Chương 232: Xúi giục!
Chương 232: Xúi giục!Chương 232: Xúi giục!
Toàn thân Tiêu Dương run một cái, giọng nói có hơi run rẩy, nói với người phụ nữ trước mặt:
- Thì... Thì ra là Bạch phu nhân! Trùng hợp vậy, không ngờ có thể gặp ở đây.
Thảo nào ánh mắt này lại nhìn quen tới vậy, vẻ mặt lạnh lùng của Bạch Khanh Thành được di truyền lại từ chính khuôn mặt này.
Đây chính là người chạy cả đêm từ kinh thành tới, mẹ của Bạch Khanh Thành, Phương Mộng Lam.
Nghe vậy, Phương Mộng Lam liếc mắt nhìn Tiêu Dương, lạnh lùng hỏi:
- Rốt cuộc thì cậu là ai?
Phương Mộng Lam không tin người trước mặt này chính là chông của Bạch Khanh Thành. Bà biết hai cô con gái của mình mặc dù có vẻ tự do phóng khoáng thế nhưng tuyệt đối không có chuyện không biết phân biệt nặng nhẹ, ngay cả lập gia đình cũng không nói cho người nhà một tiếng.
Tiêu Dương cười xòa một tiếng rồi lập tức mở miệng nói:
- Xin chào Bạch phu nhân, tôi là bảo mẫu do đại tỷ mời tới, tên tôi là Tiêu Dương.
- Bảo mẫu?
Phương Mộng Lam ngạc nhiên, bà và người thanh niên bên cạnh nhìn nhau một cái, hai người đồng thời nhíu mày lại. Một lúc lâu sau, Phương Mộng Lam không tiếp tục chần chờ nữa, lập tức bước tới rồi nói:
- Dẫn tôi đi gặp Khanh Thành.
- Phu nhân, mời.
Lúc này Tiêu Dương biết điều khỏi phải nói, hình tượng cao lớn một người đứng chắn vạn người khó vào lúc nãy đã hoàn toàn biết mất, hắn vừa cười vừa dẫn Phương Mộng Lam đi tới thang máy.
Ba người đồng thời bước vào thang máy.
Tiêu Dương đưa tay đặt lên bả vai của người thanh nhiên, hắn hỏi:
- Tiểu đệ, xưng hô thế nào?
Người thanh niên với hai hốc mắt đang sưng hừ một tiếng.
Mặc dù chỉ là hiểu lầm, thế nhưng y phải hi sinh hai hốc mắt, hiển nhiên là thằng nhóc này vẫn chưa tha thứ cho Tiêu Dương!
Vai rung lên, đẩy cánh tay của Tiêu Dương sang một bên, y tức giận nói:
- Ai là... tiểu đệ của anh?
Tiêu Dương quan sát tên vị thanh niên này mấy lần. Không, trải qua quan sát của Tiêu Dương, hắn biết tên này vẫn còn là một thằng nhóc. Cao 1m7, nhìn quả thật không nhỏ, thế nhưng, những đường ranh trên khuôn mặt vẫn còn rất non nớt, nhiều lắm chỉ mười sáu, mười bảy tuổi mà thôi.
- Không phải là tiểu đệ, chẳng lẽ là tiểu đệ đệ?
Tiêu Dương nghi ngờ hỏi.
Thằng nhóc hung ác trừng mắt nhìn Tiêu Dương, dữ dẫn nói:
- Anh chuẩn bị cuốn gói đi là vừa! Bây giờ anh không đi, một lúc nữa tôi cũng sẽ bảo chị tôi đuổi anh đi!
- Chị? Dường như Tiêu Dương đã hiểu rõ, thử dò xét:
- Cậu là...
- Nhiều chuyện!
Thằng nhóc trợn mắt hung dữ nhìn Tiêu Dương, cũng không trả lời.
Tay của Tiêu Dương lại khoác lên vai thằng nhóc rồi hết lời ngon ngọt dụ cho y vui vẻ. Hắn nói thầm trong lòng: thằng nhóc, đừng có đâm chọc sau lưng đó, nếu tới chỗ đại tỷ tố cáo, mình sẽ ngượng lắm đó.
- Đúng rồi, mắt cậu sao rồi? Không sao chứ.
- Không việc gì! Dù có chuyện cũng không liên quan tới anh.
Thằng nhóc rất thiếu kiên nhẫn, thầm nghĩ: tại sao người này lại lắm mồm quá vậy!
- Không có việc gì thì tốt rồi.
Tay Tiêu Dương võ vai thằng nhóc mấy cái rồi than thở:
- Đoán chừng là đi đường suốt đêm, vành mắt đen hết trơn, thật khổ cho cậu.
Đi ra thang máy, hành lang hoàn toàn yên tĩnh.
Lúc này chỉ mới hơn bảy giờ sáng, khi Tiêu Dương nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, bên trong phòng vẫn còn rất yên tĩnh.
Dường như nghe được tiếng mở cửa, Bạch Tố Tâm từ từ tỉnh lại. Mở ra đôi mắt mông lung của mình, một bóng người vô cùng quen thuộc đập vào mắt cô. Trong nháy mắt, mắt mở to, cô trực tiếp ngồi dậy rồi hô lên:
- Mẹt
Phương Mộng Lam nhanh chóng bước tới, vội vàng hỏi:
- Chị con sao rồi?
Quay đầu sang nhìn khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt vẫn nhắm chặt của Bạch Khanh Thành, Phương Mộng Lam cảm thấy lòng mình hơi đau nhói.
- Mẹ, không sao rồi.
Bạch Tố Tâm cười khẽ một tiếng rồi nói:
- Bác sĩ nói tình trạng của chị cả đã ổn định lại, nếu không có chuyện ngoài ý muốn, sáng hôm nay sẽ tỉnh lại.
Nghe vậy, lòng Phương Mộng Lam mới hơi buông lỏng.
- Tiêu Dương, sao anh nhận ra mẹ tôi vậy?
Bạch Tố Tâm nghỉ ngờ hỏi Tiêu Dương.
Tiêu Dương tỏ vẻ đây là chuyện đương nhiên, cười nói:
- Khí chất của phu nhân giống hệt hai chị em cô, tôi liếc mắt cái đã nhận raI
- Phi phi.
Thằng nhóc đứng bên cạnh không nhịn được bĩu môi.
Bạch Tố Tâm dời mắt qua, cô hỏi: - Húc Húc, mắt em sao vậy?
Thằng nhóc nghiến răng nghiến lợi rồi miễn cưỡng nói:
- Không có gì, ngủ không ngon cho nên vành mắt đen thôi.
Thù phải do tự mình báo!
Mặc dù trong lòng thằng nhóc có xúc động muốn khóc lóc kể lể. Có điều, ngạo khí trong xương không cho phép y khom lưng, hung hãn trừng mắt liếc nhìn Tiêu Dương một cái, vẫn chưa hết giận!
Bạch Tố Tâm nhìn thằng nhóc rồi lại nhìn Tiêu Dương. Cô cảm thấy dường như hai người này rất không hợp nhau. Suy nghĩ một chút, cô cười giới thiệu cho Tiêu Dương:
- Tiêu Dương, đây là em trai tôi, Bạch Húc Húc! Cá tính rất mạnh, cũng rất mê võ, nếu có thời gian, anh hãy chỉ dẫn cho nó.
Tiêu Dương cười tủm tỉm nhìn Bạch Húc Húc, vỗ vai, cười hớn hở nói:
- Không thành vấn đề, đừng nói Húc Húc là em trai cô, cho dù không phải, tôi với y cũng đã như mới gặp đã quen, tất nhiên sẽ chỉ điểm y!
- Hừi
Bạch Húc Húc hừ thâm một tiếng, miễng cưỡng nở nụ cười, gật đầu nói:
- Đúng vậy.
- Dì Lam...
Lúc này, Quân Thiết Anh cũng đã tỉnh lại.
- Nhu...
Phương Mộng Lam ngừng lại, lập tức đổi lời:
- Thiết Anh, thân thể con gần đây có tốt hơn không.
Phương Mộng Lam nhìn Quân Thiết Anh, vẻ lạnh lùng trong đôi mắt đã có thêm mấy phần dịu dàng cùng với chút yêu thương.
- Rất tốt.
Quân Thiết Anh gật đầu nói:
- Cảm ơn dì Lam quan tâm.
Phương Mộng Lam gật đầu nói:
- Đúng rồi, Thiết Anh, hẳn là con sẽ trở về trong hai ngày này.
- Vâng, hôm nay Lương bá sẽ tới đón con.
Phương Mộng Lam khẽ thở dài, suy nghĩ một chút, bà mở miệng nói nhỏ:
- Mấy ngày này dì Lam không ở kinh thành, nếu có chuyện gì, con hãy nhờ dượng con chứ đừng cậy mạnh.
- Mẹ, chị cả không có chuyện gì rồi, không bằng mẹ hãy cùng Thiết Anh trở lại kinh thành đi.
Bạch Tố Tâm nói.
Phương Mộng Lam liếc mắt nhìn Bạch Tố Tâm, nói:
- Con sợ mẹ con ở lại Minh Châu sẽ gây sóng gió ư? Nghe vậy, Bạch Tố Tâm xấu hổ cười cười.
- Trước khi mẹ ra ngoài, ông con đã ra lệnh.
Ánh mắt của Phương Mộng Lam có chút chưa hết giận, bà nói:
- Tình thế của Minh Châu trong khoảng thời gian này hơi đặc biệt, bảo mẹ không được có động tác gì lớn! Nếu không...
Phương Mộng Lam hừ mấy tiếng rồi nói:
- Với tính khí của lão nương, làm gì có chuyện không làm thịt mấy tên nô tài họ Diêm!
Cả người Tiêu Dương không nhịn được run lên như ve sầu mùa đông.
- Có điều, dù mẹ không thể làm lớn chuyện, thế nhưng, mẹ tuyệt đối không thể bỏ qua cho kẻ làm bị thương con gái của mẹt
Mắt Phương Mộng Lam đầy sát khí, bà nói:
- Tố Tâm, con nói cho mẹ biết, là thằng chó nào dám nổ súng với người Bạch gia! Mẹ lập tức cho người tới bắt sống y rồi chém thành tám khúc!
Bạch Tố Tâm yếu ớt nhìn Phương Mộng Lam-người mà bản tính ác ma khó khăn lắm mới thu liễm dường như lại sắp bộc phát, cô nói:
- Mẹ, người này... Sợ rằng không thể bắt sống.
Phương Mộng Lam lạnh lùng nhíu mày, hỏi:
- Bỏ trốn? Hừi Mặc kệ y có chạy tới chỗ nào, lão nương cũng phải bắt y cho bằng được.
Bạch Tố Tâm ho nhẹ một tiếng rồi nói:
- Mẹ, y... Đã chết.
- Lão nương mặc kệ y thế nào...
Phương Mộng Lam sửng sốt một chút, bà hỏi:
- Chết? Tự sát? Hay là...
Bạch Tố Tâm liếc mắt nhìn Tiêu Dương, ánh mắt của Phương Mộng Lam cũng nhìn theo.
Lúc này, Tiêu Dương chỉ có thể kiên trì mở miệng, ánh mắt mang theo mấy phần áy náy, nói:
- Phu nhân, chuyện này... Tôi không biết ngài muốn chặt y thành tám khối cho nên tôi không cẩn thận đã giết y rồi.
- Không cẩn thận... Giết?
Thằng nhóc Bạch Húc Húc không nhịn được mở to hai mắt, có điều, ngay sau đó, sắc mặt y lập tức đổi sang khinh thường.
Phương Mộng Lam cũng ngẩn ra.
Bạch Tố Tâm đơn giản kể lại chuyện xảy ra tối qua một lần.
- Nói tới cũng thấy kỳ quái, hôm qua có người của Thiên Tử Các xuất hiện, dường như họ rất thiên vị chúng ta. Nếu không, không có khả năng họ trơ mắt nhìn Tiêu Dương giết Diêm Bằng Trì, sau đó lại rời khỏi như không có việc gì được.
Phương Mộng Lam nhìn Tiêu Dương, vẻ kinh ngạc trong ánh mắt càng nồng hơn. Từ từ gật đầu, mi mắt xẹt qua vài phần thưởng thức, bà nói: - Không tệ! Giết rất tốt! Chỉ bằng một điểm này, tôi tạm thời công nhận cậu!
Tiêu Dương khiêm tốn cười một cái.
- Về chuyện người của Thiên Tử Các thiên vị, không có gì kỳ lạ cả, trước khi mẹ ra ngoài, ông con đã tự mình gọi điện thoại cho tiền bối Lam Chấn Hoàn. Nghe nói ông ta đang ở Minh Châu, hẳn là do ông ta ra lệnh làm vậy.
Khi hai mẹ con nói chuyện với nhau, Tiêu Dương kéo vạt áo của thằng nhóc Bạch Húc Húc, ý bảo y ra ngoài với hắn.
Hai người đi tới ban công ở cuối hành lang.
- Anh muốn làm gì?
Bạch Húc Húc cau mày, nghiêm mặt nói:
- Mặc dù anh giết họ Diêm, thế nhưng anh đừng hi vọng tôi sẽ tha thứ cho anhI
Thằng nhóc này còn rất thù dai đó.
Tiêu Dương cười tủm tỉm nhìn Bạch Húc Húc, hắn nói:
- Vừa rồi tôi nhìn thấy vẻ mặt của cậu, có phải là cậu rất tức giận vì chuyện tối qua, cho dù đã giết người của nhà họ Diêm, cậu cũng không hết giận, đúng không?!
Bạch Húc Húc liếc mắt nhìn Tiêu Dương, y bĩu môi một cái rồi nói:
- Phải thì thế nào!
- Với thân phận của cậu, dù đại náo một trận ở Minh Châu cũng không có ai dám đối phó cậu. Thật đáng tiếc, ông cậu đã ra lệnh không cho cậu gây chuyện. Nếu không, tôi có thể nói cho cậu biết ai là kẻ cầm đầu trong chuyện hại chị cậu bị thương tới vậy!
- Kẻ cầm đầu?
Lỏng Bạch Húc Húc rung lên, y hỏi:
- Ngoài người họ Diêm, còn có người khác?
- Thông minhI
Tiêu Dương khen ngợi một tiếng, hắn nói:
- Nguyên nhân của mọi chuyện đều vì một vụ án...
Bạch Húc Húc vểnh tai lên nghe, có điều, một lúc lâu sau vẫn chưa có âm thanh nào vang lên, trợn mắt giận dữ nhìn Tiêu Dương, y nói:
- Nói maul
- Chuyện này... Không tốt lắm đâu, tôi sợ cậu sẽ xúc động nhất thời, đừng quên, ông cậu...
- Ông tôi chỉ nói là không cho mẹ tôi gây chuyện mà thôi, ông đâu có nói là không cho tôi gây chuyện!
Bạch Húc Húc nói.
Thằng nhóc này còn rất biết lợi dụng sơ hở đói!
Khóe miệng của Tiêu Dương nhếch lên.
Nhanh chóng thu liễm lại, sắc mặt hắn chuyển sang do dự. Giấy giụa một lúc, hắn nặng nề thở dài một hơi rồi nói:
- Mà thôi, tôi thật sự không thể để chân tướng vĩnh viễn chìm xuống được! Nếu không, tôi cảm thấy rất có lỗi với số tiên lương mà Khanh Thành đại tỷ trả cho tôi mỗi tháng!
- Anh biết vậy là tốt, mau nói!
Bạch Húc Húc thúc giục.
- Nếu là người bình thường, tôi sẽ không nói cho y biết. Thế nhưng, cậu là em ruột của Khanh Thành, tôi thật không đành lòng nhìn cậu chỉ có thể đứng bên cạnh sốt ruột, lại không thể làm bất cứ chuyện gì cho chị mình.
Bạch Húc Húc hận không thể cạy miệng Tiêu Dương!
- Thật ra thì toàn bộ mọi chuyện thế này...
Tiêu Dương sửa sang lại ý nghĩ trong đầu mình rồi từ từ nói:
- Chị cậu được giao nhiệm vụ điều tra vụ án ma túy, hôm nay đã tới lúc mấu chốt, không ngờ tên kia lại gian xảo dùng kế "Ly Miêu tráo Thái Tử", hại chị cậu mắc lừa, cuối cùng, mới dẫn đến...
Tiêu Dương trâm trọng thở dài.
- Tên bán ma túy kia là ai?
Bạch Húc Húc nghiến răng nghiến lợi hỏi!
- Chuyện này...
Tiêu Dương liếc mắt nhìn Bạch Húc Húc, một lúc lâu sau, hắn lắc đầu nói:
- Được rồi, tôi không nên nói ra, thân phận của tên này không đơn giản, nếu tôi nói cho cậu biết, chị cậu Sẽ trách tôi.
- Anh đừng để ý tới những chuyện này, mau nói cho tôi biết!
Bạch Húc Húc nắm chặt quả đấm.
- Không tốt lắm đâu.
- Anh có nói không! !
Bạch Húc Húc móc súng lục ra, tức giận nhìn chằm chằm Tiêu Dương, nói:
- Nếu chị trách anh, anh cứ nói là tôi buộc anh! Chị sẽ không trách anh nữa!
Không ngờ thằng nhóc này còn rất có nghĩa khí đó!