Chương 233: Dạy dõ!
Chương 233: Dạy dõ!Chương 233: Dạy dõ!
Tiêu Dương hít sâu một hơi, liếc mắt nhìn khẩu súng đang chĩa vào đầu mình, cả người không nhịn được run lên như ve sâu mùa đông. Một lúc lâu sau, mặt tỏ vẻ mặt kệ mọi chuyện, hắn trâm giọng nói:
- Tên bán ma túy làm hại chị cậu thành thế này chính là Trịnh Thu-hội trưởng hội Hắc Sơn-một trong năm đại xã đoàn của Minh Châu!
- Hội Hắc Sơn?
Bạch Húc Húc cau mày, đặt súng xuống, hỏi:
- Là thứ gì?
Tiêu Dương ngẩn ra.
Hóa ra thằng nhóc này không biết chút nào về những thế lực ở Minh Châu.
Có điều, với thân thế hiển hách: cháu trai ruột của tổng tư lệnh quân khu thủ đô-Bạch Thiên Mệnh, y quả thật không cần kiêng ky bất cứ thế lực nào ở Minh Châu!
Trịnh Thu làm mình rơi vào bẫy, suýt chút nữa đã mất mạng, sao Tiêu Dương có thể cam tâm ngậm bồ hòn được!
Bây giờ có Bạch Húc Húc, một thanh ngự dụng kim thương bên người, nếu Tiêu Dương không cố gắng vận dụng, vậy thì thật có lỗi với ông trời vì đã mang Bạch Húc Húc tới trước mặt hắn! Huống chỉ, Trịnh Thu đúng là kẻ cầm đầu trong việc tạo thành vết thương bị đạn bắn của Bạch Khanh Thành! Thằng nhóc này muốn báo thù, tại sao mình lại không tận lực thỏa mãn y?
Khuôn mặt mang theo mấy phần kiêng ky, Tiêu Dương mở miệng nói.
- Thế lực của hội Hắc Sơn ở Minh Châu rất lớn. Ngoài sáng, chúng có một xí nghiệp gọi là tập đoàn Hắc Sơn, nó là một trong những xí nghiệp loại lớn ở Minh Châu, danh tiếng rất tốt. Thế nhưng, trong bóng tối, chúng có xưởng ngầm dùng để chế tạo ma túy! Chúng chính là trùm buôn ma túy lớn nhất Minh Châu! Thực lực của chúng rất mạnh!
- Hừi Tôi ngược lại muốn xem xem bọn chúng có thể mạnh tới mức nào!
Lửa giận trong mắt Bạch Húc Húc bắt đầu hừng hực thiêu đốt.
- Húc Húc, đừng xúc động! Chỗ này cách tập đoàn Hắc Sơn tới hơn nửa giờ đi đường...
Tiêu Dương vội vàng mở miệng.
Một tia sáng lóe lên trong đôi mắt của Bạch Húc Húc.
Y lập tức lấy điện thoại di động ra.
- Húc Húc, cậu làm gì vậy?
Lần này, Tiêu Dương thật sự muốn ngăn cản Bạch Húc Húc.
Bạch Húc Húc liếc mắt nhìn Tiêu Dương một cái rồi nói:
- Nói nhảm, đương nhiên là cho người bắt Trịnh Thu!
Mồ hôi lạnh chảy ra trên trán Tiêu Dương.
Xem ra vẫn còn phải dạy dỗ thằng nhóc này thêm! - Khục, Húc Húc...
Sau khi cân nhắc, Tiêu Dương trâm giọng nói:
- Muốn bắt người phải cần chứng cớ, với thân phận và thực lực của cậu, bắt Trịnh Thu không phải là chuyện khó gì. Thế nhưng, cậu phải suy nghĩ một chút, không có chứng cứ, bắt y để làm gì? Dù sao thì Trịnh Thu cũng là người có quyền có thế, có uy tín có danh dự! Cùng lắm chỉ có thể giam y hai mươi bốn giờ, sau đó phải thả y ra, như vậy không làm gì được y cả.
Nghe vậy, Bạch Húc Húc nhíu mày, hừ một tiếng, nói:
- Chẳng lẽ không báo thù cho chị cả?
- Thù tất nhiên phải báo!
Tiêu Dương tức giận, ưỡn ngực, lớn tiếng nói. Ngay sau đó, hắn nói nhỏ:
- Có điều, Húc Húc, cậu phải thay đổi cách báo thù.
- Thay đổi?
Bạch Húc Húc hơi không hiểu.
Tiêu Dương cười tủm tỉm, hắn mở miệng nói:
- Chúng ta không thể bắt, thế nhưng chúng ta có thể đánh!
Đầu của Bạch Húc Húc vẫn còn mơ hồ.
Tiêu Dương tiếp tục ân cần dạy bảo, hắn đặt tay lên vai Bạch Húc Húc như để kéo gần quan hệ của hai người lại. Đồng thời, hắn mở miệng nói:
- Húc Húc, tôi hỏi cậu, ở Minh Châu, thiên kim đại tiểu thư của Bạch gia các người gặp phải vết thương suýt phải mất mạng. Người nhà họ Bạch tức giận cho nên từ thủ đô chạy tới, có phải đây là chuyện bình thường không?
- Nói nhảm!
-ÙỪ...
Tiêu Dương không ngại câu nói này của Bạch Húc Húc, tiếp tục nói:
- Người nhà họ Bạch mang theo lửa giận tới, giờ lại phát hiện hung thủ đã chết. Hơn nữa, gia chủ của Bạch gia lại không cho phép gây chuyện. Người Bạch gia cảm thấy nghẹn một bụng tức giận, lại không có cách nào phát tiết, đúng không?
- Nói nhảm!
- Đúng là nói nhảm.
Tiêu Dương cười tủm tỉm, hắn tiếp tục nói:
- Ngay lúc này, người của Bạch gia biết còn có một kẻ cầm đầu, họ có tìm y tính sổ không?
- Nói nhảm!
- Vậy là được!
Tiêu Dương gõ ngón tay, cười ha ha, nói:
- Hết thảy mọi chuyện đã thuận theo tự nhiên, hiện tại người Bạch gia đang nghẹn một bụng tức, đang không có chỗ nào để phát tiết. Dù là không có chứng cớ, bọn họ cũng sẽ cho Trịnh Thu một bài học nhớ đời, đúng không! Mắt của Bạch Húc Húc sáng lên, y nắm chặt quả đấm. Một lúc lâu sau, y quay đầu sang hỏi:
- Cho y một bài học bằng cách nào?
- Không thể bắt, thế nhưng, có thể tới để đòi lời giải thích.
Tiêu Dương không thể không nói thẳng ra thêm một chút nữa, hắn hữu ý vô ý nói:
- Khi một người đang tức giận, người đó sẽ không nói phải trái, tập đoàn Hắc Sơn đang ở ngay trước mắt mình, nếu là tôi, tôi sẽ hận không thể lập tức đi vào! Có thể đánh cứ đánh! Có thể đập cứ đập! Có thể lấy cứ lấy! Tôi sẽ dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào...
Tiêu Dương chăm chú nhìn Bạch Húc Húc.
- Đánh? Đập? Lấy?
Con mắt của Bạch Húc Húc trợn to mấy phần.
Từ khi được giáo dục, y chưa từng có ý nghĩ mình sẽ làm vậy.
- Làm vậy có khác gì cách làm của lưu manh?!
Bạch Húc Húc cau mày nói.
Tiêu Dương hơi không nhịn được muốn bóp cổ Bạch Húc Húc tới chết. Cố nén xung động, lòng đầy tức giận, hắn lớn tiếng nói:
- Trên đời này có một câu rất hay: ác nhân phải do ác nhân trị! Vì đại tỷ, chúng ta trở thành lưu manh một lần thì đã sao? Húc Húc, tôi có thể nói trước với cậu, nếu như đi tập đoàn Hắc Sơn, hãy tính cả phần tôi, mỗi giây mỗi phút tôi đều muốn báo mối thù này cho đại tỷ! Nếu cậu không cho tôi đi, tôi sẽ liêu mạng với cậu!
Bạch Húc Húc hơi do dự, liếc mắt nhìn Tiêu Dương, nói:
- Thật không nhìn ra, không ngờ anh lại là người nghĩa khí tới vậy.
- Thế nhưng... Làm vậy không tốt lắm đâu.
Tuy rằng Bạch Húc Húc nói như vậy, thế nhưng, ánh mắt của y lại không giấu nổi vẻ hưng phấn, đang rất muốn thửi
Dù sao thì y chỉ là một thằng nhóc mười sáu mười bảy tuổi, mỗi ngày trôi qua rất buồn chán. Bây giờ, nghe được chuyện mình có cơ hội có thể trắng trợn đánh đập, Bạch Húc Húc lập tức muốn hoan hô trong lòng. Có điều, là con cháu của một gia tộc lớn, y còn phải giữ đủ dè dặt và phong độ.
Vẻ mặt của thằng nhóc này sao có thể giấu được Tiêu Dương.
Vừa làm gái điếm vừa muốn lập đền thời
Tiêu Dương âm thầm khinh bỉ thằng nhóc này. Sau khi bĩu môi hắn ngẩng đầu ưỡn ngực, nắm chặt quả đấm, mặt đầy vẻ sục sôi nói:
- Có gì không tốt? Húc Húc, vì đại tỷ, cậu nên làm đàn ông một lần!
Thằng nhóc này nghe vậy lập tức khó chịu nói:
- Tiểu gia đương nhiên là đàn ông!
- Tốt! Vậy thì việc này không nên chậm trễ, đúng không?
Tiêu Dương dò hỏi.
Thằng nhóc lập tức gật đầu, xoay người định quay trở lại phòng bệnh. Còn may là Tiêu Dương nhanh tay lẹ mắt lập tức cản lại, hắn hỏi:
- Húc Húc, cậu muốn làm gì?
- Đi nói với mẹ một tiếng.
Bạch Húc Húc nói như chuyện đương nhiên.
- Này, đập xong rồi nói mới tốt.
Tiêu Dương nhẹ nhàng nói:
- Lỡ như nói bây giờ, phu nhân không đồng ý, chẳng phải là chúng ta uổng công nói nãy giờ ư?
Bạch Húc Húc hơi chân chờ.
Lúc này, có thứ gì đó nhoáng lên trong tâm mắt của hai người...
Một tiếng bạch vang lên, có thứ gì đó từ trên rơi xuống, hai người đứng trên ban công cho nên vừa vặn nhìn thấy một màn này...
- Quá không văn hóa.
Tiêu Dương không nhịn được cảm khái.
- Cút! ! Cút ngay cho lão tửi
Lúc này, có một tiếng gầm gừ, rống giận như tiếng sấm vang lên. Giọng nói này mang theo vẻ nóng giận không nói thành lời! !
Hai người ngẩng đầu nhìn lên.
Giọng nói này truyền ra từ tâng trên.
- Sao giọng nói này nghe quen tai vậy?
Tiêu Dương hơi giật mình.
- Không nghe những gì lão tử nói ư? Lập tức cút đi! !
Giọng nói điên loạn kia một lần nữa vang lên:
- Lão tử không muốn gặp đám phế vật các người! Phế vật! Không có tác dụng gì!! Mang đồ đi! Vứt hết toàn bộ cho lão tử! Thứ gì lão tử cũng không ăn được! Có nghe không! Cút đi! Cút đi! Đúng rồi! Tìm phụ nữ cho lão tử! Nghe rõ chưal
- Thứ gì đó, không có tư chất gì cả.
Dường như Bạch Húc Húc hơi nghe không vô.
Lúc này, sắc mặt của Tiêu Dương lóe lên một tia sáng. Ánh mắt lộ vẻ kỳ lạ, hắn nói thầm một câu:
- Đúng là quá đúng dịp.
Ngước mắt nhìn Bạch Húc Húc, Tiêu Dương cười hắc hắc một tiếng rồi nói:
- Có muốn đánh y một trận không?
Hai chân của Bạch Húc Húc theo bản năng muốn xông lên, có điều, miệng y lại làm khó, y nói:
- Không tốt lắm đâu, dù gì thì tôi với y cũng đâu có thù oán gì.
Không nghi ngờ gì nữa, trong xương thằng nhóc này tuyệt đối chứa đầy những thành phần như xấu bụng, tà ác, bạo lực.
- Ai nói không có thù oán? Tiêu Dương cười hắc hắc một tiếng, vỗ vai Bạch Húc Húc, hắn nói:
- Thằng nhóc, cậu biết kẻ phía trên là ai không? Tôi nói cho cậu biết, tên của y là Trịnh Quyền!
- Họ Trịnh?
Suy nghĩ của Bạch Húc Húc chuyển động rất nhanh, vẻ tức giận thoáng qua đôi mắt, nói:
- Y và Trịnh Thu có quan hệ thế nào?
- Y chính là em trai ruột của Trịnh Thul
Tiêu Dương một bên ôm vai Bạch Húc Húc một bên đi tới cửa cầu thang, nói:
- Trước khi tới tập đoàn Hắc Sơn phá phách cướp bóc, không bằng, chúng ta diễn luyện trước một lần? Vừa rồi cậu cũng nghe rồi đó, tên này không phải là thứ tốt lành gì.
Thằng nhóc cảm thấy trong máu mình có thứ gì đó đang cháy!
Khi nghĩ tới việc mình chuẩn bị đập một kẻ không biết tốt xấu, mình lại mơ hồ cảm thấy rất hưng phấn!
- Mình chỉ báo thù cho chị cả mà thôi, trước hết hãy thu chút tiền lời từ người Trịnh Quyên.
Thằng nhóc tự tìm cho mình một lý do.
Khi hai người đi tới cầu thang, có mấy tên đàn ông mặc âu phục đang vội vàng chạy xuống.
- Trịnh Nhị thiếu gia này bị sao vậy?
- Ài, chúng ta chỉ là người làm, đừng suy đoán quá nhiều, Trịnh Nhị thiếu gia dặn dò việc gì, chúng ta làm hết bổn phận của mình là được.
Lên cầu thang, đi theo hướng âm thanh vừa nghe được, hai người nhanh chóng tìm tòi...
Loảng xoảng!
Âm!
Có thể tưởng tượng được bên trong chính là hình ảnh một người đang điên cuồng đập loạn!
- Thằng nhóc, muốn học cách đập đồ không? Mở cửa ra nhìn một cái là biết ngay.
Lúc này Tiêu Dương còn không quên giáo dục Bạch Húc Húc, Bạch Húc Húc đã không kịp chờ đợi mở cửa ra.
- Cút! ! Không phải lão tử đã nói rồi sao, toàn bộ cút ra ngoài!
Trịnh Quyền điên loạn gầm thét!
Y rất may mắn vì y chưa chết trong ao phân.
Y rất bất hạnh, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, y lại thử cảnh tượng sống không bằng chết kia một lần nữal
- Trịnh Nhị thiếu gia, vẫn khỏe chứ.
Tiêu Dương cười tủm tỉm nhìn Trịnh Quyền đang giơ ghế đập thủy tinh.
Giọng nói như ác ma vang lên!
Trịnh Quyền xoay người, ánh mắt đầy hoảng sợ nhìn chằm chằm Tiêu Dương. Mặt đầy vẻ kinh hãi, khuôn mặt ngay lập tức không còn chút máu, y la lên:
- Mày... Mày... Tại sao lại là mày!I
Trịnh Quyên lảo đảo liên tục lui lại, y không ngừng lớn tiếng kêu gào: - Người đâu ! Người đâu, tới maulIl
Thế nhưng, dường như mình vừa mới đuổi toàn bộ đi. Lúc này, căn bản không có ai đáp lại lời mình.
Trịnh Quyền cảm thấy thế giới toàn là màu đen.
Y rất muốn khóc lớn, y thầm nghĩ: tại sao mình lại xui xẻo tới vậy, đi nằm viện cũng gặp phải tên sát tinh này!
Lúc này, lòng Trịnh Quyên không còn chút ý định trả thù nào, y chỉ muốn tên ác ma này nhanh chóng rời khỏi tâm mắt của mình mà thôi!
- Hình như y rất sợ anh?
Bạch Húc Húc liếc mắt nhìn Trịnh Quyền đang gân như sắp tan vỡ rồi quay đầu lại hỏi Tiêu Dương.
Tiêu Dương hơi mỉm cười, thờ ơ nói một câu:
- Nếu đổi thành cậu, bị tôi ném xuống hố phân hai lần, khi thấy tôi, cậu cũng sợ như vậy thôi.
Tiếng nói vừa dứt, thoáng cái, đôi mắt Bạch Húc Húc đã trừng to tới mức tròn xoe. Nhìn chằm chằm Tiêu Dương, một lúc sau, vẻ sùng bái xuất hiện trong đôi mắt y!