Chương 238: Mi cũng rất thông minh!
Chương 238: Mi cũng rất thông minh!Chương 238: Mi cũng rất thông minh!
Trong chớp nhoáng này, mặt Tiêu Dương có thêm mấy phần cảnh giác, im hơi lặng tiếng bước tới gân Bạch Húc Húc.
Hắn không hi vọng thằng nhóc này bị Trương Tiều cùng đường quay đầu lại cắn một cái, hơn nữa, hắn cũng không biết thuộc tính của Trương Tiều là gì, vì vậy lo trước khỏi họa vẫn tốt hơn!
- Có nghe không? Phòng làm việc của Trịnh Thu ở đâu?
Bạch Húc Húc còn không hết giận, hung hăng đạp Trương Tiều một cái.
Lúc này, Trương Tiều đang kiêm nén lửa giận trong lòng, y biết mình có thể giết thằng nhóc trước mắt này một cách nhẹ nhàng, không hề tốn sức! Thế nhưng, Trương Tiều lại không thể không kiêng ky thân phận phía sau của thằng nhóc này.
Giết Bạch Húc Húc, sợ rằng tập đoàn Hắc Sơn cũng xong luôn, người đầu tiên mà Trịnh Thu không buông tha chính là mình.
Bạch Húc Húc trợn mắt nhìn chằm chằm Trương Tiều, dường như y đang chuẩn bị ra tay lần nữa.
- Ở... Ở phía trên.
Trương Tiều không thể không lựa chọn khuất phục Bạch Húc Húc, cưỡng ép nuốt cơn giận trong lòng xuống, y vâng vâng dạ dạ đi phía trước.
Bạch Húc Húc đầy ngang ngược càn rỡ đi phía sau, tư thế này giống con nhà giàu trăm phần trăm. Ở bên cạnh, Tiêu Dương trố mắt nghẹn họng thâm nghĩ:
- Đây là bản chất của y ư? Hay là thằng nhóc này diễn quá nhập vai.
Tiêu Dương thâm than một câu rồi đi sát phía sau.
Có lẽ do đập mệt rồi cho nên một đường đi qua mấy tâng lầu, Bạch Húc Húc vẫn không hạ lệnh đập phá, y chỉ liếc mắt một cái rồi bước tới phía trước.
- Phía trước... Phía trước chính là phòng làm việc của Trịnh tổng.
Trương Tiều xoay người lại cười khổ nói:
- Bạch đại công tử, hiện tại Trịnh tổng thật sự không có trong tập đoàn...
- lm miệng!
Bạch Húc Húc tức giận quá to một tiếng, lạnh lùng nói:
- Cứ coi như thằng cháu con rùa Trịnh Thu rút đầu không ra đi, tiểu gia sẽ chờ y trong phòng làm việc của y, dù thế nào đi nữa, hôm nay tiểu gia cũng phải có được câu trả lời!
- Bạch đại công tửi
Trương Tiều thấy Bạch Húc Húc muốn xông vào bên trong, không nhịn được mở miệng kêu một tiếng.
Bạch Húc Húc xoay người lại cười lạnh nói:
- Mi nghe cho kỹ rồi chuyển lời cho Trịnh Thu, tốt nhất là hãy cầu nguyện chị ông không có chuyện gì, nếu không, ông muốn san bằng tập đoàn Hắc Sơn!
Đằng đăng sát khí!
Mặc dù đây chỉ là diễn xuất, thế nhưng, nếu Bạch Khanh Thành thật sự xảy ra chuyện, sợ rằng mấy phương thế lực kể cả tập đoàn Hắc Sơn sẽ phải gánh chịu lửa giận của nhà họ Bạch! Mướợn nhờ khí thế của câu nói này, Bạch Húc Húc đạp mạnh một đạp lên cửa phòng làm việc.
Âm!
Một tiếng vang thật lớn vang lên.
Cửa phòng cũng không mở ra như tưởng tượng của Bạch Húc Húc, lực phản chấn mạnh mẽ suýt chút nữa đã làm cho thằng nhóc này té xuống.
Trong chớp nhoáng này, mặt thằng nhóc trở nên giận không kiêm nổi, mặt trầm xuống, liếc nhìn Trương Tiều, nói:
- Mở cửa ral
Trương Tiều khổ sở lên tiếng:
- Bạch đại công tử, trước giờ chỉ có Trịnh tổng mới có chìa khóa dùng để mở cửa phòng làm việc của mình, bọn tôi không được phép tùy ý vào.
- Hừi
Bạch Húc Húc cười lạnh một tiếng rồi nói:
- Mi cho rằng tiểu gia không có cách nào ư?
Bạch Húc Húc nhẹ nhàng xoay nắn bắp đùi một lúc rồi lui ra mấy bước, dường như y đang tích tụ lực lượng.
Một lúc sau...
Bạch Húc Húc khoát tay ra dấu cho Tiêu Dương, nói:
- Tiến lên
Tiêu Dương liếc mắt nhìn thằng nhóc chết vì sĩ diện này. Thâm khinh bỉ một lúc, sau đó, hắn bước tới mấy bước rồi đột nhiên đạp mạnh một cước...
Rầm râm!
Cửa phòng làm việc cứ như bị một trận cuồng phong quét qua, gân như không có chút chống đỡ nào, nó đã bị mở ra, hơn nữa cánh cửa còn chấn động một lúc.
Lúc này, sắc mặt Trương Tiều hơi thay đổi, ánh mắt không nhịn được liếc nhìn Tiêu Dương một cái. Sắc mặt y hoàn toàn trở nên u ám, chỉ có thể trơ mắt nhìn Bạch Húc Húc ra lệnh cho người vọt vào. Sau đó, khi Bạch Húc Húc bước đi vào, Trương Tiều cũng định vào theo...
- Đứng lại cho tiểu gial
Bạch Húc Húc quay đầu lại la to, phẩy tay một cái, y nói:
- Tiểu gia vào trong, mi vào theo làm gì?
- Tôi... Tôi...
Sắc mặt của Trương Tiều không ngừng thay đổi. Một lúc lâu sau, y miễn cưỡng nở nụ cười rồi nói:
- Bạch đại công tử, tôi theo vào để ngài tiện sai bảo.
- Chỉ có chó mới theo sát chủ nhân từng bước!
Bạch Húc Húc nói một câu không khách khí, liếc mắt nhìn Trương Tiều, hỏi:
- Mi là chó à?
Nghe vậy, ánh sáng lóe lên mấy lần trong đôi mắt Trương Tiều, quả đấm của y nhịn không được nắm chặt lại. Một lúc lâu sau, cả người như co rút lại, y hít sâu môt hơi rồi rút cái chân đã bước một bước vào phòng lại.
Rầm!
Cửa phòng đóng kín.
Lúc này, có một giọng nói từ bên trong truyền ra:
- Ngay cả chó cũng không bằng.
Một thoáng này, Trương Tiều cảm thấy mặt mình đã phồng to hết sức, cắn chặt hàm răng, gân xanh trên cánh tay không ngừng gồ lên!
Nếu không phải sức chịu đựng của Trương Tiêu tương đối mạnh, sợ rằng lúc này y đã vọt vào liền mạng với Bạch Húc Húc rồi.
Một hồi tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên.
Có người đưa Trương Tiều điện thoại, nói:
- Trịnh tổng.
Trương Tiều dời sang mấy bước, nói nhỏ:
- Trịnh tổng, bọn họ đang ở trong phòng làm việc của ngài.
Mặt Trịnh Thu lúc trắng lúc xanh.
Tiêu Dương hỏi y có mời được Như Lai không? Trịnh Thu đã thử liên lạc không ít người, thế nhưng, khi nghe tới chuyện cháu trai ruột của Bạch Thiên Mệnh tới trả thù cho chị mình, cả đám lập tức câm như hên rối rối rít né tránh.
Sau khi điều tra sơ qua, Trịnh Thu đã hiểu được nguyên nhân câu chuyện.
Thiên kim của Bạch gia đang nằm viện, chưa biết sống chết thế nào, nếu đổi là mình, có quyền lực và bối cảnh như vậy, làm gì có chuyện mình bỏ qua! Cho dù Trịnh Thu có thời gian chuẩn bị, dù có biết được người nhà họ Bạch tới Minh Châu, y cũng không có cách nào dự liệu được chuyện người nhà họ Bạch sẽ tìm tới cửa.
Vì vậy, với hành vi của Bạch Húc Húc, chỉ cần là người sáng suốt đều có thể nhìn ra y đang cố ý gây chuyện, thế nhưng, không khó để hiểu nguyên nhân. Nếu thật sự như thế, Trịnh Thu ngược lại không có bao nhiêu lo lắng, dù sao thì đập vài tâng lầu, nhiều lắm chỉ là tổn thất chút tài sản mà thôi. Thế nhưng, nếu bọn họ đánh bậy đánh bạ, làm lộ ra thứ không nên làm lộ trong phòng làm việc của mình...
- Trịnh tổng, làm sao bây giờ?
Trương Tiều không nhịn được hỏi một câu.
Đầu bên kia, Trịnh Thu yên lặng một lúc lâu, sau đó từ từ mở miệng nói:
- Cho dù thế nào, tuyệt đối không thể để bọn họ phát hiện phòng bí mật trong phòng làm việc, nếu không, tập đoàn Hắc Sơn chúng ta hoàn toàn xong!
- Nếu như...
Trương Tiều chần chờ nói:
- Bị bọn họ đánh bậy đánh bạ làm lộ ra...
- Giết!
Mắt Trịnh Thu lóe lên ánh sáng lạnh, sát cơ lộ ra trên khuôn mặt, lạnh lùng nói bằng giọng đằng đằng sát khí:
- Hơn nữa, nhất định phải giết sạch toàn bộ, lưu toàn bộ bọn chúng lại!
Nghe vậy, sắc mặt Trương Tiều chấn động mạnh, y la lên:
- Trịnh tổng, đó là...
- Tôi không cần biết bọn họ có lai lịch gì!
Trịnh Thu hung ác nói:
- Nếu bí mật trong phòng bí mật bị phát hiện, tập đoàn Hắc Sơn và chúng ta sẽ xong đời! Nếu đã như vậy, đường nào cũng chết, không bằng liều một lần, giết sạch toàn bộ bọn họ! Nghe rõ không?
Miệng Trương Tiều há ngậm vài lần...
Một lúc lâu sau, y gật đầu nói:
- Thuộc hạ hiểu rồi!
Trương Tiều thật sự hiểu rõ, y không chỉ hiểu rõ chuyện này, y còn hiểu tại sao khi xảy ra chuyện lớn tới vậy, Trịnh Thu vẫn còn vững vàng, không hề lập tức chạy về tập đoàn Hắc Sơn!
Y đã sớm có kế hoạch cá chết lưới ráchI
Thế nhưng, dù lưới có rách, Trịnh Thu cũng sẽ có được lý do khác thường, nhất định sẽ có thể thoát khỏi hiềm nghi trong vụ này. Như vậy, chỉ còn lại một khả năng, nếu như đám người Bạch Húc Húc chết, chắc chắn mình sẽ là vậy bị hi sinh.
Hít sâu một hơi, Trương Tiều nhẹ nhàng bước tới gân cửa phòng...
- Tiểu gia nhìn không vừa mắt cái bình kia, đập cho tôi!
Tiếng hô điên cuồng của Bạch Húc Húc lập tức vang lên, bên trong giọng nói này chứa đầy vẻ khinh thường và khiêu khích.
Loảng xoảng!
Bình hoa bể nát.
- Tới đây, cái hồ cá đó, lập tức đập nát cho tôi!
Bạch Húc Húc tiếp tục chỉ đạo:
- Ném cá vàng xuống lầu luôn!
Ngay cả con cá vàng vô tội cũng không bỏ qua.
Có điều, chính vì vậy, Trương Tiều lại yên tâm hơn.
Khi chưa tới thời khắc cuối cùng, y tuyệt đối không nghĩ tới chuyện cá chết lưới rách! Giết Bạch Húc Húc, y chỉ còn con đường chết, đây là sự thật không thể thay đổi, Trương Tiều không dám dính tới chuyện này.
Tiếng đập đồ không ngừng vang lên từ trong phòng.
Bạch Húc Húc đang trút giận!
- Hừ! Cái kệ sách kia che đậy tâm mắt của tiểu gia, hủy nó cho tiểu gial
Bạch Húc Húc quát to một tiếng.
Một tích tắc này, sắc mặt Trương Tiều lập tức thay đổi, tay phải của y theo bản năng nắm lấy chuôi cửa, cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể lao vào giết sạch những người bên trong!
- Chờ đã. Lúc này, có một giọng nói vang lên:
- Công tử, tôi thấy cái kệ sách này rất sang trọng, đẹp đẽ. Theo tôi thì cứ giữ lại, chút nữa bắt Trịnh Thu tặng nó cho chúng ta, ngài thấy sao?
Bạch Húc Húc chần chờ một lúc rồi gật đầu một cái, cười ha ha nói:
- Đề nghị không tệ lắm, bổn công tử từ lúc lên ba đã bắt đầu đọc nhiều sách vở, bây giờ mười mấy tuổi, sách trong nhà đã chất cao như núi, có giá sách này, Trịnh Thu đúng là đã giúp tiểu gia không ít việc.
Lúc này, Trương Tiều đang đứng ngoài cửa thở dài một hơi, đồng thời, y không nhịn được khinh bỉ Bạch Húc Húc một lúc.
Đọc nhiều sách vở?
Ta khinh!
Cho dù cái tên con nhà giàu mi có đọc nhiều sách, sợ rằng cũng chỉ là loại sách dành cho người lớn, không thích hợp cho nhi đồng xem mà thôi.
Tiếng đập đồ không ngừng vang lên, sau khi Bạch Húc Húc nói không đụng tới kệ sách, Trương Tiêu đã thả lỏng hơn một nửa. Thế nhưng, y không ngờ được là trong phòng làm việc lúc này, Tiêu Dương và Bạch Húc Húc đang nhìn nhau rồi cười một tiếng. Đồng thời, trong nụ cười đó còn chứa đựng vẻ đắc ý.
Bạch Húc Húc âm thầm vẫy tay, bốn bóng người nhẹ nhàng đi tới hai bên kệ sách.
Một bên hai người, hai bên đồng thời phát lực!
Dè dặt dời kệ sách cồng kênh này sang một bên, một lúc sau, kệ sách đã bị dời ra ngoài khoảng một thước.
Tiêu Dương và Bạch Húc Húc nhẹ nhàng bước tới...
- Chẳng có gì hết?
Bạch Húc Húc tỉ mỉ quan sát từ trên xuống dưới từ trái qua phải mấy lần, cuối cùng, y nhịn không được nhíu mày nói:
- Đại ca, chẳng lẽ tên Trịnh Quyền gạt chúng ta? Chỗ này ngay cả khác lạ cũng không có, chớ nói chỉ là phòng bí mật.
- Ai nói không có khác lạ?
Tiêu Dương khẽ mỉm cười, hắn chỉ tay về phía trước rồi nói:
- Có ba chỗ khác lại
Bạch Húc Húc ngẩn ra, y khó hiểu nhìn Tiêu Dương.
- Đầu tiên...
Tiêu Dương mỉm cười đánh giá vách tường sau kệ sách, hắn nói:
- Gạch men phía sau kệ sách thoạt nhìn thì giống y như đúc với bên ngoài, thế nhưng, Húc Húc, cậu xem này, mỗi tấm gạch men bên trong đều có một vạch rất nhỏ!
Bạch Húc Húc cẩn thận nhìn mấy lần rồi gật đầu.
- Điểm khác lạ thứ hai chính là bức tranh này...
Tiêu Dương cười nói:
- Ông em Húc Húc, nếu đổi lại là cậu, cậu có treo một bức tranh sau lưng kệ sách, để nó bị che lấp hoàn toàn không? - Đúng vậy!
Bạch Húc Húc giật mình hiểu ra, y nói:
- Nếu đặt kệ sách chỗ này, vậy thì treo bức tranh ở đây làm gì.
- Điểm khác lạ thứ ba...
Tiêu Dương lấy tay quẹt phía sau kệ sách và vách tường một cái rồi thản nhiên nói:
- Nếu như kệ sách bị cố định ở chỗ này một thời gian, mặc kệ quét dọn thế nào đi nữa cũng sẽ có tro bụi, thế nhưng, chỗ này chẳng có chút tro bụi nào cả. Từ những điểm trên, có thể kết luận một chuyện: cái kệ sách này thường xuyên được dời đi
Mắt Bạch Húc Húc sáng lên:
- Thật sự có mật thất?
Rầm! !!
Lúc này, cửa phòng đột nhiên bị mở ra.
Trương Tiều u ám cười gắn nhìn Tiêu Dương, y nói:
- Quả nhiên không hổ là người của Bạch gia, rất thông minhI
Tiêu Dương hơi bất ngờ nhìn Trương Tiều...
Hắn không ngờ mình đã ép thấp giọng tới vậy, Trương Tiêu vẫn có thể nghe được, hơn nữa còn phá cửa mà vào!
Hiển nhiên, mình đã hơi xem thường tên Trương Tiều này.
Lúc này, giọng của Trương Tiều một lần nữa vang lên, dày đặc sát khí.
- Có điều, người thông minh thường sống không thọ.
Nghe vậy, Tiêu Dương hơi nheo mắt lại.
Khóe miệng hơi nhếch lên, hắn nói:
- Mi cũng rất thông minhI