Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 228 - Chương 228: Tôi Từ Chối Ở Rể!

Chương 228: Tôi từ chối ở rể! Chương 228: Tôi từ chối ở rể!Chương 228: Tôi từ chối ở rể!

Tiêu đại gia rất tức giận!

Ở công viên, vì ép Lam Hân Linh đi ra mình mới thuận miệng gọi cô ta là nàng dâu. Nhất thời thuận miệng cho nên cứ tiếp tục gọi như vậy. Trước giờ đều là mình chiếm tiện nghi của người khác, không ngờ ngày hôm nay mình lại bị lão già này chiếm tiện nghi.

Lá gan đúng là không nhỏ đó!

Một quyền này của Tiêu Dương không thể nói là không lớn, đòn công kích vô cùng bá đạo.

Lam Chấn Hoàn vừa mới thu hồi một chưởng kia, nội khí vẫn chưa điều chỉnh xong, hơn nữa khoảng cách giữa ông và Tiêu Dương chỉ là một bước. Ông càng không ngờ tới việc tên này lại đột nhiên không biết xấu hổ cứ vậy đánh lén mình một lần nữa.

Gắng gượng chịu một quyên.

Cảm giác đau nhức từ hốc mắt truyền tới, liên tục lui ra phía sau vài bước, ông mới có thể ngừng lại.

Trong nháy mắt, tiếng kêu la như sấm, che một bên mắt, con mắt còn lại trợn tròn xoe, hung hãn trợn mắt nhìn Tiêu Dương! Cảm thấy hơi thở bị nghẹn lại trong lông ngực, không nhịn được hô hấp gấp rút mấy cái, ông nói:

- Cậu... Dám đánh tôi?

Theo Lam Chấn Hoàn thì tên tiểu tử này đang định cua con gái mình. Sau khi mình báo ra thân phận, đúng ra tên này phải bị hù dọa tới mức ba hồn bảy vía bị văng ra rồi lập tức chạy tới nịnh hót lấy lòng mình mới đúng.

Trên thực tế, những chuyện này chẳng những không xảy ra, hốc mắt của mình còn bị hung hãn đấm một cái!

Đau thấu tim ganI

Có thể nhãn nại nhưng không thể nhẫn nhục!

- Thằng nhóc chết tiệt! Lão phu có chỗ nào giống giả mạo?

Lam Chấn Hoàn đúng là đã giận không kiềm được. Nếu Tiêu Dương không phải là một khối ngọc thô hiếm có chưa được mài giữa, sợ rằng Lam Chấn Hoàn đã hận không thể dùng một chưởng đánh tên này thành thịt nát.

Tiêu Dương bĩu môi, liếc nhìn Lam Chấn Hoàn, hắn nói cứ như đây là chuyện đương nhiên:

- Với dung mạo của ông, làm sao có thể sinh ra môt cô con gái xinh như hoa như ngọc thế được.

Lam Chấn Hoàn không tiếp tục lên tiếng.

Lúc này, ông đã ý thức được, với tên này, dùng miệng lưỡi chỉ là chuyện phí công, nếu hắn không muốn nói chuyện, căn bản không có ai có thể nói chuyện với hắn được. Chuyện đã tới nước này, chỉ có thể đấu một trận phân thắng thua mà thôi.

Một tầng hơi lạnh băng hàn bao trùm xung quanh.

Nhiệt độ xung quanh đột nhiên giảm xuống vài lần, không khí dường như sắp đông lại bao trùm về phía Tiêu Dương. - Oal Muốn quyết tâm rồi ư?

Tiêu Dương bị dọa giật mình, bóng người liên tục lùi về sau mấy bước, hắn vội vã mở miệng:

- Cha vợ đại nhân, cha vợ đại nhân! Con chỉ đùa chút thôi mài

Lam Chấn Hoàn bị tức sắp hộc máu.

Một châm giãm mặt đất, thân thể như ngọn núi cao sừng sững, mang theo thế lôi đình vạn quân, xông về phía Tiêu Dương!

Tiêu Dương quát to một tiếng, thân thể như bị một cơn gió mạnh thổi ngã, đứng không vững cho nên nghiêng sang một bên.

Vèol

Vừa suýt tránh thoát đòn trọng kích của Lam Chân Hoàn.

Vẻ kinh ngạc lóe lên trong đôi mắt của Lam Chấn!

Thân pháp thật kỳ lại

Tôi ngược lại muốn xem xem cậu còn giấu bao nhiêu thực lực.

Ý nghĩ này lóe qua trong đầu, đột nhiên, Lam Chấn Hoàn một lần nữa đánh tới ác liệt.

Lúc này, trong bãi đậu xe ngầm tối tăm không có ai khác, động tác của hai bóng người một lớn một nhỏ càng lúc càng nhanh. Có điều, chỗ kỳ lạ đó là lại không có bất cứ tiếng va chạm chiêu thức nào vang lên.

Tiêu Dương căn bản không hề đánh trả!

Dựa vào nhịp bước thần kỳ của Quý Phi Túy Tửu, hắn nhanh chóng tránh thoát cơn mưa công kích của Lam Chấn Hoàn.

Vù vù vùi

Hai bóng người gần như tách ra cùng lúc.

Vẻ rung động, phấn chấn, tán thưởng trong đôi mắt của Lam Chấn Hoàn lúc trước đã hoàn toàn thu liễm lại. Mắt lộ vẻ hung ác, nhìn chằm chằm Tiêu Dương, ông nói:

- Thằng nhóc chết tiệt, tại sao cậu chỉ toàn né tránh vậy!

Mặc dù nói vậy, thế nhưng trong lòng của Lam Chấn Hoàn lúc này, bậc của Tiêu Dương đã được nâng lên tới mức rất cao. Dù sao thì người có thể né tránh mưa công kích của ông một cách nhẹ nhàng thoải mái tới vậy rất ít.

Đáng tiếc, tên này không chính thức đánh trả, mình căn bản không có cách nào có thể dò xét thực lực chân chính của hắn.

- Sao tiểu tử có thể động thủ với cha vợ đại nhân được.

Tiêu Dương ngay ngắn nghiêm trang nói.

- lm miệng!

Không nhắc tới chuyện này ông đã không tức giận!

Lam Chấn Hoàn không nhịn được sờ vành mắt sợ rằng đã vừa sưng vừa đen của mình, bây giờ ông vẫn mơ hồ cảm thấy đau. Tên này lại nói không dám động thủ? Một quyền này dường như đánh ra rất nhiệt tình mài

Hung ắc trừng mắt nhìn Tiêu Dương, Lam Chấn Hoàn tức giận nói: - Lão phu Lam Chấn Hoàn, không có đáp ứng gả con gái cho cậu.

- ÂY...

Tiêu Dương ngừng lại, lập tức cười làm lành, nói:

- Lam tiền bối.

- Không biết Lam tiền bối tìm tôi có chuyện gì?

Tiêu Dương hỏi.

- Hừi! Cậu giết người của quân đội, làm bị thương đồ đệ của tôi, hơn nữa còn uy hiếp con gái tôi!

Lam Chấn Hoàn đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm Tiêu Dương, nói:

- Cậu nói thử xem, tôi tìm cậu làm gì?

Tiêu Dương sờ sờ mũi.

Một lúc lâu sau, mắt thẳng tắp nhìn Lam Chấn Hoàn, hắn hỏi:

- Sau đó thì sao?

Lam Chấn Hoàn cảm thấy phía trước tới sầm lại.

Ông chưa bao giờ đụng phải chuyện thế này!

Tên của mình ở Viêm Hoàng có thể nói là uy danh hiển hách. Thằng nhóc này nghe xong không có chút phản ứng nào, thậm chí mình tự đếm tội trạng của hắn, mặt hắn cũng không có chút thay đổi.

- Lam tiền bối, hãy bỏ qua vụ uy hiếp đi.

Tiêu Dương mỉm cười mở miệng hỏi:

- Ngài muốn tôi làm gì? Ném chút cám dỗ ra đi!

Lam Chấn Hoàn nhìn thẳng Tiêu Dương. Một lúc sau, khóe miệng hơi nhếch lên, ông nói:

- Xem ra, đầu óc của thằng nhóc cậu không hề thua kém thân thủ.

- Tất nhiên rồi, tôi dựa vào chỗ này để kiếm ăn mà.

Tiêu Dương chỉ đầu mình, đương nhiên, có cả khuôn mặt trong đó.

Lam Chấn Hoàn hít sâu một hơi, ném ra khỏi đầu tất cả những tâm trạng không tốt do thằng nhóc này tạo thành. Bình thản nhìn Tiêu Dương, ông nói:

- Tôi rất muốn biết sư phụ cậu là ai?

- Ông đã tra rõ hết thảy ngọn ngành của tôi rồi, đúng không?!

Tiêu Dương bu môi nói.

Lam Chấn Hoàn không nhịn được ho nhẹ một tiếng. Khuôn mặt già nua của ông có chút nhịn không được, trừng mắt nhìn Tiêu Dương, nói:

- Theo tài liệu mà tôi điều tra được thì thẻ căn cước của cậu mới được làm gần đây, nói cách khác, nó là giả! Hơn nữa, quá khứ của cậu dường như rất thần bí?

Sắc mặt của Tiêu Dương hơi thay đổi, một lúc lâu sau, ngước mắt nhìn Lam Chấn Hoàn, hắn hỏi thử:

- Có thể không nói không?

Lam Chấn Hoàn cười híp mắt nhìn Tiêu Dương rồi nói: - Không phải cậu muốn có một biện pháp có thể giải quyết tốt đẹp chuyện tối nay hay sao? Tôi có thể cam đoan với cậu, chỉ cần câu trả lời của cậu có thể làm tôi hài lòng, tôi có thể thay cậu giải quyết toàn bộ những chuyện xảy ra tối nay! Còn nữa, cậu đừng có hi vọng con gái tôi có thể giúp gì được, mặc dù con bé đáp ứng rất dứt khoát, thế nhưng, tới cuối cùng, nó cũng phải yêu cầu tôi ra tay mà thôi.

Tiêu Dương nhíu mày một cái, sắc mặt có vẻ hơi khó khăn, hắn nói:

- Chuyện này...

Lam Chấn Hoàn cười tủm tỉm nhìn Tiêu Dương, chắn chắc Tiêu Dương sẽ mở miệng.

Quả nhiên.

Trâm ngâm một lúc, Tiêu Dương cắn răng một cái, gật đầu dứt khoát, hắn nói:

- Được rồi! Tôi cho ngài biết! Có điều...

Tiêu Dương hạ thấp giọng, hắn dè dặt nói:

- Lam tiền bối, ngài phải giữ bí mật này cho tôi, dù sao thì lai lịch của tôi không thích hợp đưa ra ánh sáng.

- Tôi đáp ứng.

Lam Chấn Hoàn gật đầu, ông có mục đích của riêng mình, về phần thân phận của Tiêu Dương, bản thân mình biết là được, không cần phải nói là người khác.

Tiêu Dương hít sâu một hơi, mặt nghiêm túc, từ từ nói:

- Thật ra thì... Tôi... Tôi cũng không biết quê mình ở đâu!

Nghe vậy, tâm thần Lam Chấn Hoàn run nhẹ, mang theo mấy phần không hiểu, ông nhìn vè phía Tiêu Dương.

- Sư phụ tôi nhặt tôi trên một con sông.

Tiêu Dương tỏ vẻ bi thương, tang thương, cô đơn, cô tịch, chua xót, bất đắc dĩ, và đau đớn, nói:

- Từ ngày tôi có trí nhớ, tôi chỉ biết mình được sư phụ mang theo chạy khắp thế giới, hơn nữa mỗi ngày còn phải tiến hành huấn luyện vô cùng tàn khốc.

- Tôi không biết thân thế của mình, càng không biết cha mẹ mình là ai.

Tiêu Dương vừa nói vừa khóc, đồng thời, hắn nói thâm trong lòng: trong thời đại này, mình quả thật là không có cha mẹ.

Dường như càng nói, Tiêu Dương càng xuất thần.

Tấm thẻ căn cước do Bạch Khanh Thành làm cho mình có thể nói là nửa thật nửa giả, người trước mắt này lại có thể dễ dàng tra được. Hơn nữa, kết hợp những lời mà Bạch Khanh Thành từng nói cùng với quyền thế mà đám người Lam Hân Linh thể hiện ra đêm nay, Tiêu Dương hiểu quyền lực mà người trước mặt này có tuyệt đối còn lớn hơn tưởng tượng của mình!

Tiêu Dương muốn nhân cơ hội này hoàn toàn giải quyết chuyện thân phận của mình.

- Trước giờ tôi luôn đi theo sư phụ, rất ít khi tiếp xúc với bên ngoài cho nên làm gì có giấy tờ chứng nhận thân phận.

Lam Chấn Hoàn dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn chằm chằm Tiêu Dương, ông hỏi:

- Tại sao tôi lại có cảm giác là cậu đang kể chuyện vậy?

Tiêu Dương thở dài nói: - Đời người chính là một câu chuyện dài.

Lam Chấn Hoàn trừng mắt nhìn Tiêu Dương, nói:

- Thằng nhóc chết tiệt, cậu đang lừa gạt lão phu ư?!

Tiêu Dương lắc đầu, vẻ mặt hết sức cô đơn.

- Sao tôi có thể dùng thân thế của mình để đùa được.

Lam Chấn Hoàn cau mày hỏi:

- Sư phụ của cậu là ai?

- Ngài nhìn cái này liền biết.

Mặt Tiêu Dương đầy vẻ cô đơn, hắn lấy một thiếp mời màu đen từ trong người ra.

- Thiếp đen? Trường Bào?

Sắc mặt Lam Chấn Hoàn hơi rung lên.

- Đúng vậy, tiếng tăm lừng lẫy, sâu không lường được, tới vô ảnh đi vô tung, sát thủ siêu cấp hàng đầu, người thuộc top mười toàn thế giới-Trường Bào, chính là sư phụ tôi!

Tiêu Dương trầm giọng nói:

- Với ánh mắt của Lam tiền bối, hẳn là có thể phân biệt được tấm thiếp đen này là thật hay giả.

Bởi vì sát thủ Trường Bào chưa bao giờ có ghi chép thất bại, thiếp mời mà y phát ra sẽ thu vê sau khi giết người. Cho nên, dù có không ít người từng thấy thiếp đen, thế nhưng, trên đời này, ngoại trừ Trường Bào, chưa từng nghe nói qua chuyện có người khác cầm thiếp đen trong tay.

Đây đúng là một bằng chứng rất cứng rắn.

Có điều, không có ai có thể nghĩ tới việc sát thủ Trường Bào sớm đã chôn thân trong bãi tha ma, vĩnh viễn không thể nào trở lại.

Lam Chấn Hoàn trả thiếp đen lại cho Tiêu Dương, còn chưa mở miệng, Tiêu Dương đã khẩn trương nói:

- Lam tiền bối, ngài sẽ không tiết lộ thân phận của tôi ra ngoài, đúng không?

Thấy Tiêu Dương vừa khẩn trương vừa thấp thỏm, mặc dù vẫn còn nghi ngờ, thế nhưng Lam Chấn Hoàn vẫn khoát tay rồi trâm giọng nói:

- Yên tâm, chuyện tôi đã đáp ứng, tôi tuyệt đối không nuốt lời! Có điều, Tiêu Dương này, lời một bên tôi không thể tin hoàn toàn được, trừ phi cậu có thể để tôi gặp sát thủ Trường Bào.

- Được!

Tiêu Dương vui mừng, lập tức vỗ ngực nói:

- Không thành vấn đề, tôi sẽ nhanh chóng liên lạc với sư phụ!

- Ừm.

Sau khi tra rõ thân phận của Tiêu Dương, Lam Chấn Hoàn không tiếp tục chần chờ, ông trực tiếp trâm giọng nói:

- Tiêu Dương, với tài trí của cậu, tôi nghĩ hẳn là cậu đã đoán được nguyên nhân tại sao tôi tới tìm cậu!

Tiêu Dương ngẩn ra một hồi, dè đặt nhìn Lam Chấn Hoàn, hỏi:

- Không đoán được thì sao? Lam Chấn Hoàn cười nhạt, sau đó từ từ nói:

- Thật ra thì chuyện tối nay nói lớn cũng không lớn, tuyên bố với bên ngoài đây là một cuộc tập trận, lập tức giải quyết được những chấn động được tạo ra. Dù là có người chính tai nghe thấy tiếng súng, họ cũng sẽ cảm thấy bình thường! Ngoài ra, cậu và Quân Thiết Anh giết người của nhà họ Diêm, với tính cách có thù tất báo, bọn họ sẽ không bỏ qua cho cậu. Tôi thì có thể tùy tiện trấn áp nhà họ Diêm, có thể làm cho bọn họ không dám tìm cậu trả thùi

- Tiền đề của những chuyện này chỉ có một...

Lam Chấn Hoàn nhìn Tiêu Dương, ông gắn từng chữ một:

- Cậu là người của bọn tôi!

Lam Chấn Hoàn trực tiếp ném ra cành ô liu.

Lúc này, mắt Tiêu Dương trợn to hết mức, nhìn thẳng vào Lam Chấn Hoàn...

- Người... Người của ngài?

- Đúng ! Hơn nữa, sau khi trở thành người của bọn tôi, cậu sẽ có được rất nhiều quyền lợi mà cậu chưa từng cói

Lam Chấn Hoàn dụ dỗ.

Mắt Tiêu Dương càng ngày càng sáng lên. Trâm ngâm một lúc, chuyện ngoài dự liệu của Lam Chấn Hoàn xảy ra: Tiêu Dương lắc đầu.

- Cậu không đáp ứng?

Lam Chấn Hoàn hơi khó tin.

- Đúng vậy.

Tiêu Dương nghiêm trang lẫm liệt ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Lam Chấn Hoàn, nói:

- Cha vợ đại nhân, tôi từ chối việc ở rểi
Bình Luận (0)
Comment