Chương 237: Để xem mi có mời được Như Lai không?
Chương 237: Để xem mi có mời được Như Lai không?Chương 237: Để xem mi có mời được Như Lai không?
Âm!
Âm! Âm! Âm! Âm! Âm!
Một màn hình LCD bị nện loạn bốc lên khói trắng, kèm theo đó là một tiếng rống to:
- Giỏi cho Trịnh Thu! Lại không coi tiểu gia ra gì! Đập! Ra sức đập cho tôi!
Bên trong cơn "giận giữ”, Bạch Húc Húc cố nén việc muốn cười như điên. Những người xung quanh đứng nhìn, cả đám câm như hến, khuôn mặt y không ngừng co quắp lại, vẻ mặt trở nên dữ tợn, nhìn còn đáng sợ hơn khuôn mặt giận dữ vạn lần!
Dường như y đang phát tiết!
Phát tiết lửa giận từ chuyện Trịnh Thu không ra gặp y.
Về phân lý do...
Bạch Húc Húc không nói, cũng không có ai đoán được Trịnh Thu đắc tội tên nhị thế tổ tới từ thủ đô này ở chỗ nào!
Y xuất hiện quá mức đột nhiên, không ai ngờ được mới sáng sớm đã gặp chuyện thế này.
Bao gồm cả Trịnh Thu.
- Nghĩ biện pháp cản họ lại! Nhớ, không được đắc tội quá mức.
Đầu bên kia điện thoại, Trịnh Thu u ám dặn dò Trương Tiều một tiếng, khuôn mặt xẹt qua một tia khó chịu. Một lúc lâu sau, y từ từ nói:
- Hiện tại tôi không thể đi được, có tình huống gì, lập tức báo cho tôi biết.
- Dạ, Trịnh tổng.
Sau khi cúp điện thoại, Trương Tiều khoát tay với đám người phía sau, y nói:
- Đi, xuống dưới xem.
- Thủ đô, tổng tư lệnh Bạch Thiên Mệnh?
Trong một kho hàng hơi tối tăm, mắt Trịnh Thu lóe lên vẻ sợ hãi, khó hiểu. Y tự hỏi, mình chưa bao giờ đắc tội nhân vật quyền thế tới vậy, sao lại có chuyện bị người ta trả thù?
Suy nghĩ một lúc, mắt Trịnh Thu quét qua những bóng người đang đóng gói, chuyên chở phía trước, vội vàng la lên:
- Mọi người nhanh tay lên!
Tối nay là thời gian giao hàng, nhóm hàng này rất quan trọng, Trịnh Thu không dám có chút lười biếng nào.
- Tiến lên!
Bạch Húc Húc vung tay lên, lầu hai đã bị đập bảy tám phần, y lập tức vung tay dẫn người lên lầu ba.
- Đập tới mỏi tay luôn rồi!
Bạch Húc Húc đi tới bên cạnh Tiêu Dương rồi than khổ, thế nhưng, vẻ vui sướng trên mặt y lại khó có thể che giấu.
- Đập thì đập, bảo mọi người chú ý một chút, coi chừng con chó tập đoàn Hắc Sơn tới đường cùng quay người cắn ngược! Còn nữa, nhanh chóng lên lầu tám, tới chỗ phòng làm viêc của Trịnh Thul
Tiêu Dương nói nhỏ, hai người sóng vai đi lên lầu ba.
Vừa mới lên tới lâu ba, lúc này, mười quân nhân lên trước đã đứng thành một hàng, lạnh lùng nhìn phía trước.
- Đứng đó làm gì?
Bạch Húc Húc tỏ vẻ phách lối, y đi đứng, ăn nói ngang ngược như cua. Cầm gậy bóng chày trong tay, liếc mắt nhìn đám người đang cản trước mặt, giọng nói chứa đầy vẻ ngạo mạn, y hỏi:
- Mi là ai.
Nụ cười treo trên mặt Trương Tiều, hơi khom người với Bạch Húc Húc gật đầu chào hỏi:
- Kẻ hèn này là quản lý của tập đoàn Hắc Sơn, Trương Tiều. Xin hỏi, vị này có phải là Bạch công tử không?
- Thằng khốn!
Bạch Húc Húc giận tím mặt, y nói:
- Bạch công tử là cách gọi mà đám rác rưởi các người có thể gọi ư?
Y vừa dứt lời, nụ cười trên mặt Trương Tiều cứng lại vài phần.
Y biết Bạch Húc Húc cố ý tới gây chuyện. Thế nhưng, y lại không ngờ rằng mình chỉ vừa mở miệng nói một câu đã bị quát mắng, vì vậy, y sửng sốt đứng đó, một câu cũng không nói thành lời.
- Chuyện này... Chuyện này...
- Gọi Bạch đại công tử!
Bạch Húc Húc liếc mắt nhìn Trương Tiều, nói bằng giọng vô cùng kiêu căng.
- Vâng, vâng, Bạch đại công tử.
Trương Tiều thầm lau vài giọt mồ hôi lạnh, trong lòng mơ hồ có một dự cảm không tốt. Tên công tử quần áo lụa là trước mặt này sợ rằng không dễ đối phó.
Cười xòa một tiếng, y nói:
- Bạch đại công tử, ngài tới tập đoàn Hắc Sơn chúng tôi chơi, không bằng hãy để tôi làm chủ, xin Bạch đại công tử hãy nể mặt, đi uống một chén trà với tôi, được không?
- Dựa vào cái gì tiểu gia phải nể mặt mi?
Bạch Húc Húc liếc xéo Trương Tiều, vẻ mặt vô cùng khinh thường. Đồng thời, lửa giận xuất hiện trong con ngươi, y hỏi:
- Còn nữa, mi là cái thá gì? Trịnh Thu đâu? Hôm nay không gặp được Trịnh Thu, tiểu gia thê không bỏ qual
Sau khi nói những lời này, Bạch Húc Húc còn âm thầm liếc nhìn Tiêu Dương đang đứng bên cạnh. Sự bội phục dâng lên trong lòng y. Với tính khí bên ngoài bình thường, bên trong bụng xấu của Bạch Húc Húc, mặc dù đã được Tiêu Dương dạy dỗ, thế nhưng, trong nhất thời, y vẫn khó có thể trở thành một công tử quần áo lụa là thật sự.
Những câu đối thoại thế này đều là Tiêu Dương dự liệu từ trước cho nên dạy cho Bạch Húc Húc. Hơn nữa, thằng nhóc này vốn rất có thiên phú trong mặt này, cho nên y diễn rất nhập vai.
Khuôn mặt của Trương Tiều thay đổi vài lần, một lúc sau, y cười bồi nói: - Bạch đại công tử, hôm nay Trịnh tổng có việc không ở công ty, nếu không, ngài lên phòng làm việc của tôi ngôi chờ một lúc, được không?
Trương Tiều dùng kế hoãn binh.
Bạch Húc Húc liếc mắt nhìn Trương Tiều, khóe miệng nhếch lên, nói bằng giọng cực kỳ khinh thường:
- Dựa vào cái gì mà tiểu gia phải nghe lời mi? Theo ta thấy, con rùa đen Trịnh Thu kia biết tiểu gia tới tìm y báo thù cho nên trốn trước rồi.
- Không dám, không dám.
Trương Tiều vội vàng giải thích:
- Trịnh tổng thật sự có việc gấp không thể tới được.
- Vậy mi nói xem, y đang ở đâu?
Bạch Húc Húc nhíu mày hỏi.
Trương Tiều vội nói:
- Hôm nay, Trịnh tổng có cuộc hẹn với khách hàng, tôi cũng không biết y đang ở đâu.
- Nói bừal
Bạch Húc Húc một lần nữa giận tím mặt, y tức giận nói:
- Có khách hàng nào quan trọng hơn cả tiểu gia? Bây giờ mi có hai lựa chọn, thứ nhất, lập tức gọi điện thoại cho Trịnh Thu, để tiểu gia nghe máy! Thứ hai, cút sang một bên, hôm nay tiểu gia muốn đập nát cái tập đoàn Hắc Sơn này!
Sắc mặt Trương Tiều thay đổi mạnh.
Chân chờ một lúc...
- Đập!
Bạch Húc Húc ra lệnh.
Mười bóng người nhanh chóng tản ra, tay giơ côn lên. Trong nháy mắt, tiếng thủy tinh vỡ vang lên, lúc này, sắc mặt đám người đứng sau lưng Trương Tiều không ngừng thay đổi. Thậm chí, có người còn định xông lên ngăn cản. Có điều, sau khi nghe mệnh lệnh tiếp theo của Bạch Húc Húc, không còn ai dám bước ra.
- Ai ngăn cản, đánh gục tại chỗiI
Giọng nói rét lạnh, sát khí đằng đằng!
Trương Tiều mới bước tới một bước đã ngừng chân, xung quanh tai không ngừng vang lên những tiếng thủy tinh bị phá hủy. Tâm thần của Trương Tiều đã hoàn toàn hoảng loạn. Một lúc lâu sau, cắn chặt răng, y vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Trịnh Thu.
- Tình huống sao rồi?
Giọng nói trâm thấp của Trịnh Thu vang lên.
Trương Tiều liếc mắt nhìn thằng nhóc trước mặt, mặt lộ vẻ cười khổ, nói:
- Trịnh tổng, Bạch đại công tử nhất định muốn gặp ngài...
- Đưa điện thoại cho tôi!
Bạch Húc Húc quát to một tiếng. Trương Tiều run run người, sau khi nói với Trịnh Thu một tiếng, y vội vàng đưa điện thoại tới.
Bạch Húc Húc ra hiệu cho Tiêu Dương nghe điện thoại.
Tiêu Dương cầm điện thoại, hơi ép thấp giọng, từ từ lên tiếng:
- Trịnh Thư?
- Là tôi...
Đầu bên kia điện thoại, giọng của Trịnh Thu vẫn còn bình tĩnh, trực tiếp mở miệng nói:
- Không biết tập đoàn Hắc Sơn của tôi chọc giận Bạch công tử chỗ nào, xin Bạch công tử nói rõ, tôi nhất định sẽ cho Bạch công tử một câu trả lời.
- Anh rất thức thời.
Tiêu Dương híp mắt lại, cười lạnh hỏi:
- Thế nhưng, chuyện liên quan tới tính mạng của Bạch đại tiểu thư, không biết Trịnh tổng sẽ trả lời thế nào?
- Đại tiểu thư của Bạch gia?
Trịnh Thu sửng sốt, khó hiểu nói:
- Ý của Bạch công tử là...
Tiêu Dương cười, vẻ khinh miệt lạnh lùng lóe lên trong đôi mắt hắn.
- Tôi rất thích giao thiệp với kẻ giả ngây giả dại, bởi vì như vậy, tôi có thể phát tiết thoải mái hơn!
Tiêu Dương liếc mắt nhìn những người đang đập phá, nụ cười càng tăng lên. Bỗng nhiên, khi Trịnh Thu đang tỏ vẻ không hiểu, hắn từ từ nói:
- Tôi nghĩ chắc là Trịnh tổng cũng biết chuyện chuyến xe lớn chạy ra từ tập đoàn Hắc Sơn cùng với chuyện cảnh sát bắn nhau với bọn cướp diễn ra ngày hôm qua.
Nghe vậy, sắc mặt Trịnh Thu lập tức thay đổi, cố giữ bình tĩnh, nói:
- Sau khi chuyện đó xảy ra, cảnh sát Minh Châu từng tới điều tra. Mặc dù chiếc xe kia chạy ra từ tập đoàn Hắc Sơn, thế nhưng, đó không phải là xe của tập đoàn chúng tôi. Hơn nữa, người chết trong xe cũng không phải người của tập đoàn Hắc Sơn. Bạch công tử, nếu như có mạo phạm ở chỗ này, đây rõ ràng chỉ là một sự hiểu lầm.
- Hiểu lầm?
Tiêu Dương cười lạnh nói:
- Nếu như chị ruột của anh vì thứ gọi là hiểu lâm này bị côn đồ bắn bị thương, bây giờ sống chết không rõ, anh còn nghĩ đây chỉ là một hiểu lâm nữa không?
Trịnh Thu hoàn toàn mộng!
Y hiểu được ý nghĩa của câu nói này.
Trong vụ bắn nhau ngày hôm qua, thiên kim của Bạch gia vừa vặn bị trúng đạn, hơn nữa vết thương còn rất nghiêm trọng! Hiện tại, người nhà họ Bạch tới đòi câu trả lời! Giờ khắc này, Trịnh Thu có cảm giác dường như mình đang vác đá đập chân mình.
Rốt cuộc là vị Đại tiểu thư kia không mai hay là mình xui xẻo. Kế hoạch này vốn không chê vào đâu được, thế nhưng, không ai ngờ được, sau khi kế hoạch này hoàn thành, lại dẫn tới một sát tinh!
- Bạch công tử... Trịnh Thu sửa sang suy nghĩ của mình, trâm giọng nói:
- Cảnh sát đã điều tra qua, chuyện này quả thật không có liên quan gì với tập đoàn Hắc Sơn...
- Tôi không quan tâm cảnh sát có điều tra chưa, nói tóm lại, chiếc xe kia chạy ra từ tập đoàn Hắc Sơn, vậy thì chuyện này chắc chắn có liên quan với tập đoàn Hắc Sơn!
Giọng nói lạnh lùng của Tiêu Dương vang lên, tức giận nói:
- Họ Trịnh, mi nghe cho rõ đây, hôm nay ông phải tìm cho ra hung thủ hại chị ông! Tốt nhất mi hãy nhanh chóng xuất hiện trước mắt ông, cho ông một câu trả lời. Nếu không, hôm nay ông nhất định sẽ đập nát tập đoàn Hắc Sơn!
- Bạch công tử, ngài đừng xúc động!
Trịnh Thu vội vàng lên tiếng.
- Đừng xúc động? Nếu là mi, mi có thể không xúc động không?
Tiêu Dương nổi giận hét to một tiếng rồi cười lạnh nói:
- Ông cho mi biết, hôm nay ông muốn đập phá mọi thứ như đại náo thiên cung, để xem mi có mời được Như Lai không?
Sắc mặt Trịnh Thu lập tức thay đổi!
- Vậy thôi!
Tiêu Dương cười lạnh một tiếng rồi hung hãn ném điện thoại trên tay xuống đất!
Một tiếng loảng xoảng giòn tai vang lên, điện thoại di động vỡ nát!
Tiêu Dương gật đầu mỉm cười với Bạch Húc Húc, hỏi:
- Thiếu gia, tôi nói có đúng không?
Bạch Húc Húc cười ha ha một tiếng rồi nói:
- Không sai, ý của anh chính là ý của tôi!
- Ha hai
Bạch Húc Húc hưng phấn lên tiếng, giơ gậy bóng chày trên tay lên nói:
- Để xem mi có mời được Như Lai không? Tôi thích câu này! Để tiểu gia xem thử Như Lai của tập đoàn Hắc Sơn đang ở đâu? Hung hăng đập cho tiểu gial ! I
Bạch Húc Húc vung tay lên, hành động đập phá càng nhanh, càng mạnh hơn!
Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!
Một đường đập tới!
Đám người Trương Tiều chỉ có thể đứng một bên tức giận nhìn chứ không dám nói gì. Bên phía Trịnh Thu vẫn chưa truyên tới mệnh lệnh mới, cả đám người chỉ có thể đứng một bên gấp gáp chứ không dám có bất cứ động tác nào khác.
- Phòng làm việc của Trịnh Thu ở đâu?
Bạch Húc Húc đột nhiên liếc xéo Trương Tiều.
Trương Tiều sững sờ, nhất thời không nói nên lời.
VùiI
Gậy bóng chày hung hăng nện lên người Trương Tiều. - AI
Một tiếng gào thét thê lương vang lên, Trương Tiều ngã quy xuống đất, ngẩng đầu hô:
- MI...
Một tíc tắc này, dường như có một luồng lực lượng kỳ lạ tuôn ra từ trên người Trương Tiều, có điều, trong nháy mắt, lực lượng này đã thu liễm lại.
- Lực lượng của Chúc Tính giả?
Lòng Tiêu Dương run nhẹ một cái, con ngươi hơi co lại, nhìn chằm chằm vào Trương Tiều.