Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 251 - Chương 252: Vì Sao Người Bị Thương Lúc Nào Cũng Là Anh?

Chương 252: Vì sao người bị thương lúc nào cũng là anh? Chương 252: Vì sao người bị thương lúc nào cũng là anh?Chương 252: Vì sao người bị thương lúc nào cũng là anh?

Nhìn thấy Bạch Húc Húc lúc này, Tiêu Dương thừ người ra một lúc lâu mới hoảng hồn bình tĩnh trở lại.

Cuối cùng thì hắn cũng đã hiểu rồi!

Đây chính là nguyên nhân Bạch Húc Húc không muốn gia nhập Thiên Tử các!

Nếu như không phải bất đắc dĩ thì gã sẽ không dùng đến thuộc tính đặc biệt quái dị của mình. Là một thanh niên đầy nhiệt huyết, chuyện này đối với gã đúng là một bí mật khó nói nên lời!

Nếu không phải là Trịnh Thu ép gã nổi điên thì cũng sẽ không đến nỗi rơi vào kết cục này.

Tiêu Dương cẩn thận liếc nhìn vị trí "ngã ba" kia của Bạch Húc Húc, mặc dù hiện tại đã dừng chiến đấu nhưng Tiêu Dương lại lo lắng, sợ gã lại lân nữa lau súng cướp cò nên ho nhẹ, nói:

- Ờ... Húc Húc lão đệ, Trịnh Thu... gã... chết rồi hả?

Bạch Húc Húc lắc đầu:

- Nước tiểu của em làm gì có uy lực lớn đến vậy, chắc chỉ là bị dọa ngất thôi!

Tiêu Dương âm thầm liếc Bạch Húc Húc thêm vài lần, cả người không kìm chế được mà rùng mình một cái, ánh mắt bất chợt nhìn xuống tên Trịnh Thu đang nằm lăn dưới đất. Trong lòng cạn lời, dì Lam, không phải là cháu không giúp dì, chỉ là tại con của dì "đáng sợ" quái

Ngay cả quần cũng dám cởi, hắn còn làm gì được nữa?

Bịch! Bịch! BịchI

Đúng này, cánh cửa kho hàng đột nhiên vang lên tiếng râm rầm, ngay lập tức một nhóm người võ trang đầy đủ xông vào.

Lam Hân Linh cùng Uông Hùng Dương cũng tới.

- Bắt Trịnh Thu lại!

Bạch Húc Húc đương nhiên không muốn bị người khác cướp công nên lập tức hạ lệnh bắt người. Vài tên cảnh sát cấp dưới nhanh chóng chạy tới giữ lấy Trịnh Thu đang bất tỉnh nhân sự nằm dưới đất. Thế nhưng ngay sau đó tất cả lại đồng loạt buông tay, cơ thể Trịnh Thu lại ngã xuống lần nữa...

Đám người bịt mũi, nhíu mày, ghét bỏ nói:

- Khai chết đi được!

- Quân nhân mà còn sợ khai sao?

Bạch Húc Húc phẫn nộ trừng mắt, tức giận nói:

- Trịnh Thu bị nước tiểu dọa sợ nên ngất thôi, mau bắt gã lại đi!

Lúc nãy những người này đều quay lưng về phía này nên không biết, mà Bạch Húc Húc đương nhiên sẽ không chủ động thừa nhận chính mình đã dùng nước tiểu bắn Trịnh Thu! Hơn nữa không có người tận mắt nhìn thấy thì cũng sẽ không bao giờ nghĩ theo hướng đói

Ai lại nghĩ đến chuyện trên thế giới này lại có người có thuộc tính "nước tiểu" quái dị như vậy!

Sau khi Lam Hân Linh dẫn người xông vào thì vụ án này về mặt cơ bản đã phá rồi. Trịnh Thu bị bắt, những tên chân tay còn lại dường như đã không còn tính uy hiếp, cả đám người bó tay chịu trói. Một số lượng lớn thuốc phiện bị lục soát ra, từng người từng người bị còng tay dẫn ra ngoài.

- Tiêu Dương, lần này lại là cậu lập công lớn đó nha! Lá cờ "công dân tốt" kia của tôi quả nhiên là không trao lầm người mài

Uông Hùng Dương đi tới bên cạnh Tiêu Dương, vỗ vai hắn cười ha hả. Quả thật nếu như không phải Tiêu Dương quả quyết xông vào, cho dù cảnh sát có nắm được mưu kế của Trịnh Thu đi chăng nữa thì e rằng cũng không thể đoán được Trịnh Thu lại có thể âm thâm thần không biết quỷ không hay mà tiến hành giao dịch ngay trong kho hàng.

Tiêu Dương khiêm tốn xua tay cười nói:

- Đội trưởng Uông quá khen, lần này người lập công chân chính là Húc Húc lão đệ, Trịnh Thu là do chính tay cậu ấy bắt đấy!

Nghe hắn nói vậy, Uông Hùng Dương kinh ngạc xoay người nhìn Bạch Húc Húc. Bạch Húc Húc đắc ý cười cười, thế nhưng ngoài miệng thì vẫn khách khí nói:

- May mắn, là may mắn thôi!

Lúc này Bạch Húc Húc miệng đã cười đến tận mang tai rồi, trước giờ gã chưa bao giờ đánh cược thắng mẹ già của mình lần nào, nhưng lần này cuối cùng thì cũng thắng một lần rồi!

Lam Lâm Linh cũng cất bước đi tới, ánh mắt nhìn qua Tiêu Dương, dường như có lời muốn nói nhưng lại thôi.

Suy nghĩ đầu tiên của cô đương nhiên là tri kỷ gặp nhau ôn chuyện nhưng chỉ có điều chuyện cô hứa với Tiêu Dương vẫn chưa làm xong. Sáng sớm hôm nay lại còn xảy ra vô số chuyện liên tiếp, Lam Hân Linh hoàn toàn không có thời gian đi đến xin bố cô giúp đỡ Tiêu Dương với Quân Thiết Anh rửa sạch tội danh.

Đương nhiên Lam Hân Linh đã không biết rằng trước đó Tiêu Dương với bố cô đã thỏa thuận xong xuôi đâu vào đấy rồi.

Tiêu Dương đột nhiên nói:

- Vợ à, có việc gì sao?

Nghe Tiêu Dương nói vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Hân Linh lập tức đỏ bừng, giận dỗi trừng mắt nhìn Tiêu Dương một cái rồi xoay người đi ra ngoài.

Thấy cảnh này, Bạch Húc Húc thật sự là bị dọa sợ đến sững người.

Thẫn thờ nửa ngày, khóe miệng giật giật ...

- Đại ca, anh ... ... anh có biết cô ấy là ai không?

Bạch Húc Húc trợn mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương.

- Biết chứi

Tiêu Dương gật đầu nói:

- Hình như tên là Lâm Hân Linh thì phải.

Bạch Húc Húc rùng mình một cái, cẩn thẩn hỏi:

- Đại ca, anh dám trêu chọc Lam Hân Linh?

Tiêu Dương cười cười, liếc nhìn cậu nhóc này một cái, hỏi lại:

- Làm sao vậy? Cô ấy đáng sợ lắm hả?

Bạch Húc Húc trừng mắt nhìn, cả người run run rẩy rẩy nói: - Cô ấy thực ra không đáng sợ, chỉ là cố ấy có một ông bố đáng sợ, lại còn có thêm mấy ông anh cũng đáng sợ không kém... Theo em được biết thì trước đây từng có tên công tử nhà giàu ở thủ đô trêu đùa Lam Hân Linh, tính tình của Lam Hân Linh cũng không phải loại bà chăn ghê gớm, thế nhưng tên nhà giàu kia hôm sau đã bị mấy ông anh trai của cô ấy tìm đến tẩn cho một trận thừa sống thiếu chết! Bởi vì từng có một tiên lệ như vậy, nên vê sau ở thủ đô không có một ai dám cả gan chọc vào cô ấy!

Tiêu Dương võ vai Bạch Húc Húc, giọng điệu sâu xa nói:

- Húc Húc à, nam tử hán đại trượng phu, làm việc không nên quá để ý đến tiểu tiết. Không thể thấy người †a không dám làm mà mình cũng sợ hãi không dám làm!

Tiêu Dương mượn cơ hội này để "bôi đen" cậu nhóc này.

Bạch Húc Húc cái hiểu cái không gật đầu tán thành, thậm chí vẻ mặt còn nghiêm túc nói thầm:

- Người khác không dám tiểu bậy, em đây không chỉ không dám, đã vậy còn có uy lực kinh người!

Bạch Húc Húc quay đầu nhìn thành tích chiến đấu của "chú chim" dũng mãnh của mình.

Tiêu Dương nghe vậy suýt chút nữa thì té ngửa!

Nhóm người lần lượt đi ra ngoài, lúc này đã gần rạng sáng, mưa đã tạnh dần, cả bến tàu "Ngoại Nhất" thoang thoảng mùi tanh của máu.

Có lẽ là do cái lạnh của bên ngoài khiến Trịnh Thu đột ngột tỉnh lại, phát hiện mình đang bị áp giải đi về phía xe cảnh sát, gã lập tức thấy kinh hãi, trong đầu chợt nhớ lại hình ảnh lúc nấy...

Không nhịn được cúi xuống nôn lấy nôn để mất mấy phút đồng hồ liền, cảm giác như nôn hết tất cả dịch chua trong dạ dày ra ngoài. Gã đưa tay lên lau nước mắt chảy ra, cho dù có nằm mơ gã cũng không thể ngờ được mình lại có thể thua bởi cơn ác mộng kinh khủng như vậy!

Một lúc sau, gương mặt gã tái nhợt ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Dương, ánh mắt xẹt qua tia không cam lòng.

Đúng là tiên mất tật mang!

Tuy nhiên sau khi nhìn thấy Tiêu Dương có chút bất đắc dĩ âm thầm xua tay với mình, Trịnh Thu cũng hiểu, quả thật Tiêu Dương cũng đã tha cho mình một mạng, chẳng qua là mình đen đủi đụng phải tên... dám dùng nước tiểu để tấn công người khác nên mới như thế này!

Còn chưa kịp cảm khái, Trịnh Thu đã bị đẩy lên xe cảnh sát.

Tiếng còi cảnh sát rú lên inh ỏi, toàn bộ người của Nhẫn Đao hội, Hắc Sơn hội cùng với một bộ phận của Tam Kích quân đều bị bắt tại trận. Bọn Tiêu Dương đứng im tại chỗ, sau khi mọi người đã rời đi gần hết, Lam Hân Linh mới đi tới trước mặt Tiêu Dương, còn chưa đợi hắn mở miệng, cô đã nói trước:

- Chuyện của anh, tôi sẽ cố gắng hết sức, tôi hy vọng......

Tiêu Dương mỉm cười nói:

- Tôi nói được thì làm được!

Thấy hai người nói chuyện toàn lời mơ hồ khó hiểu, Bạch Húc Húc đứng ở bên cạnh ù ù cạc cạc chẳng hiểu gì. Ánh mắt có chút thâm ý liếc nhìn đại ca của mình, sau đó đột nhiên lại liếc mắt nhìn về phía bên cạnh...

Một chiếc Mercedes-Benz lao đến như vũ bão, tiếng phanh xe chói tai hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Cửa xe bị đẩy ra, Âu Tử Lôi bước xuống xe, vẻ mặt đen thui.

Mọi chuyện không giống như trong tưởng tượng của gã, gã cứ ngỡ như mình sẽ xuất hiện như một đấng cứu thế từ trên trời giáng xuống, nhưng nhìn cục diện này có vẻ như chuyện này đã kết thúc rồi!

Kết cục đã định!

Phía bên này vụ án thuốc phiện đã thuận lợi phá án còn phía bên mình lại rơi vào bẫy của đối phương, tổn thất trâm trọng!

Sự khác biệt rõ ràng khiến sắc mặt của Âu Tử Lôi lại càng đen hơn nữa, lúc gã vừa đến lập tức có người tới báo cáo tình huống cụ thể. Biết công thần phá án chính là Tiêu Dương thì trong lòng lại bùng lên một cơn giận dữ không tên.

Lúc này sắc mặt gã đã chuyển thành xanh mét.

Lam Hân Linh liếc mắt nhìn Âu Tử Lôi đang đi về phía này, mày khế nhướng lên, dường như cảm giác được thái độ của Âu Tử Lôi có vẻ như không được tốt lắm. Đồng thời trong lòng cô cũng biết sau cái lần ở bệnh viện Nhân dân Tiêu Dương bóp cổ Âu Tử Lôi đến ngất xỉu khiến Âu Tử Lôi luôn có ý nghĩ muốn trả thù Tiêu Dương.

Lam Hân Linh lãnh đạm mở miệng hỏi:

- Âu Tử Lôi, tình hình bên anh thế nào rồi?

Khuôn mặt Âu Tử Lôi có chút cứng ngắc, gã không trả lời câu hỏi của Lam Hân Linh mà nhìn về phía Tiêu Dương rồi nói:

- Linh Nhi, anh nghi ngờ tên Tiêu Dương này có quan hệ bất chính với đám người buôn thuốc phiện kia, vì vậy đêm nay bắt buộc phải bắt tên Tiêu Dương này lại!

Gã vừa nói dứt câu, Bạch Húc Húc đứng một bên không nhịn được phẫn nộ trừng mắt lườm Âu Tử Lôi một cái, nói:

- Đừng có mà ngậm máu phun người! Âu Tử Lôi, anh dám đổ oan cho đại ca tôi, tôi không để yên cho anh đâu!

Âu Tử Lôi khẽ giật mình, một lúc sau chợt cười lạnh nói:

- Tôi còn tưởng một tên bảo vệ thì có bao nhiêu lá gan làm việc này, hóa ra sau lưng đúng là có chỗ dựa thật! Chỉ là...

Âu Tử Lôi âm hiểm nói tiếp:

- Thiên tử phạm pháp phạt như thứ dân, với tư cách là một người chấp pháp, tôi có nghĩa vụ bắt nghi phạm về đồn, bất kể người đó là ail

- Nực cười!

Bạch Húc Húc trừng mắt nhìn Âu Tử Lôi, nói:

- Cái đồ đầu óc bã đầu, anh không có mắt nhìn hả? Vụ án lần này là do chính đại ca tôi phá, xét vê công lao thì đại ca tôi là người có công lớn nhất! Cái đồ não tàn nhà anh vừa đến đã mở mồm nói đại ca tôi có liên quan đến bọn buôn thuốc phiện là có ý gì?

Âu Tử Lôi bị Bạch Húc Húc mắng một trận khiến mặt mũi từ xanh mét chuyển thành tím lịm, gã hừ lạnh nói:

- Trên đời này thiếu gì kẻ ngoài mặt thì tỏ ra chính nhân quân tử còn sau lưng thì làm những chuyện đen tối, táng tận lượng tâm? Cũng có lẽ bởi vì hắn sợ bị bại lộ nên mới vì nghĩa diệt thân, hy sinh đồng bọn của mình!

- Tôi nhổ vào! Bạch Húc Húc thực sự tức điên lên, đã từng gặp người mặt dày nhưng chưa từng thấy ai vô liêm sỉ như tên này. Rõ ràng chẳng có chứng cứ gì vậy mà dám cứng miệng chụp tội danh chết người như vậy lên đầu người khác.

- Âu Tử Lôi, anh là người chấp pháp, nói chuyện phải rõ ràng rành mạch.

Lam Hân Linh lúc này sắc mặc đã lạnh đến không độ, cô lạnh lùng hỏi:

- Anh nghi ngờ Tiêu Dương, vậy có chứng cứ gì không?

- Chứng cứ sao?

Âu Tử Lôi cười lạnh, nói;

- Cái này không phải đã rõ ràng ngay trước mắt rồi sao? Toàn bộ vụ án lần này từ lúc bắt đầu đến bây giờ, bên phía cảnh sát chúng ta hoàn toàn không có bất cứ đầu mối nào cả thế nhưng hắn lại rõ như lòng bàn tay, hơn nữa còn có thể đưa ra phán đoán chuẩn xác đến từng chi tiết! Hắn không phải thần cũng chẳng phải có năng lực có thể đoán trước được tương lai. Chỉ đoán thôi cũng có thể chuẩn xác đến mức đó, chỉ có duy nhất một khả năng, đó là hắn với đám Trịnh Thu kia là đồng bọn!

Tiêu Dương cùng Bạch Húc Húc đều trợn tròn mắt nhìn gã nói.

Âu Tử Lôi ngu xuẩn là điều bọn họ đều ngầm hiểu, nhưng không ngờ tên này lại có thể ngu xuẩn đến mức ngu hết cả phần của thiên hạ như vậy! Ngu đến trình độ này cũng là một loại kỳ tích!

Ánh mắt Tiêu Dương nhìn Âu Tử Lôi có vài phần thương hại, hắn nói:

- Tử Lôi thiếu gia, ý của anh là ... chuyện mà anh không đoán ra thì người khác cũng không được đoán ra? Ha ha, cái tôi của anh cũng lớn quá rồi đó!

Sắc mặt Âu Tử Lôi thay đổi liên tục, gã nhìn Tiêu Dương chằm chằm, nói:

- Tất cả những lời bao biện của cậu để dành để nói sau khi theo tôi về đồn đi!

Tiêu Dương nhỏ giọng lẩm bẩm:

- Đồ con lừa không có óc!

- Cậu nói gì?

Ánh mắt Âu Tử Lôi bùng lửa giận, hai tay nắm chặt, sở dĩ gã cố tình gây khó dễ mục đích chính là muốn tìm cơ hội báo thù Tiêu Dương!

- Tôi nói...

Tiêu Dương nhìn Âu Tử Lôi, đột nhiên khóe miệng nhếch lên tươi cười thế nhưng nụ cười này của hắn lại khiến đáy lòng Âu Tử Lôi như chìm trong hầm băng. Trong lòng Âu Tử Lôi chợt thấy hụt hãng, sắc mặt thay đổi, vô thức bước một bước...

BichIIIl

Thế nhưng phản ứng của gã vẫn chậm hơn một bước!

Cú đấm mạnh mẽ hung hăng giáng thẳng vào mặt Âu Tử Lôi khiến cả người gã đổ rầm xuống đất.

Cơ thể Tiêu Dương khẽ dừng lại, vẻ mặt vẫn bình thản như cũ, ánh mắt liếc nhìn Âu Tử Lôi, giọng nói thản nhiên:

- Tôi nói... anh có biết không...

- Vì sao người bị thương lúc nào cũng là anh?
Bình Luận (0)
Comment