lại có thể giải quyết đối thủ, Tiêu Trạng Nguyên cần gì phải dùng cách tốn nhiều nội lực!
Lam Chấn Hoàn còn chưa mở miệng, Tiêu Dương đã một lần nữa lên tiếng, hắn hỏi:
- Âu Tử Lôi và ông có quan hệ thế nào?
- Ánh mắt không tệ lắm.
Lam Chấn Hoàn cũng không phủ nhận, trâm giọng nói:
- Tử Lôi là đồ đệ của tôi!
Đương nhiên, mục đích của việc Lam Chấn Hoàn muốn gặp riêng Tiêu Dương hiển nhiên không phải là vì muốn báo thù cho Âu Tử Lôi.
Có điều, Tiêu Dương lại không cho ông cơ hội mở miệng.
Cười lạnh, hắn hỏi: - Đánh đứa nhỏ, người lớn lập tức xuất hiện?
- Đánh luôn cả người lớn!
Bóng người của Tiêu Dương bước tới một bước dài, một chưởng như phá núi âm ầm đánh tới. Trong phút chốc, quyền ảnh như mưa trút nước, uyển chuyển lại dày đặc trải rộng cả người Lam Chân Hoàn.
Lúc này, đôi mắt của Lam Chấn Hoàn không nhịn được lóe lên vẻ giật mình.
Mặc dù thực lực mà Tiêu Dương thể hiện trên quảng trường rất mạnh, có thể tùy tiện chiến thắng Âu Tử Lôi. Thế nhưng, Lam Chấn Hoàn chưa từng nghĩ tới việc thực lực của người này có thể sánh ngang với mình!
Dầu gì thì ông cũng là một đại tông sư của Viêm Hoàng!
Cho nên, ngay từ đầu, ông đã không có ý định dùng lớn hiếp nhỏ đi đối phó Tiêu Dương. Chuyện làm cho Lam Chấn Hoàn không nghĩ tới là tên này vừa mới lên đã hùng hổ dọa người. Ông còn chưa kịp giải thích gì, hắn đã trực tiếp ùn ùn đánh tới.
Cường độ của mỗi chiêu mỗi thức đều mạnh hơn những chiêu dùng bên ngoài quảng trường, thậm chí, hắn còn có thể mơ hồ uy hiếp được ông!
Vẻ khinh thường trong đôi mắt từ từ thu lại.
- Thằng nhóc chết tiệt, đây là do cậu tự tìm khổ đó, đừng có trách quyền cước của lão phu không có mắt!
Lam Chấn Hoàn không né nữa, trong nháy mắt, ông xoay người bước sang một bên rồi phát động phản kích.
Một lớn, một nhỏ.
Với bối phận của Lam Chấn Hoàn, quả thật có thể xem ông là trưởng bối của Tiêu Dương.
Nhất thời, hai bên đánh nhau tới mức khó ngừng.
Vẻ rung động đồng thời bộc lộ ra từ đôi mắt của hai người.
Thực lực lộ ra từng điểm từng điểm một, hai bên không ngờ đối phương lại mạnh tới mức này, chuyện này nằm ngoài dự liệu của cả hai người!
- Minh Châu lại có người mạnh tới vậy!
Trong lòng, Tiêu Dương cảm thấy rất kinh ngạc.
- Từ lúc nào mà Viêm Hoàng lại xuất hiện một thanh niên thiên tài, yêu nghiệt tới mức này!
Lam Chấn Hoàn vô cùng khiếp sợ.
Trong bãi đậu xe hơi u ám này, hai bóng người lần lượt giao nhau!
Đột nhiên, chưởng ảnh của Lam Chấn Hoàn trở nên mờ ảo. Trong khoảnh khắc, một hơi thở băng hàn bao trùm xung quanh cứ như có thể đông cứng kẻ thù đang đối chiến vậy, động tác của một chưởng này giống như đúc với Kinh Tâm Kiếm!
- Ngừng!
Nghìn cân treo sợi tóc!
Tiêu Dương đột ngột dừng lại, bóng người rơi xuống đất. Bàn tay của Lam Chấn Hoàn đã bổ ra được một nửa, thấy Tiêu Dương đứng yên, Lam Chấn Hoàn gắng gượng ép bản thân ngừng lại. Còn may là thực lực của Lam Chấn Hoàn đã đạt tới mức có thể tự nhiên thu phát chiêu thức này.
Một lớn một nhỏ, đứng cách nhau không tới một bước. Lam Chấn Hoàn dở khóc dở cười trợn mắt nhìn Tiêu Dương.
Nếu đánh nhau chết sống thật, Tiêu Dương ngừng lại đột ngột như vậy, mình hoàn toàn có thể một chưởng đập chết hắn!
- Ông và nàng dâu của tôi có quan hệ thế nào?
Tiêu Dương hỏi một câu.
- Vợ cậu?
Mặt Lam Chấn Hoàn tối sâm lại.
- Ấy, là Lam Hân Linh.
Lam Chấn Hoàn tức giận liếc Tiêu Dương một cái rồi bĩu môi nói:
- Cậu nghĩ saol
- Cũng là thây trò?
Tiêu Dương thử thăm dò.
- Sai, Linh Nhi là con gái tôi!
Lam Chấn Hoàn gần từng chữ một, đồng thời, ông còn nhìn chằm chằm Tiêu Dương. Ông đang mong đợi vẻ khiếp sợ và vẻ hoảng sợ sẽ xuất hiện trên mặt hắn.
Thằng nhóc chết tiệt, muốn cua con gái ông, trước hết phải qua được cửa ải của ông đãi
Mặt Tiêu Dương lộ vẻ kinh ngạc...
Một lúc lâu sau.
Vẻ mặt hoảng sợ chưa từng xuất hiện, thay vào đó là...
Âm!
Quả đấm của Tiêu Dương im hơi lặng tiếng, nhanh như tia chớp đánh tới.
Một quyền cực kỳ bá đạo!
Hung hãn nện trên hốc mắt của Lam Chấn Hoàn!
Một giọng nói tức giận vang lên:
- Tôi nhổ nước miếng vào mặt ông! Lá gan không nhỏ đó! Lại dám giả mạo cha vợ của bổn đại gial