Chương 247: Trịnh Thu mạnh mế!
Chương 247: Trịnh Thu mạnh mế!Chương 247: Trịnh Thu mạnh mế!
Mọi chuyện thay đổi đột ngột!
Những bóng người như u linh kia xuất hiện quá bất ngờ, hơn nữa từng bóng người còn rất mạnh mẽ. Tay câm đao nhọn, họ giơ tay chém xuống, gần như tất cả mọi người đều không kịp phản ứng.
Vèo!
Sắc mặt của Ba Tụng lập tức thay đổi, y vừa định móc súng ra, thế nhưng, ngay lập tức, y cảm thấy cổ mình hơi mát lạnh, đao nhọn lạnh lẽo đã đặt sắt trên cổ mình!
Bịch bịchI
Đám người của quân Ba Kích phía sau không ai may mắn thoát khỏi, cả đám lập tức ngã vào vũng máu.
Trong nháy mắt, mắt Ba Tụng trợn to tới mức tròn xoe, khó tin nhìn chằm chằm Tùng Mộc Tiểu Tuyền. Cả người không tự chủ được giật mình một cái, y nói:
- Mày... Mày...
- Tướng quân Ba Tụng, nếu thức thời thì hãy ngậm miệng lại, sau đó chạy về Tam Giác Vàng, nếu không, người chết tiếp theo sẽ là mày!
Tùng Mộc Tiểu Tuyền lạnh lùng nhìn Ba Tụng, đôi mắt y rất rét lạnh, khuôn mặt lạnh lùng lộ ra nụ cười.
Cao thủ có thuộc tính "Ẩn" quả nhiên không làm mình thất vọng!
Lần tới Minh Châu này, Tùng Mộc Tiểu Tuyền đúng là ôm lòng dạ đen tối tới cướp hàng, y muốn đen ăn đen. Cho nên, y mang theo lực lượng tinh nhuệ nhất của hội Nhẫn Đao-cao thủ có thuộc tính "Ẩn". Toàn bộ hội Nhẫn Đao chỉ có mười mấy cao thủ như vậy, Tùng Mộc Tiểu Tuyền lại mang theo năm người tới, từ đó có thể thấy rõ một chuyện: y rất muốn có được số hàng này.
Quân Ba Kích của Ba Tụng ở Tam Giác Vàng có địa vị hết sức quan trọng, thực lực không hề thua kém hội Nhẫn Đao, thậm chí còn mạnh hơn! Chắc chắn trong quân Ba Kích có cao thủ Chúc Tính giả mạnh mẽ, có điều, Ba Tụng không mang theo mà thôi.
Tùng Mộc Tiểu Tuyền biết khi chưa tới tình trạng không thể làm gì khác, y sẽ không chủ động giết Ba Tụng. Dù sao thì hội Nhẫn Đao cũng không muốn hoàn toàn đắc tội chết với quân Ba Kích!
- Trịnh tiên sinh...
Lúc này, Tùng Mộc Tiểu Tuyền mỉm cười nhìn Trịnh Thu, nói:
- Tôi hi vọng, chúng ta có thể hợp tác vui vẻ.
Hành động vừa rồi sao lại không có ý giết gà dọa khỉ được.
Lúc này, sắc mặt Trịnh Thu lại khó chịu hơn vài phần. Một lúc lâu sau, liên tục hít thở sâu mấy hơi, sắc mặt y mới bình tĩnh lại. Bóng người của y một lần nữa ngồi xuống, nhìn Tùng Mộc Tiểu Tuyền, hỏi:
- Các ngươi có thể lấy ra bao nhiêu tiền mặt?
- Một triệu!
Tùng Mộc Tiểu Tuyền không nhanh không chậm trả lời.
Ánh sáng lạnh lóe lên trong đôi mắt của Trịnh Thul
Tổng giá trị của nhóm hàng này hơn năm mươi triệu, Tùng Mộc Tiểu Tuyên muốn dùng một triệu để mua chúng, về phần cái gọi là giấy nợ, Trịnh Thu hoàn toàn không thèm để ý. Làm thế này chẳng khác gì với việc cướp trắng trợn.
- Trịnh tiên sinh, vì tránh đêm dài lắm mộng, mời anh lập tức lấy số hàng đó ra.
Tùng Mộc Tiểu Tuyền nói tiếp, y ngồi trên ghế, không chút hoang mang nhìn Trịnh Thu.
Y không lo Trịnh Thu không làm theo lời mình! Cùng lắm thì giết người cướp củal
Từ sớm Tùng Mộc Tiểu Tuyền đã ôm ý định này.
Lúc này, sắc mặt của Trịnh Thu trở nên vô cùng bình tĩnh, ngón tay trắng nõn như tay phụ nữ nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn vài cái, nghe rất có tiết tấu, một lúc lâu sau...
Y đã hạ quyết tâm.
Trịnh Thu liếc mắt nhìn, có điều y không nhìn Tùng Mộc Tiểu Tuyền mà nhìn về phía Ba Tụng-kẻ đang rất không cam lòng, trong mắt đầy lửa giận. Y lên tiếng hỏi:
- Tướng quân Ba Tụng, dường như tình huống của ngài hơi không ổn.
Câu nói này vừa nói xong, Tùng Mộc Tiểu Tuyền không tụ chủ được nheo mắt lại, tiếp tục yên lặng theo dõi mọi chuyện.
Mặt Ba Tụng không nhịn được co quắp mấy cái. Theo bản năng, y siết chặt nắm đấm lại, suýt chút nữa móng tay đã đâm vào trong thịt. Liếc mắt nhìn Tùng Mộc Tiểu Tuyền một cái rồi xoay đầu lại nhìn Trịnh Thu, y cười khổ nói:
- Trịnh tiên sinh, tới lúc này rồi anh còn nói đùa? Bây giờ anh chỉ còn một lựa chọn mà thôi.
Muốn tài sản, hay là muốn chết.
- Vậy thì chưa chắc.
Trịnh Thu bình tĩnh mở miệng hỏi:
- Tướng quân Ba Tụng, tôi chỉ muốn hỏi một câu, nếu như giao toàn bộ nhóm hàng này cho ngài, ngài có thể thanh toàn toàn bộ số tiền không?
Ba Tụng ngẩn ra.
Một lúc lâu sau, y tự giễu:
- Trịnh tiên sinh, nếu bổn tướng quân có thể có được toàn bộ số hàng này của anh, đâu chỉ là trả toàn bộ số tiền, cho dù bảo bổn tướng quân trả thêm 10%, bổn tướng quân cũng không nói lời nào! Thế nhưng...
Ba Tụng cúi đầu nhìn đao nhọn lạnh lẽo bất cứ lúc nào cũng có thể cắt đứt cổ họng mình, lời nới tới miệng lập tức ngừng lại.
Ý nghĩa trong câu nói của y không cần nói cũng biết.
- Trịnh tiên sinh, ý anh là gì?
Tùng Mộc Tiểu Tuyền híp mắt, lạnh lùng nhìn Trịnh Thu.
- Ý tứ rất rõ ràng rồi.
Khóe miệng của Trịnh Thu hơi vểnh lên, y nói:
- Xin lỗi, Tiểu Tuyên Quân, tôi không có thói quen viết giấy nợt
- Hừ! Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt?
Trịnh Thu lắc nhẹ cánh tay rồi hờ hững nói:
- Tiểu Tuyền Quân, khách đổi chỗ chủ là hành động rất không lễ phép, anh đừng quên chuyện bây giờ anh đang ở đâu!
Tiếng nói vừa dứt, toàn bộ thành viên của hội Hắc Sơn trong kho hàng lập tức chỉ súng vê phía đám người Tùng Mộc Tiểu Tuyền.
Sát ý ngập tràn!
- Tôi vốn tưởng rằng chỉ mình Ba Tụng là kẻ ngu si!
Tùng Mộc Tiểu Tuyền nói bằng giọng tiếc than:
- Trịnh tiên sinh, tôi rất muốn quý trọng hữu nghị giữa chúng ta, đáng tiếc, dường như anh không hề có ý định này.
- Trịnh tiên sinh, cẩn thận đám Chúc Tính giả thuộc tính "Ẩn" của bọn chúng!
Ba Tụng sốt ruột lên tiếng.
- Cẩn thận?
Tùng Mộc Tiểu Tuyền xùy cười.
Sở dĩ y bình tĩnh tới vậy là vì y rất có tin tưởng với năm tên Chúc Tính giả thuộc tính "Ẩn" kial
- Tướng quân Ba Tụng chính là tấm gương, Trịnh tiên sinh, anh cho rằng, chỉ dựa vào những người bình thường này có thể địch nổi át chủ bài trong tay tôi sao?
Ánh mắt bình tĩnh không chút gợn sóng của Trịnh Thu dời lên người Tùng Mộc Tiểu Tuyền. Đối với cái tên đang tỏa ra cảm giác vượt trội trước mặt, Trịnh Thu không tiếp tục dùng ngôn ngữ để cãi lại, nhẹ nhàng khoát tay một cái, y nói:
- Quả thật, tôi cũng rất muốn giữ tình hữu nghị giữa chúng ta.
Bóng người của y từ từ đứng lên...
Lúc này, ánh mắt của năm tên Chúc Tính giả mặc áo đen kia cũng đã tập trung trên người Trịnh Thu. Bóng người chúng lơ lửng trên hư không cứ như những bóng phản chiếu dưới nước, bất cứ lúc nào chúng cũng có thể biến mất.
- Tôi đã nhắc với anh.
Trịnh Thu cười thản nhiên một cái rồi nói:
- Chỗ này, là địa bàn của tôi.
Trong nháy mắt khi tiếng nói vừa dứt, âm thanh của Trịnh Thu đột nhiên nổi lên, cuồn cuộn cuốn tới phía trước như một cơn lốc. Mang theo lực phá hoại không ai sánh bằng, tốc độ nhanh như tia chớp, trong nháy mắt, chúng đã xuất hiện trước người tên Chúc Tính giả thuộc tính "Ẩn" đang gác đao nhọn trên cổ Ba Tụng.
Tên này lập tức giật mình!
Vèo!
Đao nhọn trong tay theo bản năng đâm tới phía trước.
Vùi
Cơn lốc đánh tới, lực xoáy mạnh mẽ đột kích, nó mang theo lực xoắn giết mạnh mẽ. Trong nháy mắt khi mũi đao nhọn va chạm với cơn lốc, người kia lập tức cảm thấy đao nhọn bị khống chế, phải xoay tròn kịch liệt. Ngay lập tức, bàn tay nắm đao nhọn của người kia lập tức bị ma sát tới mức đỏ bừng. Một cơn đau kịch liệt xuất hiện, y hét thảm một tiếng, đao nhọn rời khỏi tay, đồng thời, máu thịt trên tay y đã be bét...
Âm! Bàn tay của Trịnh Thu đột nhiên mang theo lực lượng lôi đình vạn quân, nặng nề ấn lên ngực người này một cái.
Một tiếng nổ vang lên, bóng người kia bay ra ngoài như diều đứt dây, sau đó nhanh chóng ngã xuống đất. Trong nháy mắt, máu tươi tràn ra, thấm ướt cả sàn nhà của kho hàng.
Hoàn toàn không còn chút sinh cơ nào!
Lao tới như sấm sét, lực lượng mạnh mẽ tản ra từ cơ thể Trịnh Thu.
Cảnh này chỉ diễn ra trong vòng vài nhịp thở ngắn ngủi. Sau khi Trịnh Thu kéo Ba Tụng qua một bên, mọi người mới từ từ tỉnh hồn lại, lúc này, đôi mắt họ tràn ngập vẻ khiếp sợi
Vừa rồi, năm vị Chúc Tính giả thuộc tính "Ẩn" xuất hiện đã làm cho mọi người cảm thấy rung động trong lòng. Thậm chí ngay cả Ba Tụng cũng cảm thấy mọi chuyện đã được định sắn. Không ngờ, Trịnh Tu lại còn ẩn giấu thực lực mạnh mẽ tới vậy!
- Sao có thể?
Mắt Tùng Mộc Tiểu Tuyền đầy vẻ kinh hãi, y lẩm bẩm nói:
- Chúc Tính giả thuộc tính "Ẩn" sao lại không chịu nổi một kích thế này?
Tùng Mộc Tiểu Tuyền căn bản không thể tiếp nhận được sự thật này!
Chúc Tính giả thuộc tính "Ẩn" chính là lực lượng mạnh mẽ nhất của hội Nhẫn Đao, bằng vào nhánh lực lượng mạnh mẽ này, hội Nhẫn Đao mới có thể nhảy lên vị trí thứ hai trong số những thế lực ngầm ở Nhật Bản!
Tối nay, trong nháy mắt, đã có một người toi mạng!
- Được ! ! Được! ! Ha ha ha! Quá tốt!
Lúc này, Ba Tụng cười như điên, y nhìn Tùng Mộc Tiểu Tuyền với ánh mắt đầy thù hận, đầy sảng khoái. Đồng thời, y cũng âm thầm cảm thấy vui mừng vì từ trước tới giờ mình chưa từng có ý nghĩ cướp đoạt hàng †ừ trên tay Trịnh Thul
- Tùng Mộc Tiểu Tuyền, theo cách nói của Viêm Hoàng thì mày đang gieo gió gặt bão, tự làm tự chịu!
Ba Tụng hung ác nhìn chằm chằm Tùng Mộc Tiểu Tuyền, y nói:
- Tối nay, Bổn tướng quân không chết, hội Nhẫn Đao bọn mi chờ sự trả thù của quân Ba Kích đi!
Tùng Mộc Tiểu Tuyền lạnh lùng đảo mắt qua.
- Ai chết trong tay ai còn chưa biết đâu!
Lúc này, bốn tên Chúc Tính giả thuộc tính "Ẩn" còn thừa lại đang từ từ áp sát Trịnh Thu...
- Mày có thể giết một người, chưa chắc có thể lấy một địch bốn!
Tùng Mộc Tiểu Tuyền lạnh lùng nói:
- Tối nay, tất cả các người đều phải chết!
Vèo! Vèo! Vèol
Hai trong bốn người xông thẳng tới, hai người khác đánh bọc bên cạnh, hơn nữa, gần như cùng lúc, bóng người của cả bốn trở nên hư ảo rồi biến mất trong không khí!
Lực lượng của thuộc tính "Ẩn"!
- Lui ra saul Trịnh Thu quát to một tiếng, vẻ mặt y trở nên nghiêm túc. Toàn bộ những người còn lại, bao gồm cả Ba Tụng đều lui ra sau mấy bước.
Vèol
Ánh sáng sắc bén đột nhiên xuất hiện sau lưng Trịnh Thu, sau đó nó nhanh chóng hạ xuống!
Vèo!
Cảm thấy sau lưng có khí lạnh bén nhọn truyền tới, bóng người của Trịnh Thu lập tức biến thành một cơn gió nhẹ tránh qua một bên.
- Thuộc tính "Phong"!
Đi kèm với một tiếng hô ngạc nhiên, từng vệt đao sắc bén xuất hiện kỳ lạ như u linh. Dường như toàn bộ không gian đã bị ánh sáng của những mũi đao bén nhọn lấp kín, cứ như bất cứ lúc nào chúng cũng có thể nuốt chứng Trịnh Thu.
Ánh đao càng ngày càng dồn dập, bóng người của Trịnh Thu lắc lư như cơn gió...
Giờ phút này, tất cả những người xung quanh đều đang rất khiếp sợ, bao gồm cả đám người của hội Hắc Sơn. Bình thường, bọn họ căn bản không biết tới sự tồn tại của Chúc Tính giả, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy cuộc chiến ở cấp bậc này, cho nên ai cũng khiếp sợ tới mức sững sờ.
Trợn mắt há hốc mồml
Trong lòng không ngừng có sóng to gió lớn xuất hiện!
- Thật... Thật mạnh mẽt
- Đây là thực lực mà con người có thể đạt tới ư?
- Không ngờ hội trưởng lại mạnh tới vậy!
Vùi! Vùi! Vùi
Ánh đao gần như đã phong tỏa toàn bộ không gian này, mọi người xung quanh nhìn tới mức hoa mắt. Bọn họ căn bản không thể biết được ai là người chiếm ưu thế trong cuộc chiến này. Toàn bộ ánh mắt đều đang tập trung về phía này.
Đao nhọn vạch ra một đường cong xinh đẹp lạnh lùng trên không trung...
Bóng người của Trịnh Thu như chim hạc bay lên trời, y nhảy ra khỏi vòng bao vây của những ánh đao đan xen. Bóng người y nhảy lên thật cao, hơn nữa còn nhanh chóng xoay người trên không trung. Ánh sáng lóe lên trong đôi mắt, trong chốc lát, những cơn cuồng phong bạo ngược được thả ra từ mười ngón tay của yl
- "Ẩn"2
Khuôn mặt của Trịnh Thu xẹt qua một nụ cười gắn:
- Trước mặt những cơn cuồng phong không lọt chỗ nào, cho dù bọn mi có thể lên trời xuống đất, bọn mi cũng không có chỗ để ẩn trốn! Bạo Phong Long Quyển!
Vùi
Gió mạnh gào thét, những cơn lốc có thể nhìn thấy bằng mắt thường đang được vung xuống mặt đất!
Vùng không gian phía dưới, trước kia vốn chỉ có những ánh đao thoáng hiện, trong tíc tắt này, lại xuất hiện thêm bốn bóng người mơ hô...
Bị cơn giớ lốc cuốn lấy, toàn bộ bốn người bị ép phải hiện ra! - Vòi rồng! Thắt cổi
Cả người Trịnh Thu tỏa ra sát cơ, đây là lần đầu tiên y thể hiện thực lực của mình trước mặt mọi người. Âm! Âm! Ầm! Âm!
Đao nhọn bị vặn gây, bốn bóng người nặng nề nằm trên sàn nhà cứng rắn.
Máu tươi phun ral