Chương 254: Tìm cái đầu mày ấy!
Chương 254: Tìm cái đầu mày ấy!Chương 254: Tìm cái đầu mày ấy!
Đêm!
Đối với một số người ở Minh Châu mà nói thì đây là một đêm đầy rẫy khó khăn. Bên ngoài mưa rơi rả rích rửa sạch bầu trời kết hợp với tiếng súng liên tiếp không ngừng nghỉ khiến thành phố tựa như đang bắn pháo hoa ngày tết vậy ...
Rất nhiều người đều biết những chuyện xảy ra đêm qua có liên quan đến chuyện tập đoàn Hắc Sơn rung chuyển. Sáng hôm sau, những lời đồn đãi đã truyền ra khắp các nẻo đường.
- Haizz, anh có biết không, tối hôm qua cảnh sát đã điêu động mấy trăm nhân lực đi lùng bắt Trịnh Thu, hơn nữa còn nổ súng kịch liệt với người của Hắc Sơn hội đấy!
- Trong vòng một đêm Hắc Sơn hội đã hoàn toàn bị hủy diệt rồi! Năm tổ chức lớn giờ chỉ còn lại bốn, con quái vật khổng lồ tập đoàn Hắc Sơn chắc chẳng mấy nữa thì cũng sụp đổ nối!
- Trịnh Thu đã bị cảnh sát bắt rồi thì tập đoàn Hắc Sơn sụp đổ là cái chắc!........................
ĐinhI
Tiêu Dương tỉnh dậy sau giấc mộng đẹp việc đầu tiên là lấy điện thoại ra đọc tin nhắn.
- Đã về nhà, mọi thứ đều tốt đẹp!
Tiêu Dương cười cười, chui ra khỏi ổ chăn đứng dậy đi đánh răng rửa mặt. Đúng lúc này cửa phòng bảo vệ bị người ta gõ dồn dập, Tiêu Dương súc miệng xong thì lập tức nhanh chân đi ra mở cửa.
- Chào Thảo!
Người tới là Lâm Tiểu Thảo.
- Anh Tiêu, anh vừa mới dậy đó hả?
Giọng của Lâm Tiểu Thảo cao vút, hai mắt mở to, thúc giục:
- Anh nhanh đi thay quần áo đi!
Tiêu Dương chẳng hiểu gì, hỏi:
- Làm sao vậy?
Lâm Tiểu Thảo liếc Tiêu Dương một cái, thận trọng hỏi:
- Anh Tiêu, chắc anh không quên hôm nay ... trường mình tổ chức hội thể thao đấy chứ?
Tiêu Dương "ờ" một tiếng rồi xoay người đi vào rót một cốc nước sôi, có vẻ như hắn cũng không quá hứng thú với sự kiện này lắm.
Lâm Tiểu Thảo vội vàng đi vào phòng, giọng nói gấp gáp:
- Anh Tiêu, hội thể thao lần này không giống với những lần trước đâu! Lần này trường học đặc biệt phê chuẩn cho bộ phận hậu cần như phòng bảo vệ tham dự, tổ trưởng Cao Vạn Đằng đã tuyên bố rằng chỉ cần chúng ta đạt được thành tích tốt trong kỳ hội thể thao lần này nhất định sẽ có giải thưởng!
-Ờ.
Tiêu Dương vẫn không quan tâm.
Lâm Tiểu Thảo hỏi:
- Anh Tiêu, đừng bảo là anh không định tham gia đấy nhé? -Ừ.
Tiêu Dương gật đầu đứng lên sắp xếp lại cái ổ của mình đồng thời mở miệng, nói:
- Hôm nay tôi còn có chuyện phải làm, e là không tham gia được đâu, với cả...
Tiêu Dương liếc mắt nhìn Lâm Tiểu Thảo một cái, nhếch mép nói:
- Nếu tôi nhớ không nhầm thì hạng mục thi đấu mà phòng bảo vệ được phép tham gia là đá cầu đúng không? Với khả năng của cậu thì đây chỉ là chuyện vặt!
Lâm Tiểu Thảo ai oán nhìn Tiêu Dương.
Thật ra thắng thua không quan trọng, vấn đề chính là nếu như đội có Tiêu Dương thì sẽ thu hút chú ý hơn, đặc biệt là ánh mắt của các mỹ nữ, đây mới là vấn đề mà Lâm Tiểu Thảo quan tâm nhất!
Đội bảo vệ không có Tiêu Dương chẳng khác nào đêm đen không ánh sáng!
Tiêu Dương nhìn nhìn Lâm Tiểu Thảo rồi đột nhiên mỉm cười, nói:
- Tiểu Thảo à, mau đi đi, chỉ cần cậu chăm chỉ luyện tập nhất định sẽ giành được giải quán quân trong trận thi đấu đá cầu, ra đây tôi dạy cậu mấy chiêu.
Ánh mắt Lâm Tiểu Thảo sáng rực, hỏi lại:
- Thật hả?
Tiêu Dương gật đầu, ánh mắt lướt lên lướt xuống đánh giá Lâm Tiểu Thảo từ đầu đến chân rồi nhận xét:
- Xem ra dạo gần đây cậu cũng chăm chỉ luyện tập phết đấy chứ!
- Đương nhiên rồi!
Lâm Tiểu Thảo cười cười vỗ ngực, nói:
- Không chịu khó tập luyện chẳng phải là làm mất mặt anh Tiêu của chúng ta sao?
- Biến đi!
Thấy Lâm Tiểu Thảo lại bắt đầu giở chiêu nịnh hót ra Tiêu Dương lập tức giơ chân đạp thẳng thằng nhãi này ra ngoài. Sau khi dọn dẹp phòng xong hắn chuẩn bị đi ra ngoài thì đúng lúc này lại thấy một bóng hồng xinh đẹp nhỏ nhắn đang đi về phía này.
Khuôn mặt điềm tĩnh điểm thêm chút má hồng, đôi mắt long lanh, đôi lông mày cong đẹp, cơ thể mềm mại cần chỗ nào có chỗ đó. Khoác trên mình bộ đồng phục của trường Phục Đại, khí chất mộc mạc nhưng vẫn không che giấu được vẻ đẹp cùng sự nữ tính của cô.
Chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn!
Bốn mắt nhìn nhau khiến khuôn mặt Lăng Ngư Nhạn xuất hiện thêm rặng mây hồng, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện hình ảnh "điên cuồng" đêm hôm đó. Trái tim bỗng đập loạn nhịp, xấu hổ đưa cái túi trong †ay ra, nói:
- Tiêu Dương... anh ... anh còn chưa ăn sáng phải không?
Tiêu Dương mỉm cười đưa tay ra nhận lấy cái túi, đồng thời tay còn lại nắm lấy một tay của Lăng Ngư Nhạn cảm nhận được cả người cô run lên sau đó đi theo Tiêu Dương vào trong phòng bảo vệ.
- Thơm quái
Tiêu Dương hít sâu rồi thở ra thật dài, lời của hắn không biết là muốn nói đồ ăn thơm này là nói mỹ nhân thơm nữa. Hắn lấy thìa múc một thìa cháo nóng hổi rồi cười cười đưa đến trước mặt Lăng Ngư Nhạn, nói:
- Em cũng ăn chút đi.
- Em ăn rồi.
- Anh đút cho em.......................
Bên trong phòng bảo vệ diễn ra cảnh hai người thân mật nói nhỏ tán tỉnh nhau thật khiến người ta hâm mộ. Da mặt Lăng Ngư Nhạn mỏng, trong lúc ăn cháo liên tục bị Tiêu Dương đùa giỡn khiến mặt đỏ bừng, hơi thở có chút dồn dập, đã vậy lại có một cánh tay đang không ngừng giở trò ở dưới mông khiến Lăng Ngư Nhạn cảm giác mình như sắp tan chảy ra vậy...
Lúc này Tiêu Dương đột nhiên lại lên tiếng hỏi:
- Anh trai em đã quen ở Túy Vũ chưa?
Từ đến cuối Lăng Ngư Nhạn đều căn môi cúi đầu nên không nghe rõ câu hỏi của Tiêu Dương, đến khi hắn hỏi lần thứ hai mới hoảng hốt hồi hồn, trả lời:
- Mặc dù bên dưới có một số người không hài lòng với anh cả khi anh ấy ngồi ở vị trí đó nhưng anh cả đã nói anh ấy tự tin sẽ khiến tất cả bọn họ đều tin phục trong thời gian ngắn nhất.
Tiêu Dương mỉm cười nói:
- Bảo anh ta từ bỏ đi không cần phải cố níu kéo làm gì.
Tiêu Dương có chút coi trọng tên Lăng Phong này.
Lăng Ngư Nhạn nghe lời gật đầu.
Hai người ngồi tâm tình một lát sau thì Lăng Ngư Nhạn đứng lên chuẩn bị vể lớp mình để tham gia hội thể thao, Tiêu Dương cũng đứng lên đi theo cô ra khỏi phòng bảo vệ, cả hai cùng nhau đi về phía sân bóng rổ.
Lúc này ở sân bóng rổ người người chen chúc nhộn nhịp, hội thể thao lớn như vậy đương nhiên không thể thiếu hạng mục thi đấu bóng rổ. Hiển nhiên Tiêu Dương không hề quan tâm đến những thứ này, hắn đi thẳng ra đằng sau sân bóng rổ chỗ căng tin 'nữ sinh chớ đến gần của Lan thúc.
Tiêu Dương rõ ràng cảm nhận được, càng đi tới gân căng tin của Lan thúc dương khí càng nặng, đương nhiên ở nơi đông đúc như vậy xung quanh vẫn có không ít các bạn học nữ. Vì vậy các đồng bào nam giới này cho dù rất muốn học học chú Lan ít kinh nghiệm tán gái nhưng cũng phải nhẫn nhịn đợi lần sau lén đi tìm chú nói chuyện riêng, còn lúc này tên nào cũng ra vẻ đạo mạo đứng đắn rời khỏi quây bán quà vặt của Lan thúc.
Đúng là một kỳ quan!
Mặc dù xung quanh có rất nhiều người nhưng trong vòng bán kính năm mét xung quanh căng tin vẫn không có một người nào.
Tên của người cũng như bóng của cây!
Có thể lấy tên của một người làm thương hiệu, chỉ riêng cái này cũng đủ để Tiêu Dương phải khâm phục chú Lan rồi.
- Quả không hổ là "kỳ nhân dị sĩ" của Thiên Tử các nha!
Lúc Tiêu Dương bước vào căng tin "Lam Thúc" đã hấp dẫn rất nhiều ánh mắt.
- Đó chẳng phải là ... ... Tiêu Dương sao?
- Anh ấy đến căng tin của Lan thúc sao? - Đừng mài
Dường như có thể nghe thấy âm thanh thổn thức của không ít các cô gái ở xung quanh. Trong trường Phục Đại, Tiêu Dương chính là hoàng tử trong lòng rất nhiều các bạn học nữ. Hôm nay bọn họ tận mắt nhìn thấy hoàng tử trong lòng mình bước vào căng tin "Lan Thúc" được coi là căng tin hèn mọn bỉ ổi có một không hai kia đúng là một quả bom nguyên tử quảng vào lòng cả đám con gái trong trường mài
Hình tượng hoàng tử bị phá hủy hoàn toàn!
Cộc! Cộc!
Tiêu Dương không quan tâm đến những ánh mắt xung quanh nhìn mình mà trực tiếp đi đến trước quây căng tin, gõ gõ hai phát lên tấm chắn thủy tinh. Lúc này chú Lan đang cầm một bát mì Khang sư phụ ngồi bắt chéo chân vừa ăn vừa nhìn lên chiếc màn hình đen trắng mà chỉ có ngồi ở chỗ của ông mới có thể xem được.
Miệng thì ăn mì còn mắt thì lóe lên ánh sáng hèn mọn, bỉ ổi, vừa ăn vừa cười ngoạc mồm, nụ cười của ông thật sự khiến người ta cảm thấy lông tơ lông ống dựng hết cả lên. Tiêu Dương liên tiếp gõ lên tấm chắn thủy tinh mấy lần, chú Lan mới quay mặt qua, thái độ bực mình đặt bát mì xuống, nói:
- Nhóc con lại là cậu à? Tìm chú có chuyện gì? Nếu không phải là đến giúp chú thì mau biến đi, không thấy chú đang ăn cơm sao?
Tiêu Dương nghe thấy loáng thoáng có tiếng rên rỉ bất thường, hắn kiếng chân lên muốn xem xem trên màn hình TV đang chiếu cái gì nhưng lại cảm nhận được chú Lan đang lườm mình thì vội cười cười làm làng, liếc mắt nhìn xung quanh một lát sau đó quay sang nhỏ giọng nói:
- Chú Lan, là Lam tiền bối bảo cháu tới đây!
Chú Lan nhìn nhìn Tiêu Dương mấy cái rồi hỏi:
- Lam tiên bối nào?
Tiêu Dương nói rõ ràng từng chữ:
- Lam Chấn Hoàn!
Uychl
Chú Lan nghe thấy cái tên này thì suýt chút nữa ngã sấp, cả người lảo đảo, ánh mắt bỉ ổi thường ngày chợt lóe lên một tia nghiêm túc nhưng nó chỉ lóe lên một cái rồi nhanh chóng biến mất như thể nó chưa từng xuất hiện bao giờ. Chú Lan nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương, khóe môi run rẩy, nói:
- Nhóc con... ... cậu ... vừa nói gì?
Tiêu Dương nói lại lần nữa:
- Là Lam Chấn Hoàn bảo cháu tới đây tìm chú, ông ấy còn nói rằng...
- Vào trong nói chuyện đi!
Chú Lan vội bảo Tiêu Dương đi vào trong quây bán hàng nói chuyện.
Tiêu Dương "dạ" một tiếng rồi xoay người đi vê phía cánh cửa nhỏ ở sườn bên cạnh, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của những người xung quanh, chú Lan đóng sập tất cả các cửa sổ cùng cửa chính lại.
- Chuyện này ...
Không ít người bên ngoài tưởng tượng ra cảnh tượng đang diễn ra ở bên trong.
Sau khi Tiêu Dương đi vào phòng liên nghe thấy tiếng rên rỉ ngày càng rõ ràng hơn, hắn ngẩng đầu nhìn lên, trên màn hình chiếc TV đen trắng xuất hiện hai "khối thịt" trần truông cuốn lấy nhau. Tình hình chiến đấu có vẻ căng thẳng, đầy kịch liệt, hình ảnh thật sự đã kích thích đến "xử nam" còn nguyên tem Tiêu Dương của chúng ta, khuôn mặt có chút đỏ quay sang nhìn chú Lan...
- Đây là bản mới nhất!
Chú Lan nhìn Tiêu Dương rồi cười cười đầy bí hiểm, chòm râu phá cách run run, dường như muốn truyền cho Tiêu Dương cái tín hiệu mà mọi người đều hiểu.
- Nếu cậu thích, chú sẽ phá lệ cho cậu mượn về xem học tập thêm kinh nghiệm.
Tiêu Dương há mồn trợn mắt, liếc nhìn vào bát mì chú Lan đặt ở một bên, mấp máy môi lắp bắp nói:
- Chú Lan ... chú... không phải chú đang ăn sao?
- Ừ thì đúng!
Chú Lan cười cười như đây là chuyện hiển nhiên, nói:
- Cái này gọi là bổ sung cả về vật chất lẫn tinh thần, đây chính là phương pháp ăn uống có lợi cho sức khỏe nhất! Nhóc con, lại đây chú dạy cho mày chiêu này ...
- Cháu biết! Cháu biết!
Tiêu Dương gật đầu như băm tỏi nhằm cắt đứt ý định "dạy bảo" của chú Lan, ánh mắt lại liếc về phía màn hình TV lần nữa rồi khó xử hỏi:
- Chú Lan, chú có thể tắt hộ cháu cái TV được không?
Đợi sau khi chú Lan tắt TV xong, Tiêu Dương cảm giác như mình vừa mới chút được một gánh nặng nặng nề, sau đó hắn nguồi xuống chiếc ghế đặt ở bên cạnh.
- Nhóc con, những lời cậu nói lúc nãy là thật sao?
Giọng nói của chú Lan lúc này có vẻ nghiêm túc hơn lúc trước.
- Thật sự là Đội trưởng Lam bảo cậu đến tìm tôi?
Tiêu Dương sửng sốt, sau đó nhận ra "Đội trưởng Lan" trong lời của chú Lan chắc hẳn chính là Lam Chấn Hoàn tiền bối, vì vậy hắn gật đầu khẳng định:
- Đúng vậy ạ, là Lam tiền bối bảo cháu tới hỗ trợ chú tìm...
Đúng lúc này chú Lan lập tức cắt ngang:
- Tìm cái đầu mày ấy!
Tiêu Dương im lặng nhìn chằm chằm chú Lan.
Chú Lan lúc này mới nhận ra lời của mình nói có vẻ không ổn, gãi gãi đầu giải thích:
- Nhóc con, cậu đừng hiểu lâm, chú không có ý mắng cậu đâu, bởi vì đây là biệt hiệu của nhiệm vụ bí mật, gọi là "Tìm cái đầu mày ấy!".
- Tìm cái đầu mày ấy?
Mồm Tiêu Dương lúc này há to đến mức có thể nhét nguyên cả quả trứng vào.
Chú Lan khẳng định lại:
- ỪI Là tìm cái đầu mày ấy!
Hẳn thừ người ra nhìn ...
Tiêu Dương thâm thúy hỏi: - Là ai đã đặt cái biệt hiệu "thâm nho' như vậy ạ?
Trong đầu hắn bỗng tưởng tượng ra cảnh ...
Các đồng đội trong Thiên Tử các hỏi hắn:
- Này, giờ cậu đang phụ trách thực hiện nhiệm vụ gì đấy? - Tôi đang phụ trách nhiệm vụ "tìm cái đầu mày ấy'!