Chương 250: Tiêu tổng!
Chương 250: Tiêu tổng!Chương 250: Tiêu tổng!
Là con cưng của gió, thế nhưng y lại phải thừa nhận mình không bằng đối phương ngay trong lĩnh vực mà mình am hiểu nhất. Đối với Trịnh Thu, chuyện này không khác gì một đòn trí mạng!
Mặt mũi co rút, con ngươi hoảng sợ liếc nhìn Tiêu Dương, Trịnh Thu chợt cắn răng một cái, đột nhiên, tốc độ lại một lần nữa tăng lên.
Nhanh!
Đột nhiên, như tia chớp đánh xuống.
Đảo mắt một cái, đòn công kích của y như đá vụn từ trên trời rơi xuống, bao phủ toàn bộ không gian xung quanh Tiêu Dương.
Bai Bal Ba ba bai
Quần áo trên người Tiêu Dương lay động theo cơn gió. Bàn tay lay động theo ý nghĩ, từ từ trở nên hư ảo. Mỗi một chưởng đánh ra đều vừa đúng, không sai không lệch ngăn cản toàn bộ đòn công kích của Trịnh Thu.
Không trật cái nào.
Âm!
Hai bóng người tách ra.
Trịnh Thu không nhịn được rên lên một tiếng, y mạnh mẽ ép luồng huyết khí đang quay cuồng trong ngực xuống, sau đó dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tiêu Dương. Hít sâu vài cái, ánh mắt mang theo vẻ không cam lòng, y hỏi:
- Tiêu Dương! Tại sao mày lại ba lần bốn lượt đối nghịch với tao!
Tiêu Dương liếc nhìn Trịnh Thu rồi cười nói:
- Trịnh đại thiếu gia, chẳng ai gây khó dễ với anh cả, chi có luật pháp gây khó dễ cho anh mà thôi!
Giờ khắc này, Tiêu Dương trang nghiêm nói ra một câu với tư cách là một người chấp pháp của Thiên Tử Các. Hắn cứ việc bỏ qua chuyện mình vẫn chưa chính thức thông qua kiểm tra, quên luôn chuyện hắn chỉ mới nhận được cam kết miệng từ chỗ Lam Chấn Hoàn.
- Luật pháp?
Trịnh Thu giận quá hóa cười, y nói:
- Mày chỉ là một tên gác cổng, có tư cách gì mà nói tới luật pháp!
- Chỉ dựa vào việc trong lòng tôi có luật pháp!
Tiêu đại gia nói với giọng oai phong lẫm liệt.
Tối nay đã giết rất nhiều người, phải dùng cái thân phận người của Thiên Tử Các tới chống. Vì vậy, Tiêu Dương phải lời nghiêm nghĩa chính, hiên ngang lãm liệt. Đương nhiên, nguyên nhân căn bản nhất của việc Tiêu Dương đối phó Trịnh Thu chính là vì Bạch Khanh Thành.
Có vài lý do, không cần quá mức đại nghĩa.
Chỉ cần trong lòng thấy đáng là đủ.
Đương nhiên, những chuyện này Tiêu đại gia sẽ không đem ra nói trên sân khấu.
- Hừi Dường như Trịnh Thu đã tích đủ sức, ánh sáng lạnh đột nhiên lóe lên trong đôi mắt, y nói:
- Xuống địa ngục với cái luật pháp của mày đi! Bạo Phong Long Quyển!
Vùi! Vùi! Vùi
Lực lượng cuồng phong phun trào ra, toàn bộ kho hàng như bị cuồng phong càn quét. Dúng mắt trần cũng có thể thấy được vòi rồng đang càng quét tới chỗ Tiêu Dương, chỉ cần đảo mắt một cái nó đã tới.
Tiêu Dương nhíu mày lại, bóng người đột nhiên xông lên phía trước. Khi bóng người suýt chút nữa đã chui vào vòi rông có đường kính hơn một mét kia, bóng người đột nhiên lướt ngang trên không trung một cách không tưởng.
Vèol
Hắn đã tránh thoát hướng tấn công của vòi rông.
Gió lớn thổi mạnh...
Thế nhưng, lần này Tiêu Dương không cho Trịnh Thu thêm cơ hội nào nữa. Trong nháy mắt sau khi tránh thoát vòi rồng, bóng người của hắn như ngôi sao nhanh chóng rơi xuống phía trước, quyên phong đánh mạnh tới phía đối diện.
Uy thế nghìn cân.
Âm!
Trịnh Thu lui ra sau một bước.
Âm!
Tiêu Dương lại đánh ra một quyền!
Âm! Âm! Âm!
Đổi thủ thành công.
Trong khoảnh khắc, đòn công kích đánh ra thoải mái như nước chảy mây trôi, uy thế thì mạnh mẽ như núi.
Âm! Âm! Ầm!
Trịnh Thu không ngừng lui ra phía sau, nên xi măng cứng rắn không ngừng xuất hiện những dấu chân không sâu không cạn. Có thể thấy được lúc này Trịnh Thu đang gặp phải áp lực rất lớn.
Âm!
Trịnh Thu hét lớn một tiếng, tập trung toán bộ sức lực vào hai tay, sau đó nặng nề nghênh đón. Nhờ vậy, y khó khăn lắm mới ngăn được thế công của Tiêu Dương!
- Sao có thể? Không thể nào! !
Đôi mắt của Trịnh Thu đỏ bừng nhìn chằm chằm Tiêu Dương, mặt đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi. Bản thân y vẫn luôn che giấu thực lực cá nhân mạnh mẽ. Thế nhưng, Trịnh Thu rất tự tin, y biết, với thực lực của y, trong cùng thế hệ, y tuyệt đối có thể đứng ở những vị trí xuất sắc nhất!
Chỉ có lác đác vài người có thể địch nổi y!
Thực lực cá nhân của Trịnh Thu rất mạnh, đây cũng là lá bày tẩy làm cho y dám mạo hiểm hành động trong đêm nay.
Thế nhưng, y lại bị một người giữ cửa, một tên gác cổng của Phục Đại-người mà y chưa bao giờ coi là đối thủ đánh tới mức không còn chút sức để đánh trả! - Rốt cuộc thì anh là ail
Trịnh Thu tuyệt đối không tin lý do của Tiêu Dương. Mặc mũi đầy vẻ kinh hoàng, y cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại. Từ từ lui ra sau, nhì Tiêu Dương đang từng bước từng bước ép tới gần, y trâm giọng hỏi:
- Anh không phải là cảnh sát, bắt tôi, cùng lắm anh chỉ được có một triệu, chỉ cần anh bỏ qua cho tôi, tôi có thể cho anh gấp đôi!
Tiêu Dương ngừng bước, hơi suy nghĩ một chút, hắn nói:
- Đây là một cám dỗ không tệ lắm.
Trịnh Thu vui mừng.
- Có điều...
Tiêu Dương khoát tay một cái rồi nhún vai nói:
- Đáng tiếc, hiện tại tôi không cần dùng tiền gấp.
Sắc mặt Trịnh Thu hơi thay đổi, nhìn Tiêu Dương đang từng bước từng bước ép tới gần. Ánh sáng lạnh lóe lên trong đôi mắt y, chợt cắn răng một cái, khuôn mặt xẹt qua vẻ dữ tợn, y trầm thấp gào thét:
- GióI
Vùi! Vùi
Cơn gió rét sắc bén bao phủ xung quanh Trịnh Thu, từng tấc trên cơ thể y như đã trở thành một thanh đao nhọn, sắc bén. Hơi thở sắc nhọn tỏa ra làm cho người ta không rét mà run.
- HíI
Dường như Trịnh Thu đã biến thành một con dã thú thời Hồng Hoang. Ánh mắt trở nên vô cùng dữ tợn, bóng người phóng thẳng tới phía trước.
Như hổ vồ sói, hung tính lộ ral
Vèo!
Năng lượng sắc bén mạnh mẽ làm cho lòng Tiêu Dương chợt rung nhẹ. Bước chân chạm đất rồi trượt qua một bên, bóng người hắn linh động tránh thoát đòn đánh của Trịnh Thu. Vù! Khi Tiêu Dương còn chưa đứng vững, lại một đòn tấn công khác đã đánh tới.
Vèo! Vèo! Vèol
Giờ phút này, Trịnh Thu đang chó cùng rứt giậu, Tiêu Dương không muốn cứng đối cứng trong tình trạng thế này. Sau khi dựa vào thân pháp tinh xảo, kỳ lạ liên tục tránh thoát những đòn đánh của Trịnh Thu, quả nhiên, khí thế của Trịnh Thu đã từ từ yếu bớt...
- Tiêu Dương! Có giỏi thì đừng tránh!
Bên tai truyền tới tiếng rống giận, Tiêu đại gia không nhịn được cảm thấy buồn bực. Hai bên đấu nhau, không né tránh, chẳng lẽ để mi chính diện đè đánh à? Hắn không nhịn được liếc nhìn Trịnh Thu một cái rồi thầm nghĩ trong đầu: chẳng lẽ tên này bị mình chọc tới tức điên rồi ư.
Để tỏ ra mình có phong độ.
Tiêu Dương không né.
Khi hơi thở của Trịnh Thu hạ thấp tới một mức giới hạn, hơn nữa chiêu thức vẫn chưa hoàn toàn thu lại, phòng thủ trên căn bản đã rơi vào khoảng không, Tiêu Dương đột nhiên ra tay!
Vùi Chưởng phong thổi tới, phủ kín bầu trời, lực lượng dường như đủ để lật trời, đạp đất.
Đột nhiên.
Bóng chưởng đã im hơi lặng tiếng xuất hiện trước mặt Trịnh Thu. Lực lượng bạo phát ra, giờ khắc này, năng lượng mênh mông xuyên thấu qua lòng bàn tay tuôn vào ngực Trịnh Thu...
Âm!
Ngay lập tức, mặt Trịnh Thu trở nên vô cùng tái nhợt. Cổ họng cảm thấy hơi ngọt, một ngụm máu lập tức phun ra ngoài. Thân thể y nặng nề bay ra ngoài, âm ầm rơi xuống đất.
Âm!
"Phốc!"
Lại có thêm một ngụm máu bị phun ra.
Trịnh Thu không ngừng run rẩy, khó khăn lắm y mới đứng lên được. Lúc này y đang rất chật vật, ánh mắt đầy vẻ hoảng sợ và không cam lòng, nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương, lau chùi máu trên khóe miệng, nói:
- Tiêu Dương! Rốt cuộc thì phải làm thế nào anh mới bỏ qua cho tôi!
Giờ phút này, Trịnh Thu đã gần kề tuyệt vọng, thế nhưng, y vẫn hi vọng mình có thể bắt lấy hi vọng cuối cùng!
Y hi vọng Tiêu Dương có thể bỏ qua cho yl
Dù là Trịnh Thu cảm thấy hi vọng này rất mong manh.
Có điều, lúc này, Tiêu Dương lại ngừng bước.
Hắn ngừng lại không phải vì lời nói của Trịnh Thu mà là nghĩ tới tờ giấy do Thường Lỗi giao cho mình, nhớ tới tờ giấy viết chỉ thị của Phương Mộng Lam.
- Nếu như Trịnh Thu thật sự xuất hiện ở bến tàu Ngoại Nhất, hơn nữa sắp sửa ra tay lùng bắt, hãy mở tờ giấy có ghi "1".
Câu nói của Thường Lỗi xuất hiện trong đầu Tiêu Dương, ngừng chân lại, hắn lập tức lấy túi nhựa chứa tờ giấy đánh số "1" từ trong túi ra.
Mở túi, lấy tờ giấy ra xem.
Trong nháy mắt, con ngươi của Tiêu Dương trợn tròn xoe...
Ngây người, hắn có hơi sững sờ.
- Cứu Trịnh Thu?
Trên tờ giấy ghi ba chữ này!
Chỉ có ba chữ!
Thế nhưng ý tứ rất rõ ràng, thoáng cái, Tiêu Dương sững sờ, đổi lại là bất cứ ai khác, người đó cũng sẽ sững sờ.
Không thể nghi ngờ, mục tiêu của hắn tối nay chính là Trịnh Thu. Trong mắt người của nhà họ Bạch, Trịnh Thu cũng là người cầm đầu trong việc suýt chút nữa làm cho Bạch Khanh Thành mất mạng. Vậy thì, tại sao Phương Mộng Lam muốn mình cứu Trịnh Thu?
Một tíc tắc này, suy nghĩ của Tiêu Dương thay đổi thật nhanh...
Đồng thời, trong đầu hắn lập tức vang lên câu nói thứ hai của Thường Lỗi. - Sau khi bắt được Trịnh Thu, mở ra tờ giấy thứ hail
Vừa muốn "cứu" lại vừa muốn "bắt"?
Hai câu này rất mâu thuẩn với nhaul
- Đây là...
Tiêu Dương hơi nhíu mày lại, hắn không cho là Phương Mộng Lam cố ý làm khó cho mình. Bà làm vậy tất nhiên là có dụng ý của mình, thế nhưng, rốt cuộc thì dụng ý này là gì?
- Dì Lam không thể nào bỏ qua cho Trịnh Thu, thế nhưng lại bảo mình cứu...
Một ý nghĩ đột nhiên lóe qua trong đầu Tiêu Dương, y nói thâm:
- Chẳng lẽ là...
Đôi mắt sáng lên, ngay sau đó, hắn thổn thức than thở một câu:
- Tấm lòng của cha mẹ trong thiên hạ thật vĩ đại!
Nếu như không đoán sai, Tiêu Dương đã biết được bên trong tờ giấy ghi cái gì.
Không thể nào ngoài chuyện cứu Trịnh Thu xong, lại bắt y về. Hoặc có thể nói thế này, nội dung của tờ giấy thứ hai với Phương Mộng Lam đã không còn quan trọng nữa.
Vì kiểm tra coi suy nghĩ trong lòng mình có đúng không, Tiêu Dương không chờ cứu ra Trịnh Thu xong mới mở tờ giấy, hắn lập tức mở tờ giấy thứ hai ra...
- Quả nhiên!
Tiêu Dương cười khẽ một tiếng, trên tờ giấy thứ hai có ghi bốn chữ:
- Mặc cậu xử trí!
- Tấm lòng của cha mẹ trong thiên hạ thật vĩ đại!
Hết thảy mọi thứ đúng như dự đoán của Tiêu Dương, Phương Mộng Lam làm vậy là vì muốn Bạch Húc Húc gia nhập Thiên Tử Các!
- Một bên là dì Lam, bên còn lại là thằng nhóc, nên giúp ai đây?
Tiêu Dương chân chờ nửa giây đã có quyết định, y nói thầm:
- Với thằng nhóc, gia nhập Thiên Tử Các tuyệt đối là chuyện tốt.
Tiêu Dương lời nghiêm nghĩa chính tự nói một câu, về phần tại sao hắn đứng về phía Phương Mộng Lam, chỉ có mình Tiêu đại gia mới hiểu.
- Thế nhưng, tại sao Bạch Húc Húc lại không muốn gia nhập Thiên Tử Các tới vậy?
Tiêu Dương có hơi không hiểu, với sự hiểu biết của Tiêu Dương về tính cách của Bạch Húc Húc, chỗ như Thiên Tử Các quả thật rất thích hợp với y.
- Anh muốn tôi bỏ qua cho anh?
Tiêu Dương ngước mắt nhìn Trịnh Thu.
Nghe vậy, Trịnh Thu ngẩn ra, y cưỡng ép chịu đựng đau đớn khắp người rồi vội vã gật đầu, y gấp gáp nói:
- Chỉ cần anh bỏ qua cho tôi, điều kiện gì tôi cũng đáp ứng!
- Thật ư?
Tiêu Dương trầm ngâm một lúc, thấy Trịnh Thu quả quyết gật đầu, Tiêu Dương cũng hơi cảm thấy khó quyết định. Hắn thâm nghĩ: mình phải nói điều kiện gì để Trịnh Thu có thể đường hoàng bỏ chạy đây? - Tôi muốn...
Tiêu Dương cân nhắc một hồi, đột nhiên hắn ngước mắt nhìn Trịnh Thu rồi hỏi:
- Anh có cái gì để hối lộ tôi?
Trịnh Thu không tự chủ được rùng mình một cái, tiếng súng máy bên ngoài càng ngày càng gần, tâm thân y cũng càng ngày càng gấp gáp. Chợt cắn răng một cái, khuôn mặt xẹt qua vẻ đau lòng, y nói:
- Chỉ cần anh bỏ qua cho tôi, 70% cổ phần của tập đoàn Hắc Sơn trong tay tôi sẽ là của anhI
Điều này tương đương với việc giao toàn bộ tập đoàn Hắc Sơn cho Tiêu Dương!
Mặc dù tập đoàn Hắc Sơn lúc này đang nằm trong tình trạng mưa gió đong đưa, thế nhưng, dù sao thì lạc đà gầy vẫn còn lớn hơn ngựa. 70% cổ phần của tập đoàn Hắc Sơn tuyệt đối là một khối tài sản kếch xùiI
Trịnh Thu quyết định dùng tiền mua mạng!
- Nghe rất mê người, thế nhưng... Dựa vào cái gì để tôi tin anh?
Tiêu Dương hỏi ngược lại một câu.
Môi Trịnh Thu run rẩy mấy cái, thời gian không cho phép y quá nhiều do dự. Cắn chặt hàm răng, lấy ra một cái chìa khóa cùng với một tờ giấy, nói:
- Câm thứ này tới ngân hàng lớn nhất ở Minh Châu, lấy được thứ trong tủ bảo hiểm, anh có thể có được mọi thứi
Đồ vật được ném qua, Tiêu Dương mỉm cười nhận lấy, tâm trạng của hắn lập tức trở nên vui sướng, trực tiếp khoát tay nói:
- Anh đi đi! Tiêu tổng không so đo với anh.
Bây giờ, con hàng này đã dùng Tiêu tổng để tự xưng!