Chương 245: Hắn không phải là thân! Thế nhưng anh là heo!
Chương 245: Hắn không phải là thân! Thế nhưng anh là heo!Chương 245: Hắn không phải là thân! Thế nhưng anh là heo!
Kim giờ chỉ rạng sáng.
Cơn mưa đêm vẫn không ngừng rơi như trước, gió lạnh thấu xương không ngừng thổi qua.
Bắc sáu bảy!
Hai bóng người đang lặng lẽ tới gân chỗ này.
- Chờ đã.
Tiêu Dương đột nhiên ngừng lại, hơn nữa hắn còn kéo Bạch Húc Húc qua một bên.
- Đại ca, sao vậy?
Bạch Húc Húc hỏi một câu theo bản năng.
Tiêu Dương liếc mắt nhìn về phía trước, bây giờ, khoảng cách giữa hai người và kho hàng "Bắc sáu bảy" chỉ chừng một trăm thước. Lúc này, dõi mắt nhìn sang, có thể thấy được trong phạm vi một trăm thước này có không ít người đang mang mang xách xách hàng hóa. Ngoài ra, còn có cả tiếng động của những máy móc đang đội mưa vận chuyển...
- Những người trước mặt không phải là công nhân bốc vác bình thường.
Tiêu Dương đè thấp giọng nói, liếc mắt nhìn qua, hắn nói tiếp:
- Cậu quan sát thật kỹ sẽ phát hiện, mặc dù ngoài mặt bọn họ đang vận chuyển hàng hóa, thế nhưng, ánh mắt của họ lại đang liếc mắt nhìn xung quanh. Hơn nữa, động tác của họ rất khỏe mạnh, họ tuyệt đối không phải người bình thường! Vả lại, cậu nhìn bên hông họ...
Bạch Húc Húc liếc mắt nhìn sang, y có thể loáng thoáng thấy được bên hông vài người có gì đó hơi gồ lên...
- Có súng!
Bạch Húc Húc giật mình một cái.
Tiêu Dương nhẹ nhàng gật đầu một cái, ánh sáng lóe qua đôi mắt, hắn nói:
- Từ những điểm này có thể thấy rõ một chuyện, kho hàng "Bắc sáu bảy" chắc chắn có thứ chúng ta muốn tìm.
Lúc này, Bạch Húc Húc nhịn không được thầm lau mồ hôi lạnh, y nói với giọng may mắn:
- Nếu không phải chúng ta cố ý tới gần kho hàng "Bắc sáu bảy", chúng ta tùy tiện xuất hiện trước mặt những người này, há chẳng phải sẽ bại lộ ngay sao?
Công nhân bốc vác bình thường cho dù nhìn thấy có hai người xa lạ xuất hiện, họ cũng sẽ không để ý, dù sao thì người tới lui ở bến tàu Ngoại Nhất mỗi ngày rất nhiều. Thế nhưng, những người xung quanh kho hàng "Bắc sáu bảy" lại khác, bọn họ đề phòng rất nghiêm với những người lạ mặt xuất hiện trong phạm vi. Nếu hai người Tiêu Dương tùy tiện tới, tỷ lệ bại lộ là rất lớn.
- Đại ca, người trước mặt quá nhiều, hơn nữa mỗi đường đi đều có người chặn, chúng ta vào bằng cách nào?
Bạch Húc Húc cau mày hỏi, phạm vi trăm mét trước mắt lúc này chẳng khác gì lạch trời.
- Cậu có ba nhiệm vụi
Tiêu Dương trầm ngâm một lúc lâu rồi nói. Nghe vậy, Bạch Húc Húc lập tức lên tinh thần, y nói:
- Đại ca cứ nói.
- Đầu tiên, gọi điện thoại thông báo cho Thường Lỗi bảo bọn họ tới gần kho hàng "Bắc sáu bảy", thế nhưng nhất định không được tiến vào khoảng cách trăm mét, lúc nào cũng phải cẩn thận!
- Đã rõi
Bạch Húc Húc không ngừng gật đầu.
- Thứ hai, gọi điện thoại thông báo cho tổng đội Uông, bảo ông ta lập tức dẫn người tới, đừng có đứng canh ở bến tàu Quân Công Lộ nữa. Bên này lúc nào cũng có thể bắn nhau, phải sớm di tản dân chúng ở nơi này.
-ÙỪ...
Bạch Húc Húc gật đầu, liếc nhìn Tiêu Dương một cái, yếu ớt hỏi:
- Chẳng lẽ nhiệm vụ thứ ba cũng là gọi điện thoại?
Giọng nói của y mang theo mấy phần ai oán, vốn tưởng rằng mình có cơ hội thể hiện thân thủ.
- Không phải vậy.
Bạch Húc Húc vui mừng, y nhao nhau muốn thử, cho nên lập tức hỏi:
- Vậy e phải làm gì?
- Ở lại tại chỗ, tùy thời đợi lệnh.
Tiêu Dương ném ra tám chữ.
Bạch Húc Húc yên lặng cúi đầu, lòng y đầy bi thương.
Thế này còn kém hơn cả gọi điện thoại!
- Cẩn thận một chút.
Lúc này, Tiêu Dương không nói gì nữa, đột nhiên, bóng người của hắn tiến tới phía trước. Hắn đội mưa nhoáng lên một cái rồi biến mất, trong nháy mắt, đã biến mất khỏi tâm mắt của Bạch Húc Húc.
- Đại...
Giọng của Bạch Húc Húc mới vang lên đã ngừng lại, y biết Tiêu Dương muốn vào bên trong kho hàng "Bắc sáu bảy" để điều tra, mình đi theo chỉ thêm gánh nặng mà thôi. Y không nhịn được than thầm một tiếng:
- Nếu như...
Bạch Húc Húc cúi đầu liếc nhìn, cả người không tự chủ được rùn mình một cái.
Y gọi một cuộc điện thoại.
Giờ phút này, Lam Hân Linh đang ở phụ cận bến tàu Quân Công Lộ nhận được tin tức do Uông Hùng Dương truyền tới.
- Bến tàu Ngoại Nhất có tình huống?
Tâm thần của Lam Hân Linh chấn động mạnh một cái.
Cau mày suy nghĩ một lúc, cô lập tức ra lệnh bảo Uông Hùng Dương lập tức chạy tới. Đồng thời, cô cũng quay đầu xe lại chạy ngay tới bến tàu Ngoại Nhất! Trong tiềm thức, cô khá tin tưởng phán đoán của Tiêu Dương!
- Âu Tử Lôi!
Lam Hân Linh kết nối điện thoại của Âu Tử Lôi điện thoại, cô từ từ nói:
- Bến tàu Quân Công Lộ rất có thể là một cái bây, không được xem thường! Nghĩ biện pháp nhanh chóng chặn chiếc xe của Trịnh Thu lại!
Nếu bên trong xe là Trịnh Thu giả, vậy thì đủ chứng minh bến tàu Quân Công Lộ chỉ là một ngụy trang!
Nói xong cô cúp điện thoại.
Âu Tử Lôi hừ lạnh một tiếng, khóe miệng lóe lên nụ cười lạnh lùng, nói:
- Linh Nhi, muội không tin huynh, lại tình nguyện tin lời bịa đặt lung tung của cái tên gác cổng Phục Đại tới vậy ư?I
Tầm mắt liếc nhìn chiếc xe đang từ từ chạy vào bến tàu, Âu Tử Lôi không hề có ý chặn lại.
- Chờ khi tôi bắt được Trịnh Thu và lấy được tang vật, tôi rất chờ mong được nhìn thấy vẻ mặt kinh dị của mãy người.
Vẻ hài hước lóe qua đôi mắt, y lập tức ra lệnh.
- Ép tới gần bao vây! Không có lệnh của tôi, không được có bất cứ động tác gì.
Vèol
Chiếc xe chạy nhanh như bay, nó đội mưa lẻn vào bến tàu...
Chiếc xe khách màu đen này từ từ chạy tới phía trước, sau đó nó ngừng lại ở một chỗ khá rộng rãi, đầu chiếc xe đang hướng về những thuyền bè đang cập bến...
Thế nhưng, một lúc sau, cửa xe vẫn chưa mở.
Dường như chiếc xe đã biến thành một cái hộp sắt nằm giữa trời đêm, không có bất cứ động tĩnh nào, nó lạnh lùng, yên tĩnh nằm ở đó.
Nước mưa tiếp tục rơi xuống.
- Y đang đợi người ư?
Trong chỗ tối, Âu Tử Lôi nheo mắt lại nhìn chằm chằm phía trước.
Một lúc lâu sau.
Vẫn không có động tĩnh.
Có điều, lại có thể thấy rõ bên trong xe có mấy người...
Mưa to như thác không ngừng đổ xuống...
Dường như sự kiên nhẫn của Âu Tử Lôi đã hao gần hết, y cau mày lại. Lúc này, có một bóng người lặng lẽ tới gần Âu Tử Lôi.
- Sao rồi?
Âu Tử Lôi lập tức nhỏ giọng hỏi.
- Đã lục soát hết một lần!
Người kia trâm giọng nói:
- Toàn bộ bến tàu Quân Công Lộ tới giờ vẫn không có gì khác lạ, hơn nữa, xung quanh chiếc xe khách màu đen kia không có bất cứ kẻ khả nghi nào. - Sao có thể?
Âu Tử Lôi trầm mặt lại, lạnh lùng nhìn chiếc xe khách màu đen phía xa, mắt y dần trở nên hung ác. Y tự hỏi:
- Chẳng lẽ Trịnh Thu thật sự một thân một mình vào hang rồng?
Cho tới lúc này, Âu Tử Lôi vẫn rất khẳng định chuyện người bên trong xe chính là Trịnh Thul
Bởi vì trong quá trình theo dõi vừa rồi, Âu Tử Lôi cũng thấy được người ngồi trong xe, tên này giống hệt với Trịnh Thu trong hình.
- Để tôi xem thử coi anh có thật là có bản lĩnh lên trời xuống đất hay không!
Lúc này, rốt cuộc thì tính kiên nhẫn của Âu Tử Lôi đã hết sạch, mắt lạnh lại, y phất tay ra hiệu!
Vèo! Vèo! Vèol
Từng bóng người với vũ trang đầy đủ từ bốn phía nhô ra. Súng trong tay họ chỉa thẳng về phía trước, . Tùy ý để nước mưa đập vào người, họ lạnh lùng nhìn chiếc xe khách màu đen phía trước rồi từng bước từng bước một ép tới gần...
Âu Tử Lôi tung người xuất hiện, khi vòng vây cách chiếc xe còn chưa tới ba mét, bóng người dừng lại.
- Trịnh Thu! Không cần biết anh định làm gì, lúc này, anh đã không còn đường lui! Đi ra đi!
Âu Tử Lôi lạnh lùng quát to một tiếng, y nhìn về phía trước với đôi mắt đầy lạnh lẽo.
Một lúc lâu sau.
Bên trong xe không có bất cứ lời đáp trả nào.
- Cùng đường bí lối rồi mà vẫn không bó tay chịu trói?
Âu Tử Lôi cười lạnh, y từ từ bước tới phía trước, đồng thời, những cảnh sát xung quanh cũng từng bước từng bước ép tới gần.
CạchI!
Đột nhiên...
Cửa xe mở rail
Khuôn mặt của Trịnh Thu xuất hiện trong tầm mắt của Âu Tử Lôi, mặt y không hề có biểu cảm nào.
- Giờ anh đã chịu đi ra?
Khóe miệng của Âu Tử Lôi nhếch lên, dùng ánh mắt từ trên nhìn xuống, y hỏi:
- Anh cũng là người thông minh, chẳng lẽ còn muốn phản kháng không cần thiết?
Trịnh Thu liếc mắt nhìn Âu Tử Lôi, một lúc lâu sau, tên này đột nhiên nở nụ cười, tên này dùng ánh mắt đùa cợt nhìn Âu Tử Lôi. Môi nhếch mấy cái, thế nhưng âm thanh không phát ra, có điều, từ khẩu hình môi, Âu Tử Lôi có thể thấy được mấy chữ...
- Một con heo ngu ngốc!
Thoáng cái, Âu Tử Lôi cảm thấy như có gai nhọn đâm vào lưng mình. Cơn giận còn chưa kịp dâng lên, y đã nhận được một cảm giác cực kỳ nguy hiểm đang dâng lên trong lòng mình...
Y lướt ra phía sau theo bản năng!
- Lui lại!
Thế nhưng, tiếng quát này vang lên quá trễ! Âm!
Ùng ùng!
Trong cơn mưa to, đột nhiên có một tiếng vang to như tiếng sấm nổ vang lên, hơn nữa, những tiếng vang khác cũng không ngừng vang lên!
Âm!
Ánh lửa cao ngất vạch thẳng lên trời!
Thậm chí, ở một tích tắc này, nước mưa đầy trời cũng bị nổ tung, luồng khí lưu lãnh liệt bắn ra, dùng khí thế dời non lấp biển cuốn ra ngoài.
Những tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên!
Những bóng người hoặc bị ngọn lửa nuốt chửng hoặc bị trực tiếp tạc bay ra ngoài...
Tử thương thảm trọng!
Khung cảnh xung quanh y như địa ngục trần gian!
Máu vừa rơi xuống mặt đất đã bị nước mưa cọ rửa, xung quay đầy rẫy hài cốt làm cho người ta nhìn phải sợ hãi.
Những tiếng gào thét bi thương, đau đớn không ngừng vang lên xung quanh.
Bich! BịchI BịchI
Bóng người của Âu Tử Lôi vội vàng lui ra sau hơn mười mét, khó khăn lắm mới ổn định lại. Lúc này, mặt y đầy vẻ kinh hãi và khó tin!
Y chẳng thể nào ngờ được bên trong chiếc xe khác này lại chứa đầy quả bom có uy lực kinh người!
Nếu không nhờ ngay phút cuối y né tránh nhanh, sợ rằng y cũng đã không tránh khỏi phải chịu cơn đau đớn da thịt. Dù là vậy, thế nhưng lúc này Âu Tử Lôi cũng đang rất chật vật. Quần áo của y bị khí lưu đánh vào trở nên rách nát, tóc càng bị đốt hết một vùng, mùi khét không ngừng truyền tới...
- Sao có thể! Sao lại thế này!
Âu Tử Lôi đờ đẫn nhìn thảm trạng toàn trường. Đứng ngẩn người ở đó, y lầm bầm tự nói:
- Không muốn sống? Thằng Trịnh Thu đáng chết! Mi muốn chết, tại sao hết lân này tới lân khác lại muốn liên lụy bổn thiếu gia!
Thương vong lớn tới vậy, hơn nữa còn do y phán đoán sai lầm tạo thành, Âu Tử Lôi biết rất rõ, sợ rằng lần này y phải gánh trách nhiệm không nhỏi
- Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Âu Tử Lôi siết chặt quả đấm!
Vốn tưởng rằng tối nay sẽ lập được công lớn, có thể phá được vụ án đang chấn động cả nước, không ngờ lại lâm vào cục diện như thế này!
Âu Tử Lôi đờ đẫn đứng đó...
Một lúc sau, một tiếng chuông điện thoại vang lên.
Lam Hân Linh gọi điện tới.
Âu Tử Lôi liếm liếm đôi môi khô khốc của mình, hít sâu một hơi, y cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại.
- Linh Nhi, huynh có một tin tức cần báo cáo cho muội. Âu Tử Lôi ngừng lại, sau đó y bình tĩnh nói:
- Bên này bắn nhau kịch liệt với Trịnh Thu! Mặc dù cuối cùng hi sinh không ít cảnh sát, thế nhưng, bọn huynh đã đánh gục Trịnh Thu ngay tại chỗi
Tất nhiên Âu Tử Lôi không cam lòng thừa nhận sự thật là mình đã thất bại.
Đầu bên kia điện thoại, Lam Hân Linh nhíu mày, cô lạnh lùng hỏi:
- Âu Tử Lôi, anh thành thật khai báo cho tôi, có phải là đã xảy ra biến cố đột ngột nào không?
Mặt Âu Tử Lôi hơi co quắp lại, vội vàng cười một tiếng rồi nói:
- Linh Nhi, muội nghĩ đi đâu vậy, với thực lực của huynh, đối phó mình Trịnh Thu, làm gì có chuyện không bắt được? Có điều... Đám người Trịnh Thu cùng đường nên ương ngạnh liều chết, cho nên bên huynh mới tổn thất không ít người! Hiện tại, chỉ cần huynh tìm ra chỗ giấu số ma túy, vụ án này lập tức phá xong!
Nói tới đây, sắc mặt của Âu Tử Lôi đã hơi bình tĩnh lại, dường như ngay cả y cũng đã tin tưởng lời nói dối của chính y.
Lam Hân Linh yên lặng một lúc.
Một lúc sau, giọng nói của cô từ từ vang lên:
- Tôi gọi điện thoại cho anh là vì có chuyện cần nói cho anh biết, đã có tin tức xác thật truyền tới, Trịnh Thu thật sự đã xuất hiện ở bến tàu Ngoại Nhất!
Thoáng cái, Âu Tử Lôi hoàn toàn ngây ngẩn!
Lòng y chấn động mạnh.
- Mặc dù tôi không biết bên anh xảy ra chuyện gì, thế nhưng, Âu Tử Lôi, tôi chỉ muốn nói một câu...
Lam Hân Linh đã ý thức được bên Âu Tử Lôi nhất định đã xảy ra chuyện gì đó khó nói, cố nén cơn giận trong lòng, giọng nói trầm thấp lạnh lùng của cô tiếng tục truyền tới...
- Hắn không phải là thần! Thế nhưng anh là heol