Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 231 - Chương 231: Vợ Của Tôi Là Khanh Thành!

Chương 231: Vợ của tôi là Khanh Thành! Chương 231: Vợ của tôi là Khanh Thành!Chương 231: Vợ của tôi là Khanh Thành!

Tiêu Dương thật sự mở miệng.

Mình nghĩ tới nghĩ lui, phương diện mà Bạch Tố Tâm có ưu thế hơn mình chỉ có một...

Không, hẳn là hai.

Đó chính là chỗ mà ngón tay của mình chỉ, tâm mắt của mình đang liếc xéo.

Một thân trang phục giáo sư màu đỏ, bên trong là áo sơ mi trắng, hai cúc áo giữ chặt quần áo đang sắp bung ra hai bên. Ảnh đèn từ phía trên chiếu xuống, một tích tắc này, một ý nghĩ vô cùng sinh động xuất hiện trong đầu Tiêu Dương...

Nổ tung! Nổ tung! Nổ tung!

Đáng tiếc, nút áo không đứt như ý nghĩ của hắn, Bạch Tố Tâm lui ra vài bước, liếc mắt nhìn Tiêu Dương, cáu giận nói:

- Không đứng đắn gì hết, cái gì... Cái gì mà anh không lớn bằng tôi chứ!

Bạch Tố Tâm vừa thẹn vừa giận, giậm chân một cái, nói:

- Tôi không có...

Miệng há mở, tiếng nói ngừng lại, Bạch Tố Tâm lập tức quay đầu trở vào phòng bệnh

Tiêu Dương đờ đẫn đứng tại chỗ, trong đầu không ngừng xet qua khẩu hình của Bạch Tố Tâm khi nói câu nói kia...

Cuối cùng, hắn đưa ra kết luận...

- Dài?

Tiêu Dương tức giận liếc mắt nhìn cửa phòng bệnh đã đóng kính, hắn không nhịn được ngửa đầu lên trời than thở.

- Nữ lưu manhl

Được mấy tên bác sĩ nhiệt tình xử lý, rất nhanh, phòng bệnh bên cạnh đã được dọn ra, đồng thời, hai cái mần sạch đã được đặt trên hai cái giường nhỏ.

- Tối nay tôi ở cách vách, nếu có chuyện gì, hai người có thể hô lên, tôi sẽ chạy tới ngay.

Sau khi Tiêu Dương đưa hai cái mền cho hai cô gái, hắn mỉm cười xoay người rời đi.

Cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại.

Yên tĩnh một lúc lâu.

- Thiết Anh, sáng sớm ngày mai ai tới đón em?

Bạch Tố Tâm mới từ miệng Quân Thiết Anh biết được tin tức ngày mai cô trở về.

Đôi mắt của Quân Thiết Anh lóe lên vẻ buồn bã, trâm ngâm một lúc, cô nói nhỏ:

- Chắc là Lương bá.

Toàn bộ Quân gia, người thật lòng muốn đón mình trở về có lẽ chỉ có mình Lương bá-người chăm sóc cô từ nhỏ tới lớn mà thôi.

Bạch Tố Tâm than khẽ, khẽ vuốt mái tóc mềm mại của Quân Thiết Anh, nói:

- Nếu như... Thật không thể tiếp tục chờ được nữa, chỗ của chị lúc nào cũng hoan nghênh em tới ở. Quân Thiết Anh hơi cắn đôi môi đỏ mọng của mình.

Khi cuộc đời mình đi xuống, cuộc đời trở nên đen tối, còn may là có hai vị chị họ nhà họ Bạch đối xử tốt với mình. Cho nên, ít nhất thì mình vẫn còn nổi trên mặt nước, mình vẫn còn giữ được danh hiệu tam tiểu thư của Quân gia.

- Sáng sớm ngày mai mẹ chị sẽ tới, Thiết Anh, không bằng em hãy về cùng với bà đi.

Bạch Tố Tâm đề nghị.

Quân Thiết Anh miễn cường cười nhạt một tiếng rồi lắc đầu nói:

- Để dì Lam ở lại với chị cả vài ngày đi, hiện giờ chị cả thế này, dì sẽ không an tâm trở về đâu.

Bạch Tố Tâm nhìn Quân Thiết Anh, một lúc lâu sau cô thở dài rồi nói:

- Thiết Anh, em thật là, sao chỉ luôn nghĩ cho người khác vậy. Thật ra thì chị và chị cả có thể dùng năng lực của Bạch gia để giúp em...

- Chị Tố Tâm...

Quân Thiết Anh nói nhỏ:

- Vì em, chị và chị cả đã rời Bạch gia lâu tới vậy, em thật sự không muốn tạo thêm... phiên phức khác cho hai chị. Hơn nữa... Hiện tại càng không cần.

Đôi mắt của Quân Thiết Anh lóe lên ánh sáng.

Bạch Tố Tâm biết Quân Thiết Anh ám chỉ điều gì.

Yên lặng một lúc lâu, cô không nhịn được mở miệng nói:

- Thiết Anh, dù thực lực cá nhân của Tiêu Dương có mạnh hơn nữa, thế nhưng, muốn chính diện đối đầu với nhà họ Quân...

- Em sẽ không để anh ấy làm vậy.

Quân Thiết Anh nói rất bình tĩnh. Ánh mắt vô cùng kiên định, cô nói:

- Em vốn không có hứng thú tranh đoạt, có điêu, nhà họ Quân lúc này đã trở thành một ổ chướng khí, là nơi tranh quyền đoạt lợi. Em chỉ có hai lựa chọn, hoặc là cạnh tranh! Hoặc là, bị triệt để quét ra khỏi họ Quân.

Trong lòng Quân Thiết Anh, cô hiểu rõ, nhìn thấu hơn bất cứ ai.

Bạch Tố Tâm không biết Quân Thiết Anh sẽ lựa chọn thế nào, cô cũng không lên tiếng hỏi. Có lúc, ngay cả quyền lựa chọn cũng không có. Mấy năm nay, Bạch Tố Tâm chính mắt thấy Quân Thiết Anh sống thế nào.

- Thiết Anh, em có phát hiện không, bây giờ em đã kiên cường hơn lúc trước rất nhiều rồi.

Vẻ Quân Thiết Anh hơi sững lại.

Bạch Tố Tâm nói:

- Lúc trước, mặc dù em cũng rất kiên cường, thế nhưng, loại kiên cường này mang theo sự chịu đựng bị động. Như một cây non mọc ra từ khe đá, vì tiếp tục sinh tôn cho nên phải lựa chọn kiên cường. Bây giờ, em lại kiên cường theo cách chủ động, thậm chí, chị tin rằng trong lòng em đang cân nhắc chuyện nhận lấy một ít trọng trách mà em muốn gánh!

- Nguyên nhân của loại thay đổi ngầm này tìm ra rất dễ.

Bạch Tố Tâm nói: - Em và cái gã có khuynh hướng bạo lực đó sớm chiều sống chung, tất nhiên sẽ bị hắn ảnh hưởng.

Theo Bạch Tố Tâm, Tiêu Dương chính là loại người bất cứ lúc nào cũng sẽ chủ động đánh người!

Hắn chưa bao giờ muốn chịu thiệt!

- Tên này giống như một con rắn xanh nấp trong thảm cỏ, khi người ta không đề phòng, sẽ bị hắn tấn công.

Nghe Bạch Tố Tâm miêu tả Tiêu Dương như vậy, Quân Thiết Anh không nhịn được hé miệng cười một tiếng.

Đêm khuya.

Ánh đèn đã chỉnh xuống mức tối, hai chị em ngủ chung một chỗ, hai người trái một câu phải một câu không ngừng tán gẫu.

Có điều, có lẽ hai người không ý thức được một chuyện đó là khi cả hai nói chuyện với nhau, cách mấy câu sẽ xuất hiện một cụm từ mấu chốt: Tiêu Dương.

Đây có lẽ cũng là một loại thay đổi ngầm.

Một đêm bình yên.

Sáng sớm hôm sau, khi trời vừa sáng, Tiêu Dương thức dậy rồi đi qua phòng bệnh, thấy hai cô gái vẫn còn ngủ say. Sau khi nhẹ nhàng bước tới bắt mạch cho Bạch Khanh Thành một lúc, khuôn mặt hắn lộ ra nụ cười ung dung.

Đứng lên, hắn đi xuống lầu dưới.

Giờ là lúc sáng sớm cho nên trong bệnh viện, trừ các y tá qua qua lại lại ra chỉ có vài người bệnh được người thân đẩy xe ra ngoài hóng gió, hít thở không khí trong lành mới mẻ.

Khi Tiêu Dương vừa mới bước ra cửa bệnh viện, bước chân của hắn hơi ngừng lại.

Tâm mắt nhìn tới phía trước...

Trong nháy mắt, con ngươi co rút lại, sắc mặt hơi thay đổi!

Ngay phía trước, trên quốc lộ phía trước bệnh viện, có một hàng xe .Jeep quân dụng chạy băng băng tới như sao băng. Thế tới rất mãnh liệt, khí thế vô cùng mênh mông! Trong phút chốc, đoàn xe này làm cho không ít người ghé mắt.

Đoàn xe vọt thẳng vào quảng trường, chạy thẳng tới cửa bệnh viện.

Két! !!1

Những tiếng thắng xe chói tai không ngừng vang lên, dường như bánh xe cũng sắp bị nổ mạnh vậy.

Cạch! CạchI! CạchI

Cửa xe đồng thời mở ra, từng bóng người cường tráng, mặc quân trang từ trong xe nhảy ra, hơn nữa, mỗi người còn mang theo súng thật đạn thật. Hai tay họ cầm súng, trong nháy mắt khi nhảy xuống xe, họ lập tức vây quanh cửa chính. Những người xung quanh thấy cảnh này, sắc mặt lập tức thay đổi, cả đám liên tục tránh qua một bên.

Tiêu Dương vừa vặn đứng ở cửa chính bệnh viện. Lúc này, bóng người của hắn đã ngừng lại, xung quanh không có bất cứ ai, phía trước là nhóm quân nhân được võ trang đầy đủ. Vì vậy, sự tồn tại của Tiêu Dương trở nên vô cùng nhức mắt.

- Lại còn dám đến? Tiêu Dương nhướng mày, mắt hắn híp lại.

Bai

Cửa xe của chiếc xe phía trước nhất đã được mở ra, người xuống xe đầu tiên là một thanh niên đẹp trai, khuôn mặt có hơi non nớt. Y mặc quân trang, cao 1m7, lưng thẳng tắp, ánh mắt lấp lánh có thần. Mơ hồ có thể nhìn thấy được vẻ sốt ruột trong đôi mắt y.

Sau khi người thanh niên này ra ngoài, lại có một bóng người khác xuất hiện.

Vẫn một thân quân trang!

Tư thế cũng rất hiên ngang!

Từ những đường viền của khuôn mặt có thể nhìn ra đây là một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi. Có điều, trên khuôn mặt này không hề có vẻ già, đôi mắt xinh đẹp lại lạnh lùng của bà làm cho Tiêu Dương không nhịn được cảm thấy có mấy phần quen thuộc.

Quân trang nón lính, hơi thở lạnh lùng tản ra từ trên người, khí thế có mấy phần bậc cân quắc không thua đấng mày râu.

Sau khi xuống xe, không có nửa điểm chần chờ, bà lập tức phất tay rồi cùng người thanh niên bên cạnh sóng vai nhanh chóng đi vào bệnh viện...

Ở cửa chính, có một bóng người cao ngất đang cản đường đi của bọn họ.

- Tránh ral

Người thanh niên này quát to một tiếng.

- Đứng lại!

Tiêu Dương càng không yếu thế, giọng của hắn còn lớn hơn giọng của tên thanh niên này vài lần, giọng nói vang lên chẳng khác nào tiếng sấm!

Thoáng cái, người thanh niên này sững sờ đứng tại chỗ, bên tai vẫn còn vang lên những tiếng ong ong.

Khuôn mặt Tiêu Dương không nhịn được nở nụ cười đắc ý.

So giọng lớn ư, bổn đại gia không thua đâu!

Kêu đi! Có bản lĩnh thì kêu lớn hơn xem!

Vù vù vùi

Lúc này, không có tiếng kêu, thế nhưng, toàn bộ những họng súng xung quanh đều đang chỉ lên người Tiêu Dương!

Tiêu Dương mặt không đổi sắc, thấy trận hình thế này, khóe miệng hơi nhếch lên, chỉ đầu mình, hắn nói:

- Các vị, làm ơn nhắm ngay một chút, đầu ở chỗ này này.

Tiếng nói vừa dứt, mi mắt của người phụ nữ đi phía trước nhất lóe lên vài phần kinh ngạc.

Bà từng gặp qua không ít người bị chĩa súng vẫn không thay đổi sắc mặt, có điều, bà không ngờ lại đúng dịp gặp được một người ngay ở cửa bệnh viện thế này.

Sắc mặt của Tiêu Dương hết sức bình tĩnh, có điều, trong lòng lại đang mắng Lam Chấn Hoàn!

Lão già này, lại lừa gạt bổn đại gial

Còn nói là đã giải quyết vấn đề, kết quả thế nào, mới sáng sớm, bệnh viện đã bị một nhóm lớn quân nhân vây chặt! Tiêu Dương không thể để bọn họ xông vào bên trong quấy rầy ba cô gái được.

- Người thanh niên, tại sao cậu lại không cho bọn tôi đi vào?

Sau khi hết kinh ngạc, người phụ nữ này khôi phục vẻ lạnh lùng trước đó, nhíu mày hỏi.

Tiêu Dương khẽ mỉm cười, khoát tay, hắn nói:

- Xin lỗi, bệnh viện là nơi yên tĩnh, các người gióng trống khua chiêng đi vào như vậy sẽ hù dọa bệnh nhân và bác sĩ, y tá.

Ngẩn ra một lúc, người phụ nữ này khoát tay chặn lại, trâm giọng nói:

- Các người ở lại giữ cửa.

Dứt lời, bà và người thanh niên bên cạnh chuẩn bị đi vào, có điều, lại một lần nữa bị Tiêu Dương chặn lại.

- Người thanh niên, tính tình của tôi không tốt đâu!

Người phụ nữ lạnh lùng nói, nếu không vì trong lòng có hơi thưởng thức người thanh niên này, sợ rằng bà đã sớm hạ lệnh cho người cắt chân ném hắn ra ngoài rồi.

- Rốt cuộc thì anh muốn sao đây?

Người thanh niên bên cạnh tức giận quát to một câu.

Tiêu Dương hờ hừng nhìn hai người, cười lạnh nói:

- Các người không cần tốn sức làm gì, trở về nói cho người đứng đầu nhà họ Diêm các người, nếu như y đã không muốn tiếp tục sống trên đời nữa, vậy thì cứ tiếp tục phái người tới!

Nghe vậy, người thanh niên này giận tím mặt!

- Tên bệnh thần kinh! Cút ngay!

Trong mắt người thanh niên, kẻ trước mắt này chắc chắc đã điên rồi, hắn nói gì mà mình nghe không hiểu gì cả.

Âm!

Thế tới của người thanh niên này đúng là rất mạnh mẽ, y như nghé con không sợ cọp hung mãnh đánh tới...

Thế nhưng...

Một tiếng nổ vang vang lên.

Người thanh niên này lảo đảo lui ra sau hai bước, vành mắt trái đã biến thành màu đen, mắt trái sưng lên.

- Anh dám đánh tôi!

Người thanh niên này không ngờ mình vừa mới xông lên đã bị thiệt thòi. Lúc này, y đang vô cùng tức giận cho nên xông tới một lần nữa...

Âm!

Hai bên hốc mắt đã đối xứng với nhaul

Sưng, rát, đau.

Tiêu Dương cười lạnh nhìn về phía trước, dường như không hề để ý tới những người cầm súng xung quanh, cười lạnh nói:

- Không biết tự lượng sức! - Anh...

Người thanh niên này định xông lên lân nữa, thế nhưng y bị người phụ nữ bên cạnh quát ngừng.

Người phụ nữ này liếc nhìn hai hốc mắt của người thanh niên, khuôn mặt u ám, nhìn Tiêu Dương, bà hỏi:

- Cậu vừa mới nói nhà họ Diêm? Cậu là ail

Biết rõ còn hỏi.

Tiêu Dương nhíu mày, hắn hờ hững trả lời:

- Trong bệnh viện, ngoài bác sĩ, y tá và bệnh nhân ra, chỉ có thể là người nhà của bệnh nhân thôi.

Mắt người phụ nữ này lạnh lùng nheo lại, bà nói:

- Cậu có thù oán với nhà họ Diêm? Vậy cậu có biết...

Bà còn chưa dứt lời, Tiêu Dương đã nhịn không được, tức giận bĩu môi một cái, trầm giọng nói:

- Nói thẳng ra đi! Trở về nói cho họ Diêm của các người biết...

Tiêu Dương cười lạnh nói:

- Khanh Thành là vợ của tôi! Từ giờ khắc này, nếu y còn dám phái người tới quấy rây, tới một cái bổn đại gia đánh một cái! Tới hai cái bổn đại gia đánh một đôi!

Tiêu Dương không chú ý tới, trong nháy mắt khi hắn nói xong câu nói này, hai người trước mặt lập tức sững sời

- Vợ anh?

Con mắt của người thanh niên này trợn to tới sắp lồi ra.

- Đúng, vậy, vợ tôi là Khanh Thành.

Tiêu Dương nói hết sức chăm chú.

- Vậy cậu biết tôi là ai không?

Người phụ nữ kia lạnh lùng hỏi Tiêu Dương.

Tiêu Dương cười xùy một tiếng rồi nói:

- Tôi không cần biết bà là ai, nói tóm lại...

- Tôi là mẹ của Khanh Thành.

- Tôi đếch cần biết bà là mẹ ai... Mẹt ! I

Lòng Tiêu Dương đột nhiên chấn động, trợn to mắt nhìn hai người trước mặt, giọng run run, hắn hỏi:

- Mẹ à...
Bình Luận (0)
Comment