Chương 229: Có thể rời khỏi không?
Chương 229: Có thể rời khỏi không?Chương 229: Có thể rời khỏi không?
Lam Chấn Hoàn rất muốn chui đầu xuống nền đất lạnh băng này!
Ông sắp phát điên rồi, tên trước mắt này chui ra từ đâu mà kỳ lạ quá vậy!
Hung ác trợn mắt nhìn Tiêu Dương!
Lão phu đâu có chấp nhận cho cậu tới ở rểi
- Tôi là người có điểm mấu chốt, là người có nguyên tắc.
Tiêu Dương nghiêm mặt nói thêm một câu.
- Tôi...
Lam Chấn Hoàn có xúc động muốn chửi thề, cũng may là đã nhịn xuống, phong độ hàm dưỡng được lắng đọng trong mấy chục năm của mình không thể hủy trong tay người này được.
Liên tục hít sâu vài cái, Lam Chấn Hoàn áp chế xúc động ra tay thêm lần nữa. Hung ác liếc nhìn Tiêu Dương, gần như rống lên, ông nói:
- Cậu nghĩ đi đâu vậy! Mắt lão phu chưa mù tới mức chọn cậu làm con rểt
Nghe vậy, Tiêu Dương nghi ngờ nhìn Lam Chấn Hoàn...
Một lúc lâu sau, hắn đột ngột hỏi:
- Đừng nói là ngài bị tôi từ chối, cảm thấy quá mất mặt cho nên mới đột nhiên đổi lời đó nha?
Tiêu Dương cười cười, mắt nhìn Lam Chấn Hoàn, mặt tỏ vẻ "tôi hiểu hết rồi”.
Lam Chấn Hoàn đờ đẫn.
Một lúc sau, ông rống giận!
- Lão tử mời cậu gia nhập Thiên Tử Các!
Rốt cuộc thì ông cũng giận đùng đùng nói ra mục đích thật sự của mình. Từ phong độ nhẹ nhàng-"lão phu”, đã chuyển qua không để ý hình tượng-"lão tử". Có thể thấy được, nội tâm Lam Chấn Hoàn quả thật đã gặp phải trùng kích mãnh liệt tới trước giờ chưa từng có.
Vốn muốn thông qua cưỡng bức lợi dụ để Tiêu Dương chủ động nói ra chuyện gia nhập Thiên Tử Các, làm vậy mình sẽ chiếm chủ động, có thể hùng hồn sai hắn làm việc. Thế nhưng, sau một vòng giao đấu, Lam Chấn Hoàn đã mất đi sự kiên nhẫn để có thể nói chuyện với Tiêu Dương.
Tiêu Dương cười tủm tỉm nhìn Lam Chấn Hoàn.
Lúc này Lam Chấn Hoàn tỉnh ngộ lại, khóe miệng không nhịn được co rút mấy cái.
Mình anh minh một đời, không ngờ, tối nay giao đấu với một kẻ đời sau lại hoàn toàn yếu thế.
Tiêu Dương vũng vàng nắm quyền chủ động, hơi mỉm cười, hỏi Lam Chấn Hoàn:
- Lam tiền bối, Thiên Tử Các là gì?
Lam Chấn Hoàn thở ra một hơi.
Sắc mặt từ từ bình thường lại, từ tốn nói:
- Tiêu Dương, cậu đã là cổ võ giả, lại có sư tôn là sát thủ Trường Bào, chắc hẳn cậu cũng biết trên đời này tôn tại một nhóm người đặc biệt. - Chúc Tính giả?
Tiêu Dương hỏi.
- Đúng vậy.
Lam Chấn Hoàn liếc mắt nhìn Tiêu Dương, ông nói:
- So với người bình thường, Chúc Tính giả và Cổ Võ giả đều là tồn tại khác loại với bọn họ, nhất là những Chúc Tính giả-người có những năng lực đặc biệt! Chỗ nào có người, chỗ đó sẽ có giang hồ, có giang hồ, sẽ có tranh chấp. Hàng năm, trên thế giới, có vô số trường hợp vi phạm pháp luật do Chúc Tính giả và Cổ Võ giả làm ra. Đây chính là một trong những nguyên nhân làm cho Viêm Hoàng Thiên Tử Các tồn tại!
- Viêm Hoàng Thiên Tử Các là một ngành đặc biệt trực tiếp lệ thuộc trung ương. Nhiệm vụ của chúng ta chính là giải quyết hết thảy những chuyện mà người thường căn bản không thể giải quyết. Đồng thời, chúng ta còn thực hiện một ít nhiệm vụ quan trọng có liên quan tới an ninh quốc gia.
Ánh sáng lóe lên trong mắt Lam Chấn Hoàn, ông lớn tiếng nói:
- Trách nhiệm của chúng ta rất nặng, kẻ thù mà chúng ta đối mặt cũng sẽ rất mạnh, bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể gặp phải nguy hiểm phải hi sinh! Vì vậy, Thiên Tử Các có quyền lực rất lớn! Trong Thiên Tử Các, từng thành viên ở cấp đội trưởng trở lên, khi thi hành nhiệm vụ, lúc cần thiết, có thể điều động lực lượng cảnh sát và lực lượng quân đội trong cả nước. Hơn nữa, chúng ta có quyền giết người nhất định!
- Tương tự với Cẩm Y Vệ của Đông Xưởng ư?
Tiêu Dương đột nhiên mở to hai mắt.
Lam Chấn Hoàn ngẩn người, một lúc lâu sau, bất đắc dĩ buông tay, ông nói:
- Cậu có thể hiểu như vậy.
- Sau khi gia nhập, cậu có thể biết quyền lợi và nghĩa vụ cụ thể của thành viên Thiên Tử Các.
Lam Chấn Hoàn nhìn Tiêu Dương, ông trâm giọng nói:
- Với thực lực của cậu, hoàn toàn có thể gia nhập tiểu đội tinh nhuệ nhất trong Thiên Tử Các.
- Lam tiền bối...
Tiêu Dương ách một tiếng, dè dặt nhìn Lam Chấn Hoàn, nói:
- Tôi... Hình như tôi chưa từng nói là sẽ gia nhập...
- Cậu không đáp ứng?
Lam Chấn Hoàn mở to hai mắt, có hơi khó tin.
Mình từng mời chào không ít hiền tài gia nhập Thiên Tử Các. Người được mời, ai mà không mừng rỡ như điên, hận không thể lập tức tuyên thệ nhậm chức để trở thành một thành viên của Thiên Tử Các. Thế nhưng, tên Tiêu Dương trước mắt này dường như lại có ý định từ chối.
- Ừm.
Tiêu Dương gật đầu, cười mỉa nói:
- Lam tiền bối, tôi là người tương đối tản mạn, không tổ chức, không kỷ luật, quả thật khó có thể đảm nhận chức vụ thần thánh như vậy.
Gân xanh không ngừng xuất hiện trên trán của Lam Chấn Hoàn. Nhìn thẳng Tiêu Dương một lúc lâu, chắc chắn hắn không nói đùa, hơi nhíu mày, ông nói:
- Gia nhập Thiên Tử Các không có nghĩa là sẽ bị ràng buộc, công việc này còn tốt hơn việc cậu vừa làm gác cổng vừa làm Thư Đồng đọc sách.
- Tôi thích làm thư đồng.
Khóe miệng của Lam Chấn Hoàn co quắp lại, nói:
- Gia nhập Thiên Tử Các không những có được quyền lợi không nhỏ, tôi có thể chính danh cho cậu, hơn nữa còn có thể biến thẻ căn cước giả của cậu thành thẻ căn cước thật.
- Tôi thích làm thư đồng.
Cả người Lam Chấn Hoàn không ngừng rung rẩy, cố nén tức giận, ông trực tiếp ném ra chỗ tốt:
- Sau khi gia nhập Thiên Tử Các, chúng tôi sẽ xây cho cậu một căn nhà lớn ở Minh Châu, cung cấp cho cậu một chiếc xe sang trọng. Tiên lương mỗi tháng còn cao hơn tiền cậu kiếm được từ việc làm thư đồng một năm, thậm chí là năm năm, mười năm!
- Tôi thích làm thư đồng.
- Cậu có thể tiếp tục làm thư đồng!
Rốt cuộc thì Lam Chấn Hoàn cũng nhịn không được phải nổi điên. Ông trợn mắt giận dữ nhìn Tiêu Dương, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Hiếm khi gặp được một nhân tài, tại sao lại không biết ôm chí lớn gì hết thết
- Trừ lúc thi hành nhiệm vụ, thời gian còn lại cậu có thể tùy ý chi phối, cậu có thể tiếp tục làm Thư Đồng đọc sách. Nói cách khác, gia nhập Viêm Hoàng Thiên Tử Các chẳng qua chỉ là đi làm thêm sau giờ làm của cậu mà thôi.
Lam Chấn Hoàn thật không ngờ mình lại dùng "đi làm thêm" để mô tả Thiên Tử Các vô cùng thần thánh trong lòng mình.
Có điều, Lam Chấn Hoàn thật sự không muốn Thiên Tử Các và Tiêu Dương lỡ dịp gặp nhau.
Nhất là dưới tình huống trước mắt, với Lam Chấn Hoàn, có Tiêu Dương gia nhập, thế hệ trẻ của Thiên Tử Các chẳng khác nào nắng hạn gặp mưa. Tiêu Dương xuất hiện quá đúng lúc!
Từ khi Tiêu Dương thể hiện ra thực lực mạnh mẽ của mình, Lam Chấn Hoàn đã quyết định, cho dù dùng cách nào đi nữa cũng phải làm cho hắn gia nhập Thiên Tử Các.
- Thật ư?
Tiêu Dương lập tức lộ vẻ vui mừng.
Đi làm thêm mà thôi, có thể cân nhắc!
Có điều, lắc đầu một cái, nhìn Lam Chấn Hoàn, hắn hỏi dò:
- Chuyện tối nay...
- Chỉ cần cậu gia nhập Thiên Tử Các, chuyện tối nay, sẽ không có ai truy cứu trách nhiệm của cậu.
Khóe miệng của Tiêu Dương hơi lộ ý cười. Đột nhiên, hơi ngẫm lại, hắn tiếp tục hỏi:
- Lam tiền bối, tôi là người rất dễ không quen thủy thổ, lại hơi có bệnh say xe, nếu như gia nhập Thiên Tử Các, có thể tận lực đừng để tôi ra ngoài chấp hành công việc không?
Lam Chấn Hoàn đáp ứng.
Tiêu Dương lại nói ra thêm mấy điều kiện, thậm chí ngay cả tiên lương hưu cũng lấy ra bàn. Sau khi bàn xong, hắn thở phào một hơi rồi cười tủm tỉm nói: - Lam tiền bối mời có lòng tới vậy, tiểu tử không dám từ chối.
Khuôn mặt của Lam Chấn Hoàn co quắp mạnh mấy cái.
Là nể mặt một loạt chỗ tốt mà lão phu cung cấp, cậu mới không từ chối, đúng không?!
- Ngày mai sẽ có người đưa cho cậu giấy tờ chứng nhận.
Tiêu Dương nhận lời.
Vừa có thể giải quyết chuyện Đại tiểu thư giết người, lại có thể tìm cho mình một chỗ dựa lớn, Tiêu Trạng Nguyên không tìm thấy bất cứ lý do nào để mình có thể từ chối nữa.
- Trong Thiên Tử Các, các thành viên thường tổ chức thành những tiểu đội.
Lam Chấn Hoàn nói tiếp:
- Mỗi một tiểu đội có từ năm tới mười người. Bây giờ cậu có hai lựa chọn, thứ nhất, với thực lực của cậu, cậu có thể tùy ý gia nhập bất cứ tiểu đội nào. Thứ hai, cậu tham gia cuộc tranh tài vào tháng sau, đến lúc đó sẽ có lượng lớn thành viên của Thiên Tử Các tập hợp lại với nhau, cậu có thể tự xây dựng một tiểu đội, tự mình làm đội trưởng! Tất nhiên...
Lam Chấn Hoàn nói rõ:
- Đây không phải là đãi ngộ mà ai cũng có thể có.
Tiêu Dương trầm ngâm một lúc lâu. Cười một tiếng, hắn nói:
- Vậy thì tháng sau hãy nói.
Đối mặt với tên này, Lam Chấn Hoàn không biết mình đã bao nhiêu lần không nói thành lời.
Ngừng một lúc, Lam Chấn Hoàn từ từ nói:
- Mỗi thành viên gia nhập Thiên Tử Các đều có một lần nghi thức nhập Các. Nghi thức này quyết định địa vị bước đầu của cậu trong Thiên Tử Các. Tiêu Dương, cậu phải thận trọng ứng đối, nghi thức nhập Các sẽ được tổ chức...
Lam Chấn Hoàn suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Tổ chức trong mấy ngày gần đây đi, khi thời gian tới, tôi sẽ thông báo cho cậu.
Sau khi nói ra những chuyện cần phải chú ý, thấy Tiêu Dương như sắp ngủ gật, bắp thịt trên người Lam Chấn Hoàn như muốn rút gân, giọng nói lớn hơn vài phần, :
- Hiện tại, tôi có một nhiệm vụ giao cho cậu!
- Chưa gì đã có nhiệm vụ rồi?
Tiêu Dương giật mình tỉnh lại, trợn to mắt nhìn Lam Chấn Hoàn, mặt như đưa đám, nói:
- Biết ngay mà, trên đời này làm gì có chuyện bánh lớn từ trên trời rơi xuống.
Dường như Tiêu Dương đang hối hận vì mình lên nhầm thuyền giặc.
Thân thể của Lam Chấn Hoàn không ngừng run rẩy. Mình còn chưa mở miệng, tên này đã kêu trời kêu đất, nếu thật sự có nhiệm vụ nguy hiểm gì đó, Lam Chấn Hoàn đúng là không tiện mở miệng nói.
- Nhiệm vụ này rất đơn giản! Hơn nữa, cậu không nhất thiết phải hoàn thành nhiệm vụ này!
Lam Chấn Hoàn mở miệng nói:
- Với lại, chưa chắc cậu đã có thể hoàn thành. - Nhiệm vụ gì?
Tiêu Dương tò mò hỏi.
- Địa điểm của nhiệm vụ này ở Phục Đại.
Lam Chấn Hoàn nghiêm túc nói:
- Tìm một vật.
- Phục Đại? Tìm đồ?
Tiêu Dương không hiểu gì cả.
- Nội dung cụ thể của nhiệm vụ này tôi không thể dùng vài ba lời có thể nói cặn kẽ cho cậu được.
Lam Chấn Hoàn trâm giọng nói:
- Trong Thiên Tử Các có người đã lẻn vào Phục Đại hơn mười năm, chỗ y có lượng lớn tư liệu, có thể giúp cậu tìm ra vài thứ gì đó.
- Mười mấy năm?
Dường như ý thức được chuyện gì đó, Tiêu Dương không nhịn được dò hỏi:
- Lam tiền bối, ý ngài là... Nhiệm vụ này đã làm vài chục năm, tới giờ vẫn chưa hoàn thành?
Lam Chấn Hoàn gật đầu.
Tiêu Dương yếu ớt liếc nhìn Lam Chấn Hoàn, hắn trực tiếp hoài nghi Lam Chấn Hoàn đang trả thù mình.
Lại để mình tìm món đồ tìm vài chục năm vẫn chưa tìm thấy?
Chuyện này không phải là cố ý làm khó saol
- Giông tố đã trôi qua hơn mười bốn năm...
Lam Chấn Hoàn than thở một tiếng, quay sang, ông nói:
- Nếu tính theo thời gian, có lẽ cũng xấp xỉ rồi...
- Ấy... Lam tiền bối,....
Tiêu Dương dò hỏi:
- Người của Thiên Tử Các lẻn vào Phục Đại là ai? Là vị lãnh đạo nào của trường học vậy?
- Có lẽ cậu đã nghe qua tên của y.
Lam Chấn Hoàn ngừng bùi ngùi, cười khẽ một tiếng, nói:
- Nói tới mới nhớ, có lẽ năm trăm năm trước tôi và y cùng một nhà cũng nên, vị thành viên Thiên Tử Các lẻn vào Phục Đại cũng là họ Lam giống tôi, tên y là Như LanI
Thoáng cái, Tiêu Dương đã hóa đái
Một lúc sau, hắn trợn to hai mắt, mặt đầy vẻ không tưởng tượng nổi!
- Chiêm Sĩ Bang! Lam Như Lan?
Một thoáng này, Tiêu Dương cảm thấy có người nào đó đánh một côn ngay vào đầu mình!
Lam Chấn Hoàn cười ha ha nói:
- Xem ra cậu biết vị này, tôi cũng yên tâm hơn. - Tiêu Dương, cậu có vấn đề gì không?
Lam Chấn Hoàn xem thời gian một chút rồi hỏi. Tiêu Dương đờ đẫn một lúc lâu.
Ngước mắt nhìn Lam Chấn Hoàn, hắn cẩn thận hỏi: - Tôi... Tôi... Có thể rút lui không?