Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 236 - Chương 236: Hung Hăng Đập Hắc Sơn!

Chương 236: Hung hăng đập Hắc Sơn! Chương 236: Hung hăng đập Hắc Sơn!Chương 236: Hung hăng đập Hắc Sơn!

Giờ khắc này, Bạch Húc Húc cảm thấy mình sống phí mười bảy năm cuộc đời!

Cảm giác thật sung sướng.

Liếc mắt nhìn tên bảo vệ đang lăn lộn trên mặt đất, tâm trạng của Bạch Húc Húc đang rất hớn hở. Lúc trước, làm gì cũng phải để ý tới phong độ, danh tiếng của gia tộc lớn. Bây giờ nghĩ lại mới thấy, kẻ làm việc gì cũng để ý tới thân phận chẳng khác nào là kẻ hèn yếu! Đàn ông con trai phải làm việc một cách dứt dứt khoát khoát!

Một câu "Mẹ cậu gọi cậu về ăn cơm kìa!" càng làm cho linh hồn của Bạch Húc Húc như được thăng hoa.

Bạn nhỏ?

Tiểu gia nhổ nước bọt vào mặt mil

Âm!

Bạch Húc Húc còn chưa hết giận, y hung ác đá tên bảo vệ đang lăn lộn trên mặt đất một cái nữa. Khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, nói:

- Có nghe không?

- Đã nghe! Đã nghe! Tôi lập tức trở về, lập tức trở về!

Tên bảo vệ này vừa định đứng lên, trong nháy mắt, y lại bị Bạch Húc Húc hung hãn đá một cước, thằng nhóc tức giận quát lên:

- Đứng lên làm gì, lăn về!

Khi dễ người phải do tự mình làm, như vậy mới có thể cảm thấy sướng!

Lúc này, tất cả mọi người câm như hến, cả đám nhìn tên bảo vệ kia lăn từng vòng từng vòng vào bên trong cửa vào của tập đoàn Hắc Sơn. Không có người nào dám nhúc nhích, thậm chí, ngay cả thở mạnh bọn họ cũng không dám. Hai chân run rẩy, cả đám đứng yên tại chỗ.

Tiếng cười không chút kiêng ky vừa rồi đã bị bọn họ nuốt vào trong bụng!

Mặc dù không biết lai lịch của kẻ gây phiên phức trước mặt. Thế nhưng, từ trên người mười quân nhân võ trang đầy đủ phía sau, cả đám người có thể cảm nhận được từng cơn từng cơn rét lạnh, khắc nghiệt!

Trong lòng họ hiểu rõ một chuyện, nếu như tên ác ma trước mắt này không cẩn thận hạ lệnh nổ súng, vậy thì tất cả bọn họ sẽ biến thành tổ ong ngay lập tức!

Cả đám câm như hến, tay chân lạnh như băng.

- Toàn bộ ngồi xuống!

Sau khi hét lên một tiếng, Bạch Húc Húc thấy từng bóng người một nhanh chóng ngồi chôm hổm dưới đất. Thậm chí có mấy tên ngồi không ổn nên trực tiếp nằm xuống, có điều, mấy kẻ này vẫn như cũ không dám nhúc nhích.

- Không tệ.

Bạch Húc Húc khẽ mỉm cười, ra hiệu với một tên quân nhân bên cạnh, từ từ nói:

- Mở cửa ra.

- Vâng!

Bạch Húc Húc xoay người lại trở vào trong xe, dương dương đắc ý hỏi Tiêu Dương: - Thấy sao?

Tiêu Dương thật lòng giơ ngón tay cái lên, nói:

- Lợi hại!

Khóe miệng của Bạch Húc Húc đã nhếch tới gần lỗ tai. Cửa chính từ từ mở ra, chiếc xe di chuyển, lao vút tới tòa nhà trung tâm nhất của tập đoàn Hắc Sơn...

Khi hai chiếc xe .Jeep biến mất khỏi tâm mắt của đám người, cả đám không ngừng giật mình tỉnh lại. Một trong số đó lớn tiếng hô lên:

- Nhanh báo cho Trịnh tổng biết!

Một hồi tiếng thắng xe chói tai vang lên.

Hai chiếc xe ngừng lại trước cửa chính.

Trong nháy mắt, hai chiếc xe đã thu hút được không ít sự chú ý, mấy tên bảo vệ ở cửa đại sảnh nhíu mày một cái, chỗ này chưa bao giờ có xe cộ dám chạy tới!

Ăn gan báo ư?

Mấy tên bảo vệ liếc nhìn nhau một cái rồi bước tới phía trước...

Mới đi được mấy bước, bước chân của họ đã ngừng lại.

Phía trước, từng bóng người võ trang đầy đủ xuất hiện. Cả đám quân nhân lạnh lùng đứng thẳng tắp quanh một thằng nhóc đang cười gian ác. Ngoài ra, bên cạnh còn có một thanh niên với tướng mạo vô cùng xấu xí đang đứng.

Trong nháy mắt, tổ hợp này thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Khi đám bảo vệ vừa mới định bước tới, họ nhìn thấy những khẩu súng máy lạnh lẽo, chân của bọn họ lập tức mềm nhữn, suýt chút nữa đã ngã xuống. Bọn họ làm gì có gan mà tới vặn hỏi.

Bạch Húc Húc đứng trước cao ốc, ngẩng đầu nhìn cao ốc cao vút, y không nhịn được than thở:

- Cao thế này, phải đập tới khi nào mới xong...

- Tê Thiên Đại Thánh còn đập khắp tam giới, ông em Húc Húc, một cái cao ốc nho nhỏ thế này đã làm khó cậu rồi ư?

Ở bên cạnh, Tiêu Dương khế cười nói.

Bạch Húc Húc cười ha ha một tiếng, bước dài tới phía trước, nói:

- Được ! Hôm nay tiểu gia muốn gặp Thần giết Thần! Gặp Phật giết Phật!

- Này...

Tiêu Dương vội vàng kéo Bạch Húc Húc lại, nói nhỏ:

- Đừng cười, giữ khuôn mặt tức giận!

Lòng Bạch Húc Húc chấn động một cái.

Thoáng cái mình trở nên quá vui vẻ cho nên thiếu chút nữa đã quên mất hôm nay mình "tức giận" tới đây là để hả giận cho chị cải

Khuôn mặt lập tức lộ vẻ tức giận, gân xanh trên trán gồ lên. Trong nháy mắt, vẻ mặt tức không kiêm được xuất hiện trên mặt y, giơ cao cây gậy bóng chày trong tay, nổi giận gầm lên một tiếng:

- Trịnh Thu, con mẹ nó, mi cút ra đây cho tiểu gial Thoáng cái, giọng nói này truyền khắp cả tòa nhà lớn!

Tất cả mọi người đều đang rung động.

Trước cửa chính xuất hiện một đám người võ trang đầy đủ đã làm cho không ít người lộ vẻ hoảng sợ, thậm chí còn có người nghi ngờ người tới là kẻ cướp! Hơn nữa còn có người đã nhanh chóng báo cảnh sát.

- Tiểu gia cho mi ba giây, lập tức cút ra đây! Nếu không, tiểu gia sẽ đập đoàn Hắc Sơn của mi thành bụi phấn!

Bên cạnh, Tiêu Dương không tự chủ được tránh qua mấy bước, hắn sợ mình bị lây vẻ kiêu căng phách lối từ chỗ Bạch Húc Húc.

- Bal Hai! Một!

Đôi mắt của Bạch Húc Húc trợn to như chuông đồng, có vẻ giận không kiêm được, y nói:

- Trịnh Thu, mi dám không để ý tới lời nói của tiểu gia? Được! Mi không ra... Đừng trách tiểu gia không khách khí!

Tất cả mọi người ngơ ngác đứng ngay tại chỗ.

Ba giây!

Cho dù Trịnh tổng có mặt trong cao ốc, y cũng không thể xuất hiện trước mặt các người trong vòng ba giây được.

Đây rõ ràng là tới gây chuyện mài

Thế nhưng, dù biết thì đã sao, mười khẩu súng máy kia y như dao đòi mạng đang gác trên cổ tất cả mọi người. Cả cơ thể lạnh như băng, lúc này, không ai dám bước ra ngăn cản Bạch Húc Húc.

Bạch Húc Húc vung tay lên, lập tức dẫn theo mười một người tính cả Tiêu Dương vọt vào bên trong đại sảnh.

Âm!

Một gậy nện lên mặt bàn trước đài.

Trợn mắt nhíu mày, y tỏ vẻ tức giận nhìn chằm chằm cô gái xinh đẹp mặt sườn xám trước mặt. Mặt đằng đằng sát khí, không có chút thương tiếc nào, y hỏi:

- Trịnh Thu ở đâu?

Ở bên cạnh, Tiêu Dương than thầm:

- Quả nhiên vẫn là thằng nhóc, tạm thời vẫn có thể miễn dịch với người đẹp.

Lúc này, cô gái kia bị dọa tới mức mặt tái mét, vội vàng lắc đầu nói:

- Tôi... Tôi không biết! Hôm nay vẫn chưa thấy Trịnh tổng đi làm.

Không chỉ mình Trịnh Thu, hiện giờ mới tám giờ sáng, người trong tập đoàn Hắc Sơn đi làm không được bao nhiêu.

- Không biết?

Bạch Húc Húc mừng thầm trong lòng, không có mặt càng tốt, như vậy mình có thể danh chính ngôn thuận đập phái

Mặt đầy giận dữ, cứ như giận quá hóa cười, y nói:

- Tốt! tốt! Tốt cho Trịnh Thu cháu con rùa! Để tiểu gia xem thử mi có thể trốn tới lúc nào! Chỉ có Tiêu Dương mới biết Bạch Húc Húc không phải là giận quá hóa cười, y đang thật sự cười vui vẻ!

- Người đâu! Hung hãn đập cho tiểu gia! Bắt đầu từ lầu một, thứ gì có thể đập cứ đập hết cho tiểu gial

Vẻ tàn nhẫn xuất hiện trong đôi mắt của Bạch Húc Húc, liếc nhìn mọi người xung quanh, y nói bằng giọng đầy sát khí:

- Ai dám ngăn cản, nổ súng bắn hạ người đói

Trong nháy mắt, câu nói này làm cho tất cả mọi người đứng tại chỗ run lên như ve sầu mùa đông, đồng thời, cả đám người rối rít né tránh.

Không ai dám dùng mạng mình để đùa.

- Đập!

Giờ phút này, sắc mặt của Bạch Húc Húc trang nghiêm như một tướng quân cổ đại. Một tay nắm giữ trăm vạn hùng binh, tay còn lại cầm Thượng Phương Bảo Kiếm, lóe lên những tia sáng chói mắt dưới ánh mặt trời. Sau lưng y là tiếng hô "giết" của thiên quân vạn mãi ! I

Khí thế như nhaul

Có điều, từ "giết" tới miệng của Bạch Húc Húc đã biến thành "đập"!

Một hồi tiếng thét chói tai vang lên!

Bạch Húc Húc thổi kèn hiệu, bản thân y lại gánh trách nhiệm công kích. Đôi mắt đầy lửa giận đang phun trào, quơ gậy bóng chày trong tay, y xông tới phía trước. Trước hết, y đập nát bét toàn bộ máy tính trên đài!

Cô gái mặc sườn xám kia bảy hồn đã mất sáu. Thét lên một tiếng chói tai, cô run rẩy ngồi chôm hổm trên mặt đất.

Hung ác đập mấy gậy, Bạch Húc Húc cảm thấy vẻ sung sướng dâng lên trong lòng một cách tự nhiên. Ngay lập tức, y ha ha cười to, có điều, ý thức được chuyện này không ổn, y vội vàng che miệng lại. Liếc nhìn xung quanh một cái, thấy không có ai chú ý tới mình. Vì vậy, khí phách lóe lên trong mắt, y giơ cây gậy bóng chày lên rồi hung hăng đập xuống.

Trong đại sảnh to lớn, những tiếng thủy tỉnh vỡ vụn không ngừng vang lên, không ngừng hòa trộn với nhau.

- Quá thô lỗ.

Tiêu Dương lắc đầu than nhẹ, nhìn mọi người đang ra sức đập phá, một lúc lâu sau, hắn thở dài nói:

- Có điều, cũng khó trách, ai bảo Trịnh Thu lại trêu chọc cháu trai ruột của Tổng tư lệnh quân khu thủ đô, Bạch Thiên Mệnh! Nếu Bạch công tử không nhìn thấy Trịnh Thu, sợ rằng hành động đập phá này sẽ còn tiếp tục diễn ra.

Tiêu Dương thở dài một hơi rồi lâm bầm lầu bầu.

Lúc này, sau lưng Tiêu Dương có một bóng người vốn đang ngồi trên mặt đất. Vẻ hoảng sợ không thể che giấu lóe lên trong đôi mắt y, y vội vàng, lặng lẽ lui ra phía sau...

Khóe miệng của Tiêu Dương hơi nhếch lên, một nụ cười không muốn cho người khác thấy xẹt qua.

Hắn cố ý nói cho người của tập đoàn Hắc Sơn biết thân phận của Bạch Húc Húc!

Hôm nay trắng trợn tới chỗ này, chỗ dựa dẫm là gì? Mười tên quân nhân võ trang đầy đủ chỉ để chấn nhiếp ngoài mặt thôi. Thứ chính thức dựa vào chính là thân phận đủ để rung động tất cả mọi người của Bạch Húc Húc.

Không biết thân phận của Bạch Húc Húc, Tiêu Dương có thể bảo đảm, không tới mười phút, nhất định sẽ có người của tập đoàn Hắc Sơn cường lực ngăn cản hành động đánh đập của Bạch Húc Húc! Thế nhưng, sau khi thân phận của Bạch Húc Húc được công khai, kết quả sẽ khác ngay. Tiêu Dương tự hỏi, dù gan Trịnh Thu lớn bằng trời đi nữa, y cũng không dám công khai đắc tội Bạch Húc Húc trước mắt mọi người.

Đây chính là sự chấn nhiếp của quyên thết

- Đi! Lên lầu hail

Máu trong người thằng nhóc sắp sôi sùng sục, giơ gậy bóng chày lên, suýt chút nữa y đã cười thành tiếng. Khuôn mặt giận dữ lúc nào cũng lộ ra ngoài, ngực nhanh chóng nhấp nhô, y cười lạnh một tiếng rồi rống lên:

- Trịnh Thu, mi thật sự chìm luôn ư, thức thời thì lên tiếng trả lời tiểu gia! Nếu không, hôm nay tiểu gia không đập toàn bộ tập đoàn Hắc Sơn của mi một lần, tiểu gia sẽ thấy có lỗi với danh tiếng của Tổng tư lệnh Bạch Thiên Mệnh!

Sau khi Bạch Húc Húc lớn tiếng công khai thân phận của mình, ngay lập tức có không ít người hít vào một hơi khí lạnh.

Vốn thì có không ít người hi vọng nòng cốt của tập đoàn Hắc Sơn đi ra thu thập những người này. Giờ nghe được câu này, ý nghĩ kia lập tức biến mất. Bọn họ chỉ có thể mong mỏi tên tiểu sát tinh này rời khỏi hoặc là Trịnh tổng xuất hiện mà thôi.

Đoàn người cuồn cuộn giết lên tâng hail

- Đừng nương tay! Đập hết cho tôi!

Bạch Húc Húc vung một gậy đập vào máy tính rôi đảo mắt nhìn xung quanh. Tầng hai là phòng làm việc lớn, mỗi chỗ làm việc cách nhau một khoảng, hơn nữa, trên mỗi bàn làm việc còn đặt một cái máy tính.

Hai mắt Bạch Húc Húc sáng lên, y ra lệnh:

- Đập!

Âm!

Âm...

Âm! Âm! Ầm!

Tiếng đập phá vang lên khắp nơi...

Mặc dù chỉ có mười mấy người, thế nhưng tốc độ đập phá không hề chậm, nhất là Bạch Húc Húc. Giống như đang diễn luyện côn pháp của mình, y một đường tiến lên, máy tính ở hai bên bể tan tành một cách rất dứt khoát!

Trong phòng làm việc ở tâng năm!

Trương Tiều u ám đi ra ngoài, sau lưng y là lượng lớn thành viên nòng cốt của tập đoàn Hắc Sơn.

Y nhận được tin có người làm loạn ở tập đoàn Hắc Sơn, lúc này Trịnh Thu không có mặt ở tập đoàn cho nên Trương Tiều phải xử lý chuyện này.

- Rốt cuộc là nhóm thần tiên nào lại dám tới tập đoàn Hắc Sơn làm loạn!

Trương Tiều dẫn người xông thẳng tới thang máy...

- Quản lý Trương! Quản lý Trương!

Một bóng người thở hồng hộc xông tới, nói:

- Không được! Không được! Người... Người tới quấy rối lại là... cháu trai ruột của Tổng tư lệnh Bạch Thiên Mệnh! Một tích tắc này, sắc mặt Trương Tiều chấn động mạnh! - Mau báo cho Trịnh tổng!
Bình Luận (0)
Comment