Chương 251: Cởi quần! Một phát kinh hãi thế tục!
Chương 251: Cởi quần! Một phát kinh hãi thế tục!Chương 251: Cởi quần! Một phát kinh hãi thế tục!
Có tiên mua tiên cũng được!
Cuối cùng thì Trịnh Thu cũng tin câu nói này rồi, cho dù đau lòng hay đau thể xác nhưng vì bảo vệ tính mạng bắt buộc phải hy sinh thôi!
Âm thầm đảo mắt nhìn tên Tiêu Dương đang dương dương tự đắc, dường như vẫn đang đắm chìm trong mộng được làm sếp tổng. Trịnh Thu cụp mắt, trong mắt có chút hèn mọn, sau đó đột nhiên gã bật người dậy chống đỡ thân thể với thương thế khắp người, cố gắng lết về phía mật đạo bên dưới bến tàu...
Đúng lúc này đột nhiên có tiếng "bịch" vang lên!
Sắc mặt Trịnh Thu trắng bệchI
Bang! Bang! Bang!
Mắt nhìn về phía cửa kho hàng, lúc này đột nhiên xuất hiện mấy bóng người trang bị võ trang hạng nặng vọt vào. Tên câm đầu vẻ mặt hưng phấn không ai khác chính là Bạch Húc Húc! Nhờ có hệ thống hỏa lực mạnh mẽ hỗ trợ, Bạch Húc Húc dẫn một tiểu đội thành công tiến vào trong kho hàng, mục đích chính là để viện trợ cho Tiêu Dương.
Tiêu Dương giật mình, mặt không đổi sắc nhìn về phía đám người Bạch Húc Húc đột ngột xông vào...
Bạch Húc Húc sau khi xông vào nhìn cảnh này thì chỉ biết trợn tròn mắt nhìn.
Vốn tưởng sau khi tiến vào sẽ chứng kiến cảnh chiến đấu long trời lở đất. không ngờ bên trong kho hàng lại yên tĩnh đến chết lặng như vậy. Xung quanh là một đống lộn xộn, phảng phất có tiếng kêu rên của những người nằm dưới đất, bọn họ gần như đã mất hẳn sức chiến đấu.
Tiêu Dương đột nhiên quát lên:
- Nằm xuống!
Lúc này Bạch Húc Húc vẫn chưa phát hiện ra Trịnh Thu, Trịnh Thu nghe Tiêu Dương nói vậy thì tim chợt đập hụt một nhịp, dường như theo tiêm thức nằm xấp xuống như lời của hắn. Đúng lúc này, Tiêu Dương nhấc chân đạp một phát, mấy chiếc thùng giấy lập tức đè lên người Trịnh Thu.
- Đại cal
Bạch Húc Húc phấn khởi chạy tới hỏi:
- Anh đã giải quyết hết bọn này đó hả? Vậy Trịnh Thu đâu?
Bạch Húc Húc đương nhiên không quên mục đích chính lần này mình đến đây!
- Chuyện còn chưa kết thúc đâu.
Vẻ mặt Tiêu Dương nghiêm túc, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào mật đạo của bến tàu, lúc này không biết Ba Tụng đã chạy tới đâu rồi?
- Tên câm đầu việc giao dịch hàng hóa cùng buôn lậu thuốc phiện đã chạy vào con đường này rồi, cậu lập tức dẫn người đuổi theo! Nơi này để tôi xử lý!
- Tuân lệnh! Đại caI
Bạch Húc Húc hăng hái nghe lời, đương nhiên gã hoàn toàn không biết rằng đại ca mà mình tin tưởng đang bán đứng mình, thậm chí đối tượng bán đứng lại chính là mẹ của mình!
Cơ thể cường tráng lập tức vọt vào trong thông đạo. - Giờ phải làm gì?
Trịnh Thu xanh mặt nhìn sắc mặt Tiêu Dương lúc này đã đen như đít nồi.
Bạch Húc Húc dẫn người chạy vào thông đạo dường như đã chặn đứng đường lui cuối cùng của Trịnh Thu. Lúc này Trịnh Thu lại càng sợ hãi tên Tiêu Dương này hơn. Nếu như lỡ tên nhãi này cầm tiền rồi lại nuốt lời, vậy chẳng phải mình đã tiền mất tật mang rồi sao?
Trịnh Thu đương nhiên không biết sở dĩ Tiêu Dương cứu gã là bởi vì lời Phương Mộng Lam, hoàn toàn không hề liên quan đến bảy mươi phần trăm cổ phần của tập đoàn Hắc Sơn.
- Yên tâm đi!
Tiêu Dương oai phong lẫm liệt nhìn Trịnh Thu, nói:
- Tiêu Dương tôi không phải loại người thích bán đứng người khác!
Hắn trâm ngâm một lát sau đó nhìn ra bên ngoài kho hàng rồi chợt nói:
- Giờ bên ngoài không có người, anh có một cơ hội để chạy đấy! Uy hiếp tôi! Đợi cho bọn Bạch Húc Húc ra ngoài thì anh chạy vào thông đạo!
Đề nghị này của Tiêu Dương không tồi!
Đương nhiên chuyện này không phải là tốt cho Trịnh Thu mà rõ ràng là tốt cho Tiêu Dương. Hắn vừa muốn cứu Trịnh Thu lại vừa muốn gã nằm trong tâm khống chế của mình. Cách tốt nhất là để gã bắt hắn làm con tin, lúc nào hắn cũng ở ngay bên cạnh gã, bất cứ khi nào cũng có thể bắt gã lại ngay lập tức.
Trán Trịnh Thu toát mồ hô lạnh, lườm Tiêu Dương một cái, hỏi:
- Cậu không sợ tôi nhân cơ hội bắt cậu rồi giết cậu sao?
Tiêu Dương cười lớn nhìn Trịnh Thu, nói:
- Thứ nhất, giết tôi anh cũng chẳng được lợi gì, cũng chẳng thể chạy thoát được! Thứ hai...
Ánh mắt Tiêu Dương tự tin, nói tiếp:
- Anh nghĩ anh giết được tôi sao?
Nếu như không bị thương có lẽ Trịnh Thu còn có chút nguy hiểm, nhưng hiện tại sau khi trúng một chưởng của Tiêu Dương, Trịnh Thu hoàn toàn chẳng còn chút uy hiếp nào.
Khuôn mặt Trịnh Thu khế co giật!
Bạch Húc Húc chạy vào trong thông đạo, lúc này bên trong đã chẳng còn ai nữa, chỉ có một số thùng hàng bị bỏ lại. Đám Ba Tụng chỉ biết cắm đầu chạy trối chết, làm gì còn tâm tư lo lắng chỗ thuốc phiện đó, lúc này chỉ cân người còn sống, còn những thứ khác đều không quan trọng.
Bạch Húc Húc ra lệnh:
- Mau lên! Mau tìm kiếm ở phía trước xem saol
Đúng lúc này phía đằng sau chợt có tiếng hét thảm thiết!
Tiếng hét đầy giận dữ:
- Đồ hèn hại
- Không ổn rồi! Đại ca đã xảy ra chuyện!
Bạch Húc Húc vội vàng xoay người, khoát tay trâm giọng nói:
- Bốn người ở lại tiếp tục đi theo con đường này ra ngoài, còn nữa, lập tức thông báo cho hình cảnh bên ngoài nhanh chóng phong tỏa lối ra của thông đạo này, những người còn lại theo tôi đi ra ngoài!
Lúc đám Bạch Húc Húc ra ngoài thì thấy bên trong kho hàng, Trịnh Thu đang cầm trong tay một con dao đặt bên cổ Tiêu Dương!
Sắc mặt Bạch Húc Húc lập tức căng thẳng, gã hét lên:
- Dừng tay!
Vụt! Vụt! Vụt!
Súng của tất cả tiểu đội đồng loạt chĩa thẳng vào Trịnh Thul
Sắc mặt Trịnh Thu lúc này vô cùng dữ tợn, gã cười lạnh nói:
- Ai dám động đậy, ông đây lập tức cho hắn thăng thiên!
- Tất cả bỏ súng xuống!
Sắc mặt Bạch Húc Húc vô cùng nghiêm túc, gã lập tức bảo mọi người bỏ súng xuống, chỉ sợ thật sự chọc giận Trịnh Thu dẫn đến kết quả không thể cứu vẫn.
Trịnh Thu tiếp tục hét lên:
- Tất cả lùi ra phía saul
- Không được lùi!
Lúc này Tiêu Dương đột nhiên nghiêm nghị lên tiếng, vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt, thấy chết không sờn.
- Húc Húc lão đệ, đại ca nhất thời khinh suất để Trịnh Thu có cơ hội ám toán, gã là trùm buôn thuốc phiện không chuyện ác nào không làm! Cậu đừng lo cho anh, loại cặn bã khốn kiếp này, không cần phải nhân nhượng gã! Nổ súng đi!
- Đại cai
Bạch Húc Húc bị tinh thần không sợ chết của Tiêu đại ca làm cho cảm động, gã nắm chặt nắm đấm, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm vào Trịnh Thu, hét lên:
- Mày muốn thế nào mới đồng ý thả người?
- Húc Húc!
Tiêu Dương hét lên:
- Không được nghe lời gã! Không cần lo cho đại cal
Trịnh Thu thật sự không thể diễn tiếp nữa rồi, gã cố nhịn cảm giác muốn bùng cháy trong lồng ngực, khóe miệng co quắp giật giật. Nếu như gã thật sự có khả năng giết tên này thì đã dùng một dao cắt đứt yết hầu của hắn rồi!
Chưa từng thấy tên nào giỏi diễn như tên này!
Tuy vậy nhưng trong lòng Trịnh Thu cũng biết mình hoàn toàn không thể giết được Tiêu Dương, bởi chỉ cần gã có một chút sát khí, giây tiếp theo có lẽ gã chỉ còn là một thi thể.
- Ha hai
Trịnh Thu cười lạnh nhìn Bạch Húc Húc, nói:
- Nếu như mày không muốn thấy đại ca mày mất mạng thì lập tức lùi vê phía sau cho tao! Lùi!
Giọng nói của gã đột ngột tăng cao vài phần.
Tựa như gã có thể ra tay bất cứ lúc nào! Bạch Húc Húc lập tức thấy kinh hãi, vội vàng đưa tay lên, nói:
- Đừng kích động! Đừng kích động! Bọn tao lùi!
Đáy mắt Bạch Húc Húc không giấu nổi ánh sáng sắc lạnh, cắn răng, trâm giọng ra lệnh cho những người khác:
- Tất cả lùi về sau! Xoay người qua chỗ khác!
Thấy Bạch Húc Húc phối hợp, Trịnh Thu rất vui vẻ, khuôn mặt cũng tỏ ra tươi cười. Gã lôi kéo Tiêu Dương từ từ đi vê phía thông đạo...
Vừa đi vừa hét:
- Lùi vê sau! Mau lùi về saul
Bạch Húc Húc nhìn chằm chằm vào Trịnh Thu, lúc này tất cả mọi người đều đã lùi về sau rồi xoay người sang chỗ khác.
Ánh mắt Bạch Húc Húc ngày một lạnh lẽol
Thế nhưng lúc đó Trịnh Thu lại hoàn toàn không phát hiện ra điểm này, trong mắt gã lúc này mình giống như đang sai khiến một đám nô tài vậy, hoàn toàn không có chút đáng sợ nào!
Cánh tay Bạch Húc Húc run lên, trong lòng dâng lên một loại cảm xúc kích động muốn lao lên!
Trịnh Thu tủm tỉm cười nhìn Bạch Húc Húc, nhịn cả một đêm rồi nên dường như gã không cam lòng cứ thế mà đi, mắt nhìn thẳng về phía trước, mặt tỏ ra khinh miệt, cười lạnh nói:
- Cảnh sát gì chứ! Chỉ là một lũ phế vật!
Không phát tiết tức giận trong lòng ra ngoài, Trịnh Thu cảm thấy phải xin lỗi chính bản thân mình!
Dù sao thì lúc này cũng chỉ cách thông đạo có ba mét nữa, với tốc độ của gã thì chỉ trong thời gian nháy mắt là có thể chạy vào trong thông đạo, Trịnh Thu tin mình hoàn toàn có thể chạy thoát!
Chính vì vậy gã không vội!
Muốn trêu tức Bạch Húc Húc một lúc!
Gã nhìn thấy lúc này toàn thân Bạch Húc Húc đã run lên lên...
- Tức lắm hả?
Trịnh Thu cười khinh thường, lạnh lùng nói:
- Thiên la địa võng sao? Khốn kiếp! Chỉ dựa vào đám cảnh sát chúng mày mà nghĩ có thể dồn ông mày vào đường cùng à?
Những lời này của Trịnh Thu hoàn toàn là lời xuất phát từ nội tâm, người khiến gã thất bại trong gang tấc thực chất là cái tên Tiêu Dương bị gã 'bắt làm con tin này!
Ánh mắt Bạch Húc Húc lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Trịnh Thu, trong lòng gào thét, mày cứ đứng đấy dài dòng làm cái mẹ gì?
Gã không phải cảnh sát nhưng vẫn bị cái gã Trịnh Thu này kích thích, nguyên nhân Bạch Húc Húc run rẩy thực chất là đang đấu tranh do dự...
Ra tay hay không ra tay đây?
Thấy Bạch Húc Húc đã "tức đến nổ đom đóm mắt”, trong lòng Trịnh Thu chợt thấy vui sướng, khóe miệng cười lạnh nói:
- Ông đây chơi đủ rồi, mày đi tìm ông mày mà chơi đi! Nghe thấy vậy, đôi mắt Bạch Húc Húc chợt trừng lên, trong lòng bùng lên ngọn lửa giận dữ, nghiến răng nghiến lợi mắng:
- Cái bà mày chứt
Trịnh Thu đẩy mạnh Tiêu Dương ra phía trước, nhân cơ hội này phóng vụt vào trong thông đạo! Mang theo Tiêu Dương chạy trốn, Trịnh Thu ngược lại càng thấy không an toàn hơn!
Vùi
Tốc độ ngày một nhanh!
Trịnh Thu tự tin, chỉ cần Tiêu Dương không ra tay thì gã hoàn toàn nắm chắc mười phần thoát được ra ngoài!
Thế nhưng Trịnh Thu lại hoàn toàn không biết, Tiêu Dương căn bản không rảnh để tập kích gã, lúc này gã chỉ biết trợn mắt há mồm nhìn Bạch Húc Húc đứng chắn ở phía trước...
Từ lúc Trịnh Thu nói câu “đi tìm ông mày mà chơi" đến lúc này cũng chỉ trong khoảng thời gian nháy mắt, thế mà không ngờ Bạch Húc Húc lại có thể nhanh đến như vậy!
Đã vậy hành động của tên này lạ càng khó tin hơn nữa!
Bạch Húc Húc đột nhiên cởi quần!
Tiêu Dương cũng phải há to miệng, mắt trừng lớn nhìn hình ảnh đột nhiên xuất hiện trước mắt này.......
Tên này không dưng lại đi cởi quần!?
Đầu óc Tiêu Dương trong nháy mắt này hoàn toàn trống rỗng, đổi lại là bất cứ người nào thì lúc này cũng hoàn toàn không hiểu Bạch Húc Húc muốn làm gì?
Lôi "anh em' ra dọa Trịnh Thu chắc?
Thế nhưng lúc này Trịnh Thu đã xoay người lại rồi "anh em' có lớn hơn nữa cũng chẳng có ích gì!
- Chẳng lẽ tên này muốn đi tiểu sao?
Lúc này trong đầu Tiêu Dương đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ hết sức đơn thuần.
Bạch Húc Húc đột nhiên rống lên:
- Thằng cháu rùa rúc đầu! Ông đây bắn chết mày!
Tiếng nói vang rội rung trời động đất!
Bụp! Xuy!
Bất ngờ xuất hiện "cột trụ chống trời", tựa như ống nước lập tức bắn nước ra.
Dòng nước bay lên bắn xa ba ngàn dặm!
Một phát kinh hãi thế tục!
Xuy!
Dòng nước tựa như tia chớp đột ngột xuất hiện phía sau Trịnh ThuI
Nghe thấy Bạch Húc Húc quát lên, Trịnh Thu theo tiêm thức nghiêng người cúi xuống, nhìn thấy hình ảnh này, miệng bất giác há ra...
Bụp!
Dòng nước lập tức bắn vào mặt Trịnh Thu, thậm chí còn có một chút nước trực tiếp bắn vào trong miệng gãi Hét lên một tiếng thảm thiết!
Trịnh Thu trợn trắng mắt lăn đùng ra đất!
BịchI
Toàn thân bất động không nhúc nhích!
Yên lặng tựa như đã chết .......
Tiêu Dương ngơ ngác nhìn Bạch Húc Húc ... ...
Một lúc sau.
- Đúng là đồ không biết tự lượng sức mình!
Bạch Húc Húc khẽ hừ một tiếng sau đó cúi xuống rung rung "người anh em" của mình, cả người giật giật mấy cái, tiếp đó thản nhiên xách quần lên. Dường như vẫn chưa đủ xả hận, gã còn thêm một câu:
- Ông mời mày uống nước tiểu đồng tử!