Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 245 - Chương 246: Đen Ăn Đen!

Chương 246: Đen ăn đen! Chương 246: Đen ăn đen!Chương 246: Đen ăn đen!

Lam Hân Linh rất tức giận!

Nếu không cô đã không nói ra lời nói làm tổn thương người khác như vậy, cho dù, trong lòng cô, Âu Tử Lôi đúng là heo! Rõ ràng là cô đã ra lệnh, thế nhưng y vẫn khăng khăng làm theo ý mình, thậm chí, sau khi xảy ra chuyện, y còn định lừa gạt mình để vượt qua cửa ải.

Một gã đàn ông như vậy, một đối tượng hợp tác như vậy, Lam Hân Linh chỉ thản nhiên nói một câu "nhưng anh là heo', có thể xem là đã rất hiền lành rồi.

Có điều, không biết vô tình hay cố ý, Lam Hân Linh lại liên đới những câu này với câu đánh giá về Tiêu Dương của Âu Tử Lôi.

Hắn không phải là thần!

Thế nhưng anh là heo!

Lúc này, khuôn mặt của Âu Tử Lôi không nhịn được co quắp mấy cái.

Sau khi cúp điện thoại, ánh mắt y lóe lên vài phần dữ tợn. Y hung hăng ném điện thoại xuống đất, điện thoại lập tức vỡ nát. Lửa giận thiêu đốt kịch liệt trong mắt, y nghiến răng nghiến lợi nói:

- Tiêu Dương! ! Bổn thiếu gia nhất định sẽ không bỏ qua cho mill

Từ khi Tiêu Dương xuất hiện, mọi chuyện mình làm lập tức trở nên không thuận lợi! Thậm chí ngay cả Linh Nhi cũng không nể mặt mình chút nào .

Hết thảy đều vì Tiêu Dương!

Âu Tử Lôi càng nghĩ càng thấy tức, hốc mắt y bắn ra ánh sáng đỏ như màu máu, hơn nữa ý nghĩ trong đầu y càng ngày càng rõ ràng, hết thảy mọi chuyện đều do Tiêu Dương làm hại!

Sau khi một tên đàn ông mất đi lý trí, người đó sẽ rất khó xem xét tới khía cạnh khác, nhất là một tên đàn ông ngu như heo. Người thế này vĩnh viễn chỉ có thể đổ sai lầm lên người mà mình hận nhất.

Ánh mắt lạnh lùng nhìn khung cảnh người bị thương đang nằm đầy đất. Âu Tử Lôi siết thật chặt nắm đấm, gân xanh nổi lên. Y thản nhiên ra lệnh thuộc hạ thu thập tàn cuộc trước mắt. Ngay sau đó, y xoay người lại, bóng người nhanh chóng chạy về phía xe mình, sau đó nhanh chóng nổ máy xe.

Y chạy thẳng tới bến tàu Ngoại Nhất!

Y không cam tâm cứ đợi như vậy.

Lúc này, y thật hi vọng Trịnh Thu có thể dũng mãnh một chút, ương ngạnh một chút, có thể kịch chiến không phân cao thấp với đám cảnh sát đang bao vây. Như vậy, y như thần xuất hiện rồi thay đổi cục diện của trận chiến, ngay lập tức có thể tẩy sạch hết thảy sai lầm trong tối nay.

Vùi

Gió lạnh thổi qua! Mưa rơi nặng hạt!

Kho hàng "Bắc sáu bảy"!

Dưới sự phòng bị nghiêm ngặt, không ai chú ý tới có một bóng người đã im hơi lặng tiếng lẻn vào bên trong kho hàng. Hơn nữa, bóng người kia che giấu rất kỹ, hơi thở không lộ ra dù chỉ một tia.

Bên trong kho hàng rất sáng sủal

Lúc này, đột nhiên có ba thế lực tê tựu ở đây. Người đứng ngay phía trước là mục tiêu của Tiêu Dương tối nay, Trịnh Thul

Ở hai bên, từ những gì họ đối thoại, Tiêu Dương có thể biết được: một phe trong đó là hội Nhẫn Đao đến từ Nhật Bản, phe còn lại là quân Tam Kích tới từ khu vực Tam Giác Vàng. Bọn chúng đều là bang phái có hung danh hiển hách tâm cỡ quốc tế.

Tối nay, Trịnh Thu có được một niềm vui ngoài ý muốn, đó chính khách hàng Châu Mỹ tự mình hủy bỏ vụ giao dịch này, hơn nữa còn nguyện ý bồi thường một khoản tiền! Cứ như vậy, nguồn hàng của y đủ để cung cấp cho hai khách hàng lớn trước mặt.

- Nếu Châu Mỹ không tới, vậy thì, Trịnh tiên sinh, tôi muốn toàn bộ số hàng còn lại!

Lúc này, thủ lĩnh Ba Tụng gốc Thái của quân Ba Kích tới từ Tam Giác Vàng đột nhiên vung tay lên rồi bập bẹ nói bằng tiếng Trung.

Nghe vậy, Trịnh Thu cười ha ha nói:

- Không ngờ tướng quân Ba Tụng tới Viêm Hoàng bọn này nhiều lần, ngay cả ngôn ngữ của bọn này, ngài cũng nói càng ngày càng tốt!

Ba Tụng cười ha ha một tiếng rồi nói:

- Bọn tôi và Trịnh tiên sinh giao dịch nhiều lần rồi, khỏi nói những lời khách sáo nữa! Giờ không còn sớm nữa, tôi thấy hay là chúng ta bắt đầu kiểm hàng đi.

- Chờ đãt

Lúc này, bên nhóm người của hội Nhẫn Đao tới Minh Châu lần này, thủ lĩnh Tùng Mộc Tiểu Tuyền trầm thấp mở miệng.

Ba Tụng quay đầu lại rôi cười mở miệng:

- Tiểu Tuyền Quân, chẳng lẽ nhóm hàng này ngài cũng muốn chia chác một phần?

Tùng Mộc Tiểu Tuyền liếc mắt nhìn Ba Tụng, giọng nói như vịt đực vô cùng chói tai của y vang lên:

- Tướng quân Ba Tụng, Tam Giác Vàng chưa bao giờ thiếu ma túy, chỗ đó vốn là cửa ra của lượng lớn ma túy mà. Tôi nghĩ tướng quân Ba Tụng đâu có cần mua quá nhiều hàng từ tay Trịnh tiên sinh.

Nghe vậy, Ba Tụng cười ha ha một tiếng rồi nói:

- Tiểu Tuyền Quân nói vậy là không đúng, chúng ta đều biết nhóm hàng của Trịnh tiên sinh đều là ma túy loại mới. Thị trường lúc này có rất ít loại tương tự, nhóm hàng này rơi vào tay ai, người đó sẽ có được món lợi kếch xù! Nếu không phải bang phái bên Châu Mỹ kia vừa gặp chuyện, sợ rằng bọn họ sẽ không bỏ qua vụ giao dịch lân này.

Trong nháy mắt, sắc mặt Tùng Mộc Tiểu Tuyền lập tức trở nên khó coi, y lạnh lẽo nhìn Ba Tụng rồi từ từ nói:

- Tướng quân Ba Tụng, Viêm Hoàng có một câu thế này: Ăn một mình khó mập!

- Tôi còn biết Viêm Hoàng có một câu thế này: Người có trí, tự biết mình!

Ba Tụng từ từ nói:

- Không có cái đầu lớn, vậy thì đừng có đội cái nón lớn!

PHỐC!

Núp trong bóng tối, suýt chút nữa Tiêu Dương đã nhịn không được cười phun ra.

Hai thằng này đang so đấu kiến thức của Viêm Hoàng! Đương nhiên, dụng ý của hai phe rất rõ, bọn họ muốn dùng hết sức để có thêm một phân nhóm hàng này.

- Hai vị...

Lúc này, Trịnh Thu vội vàng lên tiếng ngăn cản, khuôn mặt mang theo vài phần áy náy, nói:

- Đây là lỗi của tôi, nếu như tôi kịp thời sản xuất nhóm hàng này nhiều hơn một ít, hai vị đã không cần phải cãi vã! Có điều, hiện tại thế cục trong Minh Châu hơi khẩn trương, chúng ta nhất định phải nhanh chóng hoàn thành giao dịch!

- Bổn tướng quân lùi một bước, cho mi một phần mười!

Ba Tụng cũng không nói nhảm, trực tiếp mở miệng.

Tùng Mộc Tiểu Tuyền lạnh lùng nói:

- Mỗi bên một nửal

- Tùng Mộc Tiểu Tuyên!

Giờ phút này, dường như Ba Tụng bị chọc giận, lạnh lùng liếc nhìn Tùng Mộc Tiểu Tuyền một cái, y lạnh lùng nói:

- Mi cho rằng hội Nhẫn Đao của mi có thực lực ăn một nửa số hàng này?

- Chuyện này không cần tướng quan Ba Tụng quan tâm.

Tùng Mộc Tiểu Tuyền cắn thật chặt, không hề buông lỏng.

Trịnh Thu không nhịn được nhíu mày, y biết tối nay cảnh sát bố trí lượng lớn cảnh lực để tìm kiếm hành tung của y. Mặc dù tới lúc này vẫn chưa có bất cứ tin tức khác thường nào truyền tới, thế nhưng, cứ kỳ kèo thế này cũng không phải là kế lâu dài! Bất cứ lúc nào cảnh sát cũng có thể chạy tới chỗ này.

- Không bằng thế này đi...

Trịnh Thu trâm giọng nói:

- Tướng quân Ba Tụng giữ bảy phần, Tiểu Tuyên Quân giữ ba phân, tôi cho mọi người giá thấp nhất! Tất cả mọi người lùi một bước.

Tướng quân Ba Tụng chau mày lại.

- Không được!

Lúc này, Tiểu Tuyên Quân lập tức mở miệng, đôi mắt lạnh lùng như mắt chim ưng, trầm giọng nói:

- Nhóm hàng này, hội Nhẫn Đao nhất định phải có được năm phần mười, thậm chí là nhiều hơn!

Ba Tụng u ám nhìn Tùng Mộc Tiểu Tuyền, đột nhiên, y cười lạnh một tiếng rồi trâm thấp mở miệng nói:

- Tùng Mộc Tiểu Tuyền, xem ra lời đồn hội Nhẫn Đao bị thế lực ngâm mạnh nhất của Nhật Bản chèn ép là thật! Nếu không, tôi nghĩ anh cần gì phải vội vã cần nhóm hàng này tới vậy.

Sắc mặt của Tùng Mộc Tiểu Tuyền lập tức thay đổi, hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu sang nói với Trịnh Thu:

- Trịnh tiên sinh, ta đồng ý dùng giá cao hơn 10% giá ban đầu để mua toàn bộ số hàng còn lại!

Ba Tụng lạnh lùng hỏi:

- Mày cố ý gây chuyện hả?

Trong nháy mắt khi tiếng nói này vừa dứt, đám người võ trang đầy đủ sau lưng Ba Tụng lập tức giơ súng máy lên, chỉ vê phía đám người Tùng Mộc Tiểu Tuyền!

- Tướng quân Ba Tụng vẫn nóng nảy như trước!

Sắc mặt của Tùng Mộc Tiểu Tuyền không có chút thay đổi nào, thản nhiên hỏi:

- Mới vậy thôi đã không kiên nhẫn nữa?

Cơn tức trong mắt Ba Tụng tăng lên, y hừ lạnh một tiếng rồi lạnh lùng nói:

- Người dám cướp hàng trong tay bổn tướng quân chắc chắn sẽ không có kết quả tốt!

Khi người của quân Ba Kích chỉ súng về phía trước, hơn mười người sau lưng Tùng Mộc Tiểu Tuyền vẫn không có động tĩnh gì, dường như họ đã sớm ngờ được mọi chuyện sẽ thành thế này.

Khóe miệng của Tùng Mộc Tiểu Tuyền nhếch lên nụ cười kỳ lạ.

- Mọi người đừng xúc động.

Thấy vậy, Trịnh Thu đứng lên, y từ từ nói:

- Mọi chuyện có thể thương lượng mài Một khi nổ súng ở chỗ này, sợ rằng tất cả chúng ta sẽ gặp nguy hiểm đó!

- Trịnh tiên sinh, tôi cũng hi vọng có thể thương lượng.

Tùng Mộc Tiểu Tuyền híp mắt cười lạnh nói:

- Đáng tiếc, có người không cho tôi cơ hội này!

Ba Tụng liếc nhìn Tùng Mộc Tiểu Tuyền, đôi mắt y đầy vẻ lạnh lùng, y nói:

- Bây giờ, hội Nhẫn Đao ở Nhật Bản đang trong tình cảnh nửa bước khó đi, mày có đủ tiền để nuốt nhóm hàng này ư? Theo tao thấy, mày muốn cầm hàng không trả tiền thì có!

Tiếng nói vừa dứt, mắt Trịnh Thu cũng lạnh lại, nhìn chằm chằm Tùng Mộc Tiểu Tuyên.

Lúc này, kho hàng hoàn toàn yên tĩnh.

Tùng Mộc Tiểu Tuyền nhẹ nhàng gõ bàn, một lúc lâu sau, y từ từ đứng dậy rồi híp mắt nhìn Trịnh Thu:

- Trịnh tiên sinh, chuyện đã tới nước này, tôi không ngại nói thẳng ra luôn! Hội Nhẫn Đao muốn toàn bộ số hàng này! Có điều, trước mắt, hội Nhãn Đao khó có thể xoay vòng được số tiền lớn tới vậy, cho nên tôi chỉ có thể cho Trịnh tiên sinh một tấm giấy nợ.

- Giấy nợ?

Thoáng cái, sắc mặt Trịnh Thu trở nên rất khó coi.

Giao dịch thế này chưa bao giờ có cách nói ghi nợi

Tùng Mộc Tiểu Tuyên nói thế không khác gì ám chỉ y sẽ dùng bất cứ giá nào để lấy được nhóm hàng này.

- Ha hai I

Giờ khắc này, Ba Tụng đột nhiên cười như điên, dùng ánh mắt vô cùng thương hại nhìn Tùng Mộc Tiểu Tuyền, nói:

- Không ngờ hội Nhẫn Đao đã cùng đường tới mức này! Trịnh tiên sinh...

Ba Tụng quay mặt sang rồi trầm giọng nói:

- Tôi muốn toàn bộ nhóm hàng này, tiền bạc sẽ thanh toán đầy đủi

Trịnh Thu liếc mắt nhìn Tùng Mộc Tiểu Tuyền, một tia rét lạnh xẹt qua đôi mắt y. Tên này tới đây với ý nghĩ đen ăn đen. Dựa vào năng lực của thế lực ngâm đứng thứ hai ở Nhật Bản, dường như tên này căn bản không để hội Hắc Sơn của y vào mắt! Thậm chí ngay cả quân Ba Kích bọn chúng cũng khiêu khích!

- Qua đêm nay, toàn bộ tài nguyên của quân Ba Kích ở Tam Giác Vàng sẽ không giao dịch với hội Nhẫn Đaol

Ba Tụng tiếp tục lạnh lùng nên tiếng. Niềm kêu hãnh của quân Ba Kích không cho phép bất cứ ai khiêu khích!

Núp trong bóng tối, Tiêu Dương không ngờ mọi chuyện sẽ phát sinh một cách kịch tính tới vậy, cho nên hắn nhịn không được trợn to hai mắt.

- Đen ăn đen?

Toàn bộ kho hàng trở nên vô cùng vắng lặng.

Mười mấy họng súng đen nhánh chỉ thẳng về phía đám người Tùng Mộc Tiểu Tuyền. Đồng thời, đám người của hội Hắc Sơn xung quanh ai cũng trở nên cảnh giác, cả đám nhìn Tùng Mộc Tiểu Tuyền với ánh mắt đầy địch ý.

Một lúc lâu sau.

Khóe miệng của Tùng Mộc Tiểu Tuyền nhếch lên, tạo thành một nụ cười kỳ lạ, liếc nhìn Trịnh Thu, y nói:

- Trịnh tiên sinh, hội Nhẫn Đao bọn tôi rất quý trọng hữu nghị với anh, vì thế, tôi cho anh thêm một cơ hội nữa để lựa chọn.

Nghe vậy, Trịnh Thu lạnh lùng nheo mắt lại, ánh mắt như rắn độc, y nhìn chằm chằm Tùng Mộc Tiểu Tuyền.

- Ngu sil

Lúc này, Ba Tụng không nhịn được giễu cợt. Y cười lạnh nói:

- Tiểu Tuyền Quân, xem ra sức phán đoán tình thế của mày còn phải tăng lên mới được!

Với cục diện trước mắt, đám người Tùng Mộc Tiểu Tuyền đã bị súng ống vây chặt, chỉ cần mình ra lệnh một tiếng, ngay lập tức có thể làm cho Tùng Mộc Tiểu Tuyền xuống âm phủ!

Tùng Mộc Tiểu Tuyên liếc xéo nhìn Ba Tụng. Đột nhiên, y cười nói:

- Tướng quân Ba Tụng, xem ra mày còn nhỏ yếu hơn so với tưởng tượng của tao! Ngu sil

Vừa dứt lời, bỗng nhiên, dưới ánh đèn chói mắt, có mấy bóng người đột nhiên xuất hiện như u linh.

Vèo! Vèo! Vèol

Họ giơ tay chém xuống!

Hơn mười người đứng sau lưng Ba Tụng gần như không kịp ý thức được chuyện gì vừa xảy ra. Ngay lập tức, họ đã ngã xuống giữa vũng máu...
Bình Luận (0)
Comment