Chương 235: Mẹ cậu gọi cậu về ăn cơm kìa!
Chương 235: Mẹ cậu gọi cậu về ăn cơm kìa!Chương 235: Mẹ cậu gọi cậu về ăn cơm kìa!
Tiêu Dương trợn mắt há mồm nhìn khuôn mặt có mấy phần chính trực, thành thật của Bạch Húc Húc. Dường như tới lúc này hắn mới ý thức được chuyện mình vẫn còn đánh giá thấp độ xấu bụng của thằng nhóc này.
Dùng bàn chải nhà cầu nhét vào miệng Trịnh Quyên đã đủ để y buồn nôn tới mức một lần nữa trở nên điên loạn. Thế nhưng, thằng nhóc này vẫn cảm thấy chưa đủ cho nên lại cho ra một bãi!
Tiêu Dương không hỏi cho ra một bãi gì, hắn sợ khi biết đáp án mình sẽ cảm thấy buồn nôn.
Yếu ớt liếc mắt nhìn Bạch Húc Húc, vốn hắn còn định từ từ dạy dỗ. Bây giờ nhìn lại, thằng nhóc này không những đã học được tinh túy, hơn nữa còn trò giỏi hơn thầy.
- Hiện tại có cảm giác gì?
Tiêu Dương thở ra một hơi, bình tĩnh lại tâm trạng đang phức tạp của mình, mỉm cười vỗ vỗ vai Bạch Húc Húc rồi nói:
- Hình dung bằng một chữ.
- Sướng!
Bạch Húc Húc không cần suy nghĩ, thốt ra câu trả lời.
Trong nháy mắt, khi tiếng nói vừa dứt, y không nhịn được ngẩn người rồi ngượng ngùng gãi đầu một cái.
- Sướng là đúng!
Tiêu Dương cười híp mắt vừa ôm vai Bạch Húc Húc, vừa kéo y đi tới cửa thang máy, nói:
- Chỉ đập Trịnh Quyền, hả giận rồi hả?
Bạch Húc Húc dùng ánh mắt hơi khinh bỉ nhìn Tiêu Dương, nói:
- Thứ không có tiền đồ! Đây chỉ là diễn tập mà thôi!
Giỏi cho thằng nhóc cậu, qua cầu rút ván à.
Cánh tay đặt trên vai Bạch Húc Húc tăng lực thêm vài phần.
Bạch Húc Húc cảm thấy vai mình trâm xuống, vội vàng cười với Tiêu Dương một tiếng rồi nói:
- Đại ca, tôi lỡ lời thôi.
- Cậu kêu tôi là đại ca?
Tiêu Dương cảm thấy hơi ngoài ý muốn. Mặc dù tiếp xúc không lâu, thế nhưng Tiêu Dương đã biết được tính cách của thằng nhóc này!
Một công tử lớn lên trong gia tộc lớn, đang ở tuổi phản nghịch, rất tranh cường háo thắng, lòng tự ái và ngạo ý rất mạnh. Ngoài mặt là phong cách làm việc chính phái, thế nhưng sâu trong lòng có chứa xấu bụng, tà ác. Hơn nữa, những mầm mống xấu trong bụng kia đã bị Tiêu Dương moi ra.
Đường đường là cháu ruột của Tổng tư lệnh quân khu thủ đô lại chủ động nói mình muốn đi phá phách, đánh đập, cướp bóc!
Nếu chuyện này truyền ra ngoài, sợ rằng sẽ có rất nhiều người rớt mắt kính.
Càng làm cho người ta không tưởng tượng nổi là thằng nhóc có gia thế, bối cảnh ngút trời này lại vui lòng phục tùng kêu một tên có thân phận bảo mẫu là "đại ca"!
Tiếng "đại ca" này không phải ai cũng có thể gánh nổi.
- Tóm lại, tôi gọi anh là đại ca, anh đáp lời là được, đừng có nhiều lời nữal
Bạch Húc Húc cười toe toét mở miệng nói.
Tiêu Dương liếc nhìn y một cái.
Có thằng tiểu đệ nào được phép nói câu này? Rốt cuộc thì ai mới là đại cal
Cửa thang máy mở ra, sau khi hai người đi vào, lập tức bấm số một, có điều, khi thang máy tới tâng kế tiếp, nó đột ngột ngừng lại, cửa thang máy mở ra...
Một bóng người xinh đẹp thướt tha xuất hiện trước mặt hai người.
- Tại sao lại là hai người?
Khi nhìn thấy hai người trong thang máy, Bạch Tố Tâm hơi kinh ngạc. Cô ngẩng đầu lên nhìn phía trên một cái, khi bước vào, dùng ánh mắt nghỉ ngờ nhìn hai kẻ đang kê vai sát cánh vô cùng thân mật trước mặt.
Suy nghĩ của cô trở nên hơi mông lung.
Vừa rồi, trong phòng bệnh, mặc dù biểu hiện của Bạch Húc Húc không rõ ràng, thế nhưng Bạch Tố Tâm có thể nhận ra mùi thuốc súng trong ánh mắt khi y nhìn Tiêu Dương. Sau đó, cô từ miệng mẹ mình biết được tin tức "Thảm thiết": Bạch Húc Húc bị Tiêu Dương nện hai quyên. Cô vốn đang lo không biết hai tên này đột nhiên mất tích có phải là đang tìm chỗ để quyết đấu hay không, ai ngờ, khi cửa thang máy mở ra, cô lại thấy được cảnh tượng kinh người trước mặt!
- Cô Tố Tâm.
- Chị hai.
Hai người đồng loạt cười tủm tỉm, đồng loạt gật đầu.
- Tại sao hai người lại từ trên lâu đi xuống?
Bạch Tố Tâm cau mày hỏi.
Bạch Húc Húc liếc mắt nhìn Tiêu Dương.
Tiêu Dương hiểu ý, cười ha ha, nói:
- Húc Húc vừa mới tới, tôi đương nhiên phải làm hết trách nhiệm của chủ nhà, cho nên tôi dẫn y đi tham quan Minh Châu một vòng.
Bạch Tố Tâm không nghĩ ra trong bệnh viện có gì để tham quan.
- Chị hai, chị đi đâu vậy?
Bạch Húc Húc im hơi lặng tiếng nói sang chuyện khác.
Bạch Tố Tâm liếc nhìn hai người một cái nữa, trong lòng vẫn còn hơi nghi ngờ. Nghe được câu hỏi, cô trả lời:
- Chị ra ngoài mua thức ăn sáng. Hai người thì sao?
- Tôi dẫn em Húc ra ngoài ngắm phong cảnh buổi sáng của Minh Châu.
Tiêu Dương thân thiết ôm vai Bạch Húc Húc.
Bạch Húc Húc không ngừng gật đầu, y tươi cười nói: - Thật làm phiền đại ca.
- Khách khí cái gì, tôi với cậu cần gì nói câu này!
Bạch Tố Tâm lặng lẽ nhìn hai tên có biểu hiện vô cùng khác thường trước mặt. Sau khi thang máy ngừng lại, Bạch Tố Tâm đi qua một bên mua thức ăn sáng, Tiêu Dương lập tức dùng mắt ra hiệu cho Bạch Húc Húc.
Bạch Húc Húc vội vàng xoay người quay lại. Y chạy tới cửa chính rồi vẫy tay chọn mười tên quân nhân võ trang đầy đủ. Cả nhóm người chia thành hai xe, sau đó dùng khí thế hung hăng tiến tới chỗ của tập đoàn Hắc Sơn.
Dọc theo đường đi, Tiêu Dương nói cho Bạch Húc Húc biết phải làm thế nào khi tới tập đoàn Hắc Sơn, hơn nữa còn dặn dò những chuyện cần chú ý. Bạch Húc Húc nghiêm túc nhớ kỹ, vẻ hưng phấn trong đôi mắt càng ngày càng đậm, mặt y có mấy phần không kịp chờ đợi.
- Khi tới tập đoàn Hắc Sơn, tôi sẽ xem cậu phát huy.
Tiêu Dương cười tủm tỉm vỗ vai Bạch Húc Húc, hắn nói:
- Cậu phải nhớ "Chín Chữ Chân Ngôn": Không giải thích! Ít nói chuyện! Nhiều ra tay!
- Tôi hiểu rồi.
Trong đôi mắt của thắng nhóc chứa đầy vẻ tà ác, kích động và hưng phấn.
Mười bảy năm qua, y chưa bao giờ làm chuyện gì kích thích tới vậy. Lúc này, y có xúc động không kịp chờ đợi muốn ra tay.
Lúc này, Tiêu Dương lấy ra một túi chứa đồ nhỏ như ảo thuật, dè đặt mở ra, khẽ mỉm cười rồi nói:
- Còn may là đồ chơi chuẩn bị cho Ngưng Quân đêm đó còn chừa lại một ít, có thể phát huy tác dụng.
Tiêu Dương cầm tới một chai nước suối, lấy một vật đóng cục, hơi có màu xanh lá cây từ trong cái túi nhỏ ra rồi thấm ướt, làm cho nó trở nên sền sệt. Một lát sau, ngón tay phếct một chút, sau đó chét lên mặt mình.
- Đại ca, lúc này rồi anh còn có lòng dạ đắp mặt nạ bùn?
Bạch Húc Húc ngẩn người, y hỏi.
- Nói bậy gì thế...
Tiêu Dương bĩu môi một cái, rất nhanh sau đó, hắn đã hoàn thành động tác. Quay đầu sang, hắn cười hỏi:
- Thằng nhóc, cậu có nhận ra tôi không?
Bạch Húc Húc liếc nhìn, ngay lập tức, y nhịn không được trợn mắt há mồml
Lúc này, đường nét trên khuôn mặt của Tiêu Dương đã hơi thay đổi. Tất nhiên, đây chỉ là ảo giác do thị giác tạo thành. Dường như khuôn mặt của hắn đã hơi ngăm đen hơn. Nói tóm lại, khuôn mặt của Tiêu Dương lúc này nhìn không hề giống với lúc trước!
- Đại... Đại ca.
Bạch Húc Húc kinh ngạc há to miệng, dò hỏi:
- Đây là... Thuật Dịch Dung?
- Thế nào, cũng tạm được đúng không. Tiêu Dương đắc ý cười khẽ.
Đâu chỉ là tạm được, lúc này, vẻ sùng bái trong mắt Bạch Húc Húc càng thêm nồng nặc.
Chiếc xe một đường chạy băng băng, rất nhanh, nó đã chạy tới con đường dẫn tới cao ốc của tập đoàn Hắc Sơn.
Chiếc xe một đường thẳng tiến!
- Thấy tòa nhà cao nhất kia không!
Tiêu Dương giương mắt nhìn phía trước, hắn nói:
- Đó chính là chỗ của tập đoàn Hắc Sơn!
Bạch Húc Húc dời mắt qua, một lúc sau, y cau mày nói:
- Đại ca, có cân kêu thêm người tới không? Một tòa nhà lớn tới vậy, chỉ với mười mấy người chúng ta, sợ rằng sẽ phải đập tới mức mỏi tay luôn đói
Hóa ra Bạch Húc Húc không hề lo lắng tới chuyện người ta ngăn cản không cho y đập!
- Không phải vậy càng tốt ư?
Tiêu Dương cười híp mắt nói:
- Chỉ sợ đập không đã ghiền thôi! Câm lấy!
Tiêu Dương đưa cho Bạch Húc Húc một cây gậy bóng chày, hắn nói:
- Đây là thứ tôi tìm thấy trên chiếc xe.
- Ha ha! Đúng vậy! Chỉ sợ sẽ đập không đã ghiền!
Bạch Húc Húc cười ha ha một tiếng, cầm gậy bóng chày lên rồi ước lượng vài cái. Xe đã chạy tới gần cửa của tập đoàn Hắc Sơn, lúc này, an ninh phía trước đang ra hiệu dừng xe.
Xe dừng lại, Bạch Húc Húc kéo cửa sổ xuống rồi quát lớn với tên nhân viên an ninh kia một tiếng:
- Tên củi mục kia, còn không mau mở cửa cho tiểu gial
Vừa tới cửa đã biểu hiện hung hắc phách lối, làm cho mình từ đầu tới đuôi nhìn chẳng khác gì một tên nhị thế tổi
Đây là điểm thứ nhất Tiêu Dương dặn dò Bạch Húc Húc.
Tên bảo vệ này ngẩn người, khuôn mặt lập tức lộ ra vài phần tức giận, quát:
- Chết tiệt! Tiểu tử thúi, nơi này là tập đoàn Hắc Sơn, mi lại dám tới chỗ này ra vẻ!
Bởi vì là thời kỳ phi thường, an ninh giữ cửa của tập đoàn Hắc Sơn nhiều gấp đôi bình thường, hơn nữa, có không ít người được điều từ Bích Lân Đường tới để giữ cửa.
Tên bảo vệ trước mặt này, nếu bỏ đi bộ quần áo bảo vệ trên người, y chính là một tên côn đồ trăm phần trăm! Hơn nữa, thân là người của Bích Lân Đường, trước giờ chỉ có y rống người khác, làm gì có chuyện bị một đứa còn chưa dứt sữa quát lớn. Vì vậy, y lập tức quát ngược một câu rồi cười lạnh nói:
- Bạn nhỏ, về nhà thay tả đi!
Bên trong xe hoàn toàn yên tĩnh.
Tiêu Dương nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hắn âm thâm mặc niệm cho tên này.
Bọn họ vốn tới để gây sự, chỉ e thiên hạ không loạn, bây giờ lại có người trực tiếp đưa đầu vào họng súng! Quả nhiên, trong nháy mắt khi tiếng nói này vừa dứt, Bạch Húc Húc lập tức nổi giận, mắt y trợn to, lửa giận cháy điên cuồng. Mặc dù mình còn nhỏ tuổi, thế nhưng được cái trưởng thành nhanh! Chuyện mà mình không chịu nổi nhất chính là có người nói mình nhỏ!
- Chó mát Mày nói gì!
Thằng nhóc tức giận đá mở cửa xe, chỉ vào mũi tên bảo vệ kia rồi kêu la như sấm:
- Mày mới là bạn nhỏ, cả nhà mày đều là bạn nhỏ!
Tên bảo vệ ngẩn người.
Lúc này, có mấy tên bảo vệ chạy tới chỗ này...
Một lúc lâu sau, tên bảo vệ này giật mình tỉnh lại, khuôn mặt lập tức trở nên dữ tợn, liếc nhìn hai chiếc xe, cười lạnh nói:
- Bạn nhỏ, bên trong còn có ai, kêu bọn họ ra luôn đi! Cậu đã dám tới tập đoàn Hắc Sơn gây chuyện, vậy thì cậu đừng trách lão tử không khách khít
- Ha hai
Đám bảo vệ bên cạnh cười lên một cách không kiêng ky.
- Tới đây, làm bảo vệ đúng là có hơi bực bội.
- Anh Xương, người ta là trẻ vị thành niên, là đóa hoa của tổ quốc, anh đừng ra tay quá nặng đó.
- Đúng đúng, phải cho người ta có cơ hội về nhà thay tã nữa chứt
Từng ánh mắt hài hước nhìn về phía Bạch Húc Húc, vẻ khinh thường đây trong đôi mắt.
Lại dám tới gây chuyện?
Người ở chỗ lão tử toàn là thành viên trải qua trăm trận của Bích Lân Đường, đụng phải vô số tình cảnh gây sự đấu đá nhau, cần gì phải để tâm tới một bạn nhỏ còn chưa dứt sữa như mi?
Đối mặt với những đợt tiếng cười không chút kiêng ky kia, lửa giận trong mắt Bạch Húc Húc từ từ thu lại. Híp mắt đảo qua phía trước một vòng, một lúc sau, y chợt cười một tiếng. Nụ cười này mang theo mấy phần thương hại và ngang ngược càn rỡ. Liếc mắt nhìn phía trước, y nói:
- Muốn tiểu gia gọi người trong xe ra? Được, tiểu gia thỏa mãn các người!
Bạch Húc Húc võ tay một cái!
Âm! Bịch bịch!
Từng quân nhân với thân thể khỏe mạnh, võ trang đầy đủ đạp cửa xe bước ra. Trong tay cầm súng máy quân dụng, lấy Bạch Húc Húc làm trung tâm tản ra xung quanh theo hình vòng cung, hông súng đen nhánh, rét lạnh chỉ về phía trước...
Một thoáng này!
Toàn trường hoàn toàn tính mịchl
Đám người phía trước ngừng thở theo bản năng, con ngươi suýt nữa đã lòi ra.
Hoàn toàn sửng sời
Đồng thời, một luồng khí lạnh lan tràn trong lòng, dường như có một hơi thở vô cùng nguy hiểm bao phủ cả cơ thể...
Đùng! Kẻ được gọi là anh Xương -người cười lớn nhất, không ngừng lớn tiếng gọi Bạch Húc Húc là bạn nhỏ giờ phút này đã mềm nhữn ngã ngồi trên mặt đất.
Xung quanh yên tĩnh một cách chết chóc.
Bạch Húc Húc từ từ đi tới, y từ trên nhìn xuống Xương ca rồi đột ngột đá một cái vào đũng quần tên này!
Âm!
Một tiếng hét thảm vang lên!
Bóng người của tên này lăn lộn trên mặt đất...
- Ai là bạn nhỏi
- Là tôi! Là tôi...
Khuôn mặt của Bạch Húc Húc lộ ra dáng cười.
- Bạn nhỏ, mẹ cậu gọi cậu về ăn cơm kìa.