Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 247 - Chương 248: Đó Mới Là Ngang Ngược!

Chương 248: Đó mới là ngang ngược! Chương 248: Đó mới là ngang ngược!Chương 248: Đó mới là ngang ngược!

Rung động!

Lực lượng được thể hiện ra làm cho mọi người không tưởng tượng nổi. Trong phút chốc, lực lượng này đã làm rung động tất cả mọi người, ai cũng đờ dẫn nhìn hết thảy mọi thứ.

Nhất là khi Trịnh Thu dùng chiêu Bạo Phong Long Quyển. Trong mắt mọi người, bọn họ cứ như đang xem một bộ phim khoa học viễn tưởng vậy, xung quanh đều là những khung cảnh huyền huyễn tới mức khó tim

Kết quả tạo thành càng làm cho bọn họ trợn mắt há hốc mồm.

Bốn gã Chúc Tính giả toàn bộ ngã xuống đất, không thể động đậy, sợ rằng đang chín chết một sống, thiếu chút nữa đã mất mạng tại chỗ.

CạchI

Bóng người của Trịnh Thu từ từ rơi xuống đất. Ánh mắt của y vẫn lạnh lùng như cũ, thế nhưng, ánh mắt của y lúc này đã sắc bén hơn trước gấp trăm lần. Liếc nhìn Tùng Mộc Tiểu Tuyền, khóe miệng hơi nhếch lên, giọng nói lạnh lẽo vang vọng của y lại vang lên:

- Tôi nói rồi, đây là địa bàn của tôi.

- Ở địa bàn của tôi thì phải nghe theo lời tôi.

Trịnh Thu lạnh lùng nhìn chằm chằm phía trước, khuôn mặt mang theo nụ cười lạnh lẽo, nói:

- Anh nghe có hiểu không?

Bịch! BịchI

Chân Tùng Mộc Tiểu Tuyền không ngừng run rẫy, liên tục lui ra sau vài bước.

Ánh mắt y đầy vẻ khó tin không thể che giấu được. Y vừa sợ hãi, vừa kinh hồn nhìn bốn tên Chúc Tính giả thuộc tính "Ẩn" đang nằm trên mặt đất.

Toàn quân bị diệt!

Năm tên Chúc Tính giả, có lẽ đã là một phần ba lực lượng mạnh nhất của hội Nhẫn Đao, không ngờ tối hôm nay lại chết sạch trong bến tàu Ngoại Nhất ở Minh Châu, Viêm Hoàng.

Giờ khắc này, sau khi kinh hãi xong, mắt Tùng Mộc Tiểu Tuyền đều là vẻ hối hận, ăn năn!

Y xung phong nhận việc vượt biển tới đây, tự mình nhận lấy trách nhiệm này. Vốn tưởng rằng có thể gánh trọng trách khơi mào giúp hội Nhẫn Đao sống dậy, không ngờ lại thất bại thảm hại! Y càng hối hận hơn là hội Nhân Đao vốn đã đưa cho y số tiền đủ để mua nhóm hàng đặt trước. Thế nhưng, y bị lòng tham che mờ mắt, y muốn không làm mà hưởng, y muốn kiếm bộn một mới

Lỡ một bước chân thành thiên cổ hận!

Âm!

Hai đầu gối của Tùng Mộc Tiểu Tuyền nặng nề quỳ trên nền đất, ánh mắt mang theo vẻ sợ hãi, y nhìn Trịnh Thu đang từng bước từng bước một tới gân. Quỳ sụp xuống đất, y hoảng sợ mở miệng:

- Đừng giết tôi! Đừng giết tôi! Tôi đưa tiền, tôi sẽ đưa tiền!

Đê tiện!

Trong lòng Trịnh Thu chỉ còn lại duy nhất một chữ này. Sát cơ lóe lên trong mắt, đối với kẻ muốn chơi chiêu đen ăn đen với mình, Trịnh Thu tuyệt đối không chó chút thương hại, không có chút nể tình nào.

Từng tước từng bước tới gần...

Tùng Mộc Tiểu Tuyền quỳ trên mặt, không ngừng lui ra sau, sau đó y điên cuồng rống to với nhóm người bên cạnh mình:

- Baka! Nổ súng! Nổ súng maul

Vèo! Vèo! Vèo! Vèo! Vèol

Từng cơn gió sắc bén xẹt qua cổ họng, đám người này còn chưa kịp giơ súng lên đã toàn bộ ngã xuống đất.

Một khi nổ súng, sẽ dẫn cảnh sát tới đây, Trịnh Thu không muốn chuyện này xảy ra.

- Không!!

Con ngươi của Tùng Mộc Tiểu Tuyền trợn to hết mức, ánh mắt đầy vẻ kinh hãi. Y muốn tránh thoát những cơn gió sắc bén trước mặt, thế nhưng, y chỉ có thể trơ mắt nhìn chúng cắt đứt cổ họng mình.

PHỐC!

Máu tươi văng tung tóe.

Bóng người đang quỳ của Tùng Mộc Tiểu Tuyền cứng đờ rồi ngã sang một bên.

Mùi máu tanh tràn ngập bốn phía, cả nhà kho chìm vào yên tĩnh, một lúc sau...

Trịnh Thu từ từ xoay người lại nhìn Ba Tụng, khuôn mặt đã khôi phục vẻ nho nhã trước đó, nhìn chẳng khác gì một thư sinh yếu đuối. Khế mỉm cười, y nói:

- Tướng quân Ba Tụng, hiện tại, đã không có ai quấy rây chúng ta giao dịch.

Ba Tụng giật mình một cái rồi tỉnh hồn lại, vội cười một cái rồi không ngừng gật đầu.

Trước đó, khi buôn bán với Trịnh Thu, mặc dù Ba Tụng không xem thường Trịnh Thu, thế nhưng, Ba Tụng tuyệt đối sẽ không xem trọng y. Thế nhưng, lúc này đây, Ba Tụng lại vô cùng kính sợ Trịnh Thu.

Hai người một lần nữa trở lại trước bàn, tình thế lúc này đã thay đổi rất vi diệu. Trên căn bản đều là Trịnh Thu mở miệng, Ba Tụng thì đồng ý mọi thứ, cuối cùng, Trịnh Thu mỉm cười đưa tay ra rồi nói:

- Tướng quân Ba Tụng, hi vọng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ!

Ba Tụng vội vàng gật đầu, cười ha ha một tiếng, y lập tức nắm tay Trịnh Thu rồi nói:

- Hữu nghị giữa quân Ba Kích và hội Hắc Sơn sẽ luôn kéo dài!

Trịnh Thu cười nói:

- Tháng sau, tôi chuẩn bị mua một nhóm vũ khí từ chỗ các ngài...

- Không thành vấn đề!

Ba Tụng lập tức vỗ ngực nói:

- Trịnh tiên sinh, lúc nào chúng tôi cũng muốn giao dịch với anh.

Trước mặt thực lực mạnh mẽ, rất nhiều chuyện rất dễ thương lượng.

Nhất là khi hành động vừa rồi của Trịnh Thu tương đương với việc cứu mạng Ba Tụng.

Trịnh Thu gật đầu rồi khoát tay nói:

- Đã như vậy, trước hết xin mời tướng quân Ba Tụng kiểm tra hàng. - Không cần, không cần!

Ba Tụng lập tức lắc đầu, y nghiêm mặt nói:

- Tôi tin tưởng Trịnh tiên sinh! Người đâu, mang tiền tới!

Giờ phút này, ở một bên bên ngoài kho hàng, có mấy tên đàn ông xách từng cái rương bước vào. Sao Ba Tụng có thể chỉ mang mười mấy người theo được, chỉ có điều, ba phe đàm phán với nhau, cho nên không cần thiết có quá nhiều người xuất hiện.

Giống vậy, hội Nhẫn Đao cũng còn vài người, có điều, sau khi bên trong xảy ra chuyện, toàn bộ đám người còn sót lại của hội Nhẫn Đao đã bị người của hội Hắc Sơn khống chế lại.

Những rương tiên được đặt lên bàn, lúc này, Trịnh Thu đã sai người mang hàng mẫu tới, mặc dù đối phuong nói không cần kiểm hàng, thế nhưng, Trịnh Thu vẫn làm theo quy cũ.

Hai bên cùng kiểm tra.

- Tướng quân Ba Tụng, hợp tác vui vẻ!

Mặt Trịnh Thu xuất hiện nụ cười. Chuyện tối nay thuận lợi ngoài dự kiến của y, tới lúc này bên ngoài vẫn chưa có động tĩnh gì, từ đó có thể thấy rõ một chuyện: cảnh sát vẫn chưa xuất hiện. Cho dù chúng đang chạy tới, chúng cũng không làm gì được mình.

- Hàng...

Ba Tụng chần chờ một lúc.

Trịnh Thu cười khẽ, đứng lên, y nói:

- Tướng quân Ba Tụng, mời đi theo tôi!

Ba Tụng theo Trịnh Thu vào bên trong kho hàng. Lúc này, có không ít người đang bận rộn vận chuyển từng cái rương nặng. Thế nhưng, phương hướng bọn họ vận chuyển lại không phải là cửa kho hàng. Bọn họ đang vận chuyển tới một góc trong kho hàng, trên mặt đất có một lối đi đủ để hai người đồng thời di chuyển.

- Lối đi này có thể trực tiếp đi thông với bên ngoài bến tàu, dựa theo vị trí con thuyên của tướng quân Ba Tụng, chúng ta có thể thần không biết quỷ không hay chuyển nhóm hàng này ra ngoài!

Trịnh Thu mỉm cười nói:

- Đây là lối đi chúng tôi chuẩn bị từ trước nhằm tránh xuất hiện những chuyện ngoài ý muốn.

Ba Tụng không nhin được giơ ngón tay cái lên rồi nói:

- Trịnh tiên sinh quả nhiên là cáo già xảo quyệt!

Trịnh Thu không nói gì nhìn Ba Tụng, y biết Ba Tụng không phải đang chửi xéo y. Có điều, tiếng Trung của tên này không quá giỏi, cho nên không phân biệt được cáo già xảo quyệt và nhìn xa trông rộng.

- Không chỉ là cáo già xảo quyệt, bây giờ y còn cá mè một lứa, cấu kết nhau làm bậy nữa.

Một giọng nói lắc lắc lư lư vang lên trong bầu trời, giọng nói này mang theo bảy phần lười biếng và ba phần tán dóc.

- Ai đó?

Đôi mắt Trịnh Thu chấn động mạnh, nhanh chóng xoay người qua một bên, ngay sau đó, con ngươi của y đột nhiên co lại. Không có ail

Đây là lúc quan trọng nhất trong vụ giao dịch, bất cứ động tĩnh nào cũng sẽ làm cho thần kinh Trịnh Thu trở nên căng thẳng, huống chỉ là một giọng nói xa lạ đột nhiên vang lên như vậy.

Ánh mắt như bó đuốc của y quét nhìn bốn phía kho hàng, thế nhưng y vẫn không nhìn thấy bất cứ bóng dáng xa lạ nào.

Lúc này, Ba Tụng cũng rút súng ra, cảnh giác nhìn xung quanh rồi nghi ngờ hỏi:

- Trịnh tiên sinh, chẳng lẽ chúng ta đều nghe sai?

Trịnh Thu híp mắt lại thành một đường, một lúc lâu sau, y mở miệng nói với không khí:

- Đi ra đi

Không có ai đáp lại!

Việc vận chuyển vẫn còn tiếp tục, thần kinh của Trịnh Thu không hề buông lỏng, y tiếp tục nhìn xung quanh. Có điều, khi tâm mắt của Trịnh Thu đang tập trung tìm kiếm vị trí của giọng nói xa lạ kia, y không phát hiện ra một điều, đó là thỉnh thoảng lại có người của hội Hắc Sơn im hơi lặng tiếng, không một tiếng động ngã xuống...

Trước khi giải quyết Trịnh Thu, hắn phải diệt trừ những trở ngại nhỏ xung quanh trước.

Với Tiêu Dương, những người bình thường này không có chút uy hiếp nào. Có điều, khi đám người này dùng phương thức bắt rùa trong hũ bao vây lại, khi súng máy có uy lực mạnh mẽ nhắm vào người hắn, sợ rằng cả hắn cũng khó có thể đối phó.

Âm! Âm! Ầm!

Những bóng người lần lượt ngã xuống...

- Có kẻ địch!

Rốt cuộc cũng có người phát hiện điểm khác lạ, hô to theo bản năng.

- Tất cả đề phòng!

Trịnh Thu cũng quát to một tiếng, ánh mắt lạnh lùng của y quét nhìn phía trước.

Lúc này, toàn bộ kho hàng đang chìm vào bầu không khí vắng lặng. Thậm chí, ngay cả những người phụ trách việc vận chuyển cũng đã ngừng động tác của mình lại...

- Trịnh đại thiếu gia, thật ra thì anh đâu có cần khẩn trương tới vậy.

Giọng nói lắc lư phân tán kia lại xuất hiện, lần này, nó vang lên sau lưng Trịnh Thu.

Vèo!

Trịnh Thu chợt quay đầu lại. Giờ phút này, trên những rương hàng phía trước, đột nhiên có một bóng người đang ngồi trên đó, tên này đang cười tủm tỉm nhìn y...

- Mi là...

Trịnh Thu cảm thấy bóng người này rất quen mắt, một lúc lâu sau, y giật mình lên tiếng:

- Tiêu Dương?

Mặc dù hai người đã giao đấu vài lần. Có điều, tới tận lúc này, hai người mới chính thức gặp mặt, trước đó, Trịnh Thu chỉ nhìn thấy Tiêu Dương trong ảnh mà thôi.

Tiêu Dương cười khẽ một tiếng rồi nói: - Không ngờ Trịnh đại thiếu gia lại có thể nhận ra một nhân vật nhỏ như tôi, tôi thật sự cảm thấy rất vinh hạnh đói

Vẻ lạnh lùng hung ác thoáng qua đôi mắt Trịnh Thu!

Cơn tức tăng lên!

Có một số việc, y đã điều tra rõ ràng từ sớm.

Người lẻn vào tập đoàn Hắc Sơn, người làm cho phòng thí nghiệm chế thuốc bị lộ ra ánh sáng chính là Tiêu Dương!

Người ba lần bảy lượt phá hỏng kế hoạch của mình là Tiêu Dương!

Người giết Trương Tiều, phát hiện phòng bí mật trong tập đoàn Hắc Sơn, làm cho y mất hết danh dự là Tiêu Dương!

Ngay lúc này, người xuất hiện khi bản thân y sắp thuận lợi xuất hàng, hoàn thành vụ giao dịch vẫn là Tiêu Dương!

Tiêu Dương! Tiêu Dương! Tiêu Dương!

Trong lòng Trịnh Thu, y vô cùng căm ghét cái tên này, y hận không thể chém chủ nhân của cái tên này thành muôn mảnh!

Bây giờ, Tiêu Dương xuất hiện trước mặt Trịnh Thu, y có thể nhịn xuống không lập tức ra tay đã nói rõ sức chịu đựng của y mạnh hơn người bình thường rất nhiều!

Trong đầu y chỉ còn sót lại một ý nghĩ duy nhất...

Thiên Đường có lối mi không đi, Địa Ngục không cửa mi lại vào!

Trịnh Thu từ từ bước tới mấy bước, lạnh lùng nhìn Tiêu Dương, ánh mắt chứa đầy sát cơ, cười lạnh nói:

- Tiêu Dương, trước đó quả thật tao đã xem thường mày, cảnh sát Minh Châu không tìm được chỗ này, thế mà mày lại có thể tìm thấy.

Tiêu Dương cười ha ha, ngồi trên cái rương, nói:

- Bên ngoài mưa to gió lớn cho nên tôi vào đây tránh mưa, chắc Trịnh đại thiếu gia sẽ không trách móc đúng không.

- Không đâu.

Trịnh Thu híp mắt lại, ngừng chân, y nói:

- Nếu đã vào, vậy thì hãy an nghỉ ở chỗ này luôn đi!

Một tíc tắc này, xung quanh có vô số người xuất hiện, những người này rối rít chĩa súng về phía Tiêu Dương-kẻ dang ngồi nhàn nhã trên những cái rương. Không khí toàn trường lập tức trở nên vô cùng lạnh lẽo.

- Tao nói rồi, đây là địa bàn của taol

Trịnh Thu cười lạnh mở miệng nói:

- Chỉ có thể nghe theo lời tao, ai vào trong này đều phải chết!

Sát cơ tăng lên!

Địa bàn của tao, phải nghe taol

Đây là quy tắc do Trịnh Thu đặt ra! Nó cũng là luật sắt! Tiêu Dương liếc mắt nhìn Trịnh Thu, cười khẽ một tiếng, bóng người từ từ đứng lên, nói: - Xuất hiện trong địa bàn của anh thì phải nghe theo lời anh, câu này quá bình thường! Tiêu Dương đứng chắp tay, cười tủm tỉm nói:

- Địa bàn của anh, anh phải nghe lời tôi, đó mới là ngang ngược!
Bình Luận (0)
Comment